Chương 45
“A, thật không?”, Chu Nhược Giai lập tức trở nên vui vẻ.
“Ừm, anh không phải là vị hôn phu của em à?”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Vậy thì tốt quá, em đi thay quần áo”, hai mắt Chu Nhược Giai sáng bừng lên, vội vàng chạy về phòng, thay đổi một bộ đồ khác, còn trang điểm nhẹ, nổi bật cả khí chất của mình lên.
“Lái xe của chú đi đi”.
Chu Thiên Hạo cười mím chi bước đến, còn cầm chìa khóa chiếc xe Audi A8 ném sang cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn hai người rời đi, sắc mặt Lý Hải Hà lập tức thay đổi, nhìn sang Chu Thiên Hạo nói: “Ông xã, ông thực sự tính để chúng nó ở bên nhau sao?”
“Sao thế?”
Chu Thiên Hạo cảm thấy bà xã nhà mình hơi lạ. Từ lúc mà Diệp Bắc Minh bước chân vào căn biệt thự, Lý Hải Hà đã không tỏ vẻ quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Lý Hải Hà nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Thằng bé Bắc Minh này, chúng ta nhìn nó khôn lớn, nhưng mà nó có thực sự phù hợp với Nhược Giai không?”
“Vừa mới trở về đã giết người, còn có sư tỷ gì đó của của nó nữa, chúng ta gần như không hề quen biết, lại còn giết chết vua Giang Nam”.
“Đó chính là vua Giang Nam đấy, người bình thường như chúng ta làm sao mà dây vào được?”
“Nếu như việc này này bại lộ ra, nhà chúng ta biết phải làm sao? Có khi nào sẽ bị liên lụy không?”, Lý Hải Hà rất lo lắng nói: “Kỳ thực, Bắc Minh không trở lại còn tốt hơn, Nhược Giai gả cho Triệu Thái cũng không phải là…”.
“Bà ngậm miệng lại!”
Chu Thiên Hạo giận run lên, chỉ thẳng vào mũi Lý Hải Hà mắng: “Triệu Thái cho bà uống thuốc gì à, bà lại nói ra được những lời như vậy?”
“Nếu như con gái gả cho Triệu Thái thì mới đúng là nhảy vào hố lửa”.
“Vậy Diệp Bắc Minh thì sao?”, Lý Hải Hà tức giận nhìn chằm chằm Chu Thiên Hạo: “Nó thực sự là con trai của anh em kết nghĩa của ông à? Ông đừng tưởng tôi không biết, Diệp Bắc Phong đúng là con trai của cậu bảy Diệp, nhưng Diệp Bắc Minh chỉ là đứa nhỏ năm đó được nhặt về”.
“Một đứa con hoang được nhặt về, ông đừng để…”.
“Bốp…!” . ngôn tình hài
Chu Thiên Hạo nghe thấy câu này liền vung một cái tát lên mặt Lý Hải Hà: “Bà ngậm miệng lại cho tôi! Việc này không được nói bừa”.
“Hay lắm, ông đánh tôi, ông vì một đứa con hoang mà đánh tôi? Hu hu hu…”, Lý Hải Hà uất ức bật khóc.
Chu Thiên Hạo lo lắng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại chạy đến phía cửa chính, nhìn thấy hai người Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai đã lái chiếc Audi A8 rời đi, bóng chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của biệt thự thì mới thở phào một hơi.
“Bà còn nói năng linh tinh thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ không chỉ đánh bà, mà còn giết luôn cả bà”, hai mắt Chu Thiên Hạo giật giật, con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lý Hải Hà.
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”
“Thân thế của Bắc Minh, bà còn dám nhắc đến một câu nữa để xem tôi có giết bà hay không?”
“Ông…”.
Lý Hải Hà đần ra, bản thân gả cho Chu Thiên Hạo đã hai mươi mấy năm, mà đối phương lại vì một đứa con hoang mà muốn giết bà ấy.
“Ừm, anh không phải là vị hôn phu của em à?”, Diệp Bắc Minh cười nói.
“Vậy thì tốt quá, em đi thay quần áo”, hai mắt Chu Nhược Giai sáng bừng lên, vội vàng chạy về phòng, thay đổi một bộ đồ khác, còn trang điểm nhẹ, nổi bật cả khí chất của mình lên.
“Lái xe của chú đi đi”.
Chu Thiên Hạo cười mím chi bước đến, còn cầm chìa khóa chiếc xe Audi A8 ném sang cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn hai người rời đi, sắc mặt Lý Hải Hà lập tức thay đổi, nhìn sang Chu Thiên Hạo nói: “Ông xã, ông thực sự tính để chúng nó ở bên nhau sao?”
“Sao thế?”
Chu Thiên Hạo cảm thấy bà xã nhà mình hơi lạ. Từ lúc mà Diệp Bắc Minh bước chân vào căn biệt thự, Lý Hải Hà đã không tỏ vẻ quá nhiệt tình, thậm chí còn có chút lạnh nhạt.
Lý Hải Hà nói bằng giọng không mấy dễ chịu: “Thằng bé Bắc Minh này, chúng ta nhìn nó khôn lớn, nhưng mà nó có thực sự phù hợp với Nhược Giai không?”
“Vừa mới trở về đã giết người, còn có sư tỷ gì đó của của nó nữa, chúng ta gần như không hề quen biết, lại còn giết chết vua Giang Nam”.
“Đó chính là vua Giang Nam đấy, người bình thường như chúng ta làm sao mà dây vào được?”
“Nếu như việc này này bại lộ ra, nhà chúng ta biết phải làm sao? Có khi nào sẽ bị liên lụy không?”, Lý Hải Hà rất lo lắng nói: “Kỳ thực, Bắc Minh không trở lại còn tốt hơn, Nhược Giai gả cho Triệu Thái cũng không phải là…”.
“Bà ngậm miệng lại!”
Chu Thiên Hạo giận run lên, chỉ thẳng vào mũi Lý Hải Hà mắng: “Triệu Thái cho bà uống thuốc gì à, bà lại nói ra được những lời như vậy?”
“Nếu như con gái gả cho Triệu Thái thì mới đúng là nhảy vào hố lửa”.
“Vậy Diệp Bắc Minh thì sao?”, Lý Hải Hà tức giận nhìn chằm chằm Chu Thiên Hạo: “Nó thực sự là con trai của anh em kết nghĩa của ông à? Ông đừng tưởng tôi không biết, Diệp Bắc Phong đúng là con trai của cậu bảy Diệp, nhưng Diệp Bắc Minh chỉ là đứa nhỏ năm đó được nhặt về”.
“Một đứa con hoang được nhặt về, ông đừng để…”.
“Bốp…!” . ngôn tình hài
Chu Thiên Hạo nghe thấy câu này liền vung một cái tát lên mặt Lý Hải Hà: “Bà ngậm miệng lại cho tôi! Việc này không được nói bừa”.
“Hay lắm, ông đánh tôi, ông vì một đứa con hoang mà đánh tôi? Hu hu hu…”, Lý Hải Hà uất ức bật khóc.
Chu Thiên Hạo lo lắng nhìn quanh bốn phía, sau đó lại chạy đến phía cửa chính, nhìn thấy hai người Diệp Bắc Minh và Chu Nhược Giai đã lái chiếc Audi A8 rời đi, bóng chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của biệt thự thì mới thở phào một hơi.
“Bà còn nói năng linh tinh thêm một câu nào nữa thì tôi sẽ không chỉ đánh bà, mà còn giết luôn cả bà”, hai mắt Chu Thiên Hạo giật giật, con ngươi lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lý Hải Hà.
“Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng!”
“Thân thế của Bắc Minh, bà còn dám nhắc đến một câu nữa để xem tôi có giết bà hay không?”
“Ông…”.
Lý Hải Hà đần ra, bản thân gả cho Chu Thiên Hạo đã hai mươi mấy năm, mà đối phương lại vì một đứa con hoang mà muốn giết bà ấy.