Chương 47
“Chu đại mỹ nữ, nghe nói cậu còn không định đến đây, thế là sao đây, ở Giang Nam này cậu chính là chủ nhà đó, mọi người khó khăn lắm mới đến đây được một chuyến”, một người thanh niên trẻ tuổi cười nói.
“Cậu chủ Lâm của chúng ta còn đang mong được gặp cậu đó”.
“Đúng thế, lúc còn học đại học, cậu chủ Lâm vẫn luôn theo đuổi cậu, mà sao cậu lại không đồng y chứ”.
“Bây giờ người ta đã đuổi theo đến tận Giang Nam rồi, còn nói lo lắng cậu không có xe nên đặc biệt đến đây mua một chiếc BMW đỏ cho cậu này”.
Mấy người thanh niên cười ghẹo.
“Nhược Giai, chiếc xe này tặng cho em, vừa hay làm quà sinh nhật cho em”, một thanh niên ở phía đối diện mỉm cười, anh ta có phong cách ăn mặc rất đúng mực, trên gương mặt treo một nụ cười ấm áp tỏa nắng.
Lâm Kiêu, một nhân vật tầm cỡ thời đại học, đàn anh khóa trên vô cùng ưu tú được vô số người mê đắm.
Lúc này, Diệp Bắc Minh bước ra từ bên ghế lái.
“Vị này là?”
Mấy người nhíu mày, bọn họ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là tài xế.
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Nhược Giai, cũng là vị hôn phu của cô ấy”, Diệp Bắc Minh tự giới thiệu.
Nụ cười của Lâm Kiêu lập tức cứng đờ, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.
“Nhược Giai, anh ấy thực sư là vị hôn phu của cậu à?”
Mấy nam thanh nữ tú bên cạnh cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh.
Chu Nhược Giai khi còn học tại trường đại học Trung Hải là một nhân vật cỡ hoa khôi, không biết có bao nhiêu thanh niên phát cuồng vì cô, Lâm Kiêu chính là một trong số đó.
Càng đừng nói đến việc Lâm Kiêu lại là một cậu chủ đẳng cấp của nhà họ Lâm ở Trung Hải.
Thân phận như vậy mà Chu Nhược Giai còn chưa nhận lời, một người đàn ông tự xưng là vị hôn phu của Chu Nhược Giai rốt cuộc là có khả năng gì, lại có thể cưa đổ được Chu Nhược Giai chứ?
Chu Nhược Giai cười ngọt ngào: “Đúng vậy, từ nhỏ đã được đính ước rồi”.
Khóe mắt Lâm Kiêu giật giật, anh ta đưa tay ra với Diệp Bắc Minh: “Xin chào, tôi tên Lâm Kiêu”.
“Tôi họ Diệp, cất lại ý đồ của anh đi”.
Diệp Bắc Minh không đưa tay ra để bắt tay với anh ta mà lạnh lùng nhìn người này.
“Nhược Giai muốn mua xe, tôi có thể mua cho cô ấy, đây là vị hôn thê của tôi, nhớ kỹ, sau này đừng có ý đồ khác”, Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói.
Anh dứt khoát gọi một nhân viên của đại lý tới: “Xe tốt nhất ở đây giá bao nhiêu?”
“Porsche 918, giá bán tám triệu năm trăm nghìn tệ, giá lăn bánh là khoảng mười triệu tệ”, nhân viên đáp lời, không hy vọng rằng Diệp Bắc Minh sẽ mua xe thật.
“Lấy một chiếc, tặng cho vị hôn thê của tôi”.
Diệp Bắc Minh lấy ra thẻ ngân hàng, dứt khoát cà thẻ.
Lần này trước khi xuống núi, sư phụ ném cho anh một tấm thẻ, bên trên có hình Kim Long, Sư tử, sói, còn có cả chim ưng và gấu đen, không biết là thẻ do ngân hàng nào phát hành.
“Cậu chủ Lâm của chúng ta còn đang mong được gặp cậu đó”.
“Đúng thế, lúc còn học đại học, cậu chủ Lâm vẫn luôn theo đuổi cậu, mà sao cậu lại không đồng y chứ”.
“Bây giờ người ta đã đuổi theo đến tận Giang Nam rồi, còn nói lo lắng cậu không có xe nên đặc biệt đến đây mua một chiếc BMW đỏ cho cậu này”.
Mấy người thanh niên cười ghẹo.
“Nhược Giai, chiếc xe này tặng cho em, vừa hay làm quà sinh nhật cho em”, một thanh niên ở phía đối diện mỉm cười, anh ta có phong cách ăn mặc rất đúng mực, trên gương mặt treo một nụ cười ấm áp tỏa nắng.
Lâm Kiêu, một nhân vật tầm cỡ thời đại học, đàn anh khóa trên vô cùng ưu tú được vô số người mê đắm.
Lúc này, Diệp Bắc Minh bước ra từ bên ghế lái.
“Vị này là?”
Mấy người nhíu mày, bọn họ còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh là tài xế.
“Chào mọi người, tôi là bạn trai của Nhược Giai, cũng là vị hôn phu của cô ấy”, Diệp Bắc Minh tự giới thiệu.
Nụ cười của Lâm Kiêu lập tức cứng đờ, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngùng.
“Nhược Giai, anh ấy thực sư là vị hôn phu của cậu à?”
Mấy nam thanh nữ tú bên cạnh cũng không thể giữ được vẻ bình tĩnh.
Chu Nhược Giai khi còn học tại trường đại học Trung Hải là một nhân vật cỡ hoa khôi, không biết có bao nhiêu thanh niên phát cuồng vì cô, Lâm Kiêu chính là một trong số đó.
Càng đừng nói đến việc Lâm Kiêu lại là một cậu chủ đẳng cấp của nhà họ Lâm ở Trung Hải.
Thân phận như vậy mà Chu Nhược Giai còn chưa nhận lời, một người đàn ông tự xưng là vị hôn phu của Chu Nhược Giai rốt cuộc là có khả năng gì, lại có thể cưa đổ được Chu Nhược Giai chứ?
Chu Nhược Giai cười ngọt ngào: “Đúng vậy, từ nhỏ đã được đính ước rồi”.
Khóe mắt Lâm Kiêu giật giật, anh ta đưa tay ra với Diệp Bắc Minh: “Xin chào, tôi tên Lâm Kiêu”.
“Tôi họ Diệp, cất lại ý đồ của anh đi”.
Diệp Bắc Minh không đưa tay ra để bắt tay với anh ta mà lạnh lùng nhìn người này.
“Nhược Giai muốn mua xe, tôi có thể mua cho cô ấy, đây là vị hôn thê của tôi, nhớ kỹ, sau này đừng có ý đồ khác”, Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói.
Anh dứt khoát gọi một nhân viên của đại lý tới: “Xe tốt nhất ở đây giá bao nhiêu?”
“Porsche 918, giá bán tám triệu năm trăm nghìn tệ, giá lăn bánh là khoảng mười triệu tệ”, nhân viên đáp lời, không hy vọng rằng Diệp Bắc Minh sẽ mua xe thật.
“Lấy một chiếc, tặng cho vị hôn thê của tôi”.
Diệp Bắc Minh lấy ra thẻ ngân hàng, dứt khoát cà thẻ.
Lần này trước khi xuống núi, sư phụ ném cho anh một tấm thẻ, bên trên có hình Kim Long, Sư tử, sói, còn có cả chim ưng và gấu đen, không biết là thẻ do ngân hàng nào phát hành.