Chương 57
Hàn Nguyệt ngạc nhiên hô lên một tiếng, suýt chút nữa bật khóc, đôi mắt đẹp đỏ ửng.
“Ta đứng lên được rồi?”
Hàn Kim Long cũng đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin.
Ông ta đã liệt năm năm nay rồi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn qua ngày.
Chỉ dựa theo phương pháp châm cứu của Diệp Bắc Minh, liên tiếp châm ba lần!
Lại có thể đứng lên được rồi?
“Ông cụ, ông…”, Tống Hải Xương cũng giật mình bàng hoàng không thôi, trợn tròn hai mắt suýt chút nữa là hóa đá.
Y thuật của mình từ lúc nào lại tài ba thế này?
Không thể nào!
“Ha ha ha ha…”.
Hàn Kim Long ngửa mặt lên trời cười, cực kỳ kích động, ông ta nhìn về phía Hàn Nguyệt dặn dò: “Nguyệt Nhi, mau, cháu lập tức quay về sơn trang quốc tế Cẩm Viên, nhất định phải tìm được người thanh niên kia”.
“Bằng bất kỳ giá nào cũng phải đưa cậu ta đến gặp lão phu, bất luận phải trả bao nhiêu tiền”.
“Được, ông nội, cháu lập tức đi ngay”, Hàn Nguyệt xúc động gật đầu.
Cô ta biết ông nội có thể đứng lên được thì điều đó có nghĩa là gì!
Đối với nhà họ Hàn ở Trung Hải mà nói, đây chính là một tin vui vô cùng lớn!
…
Tốc độ lái xe của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vốn dĩ quãng đường phải mất ba tiếng đồng hồ, thì chỉ hai tiếng anh đã đến kịp Kim Lăng.
Sơn trang Long Hồ rất nổi tiếng ở Kim Lăng, chỉ tùy ý hỏi một ai đó là biết được vị trí cụ thể ngay.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm ở ngay giữa trung tâm Long Hồ, được xây dựng thành một tòa sơn trang, ngoại trừ các quan chức cấp cao và người hiển quý ra, người bình thường không có tư cách lên đảo.
Lúc này, đúng vào nửa đêm, mấy ngư dân đánh cá xong đang chuẩn bị thu lưới về nhà.
“Lão Trương, thu hoạch hôm nay thế nào?”, một ngư dân trong số đó nói.
Lão Trương không trả lời, mà chỉ đứng ở trên thuyền cá, ngạc nhiên nhìn về một phía: “Thần… thần tiên!”
“Thần tiên cái gì?”
Ngư dân đang nói chuyện đầy vẻ kỳ quái, sau đó nương theo ánh mắt của lão Trương nhìn qua!
Bỗng giật thót mình, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài!
Chỉ thấy, một bóng người dẫm trên một cành cây lướt đi trên mặt nước!
Sau lưng người đó văng lên một làn sóng nước cao đến mười mét, người đó vậy mà lại đang đạp trên mặt nước hồ!
Người này, chính là Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đến được Long Hồ, không tìm thấy thuyền cá nào, cho nên mới nhặt một cành cây, dùng chân khí đẩy cành cây đi về phía đảo.
Sau khi lên đảo, Diệp Bắc Minh rất dễ dàng tìm được cửa chính của sơn trang Long Hồ, mấy chục cái camera an ninh đều nhắm thẳng về phía anh, cũng biết được anh đã đến đây.
“Ta đứng lên được rồi?”
Hàn Kim Long cũng đầy vẻ ngạc nhiên, không dám tin.
Ông ta đã liệt năm năm nay rồi, chỉ có thể ngồi trên xe lăn qua ngày.
Chỉ dựa theo phương pháp châm cứu của Diệp Bắc Minh, liên tiếp châm ba lần!
Lại có thể đứng lên được rồi?
“Ông cụ, ông…”, Tống Hải Xương cũng giật mình bàng hoàng không thôi, trợn tròn hai mắt suýt chút nữa là hóa đá.
Y thuật của mình từ lúc nào lại tài ba thế này?
Không thể nào!
“Ha ha ha ha…”.
Hàn Kim Long ngửa mặt lên trời cười, cực kỳ kích động, ông ta nhìn về phía Hàn Nguyệt dặn dò: “Nguyệt Nhi, mau, cháu lập tức quay về sơn trang quốc tế Cẩm Viên, nhất định phải tìm được người thanh niên kia”.
“Bằng bất kỳ giá nào cũng phải đưa cậu ta đến gặp lão phu, bất luận phải trả bao nhiêu tiền”.
“Được, ông nội, cháu lập tức đi ngay”, Hàn Nguyệt xúc động gật đầu.
Cô ta biết ông nội có thể đứng lên được thì điều đó có nghĩa là gì!
Đối với nhà họ Hàn ở Trung Hải mà nói, đây chính là một tin vui vô cùng lớn!
…
Tốc độ lái xe của Diệp Bắc Minh cực nhanh, vốn dĩ quãng đường phải mất ba tiếng đồng hồ, thì chỉ hai tiếng anh đã đến kịp Kim Lăng.
Sơn trang Long Hồ rất nổi tiếng ở Kim Lăng, chỉ tùy ý hỏi một ai đó là biết được vị trí cụ thể ngay.
Đây là một hòn đảo nhỏ nằm ở ngay giữa trung tâm Long Hồ, được xây dựng thành một tòa sơn trang, ngoại trừ các quan chức cấp cao và người hiển quý ra, người bình thường không có tư cách lên đảo.
Lúc này, đúng vào nửa đêm, mấy ngư dân đánh cá xong đang chuẩn bị thu lưới về nhà.
“Lão Trương, thu hoạch hôm nay thế nào?”, một ngư dân trong số đó nói.
Lão Trương không trả lời, mà chỉ đứng ở trên thuyền cá, ngạc nhiên nhìn về một phía: “Thần… thần tiên!”
“Thần tiên cái gì?”
Ngư dân đang nói chuyện đầy vẻ kỳ quái, sau đó nương theo ánh mắt của lão Trương nhìn qua!
Bỗng giật thót mình, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài!
Chỉ thấy, một bóng người dẫm trên một cành cây lướt đi trên mặt nước!
Sau lưng người đó văng lên một làn sóng nước cao đến mười mét, người đó vậy mà lại đang đạp trên mặt nước hồ!
Người này, chính là Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đến được Long Hồ, không tìm thấy thuyền cá nào, cho nên mới nhặt một cành cây, dùng chân khí đẩy cành cây đi về phía đảo.
Sau khi lên đảo, Diệp Bắc Minh rất dễ dàng tìm được cửa chính của sơn trang Long Hồ, mấy chục cái camera an ninh đều nhắm thẳng về phía anh, cũng biết được anh đã đến đây.