Chương 33: Ta Có Thể Để Cho Ngươi Sống! Cũng Có Thể Thu Hồi Mạng Ngươi!
. . .Chờ đến khi không thấy bóng Thẩm Hải Hoa, Hà Thiến từ trong hoảng hốt chạy tới, cô kéo kéo tay Triệu Tuấn: "A Tuấn, chúng ta nên làm cái gì. . ."Triệu Tuấn nghe thấy thanh âm này, liền tức giận, dáng một cái tát lên mặt Hà Thiến!"Đều tại con đàn bà xúi quẩy, làm hại lão tử cái gì cũng không có! Còn không biết xấu hổ hỏi ta làm thế nào? Tự đi chết đi! đào hố đem mình chôn đi!"Triệu Tuấn vẫn chưa cảm thấy hết giận, lại đạp một cước trên người Hà Thiến!"Ta nói cho ngươi biết, Hà Thiến, ngươi tốt nhất thu hồi cái cặp mắt chó của ngươi! Nếu không đến lúc đó ai cũng không cứu được ngươi! Cút!"Hà Thiến sắc mặt tái nhợt, tròng mắt mất đi thần sắc.Cô biết, cô và Triệu Tuấn sau này sẽ không có khả năng tiến tới.Những thứ trước đây Triệu Tuấn cho cô, xe thể thao, nhà, chắc cũng sẽ nhanh chóng bị đối phương thu về.Ánh mắt oán giận của cô gắt gao nhìn hướng mà Diệp Thần và Tôn Di đi khuất, siết chạy nắm tay.Tất cả đều do hai người!Nếu như hai người không suất hiện, mọi thứ của cô sao có thể biến mất!Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy bản thân mình vô cùng cao quý, hơn nữa sự cao quý của cô căn bản không phải là thứ mà loại người như Tôn Di có thể so sánh.Cô ghen tị khí chất và dáng người của Tôn Di, chỉ cần có cơ hội, cô sẽ luôn luôn dễu cợt sự thấp kém của cô ta!5 năm trước là như vậy, 5 năm sau cũng vẫn luôn là như vậy!Nhưng cô không bao giờ nghĩ tới, bất tri bất giác, cô đã bị Tôn Di bỏ xa ở phía sau!Cô có chút hiếu kỳ, người đàn ông bên cạnh Tôn Di kia đến tột cùng là ai?Có thể làm cho một nhân vật như Thẩm gia Thẩm Hải Hoa Ninh Ba đều khom lưng khụy gối.Thẩm Hải Hoa gọi hắn Diệp tiên sinh? Đối phương chẳng lẽ họ Diệp?Tỉnh Chiết Giang hẳn không có gia tộc nào họ Diệp, như vậy Ninh Ba có gia tộc nào họ Diệp sao?Thật giống như cũng không có.Không đúng! Có một gia tộc bị diệt môn Diệp gia!Đột nhiên, trong đầu Hà Thiến xuất hiện một cái tên —— Diệp Thần!Người đó phế vật Diệp gia! Người đã bày tỏ với Sở Thục Nhiên, bị người người sỉ nhục phế vật Diệp gia!Kết hợp quan hệ người đàn ông kia với Tôn Di, nói không chừng người đàn ông thần bí kia thật sự là Diệp Thần!Nghĩ đến đây, cô liền lớn tiếng lên, con ngươi trợn lên tràn đầy kinh hoàng."Diệp Thần. . . Lại có thể còn sống? Làm sao có thể? Hắn trở về?"Không biết qua bao lâu, Hà Thiến mới áp chế nội tâm khiếp sợ, cô không chút do dự móc điện thoại ra, bấm một dãy số xa lạ vừa quen thuộc.Điện thoại rốt cuộc thông, bên kia truyền đến một thanh âm lạnh lùng: "Cô tìm ta làm gì?""Thục Nhiên, tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô!""Chuyện gì? Nói đi!"Bên kia điện thoại đã có chút mất kiên nhẫn."Tôi. . . tôi thật giống như thấy được Diệp Thần. . .""Cái gì!"đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm đồ vật rơi xuống, tựa hồ là điện thoại di động rơi xuống đất, hồi lâu, bên kia mới có âm thanh truyền tới, "người nào Diệp Thần? chẳng lẽ bạn học cấp 3? Phế vật Diệp gia?""Thật giống như. . . Là … là, nhưng tôi không phải là rất chắc chắn.""Hai tiếng sau, tới Sở gia!"Điện thoại cúp.. . .Diệp Thần đưa Tôn Di đi dạo, mua được năm sáu bộ quần áo.Mặc dù Tôn Di nói không cần, nhưng đến cửa hàng trang phục nữ, ánh mắt đều sáng lên, cô đối với quần áo đẹp căn bản không có sức đề kháng.Nhưng khi mua, đồ Tôn Di mua đều là đồ có giảm giá, chỉ tốn của Diệp Thần 1-2 nghìn khối.Diệp Thần nhiều lần đều bảo Tôn Di không cần xem giá, nhưng đều bị cự tuyệt.Bất đắc dĩ, Diệp Thần chỉ có thể để cho Tôn Di tự quyết định."Đầu năm nay, phụ nữ như vậy thật khó có thể tìm được."Nghe được câu này, Diệp Thần chú ý tới Thẩm Hải Hoa một mực theo sau lưng, dáng vẻ muốn nói lại thôi.Hắn không có quá để ý, mặc cho đối phương đi theo.Một người sắp chết, ở trong mắt hắn, căn bản không gây ra sóng gió gì cả.Sau khi mua song quần áo, Diệp Thần và Tôn Di đi thang máy tới hầm đậu xe, tìm được xe, hai người vừa định để quần áo vào, thì thấy Thẩm Hải Hoa xách theo một đống đồ đi tới."Ông đây là có chuyện gì?"Diệp Thần nhíu mày một cái có chút không vui.Thẩm Hải Hoa lúng túng cười một tiếng, trước để quần áo đang cầm trên tay lên xe Tôn Di, sau đó cung kính nói: "Diệp tiên sinh, ngài hiểu lầm, tôi không phải đến tìm ngài, tôi tìm là vị tiểu thư này."Tôn Di sắc mặt có chút cổ quái chỉ chỉ mình, hiếu kỳ nói: "Thẩm tổng, ngài tìm ta làm gì?"Thẩm Hải Hoa lúc này đưa ra một cái thẻ ngân hàng, khá là nghiêm túc nói: "Vị tiểu thư này, nếu ngài đã biết tôi, vậy tôi cũng không cần giới thiệu lại. tôi lần này tới, đặc biết muốn hướng ngài xin lỗi, mới vừa rồi nhân viên trong tập đoàn chúng tôi có ác ý sỉ nhục ngài, đây là do tôi quản lý chưa nghiêm, đây là chút thành ý của chúng tôi, xin ngài nhận lấy."Tôn Di nhìn thẻ ngân hàng, biết số tiền bên trong sẽ không thấp hơn năm triệu, nhưng loại hành vi không giải thích được này nhất định cô sẽ không nhận."Tiền thì không cần, sự việc vừa nãy đối với tôi cũng không có tổn thất gì, xin Thẩm tổng cầm về đi."Tôn Di dứt khoát cự tuyệt .Thẩm Hải Hoa đi đến được thành tựu như ngày hôm nay cũng sẽ đoán trước được đối phương sẽ không nhận, thu hồi thẻ ngân hàng, chỉ chỉ mấy túi xách vừa nãy để lên xe nói: "Nếu ngài không nhận tiền, vậy tôi cũng không ép, nhưng mấy bộ quần áo này mong ngài nhận lấy, tôi tùy tiện chọn, giá cả cũng không mắc, quan trọng nếu ngài không nhận, ta cũng mặc không được à."Tôn Di lúc này mới chú ý tới những túi xách kia, trên mặt cô hiện lên sự kinh ngạc, bởi vì đây đều là những bộ cô vừa nãy thử và đều rất hài lòng với chúng, chẳng qua không muốn phung phí tiền của Diệp Thần, nên không có mua.Khi đi ra, cô cũng có chút hối hận, không ngờ tói, Thẩm Hải Hoa lại có thể đem chúng đưa tới không thiếu một bộ nào.Cho dù cô rất thích, nhưng Tôn Di vẫn cự tuyệt nói: "Thật xin lỗi, Thẩm tổng, tôi không thể nhận những thứ này, ý tốt của ngài tôi xin nhận."Diệp Thần chú ý tới ánh mắt Tôn Di ánh mắt kinh ngạc mà mừng rỡ, liền mở miệng nói: "Nếu Thẩm tổng có lòng, Tôn Di, cô nhận đi, ông ấy một người đàn ông cũng không mặc được."Không thể không nói, Thẩm Hải Hoa ra tay từ chỗ Tôn Di như này vẫn có chút ý vị.Ông ấy không thể lầy lòng từ chỗ Diệp Thần, liền từ Tôn Di mở cánh cửa này.Lại trong toàn bộ quá trình đi dạo của Tôn Di có thể nắm bắt được sở thích, về phần xem sắc mặt và lời nói, có thể nắm bắt không sai biệt gì, cái này hắn thật bội phục."Nhưng mà. . ."Tôn Di vừa muốn nói, Diệp Thần vỗ vỗ bả vai cô, nói: "Cô đi khởi động xe, tôi lập tức tới ngay.""Được. . ."Chờ Tôn Di lên xe, Diệp Thần nói chuyện chính với Thẩm Hải Hoa: "Lần này tôi sẽ cho ông một cơ hội, ngày mai buổi sáng 9h, tôi sẽ đến Thẩm gia, trừ cái này ra, ông không nên quấy dầy sinh hoạt của tôi, lại càng không nên ảnh hưởng tới người bên cạnh tôi, nếu không, tôi có thể trị hết bệnh cho ông, cũng có thể thu hồi lại tất cả.Còn nữa, giai đoạn thứ hai tiền xem bệnh sẽ là 80 triệu."Thẩm Hải Hoa nghe được câu này, thân thể run rẩy! Hốc mắt ửng đỏ!Không có ai biết tâm tình của hắn hiện tại là gì!Hắn đi theo Diệp Thần suốt chặng đường, chỉ là chờ nghe những lời này!Diệp tiên sinh nếu đã nói như vậy, vậy hắn Thẩm Hải Hoa còn có cơ hội sống!"Cám ơn. . . Diệp tiên sinh. . . Cám ơn ngài, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của Thẩm Hải Hoa ta, nếu như ngài có bất kì chuyện gì cần, ta nguyện dốc sức!"Một câu nói này, hoàn toàn phát ra từ đáy lòng Thẩm Hải Hoa.Bởi vì một cái mạng của hắn là do Diệp Thần nhặt về!Chỉ cần Diệp Thần gật đầu, vậy hắn lại một lần nữa có quyền được sống!Diệp Thần không để ý đến Thẩm Hải Hoa, trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào.Rất nhanh, xe liền biến mất ở cửa hầm để xe của quảng trường Vạn Đạt (Wanda Plaza). . .Chỉ để lại một mặt cảm kích, len lén lau nước mắt của Thẩm Hải Hoa.. . .