Chương : 35
“Ngư Vi ôm chặt thắt lưng Bộ Tiêu, thân thể sắp nổ tung.”
***
Nghe thấy cái tên Bộ Tiêu đột nhiên thốt ra từ miệng Kỳ Diệu, Ngư Vi hoảng hồn giật mình, hấp tấp chạy tới muốn giấu tờ giấy đó đi. Nhưng Kỳ Diệu như con sóc nhỏ trốn rất nhanh, nhảy qua nhảy lại loạn xạ, cô bắt không được, cũng không ầm ĩ với cô nàng nữa, nghĩ thầm thấy cũng đã thấy rồi, trước sau gì cô ấy cũng biết.
“Rốt cuộc Bộ Tiêu là ai chứ?” Kỳ Diệu lật ngược lật xui tờ giấy, lông mày nhíu chặt như hai con sâu róm, chu miệng tự hỏi.
Kỳ Diệu đọc tên anh một lần, tim Ngư Vi thịch thịch run lên một lần, cái tên cô không dám thốt ra, lại bị cô ấy gọi tới gọi lui dễ dàng như vậy.
“Sao hắn cũng họ Bộ? Cái họ này rất hiếm mà, không lẽ là anh trai Bộ Huy?” Kỳ Diệu lộ ra vẻ nghi hoặc, hét ầm lên: “Nói cho tớ biết coi! Rốt cuộc là ai hả?”
Ngư Vi biết cô mà không nói, cô nàng này sẽ bị nghẹn chết, vì vậy ngồi xuống sofa, cầm ly thủy tinh hớp một ngụm trà khẽ nói: “Cậu gặp qua rồi, anh ấy là chú Út của Bộ Huy.”
Kỳ Diệu sốc đơ, kinh ngạc trừng to hai con mắt như ốc bươu: “Người cậu thích chính là… cái ông chú nhìn không giống người tốt đó hả?”
Ngư Vi nhìn vẻ mặt bàng hoàng không thể tin của cô nàng, mỉm cười cúi đầu trầm tư nói: “Anh ấy hư hỏng, nhưng tớ lại thích cái dáng vẻ hư hỏng đó của anh ấy…”
Khoảnh khắc đó Kỳ Diệu đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi quét qua, da gà nổi hết lên: “Đuôi, đuôi của tớ có ở đây không, cậu vẫn còn là cậu đó hả? Bây giờ cậu giống hệt một cô nàng si ngốc mê muội mù quáng á!”
Kể từ sau hôm Kỳ Diệu phát hiện ra chuyện cô thầm mến Bộ Tiêu, ngày nào cô nàng cũng kiếm chuyện nhắc tới. Nhưng cũng không còn nhiều thời gian để xao lãng nữa, kỳ thi tốt nghiệp đã gần kề chỉ còn cách bảy ngày, trường học đã ngừng dạy, toàn thể học sinh lớp mười hai tự tổ chức ôn luyện với nhau trong lớp, thầy cô chỉ hướng dẫn giải đáp các thắc mắc, ai không muốn đến trường cũng có thể xin nghỉ ở nhà ôn thi. Ngư Vi phải hướng dẫn cho Bộ Huy và Kỳ Diệu nên ngày nào cũng lên lớp.
Kỳ Diệu tuy trình độ có hạn nhưng tâm trạng rất bình tĩnh, càng đến gần ngày thi càng bình tĩnh hơn. Nhưng Bộ Huy lại không như vậy, Ngư Vi mơ hồ cảm giác được hắn khá bất an và lo lắng.
Quả nhiên hôm nay, chu kỳ hàng tháng của Ngư Vi tới, bụng cứ râm ran đau, cô cũng muốn trước kỳ thi ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho thư giãn đầu óc, nên nói với Bộ Huy và Kỳ Diệu mình sẽ không đến trường. Đang nằm nghỉ chợt nhận được điện thoại của Bộ Huy, hắn hỏi cô bị thế nào, Ngư Vi nói chỉ đau bụng một chút chứ không có gì đáng ngại, nhưng hắn cứ nhất quyết phải đến thăm.
Ngoài cửa sổ, mây đen mù mịt bao phủ khắp nơi, Ngư Vi lo trời sắp mưa liền bảo hắn đừng tới, nhưng tin nhắn gửi đi không thấy trả lời.
Chưa đầy năm phút sau, mưa ầm ầm trút xuống, xối xả như con nước đầu thượng nguồn cuồn cuộn đổ về xuôi. Ngư Vi vội khóa hết chốt cửa sổ lại, chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc mở cửa, Ngư Vi sững sờ, toàn thân Bộ Huy ướt sũng, rõ ràng đã không chịu trú lại mà cứ lao đi trong mưa chạy thẳng tới đây. Khuôn mặt bị nước mưa xối ướt trở nên trong suốt, trên cằm trên tóc từng giọt nước lỏn tỏn rơi xuống.
“Cậu nhanh vào đi, quần áo đều ướt hết rồi.” Ngư Vi nghĩ phải nhanh để hắn vào nhà hong khô, nếu trước kỳ thi mà bị cảm sốt thì rất nghiêm trọng.
Không ngờ Bộ Huy chỉ nhìn cô đôi chút rồi lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Người tớ ướt hết rồi, không vào đâu, cậu không sao là tốt rồi.”
Ngư Vi ngạc nhiên nhìn hắn xoay người rời đi, từ lúc hắn gõ cửa tới giờ còn chưa đứng được mấy giây, cả người đều ướt đẫm, mỗi bước đi là một bước nước đọng dưới nền nhà, nhìn hắn đi xuống mấy bậc thang, cô nhịn không được gọi to: “Đợi tớ một chút.”
Bộ Huy quay đầu lại nhìn cô, nước mưa chảy cả vào trong mắt hắn, qua làn nước mỏng mảnh hai đồng tử dường như trở nên trong suốt hơn, Ngư Vi đi vào nhà lấy vật gì đó rồi đi ra đưa cho hắn.
Hắn cầm lấy đưa lên nhìn, là một cây bút đen rất bình thường, thường được dùng trong các kỳ kiểm tra, hắn không hiểu nhìn về phía Ngư Vi.
Ngư Vi nhìn hắn mỉm cười: “Đây là cây bút may mắn của tớ, lần nào dùng nó tớ cũng được điểm cao nhất, tặng cho cậu.”
Bộ Huy nắm chặt cây bút trong tay, hiểu được ý cô, hắn cảm giác mình như người mắc bệnh nan y tìm được linh dược. Cây bút này chỉ đơn thuần là liều thuốc động viên tinh thần, cô biết hắn căng thẳng.
Không hiểu sao, chỉ một ngày cô không đến trường, ruột gan hắn đã rối bời nôn nóng không yên, lúc nào cũng dự cảm kỳ thi này sẽ thất bại, càng đọc sách càng không vào được chữ nào, nhưng chỉ cần có Ngư Vi bên cạnh, hắn cảm thấy hết sức yên lòng, mọi lo lắng đều chìm xuống, vì vậy hắn bất chấp mưa gió chỉ vì muốn được nhìn thấy cô.
Sau khi tạm biệt Ngư Vi, Bộ Huy đi xuống lầu. Trời vẫn mưa rất to, hắn không về ngay mà đứng bên trong nhìn ra ngoài cánh cửa. Cửa kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh của hắn, nhếch nhác như con cún vừa bị rơi xuống nước, hoàn toàn không phải một chàng trai mười tám anh tuấn rạng ngời, nhìn đến buồn cười.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bầu trời như trở cơn đỏng đảnh, đang ào ạt trút nước nói ngừng là ngừng, chẳng khác nào cái vòi rồng bất ngờ bị vặn khóa lại, nháy mắt những giọt mưa biến mất chẳng còn dấu vết. Một lúc sau, mặt trời ló mình khỏi đám mây chiếu tia nắng chói chang bừng sáng cả đất trời, màu vàng ươm rọi vào cảnh vật còn phủ hơi ẩm ướt, óng ánh lên những tia sáng bạc…
Bộ Huy cảm thấy những ngày tháng tươi đẹp đang chờ hắn phía trước, kể từ giây phút hắn thay đổi, quyết tâm nổ lực học tập, hắn mơ hồ nhận ra hắn sẽ trở thành một người mà trước nay hắn chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Ngày thi tốt nghiệp trung học nói đến là đến, trận mưa xối xả mấy ngày trước đó cũng chẳng giúp hạ thấp nhiệt độ, thành phố G như bị thời tiết thiêu đốt bừng bừng trong cái lồng hấp nóng ran. Nhưng không khí trong trường thi lại hết sức trang nghiêm, tĩnh lặng như đang ở một thế giới khác.
Hai ngày sau đó, kỳ thi kết thúc, Ngư Vi vẫn như thường ngày không cảm thấy có biến đổi gì quá lớn, bước khỏi phòng thi cũng không kích động như mọi người xung quanh, ngược lại trong lòng chỉ lo lắng không biết Kỳ Diệu và Bộ Huy làm bài thế nào.
Có lẽ nhờ những lời chúc phúc của cô, sau khi Bộ Huy ra khỏi trường thi, vẻ mặt rất ung dung thoải mái. Ngư Vi hỏi hắn làm bài được không, hắn nhàn nhạt đáp lại ba chữ: “Cũng tạm được”, Ngư Vi nghe vậy rất yên tâm. Bộ Huy là người rất sợ bị mất mặt, nên trước giờ nói chuyện luôn hạ thấp đi đôi phần, hắn nói vậy nghĩa là đã làm rất tốt.
Hai người đứng bên ngoài cổng trường đợi Kỳ Diệu, cách thật xa đã thấy cô nàng tung tăng chạy ra, hô to: “Tớ làm được hết!” lúc này Ngư Vi mới thật sự yên tâm.
Kỳ thi kết thúc, trong thời gian đợi kết quả, mọi người trở về trường chụp ảnh tốt nghiệp. Trước khi rời xa mái trường trung học, lớp trưởng có làm một quyển lưu bút để mọi người ghi chép lưu lại những kỷ niệm rồi photo ra cho cả lớp, mỗi người giữ một quyển. Ngư Vi cầm quyển của mình trên tay lật giở từng trang một ra xem, đến trang của Bộ Huy, ánh mắt cô thoáng ngưng đọng.
Hắn viết sai tên… Ngư Vi nhíu mày nhìn kỹ, phía trên chữ ‘Huy’ tên hắn có thêm một dấu gạch, cô còn chưa kịp thắc mắc, đã nghe thấy đám nam sinh bên cạnh ồn ào: “Chao ôi, đại ca Huy, mới mấy hôm không đi với bọn tớ mà cỏ mọc trên đầu rồi? Ngây ngốc lâu ngày với hai cô nàng đó, cậu cũng trở nên ngây thơ rồi hả.”
Bộ Huy trừng mắt nhìn bọn họ một cái, không thèm nói gì, kỳ thật cái gạch thêm bên trên là do hắn cố tình viết thêm vào.
Cách đây khá lâu, hắn phát hiện ra tên của hắn (徽) và tên của Ngư Vi (薇) rất giống nhau, nhìn thoáng qua chẳng khác gì, đọc lên cũng giống hệt, lúc viết lưu bút, hắn tiện tay thêm phía trên tên mình một nét gạch, chẳng qua chỉ là chút tâm tư nhỏ của hắn.
Bữa tiệc chia tay lớp được tổ chức vào buổi tối ở một nhà hàng ngay trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, là một nhà hàng Trung Quốc được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa, kinh doanh rất phát đạt, khách vào tấp nập như nước triều lên. Phía trước nhà hàng treo rất nhiều đèn lồng đỏ, điểm tô rực rỡ cả một vùng trời đêm, vừa bước vào đại sảnh đã thấy thực khách ngồi kín chỗ, nhìn đâu cũng thấy đầu người.
Cả lớp hơn mấy chục người nên bao trọn một phòng lớn, lúc Ngư Vi và Kỳ Diệu bước vào, đã nhìn thấy một người lẽ ra không thể có mặt ở đây.
Phó Tiểu Thiều cũng đến, dù sao cô ấy cũng học lớp sát bên cạnh, có lẽ cô ấy đã đóng phần tiền của mình, chuyện thêm một cái ghế một phần đồ ăn cũng chẳng có gì to tát, nên lớp trưởng đã đồng ý.
Cô ấy vẫn ngồi bên cạnh Bộ Huy như trước giờ, sau kỳ nghỉ đông biết được Bộ Huy không đi Anh du học nữa, cô nàng vui lắm. Sau đó không biết Bộ Huy đã nói gì, để không quấy rầy Bộ Huy ôn luyện, rất lâu rồi không đến tìm hắn. Giờ kỳ thi đã kết thúc, đương nhiên cô nàng lại tiếp tục xuất hiện.
Bộ Huy đối với cô ấy vẫn luôn lãnh đạm, xa cách không có gì khác trước. Lúc ăn cơm, Ngư Vi có thể nhìn ra cô ấy không vui, không còn hào hứng như trước nữa.
Nhưng vì hai người ngồi cách nhau khá xa, Ngư Vi không tiện hỏi. Nào ngờ ăn cơm chưa được bao lâu, Cường Điện ngồi bên cạnh Kỳ Diệu bắt đầu ngon ngọt mấy lời như mía lùi rót rượu cho cô nàng, Kỳ Diệu bị hắn nói tới nói lui một hồi hoa mắt chóng mặt buộc phải nâng ly, Ngư Vi thấy thế, vội đưa tay cản lại.
Kỳ Diệu vốn không biết uống rượu, trước đây có lần đến nhà trọ của cô chỉ uống chưa đầy một lon bia đã lăn ra bất tỉnh.
Ngư Vi đẩy cái ly của mình ra phía trước, nhàn nhạt nói với Cường Điện: “Để tớ uống thay cậu ấy.”
Cường Điện vừa thấy cô có động tác ‘ga lăng’ như thế, đôi mắt hẹp bé xíu lập tức lóe sáng, rất nhiều nam sinh bên cạnh cũng nhốn nháo chộn rộn, kỳ thật cả đám con trai đã sớm muốn mời Ngư Vi uống rượu, nhưng không ai dám nhào lên đầu tiên, nữ thần quá lạnh lùng, không ngờ lúc này Ngư Vi lại tự mình ra mặt.
Bộ Huy ngồi đối diện, thấy một đám con trai nháo nhào muốn trút rượu Ngư Vi, vừa tính mở miệng để bọn họ chuyển hướng qua mình, nào ngờ đã thấy Ngư Vi rất thoải mái mở lời.
“Tửu lượng của tớ không tốt, tớ uống một ly các cậu uống ba ly, có được không?” Giọng nói của Ngư Vi vừa mềm mại lại dịu dàng, chẳng khác nào bẫy mật ngọt ngào, đám con trai nghe xong ai nấy mềm nhũn, sao có thể không đồng ý, tiếng cụng ly lốp cốp hào hứng vang lên.
Dù sao tối nào Ngư Vi cũng làm việc trong quán bar nên rất có kinh nghiệm ứng phó với khách mời rượu, Sở Phong cũng thường mời cô uống thử những loại rượu khác nhau. Mặc dù cô không rõ tửu lượng của mình ở mức nào, nhưng đến giờ chưa từng say qua, hơn nữa nhìn nồng độ cồn ghi trên chai, là loại rượu nhẹ. Hiện giờ cô chỉ nghĩ duy nhất một chuyện là không biết sẽ phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, nên rất yên tâm uống.
Uống gần hết một vòng, mặt Ngư Vi vẫn không đỏ lên chút nào, nhưng bụng thì không chịu nổi nữa, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Kỳ Diệu sợ cô uống say, cũng đứng lên đi cùng. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Ngư Vi thấy cảm giác ngà ngà say đột nhiên xông tới, tự biết mình đã đánh giá cao tửu lượng của mình rồi nên không có ý định trở về phòng ngay, mà đứng bên cửa sổ cuối hành lang để gió đêm thổi qua tản bớt đi hơi rượu lấy lại tỉnh táo.
Chợt Ngư Vi cảm thấy cánh tay bị Kỳ Diệu cấu một cái đau điếng, cô xoay sang hỏi: “Sao thế?”
“Hắn hắn hắn!” Kỳ Diệu bỗng điên cuồng quơ tay múa chân, níu cánh tay Ngư Vi kéo mạnh, kích động nói: “Người đó! Anh ta không phải là cái kia, cái người mà…”
Cô nàng ngắc nga ngắc ngứ, Ngư Vi nghe không hiểu, xoay đầu về hướng Kỳ Diệu chỉ, lập tức ngây người.
Cách nửa hành lang, cô thấy rất rõ, nhưng khi nhìn rõ được người đó rồi, hơi thở liền rối loạn, cảm giác chuếnh choáng say lại ùn ùn ập tới, mặt nóng bừng như lửa cháy lan đồng cỏ.
Bộ Tiêu đứng trước cửa một phòng bao riêng, nói chuyện phiếm với ba người đàn ông, bốn người đang hút thuốc, khói lượn lờ khắp một góc hành lang. Từng ánh mắt, nụ cười, cái nhíu mày, nheo mắt đến cả dáng vẻ khẽ rít hơi thuốc rồi thở ra một vòng khói của anh, tất cả đều in vào đáy mắt cô.
Trên người anh vẫn khoác một màu đen giản đơn như trước giờ, Ngư Vi chăm chú nhìn không chớp mắt, đột nhiên Bộ Tiêu bị người đối diện pha trò chọc cười, ngón giữa anh khẽ gẩy tàn thuốc, cúi đầu cười rộ lên, nét khinh bạc hờ hững lẫn trong những nghiền ngẫm nghĩ suy nơi đuôi mày kia, chẳng đổi chút nào.
“A, tớ nhớ ra rồi…” rốt cuộc Kỳ Diệu cũng nhớ ra, hét ầm lên: “Anh ta là Bộ Tiêu!”
Ngư Vi bị cô nàng hù cho giật mình mất hết hồn vía, âm thanh của Kỳ Diệu rất lớn, giọng nói thiếu nữ sắc nét và lảnh lót hét to tên anh. Gần như cùng lúc đó, Ngư Vi thấy Bộ Tiêu nghe có người gọi tên mình, vô thức quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ.
Bị anh phát hiện rồi.
Khoảnh khắc Ngư Vi nhìn thấy Bộ Tiêu đi về phía mình, bất giác ngây ngẩn cả người, cô sợ khuôn mặt đỏ bừng vì rượu sẽ rất xấu, liền cúi gằm xuống che giấu. Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân kia chậm rãi đến gần, vừa ngẩng mắt lên, anh đã đứng ngay trước mặt.
Bộ Tiêu rủ mắt nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi đượm nồng, thanh âm trầm thấp: “Có người gọi tên chú?”
Chắc chắn là anh biết Kỳ Diệu gọi mình, nhưng khi hỏi câu này, hai mắt anh chằm chặp nhìn cô.
“Chú Út của Bộ Huy, chú…” lúc Kỳ Diệu hô to tên của Bộ Tiêu, Ngư Vi đã hết cách rồi. Nhìn vẻ mặt hớn hở hiện giờ của cô nàng, trong đầu Ngư Vi vẫn còn đang suy nghĩ có lẽ chuyện gì cô nàng này cũng dám nói, cô tuyệt đối không ngăn được; đã nghe thấy giọng nói giòn tan ngọt ngào vang lên: “Ngư Vi bị đám con trai chuốc rượu nhiều lắm, chú chăm sóc cô ấy một lúc nha.”
Ngư Vi đang rối rắm, nên cho dù Kỳ Diệu nói gì đi nữa cũng không có gì khác biệt, căn bản đều là đại não không kịp phản ứng. Cô chỉ thấy sau lưng bị Kỳ Diệu đẩy mạnh một cái về phía Bộ Tiêu, gió chưa kịp thổi tan cơn say, người đã tự chuốc say mình, cô chếnh choáng ngã nhào vào ngực anh.
……..
Cơ thể không vững, vừa muốn đứng dậy chân đã suýt trượt dài, theo phản ứng bản năng của cơ thể hai tay liền duỗi ra ôm được bất cứ vật có thể ôm, thế nên lúc cô lấy lại được tinh thần, hai cánh tay đã ôm chặt thắt lưng Bộ Tiêu.
Khuôn mặt nóng hổi của cô chôn trong ngực anh. Ập vào mũi là mùi hương cơ thể, là sự tiếp xúc chân thực gần gũi không khoảng cách là hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang bị khuếch đại đến vô tận, nồng nàn đầy say đắm xen lẫn xấu hổ bối rối. Thấy cô bất ngờ ngã ập tới, Bộ Tiêu vội dang hai cánh tay đỡ bờ vai cô, vì vậy động tác đó mơ hồ biến thành một cái ôm thật sát, thật gần.
Tim Ngư Vi cơ hồ như nhịp trống gõ dồn dập, cô ngây ngốc thật lâu cũng không biết phải làm thế nào, nhưng đến khi lấy lại được bình tĩnh, cô lại không muốn tỉnh nữa.
Được anh ôm nhiều hơn một khắc cũng là một khắc vô giá, cô quyết định giả say.
Cánh tay cô vòng qua thắt lưng anh, gần đến vậy, mặc dù cơ thể như sắp nổ tung rồi nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn rất mạch lạc rõ ràng, nhẹ nhàng bay bay như hơi thở: “Chú Bộ, cháu hơi chóng mặt.”
***
Nghe thấy cái tên Bộ Tiêu đột nhiên thốt ra từ miệng Kỳ Diệu, Ngư Vi hoảng hồn giật mình, hấp tấp chạy tới muốn giấu tờ giấy đó đi. Nhưng Kỳ Diệu như con sóc nhỏ trốn rất nhanh, nhảy qua nhảy lại loạn xạ, cô bắt không được, cũng không ầm ĩ với cô nàng nữa, nghĩ thầm thấy cũng đã thấy rồi, trước sau gì cô ấy cũng biết.
“Rốt cuộc Bộ Tiêu là ai chứ?” Kỳ Diệu lật ngược lật xui tờ giấy, lông mày nhíu chặt như hai con sâu róm, chu miệng tự hỏi.
Kỳ Diệu đọc tên anh một lần, tim Ngư Vi thịch thịch run lên một lần, cái tên cô không dám thốt ra, lại bị cô ấy gọi tới gọi lui dễ dàng như vậy.
“Sao hắn cũng họ Bộ? Cái họ này rất hiếm mà, không lẽ là anh trai Bộ Huy?” Kỳ Diệu lộ ra vẻ nghi hoặc, hét ầm lên: “Nói cho tớ biết coi! Rốt cuộc là ai hả?”
Ngư Vi biết cô mà không nói, cô nàng này sẽ bị nghẹn chết, vì vậy ngồi xuống sofa, cầm ly thủy tinh hớp một ngụm trà khẽ nói: “Cậu gặp qua rồi, anh ấy là chú Út của Bộ Huy.”
Kỳ Diệu sốc đơ, kinh ngạc trừng to hai con mắt như ốc bươu: “Người cậu thích chính là… cái ông chú nhìn không giống người tốt đó hả?”
Ngư Vi nhìn vẻ mặt bàng hoàng không thể tin của cô nàng, mỉm cười cúi đầu trầm tư nói: “Anh ấy hư hỏng, nhưng tớ lại thích cái dáng vẻ hư hỏng đó của anh ấy…”
Khoảnh khắc đó Kỳ Diệu đột nhiên cảm thấy gió lạnh thổi quét qua, da gà nổi hết lên: “Đuôi, đuôi của tớ có ở đây không, cậu vẫn còn là cậu đó hả? Bây giờ cậu giống hệt một cô nàng si ngốc mê muội mù quáng á!”
Kể từ sau hôm Kỳ Diệu phát hiện ra chuyện cô thầm mến Bộ Tiêu, ngày nào cô nàng cũng kiếm chuyện nhắc tới. Nhưng cũng không còn nhiều thời gian để xao lãng nữa, kỳ thi tốt nghiệp đã gần kề chỉ còn cách bảy ngày, trường học đã ngừng dạy, toàn thể học sinh lớp mười hai tự tổ chức ôn luyện với nhau trong lớp, thầy cô chỉ hướng dẫn giải đáp các thắc mắc, ai không muốn đến trường cũng có thể xin nghỉ ở nhà ôn thi. Ngư Vi phải hướng dẫn cho Bộ Huy và Kỳ Diệu nên ngày nào cũng lên lớp.
Kỳ Diệu tuy trình độ có hạn nhưng tâm trạng rất bình tĩnh, càng đến gần ngày thi càng bình tĩnh hơn. Nhưng Bộ Huy lại không như vậy, Ngư Vi mơ hồ cảm giác được hắn khá bất an và lo lắng.
Quả nhiên hôm nay, chu kỳ hàng tháng của Ngư Vi tới, bụng cứ râm ran đau, cô cũng muốn trước kỳ thi ở nhà nghỉ ngơi một ngày cho thư giãn đầu óc, nên nói với Bộ Huy và Kỳ Diệu mình sẽ không đến trường. Đang nằm nghỉ chợt nhận được điện thoại của Bộ Huy, hắn hỏi cô bị thế nào, Ngư Vi nói chỉ đau bụng một chút chứ không có gì đáng ngại, nhưng hắn cứ nhất quyết phải đến thăm.
Ngoài cửa sổ, mây đen mù mịt bao phủ khắp nơi, Ngư Vi lo trời sắp mưa liền bảo hắn đừng tới, nhưng tin nhắn gửi đi không thấy trả lời.
Chưa đầy năm phút sau, mưa ầm ầm trút xuống, xối xả như con nước đầu thượng nguồn cuồn cuộn đổ về xuôi. Ngư Vi vội khóa hết chốt cửa sổ lại, chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên.
Lúc mở cửa, Ngư Vi sững sờ, toàn thân Bộ Huy ướt sũng, rõ ràng đã không chịu trú lại mà cứ lao đi trong mưa chạy thẳng tới đây. Khuôn mặt bị nước mưa xối ướt trở nên trong suốt, trên cằm trên tóc từng giọt nước lỏn tỏn rơi xuống.
“Cậu nhanh vào đi, quần áo đều ướt hết rồi.” Ngư Vi nghĩ phải nhanh để hắn vào nhà hong khô, nếu trước kỳ thi mà bị cảm sốt thì rất nghiêm trọng.
Không ngờ Bộ Huy chỉ nhìn cô đôi chút rồi lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Người tớ ướt hết rồi, không vào đâu, cậu không sao là tốt rồi.”
Ngư Vi ngạc nhiên nhìn hắn xoay người rời đi, từ lúc hắn gõ cửa tới giờ còn chưa đứng được mấy giây, cả người đều ướt đẫm, mỗi bước đi là một bước nước đọng dưới nền nhà, nhìn hắn đi xuống mấy bậc thang, cô nhịn không được gọi to: “Đợi tớ một chút.”
Bộ Huy quay đầu lại nhìn cô, nước mưa chảy cả vào trong mắt hắn, qua làn nước mỏng mảnh hai đồng tử dường như trở nên trong suốt hơn, Ngư Vi đi vào nhà lấy vật gì đó rồi đi ra đưa cho hắn.
Hắn cầm lấy đưa lên nhìn, là một cây bút đen rất bình thường, thường được dùng trong các kỳ kiểm tra, hắn không hiểu nhìn về phía Ngư Vi.
Ngư Vi nhìn hắn mỉm cười: “Đây là cây bút may mắn của tớ, lần nào dùng nó tớ cũng được điểm cao nhất, tặng cho cậu.”
Bộ Huy nắm chặt cây bút trong tay, hiểu được ý cô, hắn cảm giác mình như người mắc bệnh nan y tìm được linh dược. Cây bút này chỉ đơn thuần là liều thuốc động viên tinh thần, cô biết hắn căng thẳng.
Không hiểu sao, chỉ một ngày cô không đến trường, ruột gan hắn đã rối bời nôn nóng không yên, lúc nào cũng dự cảm kỳ thi này sẽ thất bại, càng đọc sách càng không vào được chữ nào, nhưng chỉ cần có Ngư Vi bên cạnh, hắn cảm thấy hết sức yên lòng, mọi lo lắng đều chìm xuống, vì vậy hắn bất chấp mưa gió chỉ vì muốn được nhìn thấy cô.
Sau khi tạm biệt Ngư Vi, Bộ Huy đi xuống lầu. Trời vẫn mưa rất to, hắn không về ngay mà đứng bên trong nhìn ra ngoài cánh cửa. Cửa kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh của hắn, nhếch nhác như con cún vừa bị rơi xuống nước, hoàn toàn không phải một chàng trai mười tám anh tuấn rạng ngời, nhìn đến buồn cười.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bầu trời như trở cơn đỏng đảnh, đang ào ạt trút nước nói ngừng là ngừng, chẳng khác nào cái vòi rồng bất ngờ bị vặn khóa lại, nháy mắt những giọt mưa biến mất chẳng còn dấu vết. Một lúc sau, mặt trời ló mình khỏi đám mây chiếu tia nắng chói chang bừng sáng cả đất trời, màu vàng ươm rọi vào cảnh vật còn phủ hơi ẩm ướt, óng ánh lên những tia sáng bạc…
Bộ Huy cảm thấy những ngày tháng tươi đẹp đang chờ hắn phía trước, kể từ giây phút hắn thay đổi, quyết tâm nổ lực học tập, hắn mơ hồ nhận ra hắn sẽ trở thành một người mà trước nay hắn chưa bao giờ tưởng tượng tới.
Ngày thi tốt nghiệp trung học nói đến là đến, trận mưa xối xả mấy ngày trước đó cũng chẳng giúp hạ thấp nhiệt độ, thành phố G như bị thời tiết thiêu đốt bừng bừng trong cái lồng hấp nóng ran. Nhưng không khí trong trường thi lại hết sức trang nghiêm, tĩnh lặng như đang ở một thế giới khác.
Hai ngày sau đó, kỳ thi kết thúc, Ngư Vi vẫn như thường ngày không cảm thấy có biến đổi gì quá lớn, bước khỏi phòng thi cũng không kích động như mọi người xung quanh, ngược lại trong lòng chỉ lo lắng không biết Kỳ Diệu và Bộ Huy làm bài thế nào.
Có lẽ nhờ những lời chúc phúc của cô, sau khi Bộ Huy ra khỏi trường thi, vẻ mặt rất ung dung thoải mái. Ngư Vi hỏi hắn làm bài được không, hắn nhàn nhạt đáp lại ba chữ: “Cũng tạm được”, Ngư Vi nghe vậy rất yên tâm. Bộ Huy là người rất sợ bị mất mặt, nên trước giờ nói chuyện luôn hạ thấp đi đôi phần, hắn nói vậy nghĩa là đã làm rất tốt.
Hai người đứng bên ngoài cổng trường đợi Kỳ Diệu, cách thật xa đã thấy cô nàng tung tăng chạy ra, hô to: “Tớ làm được hết!” lúc này Ngư Vi mới thật sự yên tâm.
Kỳ thi kết thúc, trong thời gian đợi kết quả, mọi người trở về trường chụp ảnh tốt nghiệp. Trước khi rời xa mái trường trung học, lớp trưởng có làm một quyển lưu bút để mọi người ghi chép lưu lại những kỷ niệm rồi photo ra cho cả lớp, mỗi người giữ một quyển. Ngư Vi cầm quyển của mình trên tay lật giở từng trang một ra xem, đến trang của Bộ Huy, ánh mắt cô thoáng ngưng đọng.
Hắn viết sai tên… Ngư Vi nhíu mày nhìn kỹ, phía trên chữ ‘Huy’ tên hắn có thêm một dấu gạch, cô còn chưa kịp thắc mắc, đã nghe thấy đám nam sinh bên cạnh ồn ào: “Chao ôi, đại ca Huy, mới mấy hôm không đi với bọn tớ mà cỏ mọc trên đầu rồi? Ngây ngốc lâu ngày với hai cô nàng đó, cậu cũng trở nên ngây thơ rồi hả.”
Bộ Huy trừng mắt nhìn bọn họ một cái, không thèm nói gì, kỳ thật cái gạch thêm bên trên là do hắn cố tình viết thêm vào.
Cách đây khá lâu, hắn phát hiện ra tên của hắn (徽) và tên của Ngư Vi (薇) rất giống nhau, nhìn thoáng qua chẳng khác gì, đọc lên cũng giống hệt, lúc viết lưu bút, hắn tiện tay thêm phía trên tên mình một nét gạch, chẳng qua chỉ là chút tâm tư nhỏ của hắn.
Bữa tiệc chia tay lớp được tổ chức vào buổi tối ở một nhà hàng ngay trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, là một nhà hàng Trung Quốc được xây dựng theo lối kiến trúc cổ xưa, kinh doanh rất phát đạt, khách vào tấp nập như nước triều lên. Phía trước nhà hàng treo rất nhiều đèn lồng đỏ, điểm tô rực rỡ cả một vùng trời đêm, vừa bước vào đại sảnh đã thấy thực khách ngồi kín chỗ, nhìn đâu cũng thấy đầu người.
Cả lớp hơn mấy chục người nên bao trọn một phòng lớn, lúc Ngư Vi và Kỳ Diệu bước vào, đã nhìn thấy một người lẽ ra không thể có mặt ở đây.
Phó Tiểu Thiều cũng đến, dù sao cô ấy cũng học lớp sát bên cạnh, có lẽ cô ấy đã đóng phần tiền của mình, chuyện thêm một cái ghế một phần đồ ăn cũng chẳng có gì to tát, nên lớp trưởng đã đồng ý.
Cô ấy vẫn ngồi bên cạnh Bộ Huy như trước giờ, sau kỳ nghỉ đông biết được Bộ Huy không đi Anh du học nữa, cô nàng vui lắm. Sau đó không biết Bộ Huy đã nói gì, để không quấy rầy Bộ Huy ôn luyện, rất lâu rồi không đến tìm hắn. Giờ kỳ thi đã kết thúc, đương nhiên cô nàng lại tiếp tục xuất hiện.
Bộ Huy đối với cô ấy vẫn luôn lãnh đạm, xa cách không có gì khác trước. Lúc ăn cơm, Ngư Vi có thể nhìn ra cô ấy không vui, không còn hào hứng như trước nữa.
Nhưng vì hai người ngồi cách nhau khá xa, Ngư Vi không tiện hỏi. Nào ngờ ăn cơm chưa được bao lâu, Cường Điện ngồi bên cạnh Kỳ Diệu bắt đầu ngon ngọt mấy lời như mía lùi rót rượu cho cô nàng, Kỳ Diệu bị hắn nói tới nói lui một hồi hoa mắt chóng mặt buộc phải nâng ly, Ngư Vi thấy thế, vội đưa tay cản lại.
Kỳ Diệu vốn không biết uống rượu, trước đây có lần đến nhà trọ của cô chỉ uống chưa đầy một lon bia đã lăn ra bất tỉnh.
Ngư Vi đẩy cái ly của mình ra phía trước, nhàn nhạt nói với Cường Điện: “Để tớ uống thay cậu ấy.”
Cường Điện vừa thấy cô có động tác ‘ga lăng’ như thế, đôi mắt hẹp bé xíu lập tức lóe sáng, rất nhiều nam sinh bên cạnh cũng nhốn nháo chộn rộn, kỳ thật cả đám con trai đã sớm muốn mời Ngư Vi uống rượu, nhưng không ai dám nhào lên đầu tiên, nữ thần quá lạnh lùng, không ngờ lúc này Ngư Vi lại tự mình ra mặt.
Bộ Huy ngồi đối diện, thấy một đám con trai nháo nhào muốn trút rượu Ngư Vi, vừa tính mở miệng để bọn họ chuyển hướng qua mình, nào ngờ đã thấy Ngư Vi rất thoải mái mở lời.
“Tửu lượng của tớ không tốt, tớ uống một ly các cậu uống ba ly, có được không?” Giọng nói của Ngư Vi vừa mềm mại lại dịu dàng, chẳng khác nào bẫy mật ngọt ngào, đám con trai nghe xong ai nấy mềm nhũn, sao có thể không đồng ý, tiếng cụng ly lốp cốp hào hứng vang lên.
Dù sao tối nào Ngư Vi cũng làm việc trong quán bar nên rất có kinh nghiệm ứng phó với khách mời rượu, Sở Phong cũng thường mời cô uống thử những loại rượu khác nhau. Mặc dù cô không rõ tửu lượng của mình ở mức nào, nhưng đến giờ chưa từng say qua, hơn nữa nhìn nồng độ cồn ghi trên chai, là loại rượu nhẹ. Hiện giờ cô chỉ nghĩ duy nhất một chuyện là không biết sẽ phải chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, nên rất yên tâm uống.
Uống gần hết một vòng, mặt Ngư Vi vẫn không đỏ lên chút nào, nhưng bụng thì không chịu nổi nữa, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Kỳ Diệu sợ cô uống say, cũng đứng lên đi cùng. Vừa ra khỏi nhà vệ sinh nữ, Ngư Vi thấy cảm giác ngà ngà say đột nhiên xông tới, tự biết mình đã đánh giá cao tửu lượng của mình rồi nên không có ý định trở về phòng ngay, mà đứng bên cửa sổ cuối hành lang để gió đêm thổi qua tản bớt đi hơi rượu lấy lại tỉnh táo.
Chợt Ngư Vi cảm thấy cánh tay bị Kỳ Diệu cấu một cái đau điếng, cô xoay sang hỏi: “Sao thế?”
“Hắn hắn hắn!” Kỳ Diệu bỗng điên cuồng quơ tay múa chân, níu cánh tay Ngư Vi kéo mạnh, kích động nói: “Người đó! Anh ta không phải là cái kia, cái người mà…”
Cô nàng ngắc nga ngắc ngứ, Ngư Vi nghe không hiểu, xoay đầu về hướng Kỳ Diệu chỉ, lập tức ngây người.
Cách nửa hành lang, cô thấy rất rõ, nhưng khi nhìn rõ được người đó rồi, hơi thở liền rối loạn, cảm giác chuếnh choáng say lại ùn ùn ập tới, mặt nóng bừng như lửa cháy lan đồng cỏ.
Bộ Tiêu đứng trước cửa một phòng bao riêng, nói chuyện phiếm với ba người đàn ông, bốn người đang hút thuốc, khói lượn lờ khắp một góc hành lang. Từng ánh mắt, nụ cười, cái nhíu mày, nheo mắt đến cả dáng vẻ khẽ rít hơi thuốc rồi thở ra một vòng khói của anh, tất cả đều in vào đáy mắt cô.
Trên người anh vẫn khoác một màu đen giản đơn như trước giờ, Ngư Vi chăm chú nhìn không chớp mắt, đột nhiên Bộ Tiêu bị người đối diện pha trò chọc cười, ngón giữa anh khẽ gẩy tàn thuốc, cúi đầu cười rộ lên, nét khinh bạc hờ hững lẫn trong những nghiền ngẫm nghĩ suy nơi đuôi mày kia, chẳng đổi chút nào.
“A, tớ nhớ ra rồi…” rốt cuộc Kỳ Diệu cũng nhớ ra, hét ầm lên: “Anh ta là Bộ Tiêu!”
Ngư Vi bị cô nàng hù cho giật mình mất hết hồn vía, âm thanh của Kỳ Diệu rất lớn, giọng nói thiếu nữ sắc nét và lảnh lót hét to tên anh. Gần như cùng lúc đó, Ngư Vi thấy Bộ Tiêu nghe có người gọi tên mình, vô thức quay đầu lại nhìn về phía hai người bọn họ.
Bị anh phát hiện rồi.
Khoảnh khắc Ngư Vi nhìn thấy Bộ Tiêu đi về phía mình, bất giác ngây ngẩn cả người, cô sợ khuôn mặt đỏ bừng vì rượu sẽ rất xấu, liền cúi gằm xuống che giấu. Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân kia chậm rãi đến gần, vừa ngẩng mắt lên, anh đã đứng ngay trước mặt.
Bộ Tiêu rủ mắt nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi đượm nồng, thanh âm trầm thấp: “Có người gọi tên chú?”
Chắc chắn là anh biết Kỳ Diệu gọi mình, nhưng khi hỏi câu này, hai mắt anh chằm chặp nhìn cô.
“Chú Út của Bộ Huy, chú…” lúc Kỳ Diệu hô to tên của Bộ Tiêu, Ngư Vi đã hết cách rồi. Nhìn vẻ mặt hớn hở hiện giờ của cô nàng, trong đầu Ngư Vi vẫn còn đang suy nghĩ có lẽ chuyện gì cô nàng này cũng dám nói, cô tuyệt đối không ngăn được; đã nghe thấy giọng nói giòn tan ngọt ngào vang lên: “Ngư Vi bị đám con trai chuốc rượu nhiều lắm, chú chăm sóc cô ấy một lúc nha.”
Ngư Vi đang rối rắm, nên cho dù Kỳ Diệu nói gì đi nữa cũng không có gì khác biệt, căn bản đều là đại não không kịp phản ứng. Cô chỉ thấy sau lưng bị Kỳ Diệu đẩy mạnh một cái về phía Bộ Tiêu, gió chưa kịp thổi tan cơn say, người đã tự chuốc say mình, cô chếnh choáng ngã nhào vào ngực anh.
……..
Cơ thể không vững, vừa muốn đứng dậy chân đã suýt trượt dài, theo phản ứng bản năng của cơ thể hai tay liền duỗi ra ôm được bất cứ vật có thể ôm, thế nên lúc cô lấy lại được tinh thần, hai cánh tay đã ôm chặt thắt lưng Bộ Tiêu.
Khuôn mặt nóng hổi của cô chôn trong ngực anh. Ập vào mũi là mùi hương cơ thể, là sự tiếp xúc chân thực gần gũi không khoảng cách là hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang bị khuếch đại đến vô tận, nồng nàn đầy say đắm xen lẫn xấu hổ bối rối. Thấy cô bất ngờ ngã ập tới, Bộ Tiêu vội dang hai cánh tay đỡ bờ vai cô, vì vậy động tác đó mơ hồ biến thành một cái ôm thật sát, thật gần.
Tim Ngư Vi cơ hồ như nhịp trống gõ dồn dập, cô ngây ngốc thật lâu cũng không biết phải làm thế nào, nhưng đến khi lấy lại được bình tĩnh, cô lại không muốn tỉnh nữa.
Được anh ôm nhiều hơn một khắc cũng là một khắc vô giá, cô quyết định giả say.
Cánh tay cô vòng qua thắt lưng anh, gần đến vậy, mặc dù cơ thể như sắp nổ tung rồi nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn rất mạch lạc rõ ràng, nhẹ nhàng bay bay như hơi thở: “Chú Bộ, cháu hơi chóng mặt.”