Chương 31
“Thảo nào, ra là có Vương Như Yên chống lưng nên cậu ta mới dám xông vào phủ vua Giang Nam. Người phụ nữ này không đơn giản, nghe nói là người bên Kim Lăng”, chủ tịch của Ô tô Vĩnh Thịnh nói nhỏ.
“Nhà… Nhà họ Vương, một trong bốn thế gia ở Kim Lăng?”, Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên lập tức nhận ra.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Người phụ nữ này rất đẹp, có khí chất bỏ xa các nghệ sĩ nữ tuyến một mấy con phố, lúc này cô ấy đang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Là cô ta?”, Tiết Vạn Lý ngạc nhiên.
“Ha ha”.
Giả Dịch Thu cười khẩy: “Cô ta từ Kim Lăng chạy tới Giang Nam, nghe nói còn thành lập một số thế lực để chống lại người nhà đấy. Nhưng người đó đã chấm cô ta, cô ta muốn phản kháng là chuyện không thể nào… Chắc hẳn người đó cũng sắp về rồi”.
“Người đó ư… Đó là một người không khác gì thần, anh ta thích Vương Như Yên, dù cô ta có chạy ra nước ngoài cũng vô ích thôi”, Sử Thiên Vân nặng nề gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Sư đệ đừng làm bậy, đây là vua Giang Nam, nếu em giết ông ta thì sẽ chịu hậu quả rất nghiêm trọng”, Vương Như Yên vội la lên.
“Thập sư tỷ, chị biết mà, thù giết cha không đội trời chung!”
Diệp Bắc Minh nghiến răng, mắt đỏ ngầu: “Năm năm qua em đã sống ở núi Côn Luân như thế nào, chị không biết sao?”
“Cả ngày lẫn đêm em đều nghĩ cách báo thù cho ba mẹ và anh mình! Hôm nay kẻ thù đang ở ngay trước mặt, đừng nói là vua Giang Nam, cho dù là ba của vua em cũng sẽ giết ông ta!”
“Em…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, em cần gì phải như vậy?”
“Sư tỷ, chị đừng cản em”, hơi nóng toát ra từ trong mũi Diệp Bắc Minh.
“Được rồi”.
Vương Như Yên hít sâu một hơi, lấy khẩu súng lục từ bên hông ra nhắm vào đầu vua Giang Nam, hỏi: “Vua Giang Nam, tôi hỏi ông, ai đã ra lệnh cho ông giết cả nhà sư đệ tôi?”
“Ha ha ha ha, Vương Như Yên, cô là người của nhà họ Vương ở Kim Lăng, cô tự đi mà hỏi đi chứ?”, vua Giang Nam cười lớn, trong mắt đầy giễu cợt: “Muốn bản vương khai ra hung thủ, cô nghĩ tôi sẽ làm theo à? Cứ giết bản vương đi!”
“Ông muốn chết sao?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.
Anh vừa định ra tay.
“Đùng!”
Vương Như Yên bóp cò giết chết vua Giang Nam bằng một phát súng.
Xung quanh yên lặng.
Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Vua Giang Nam đã chết!
“Sư tỷ, tại sao chị…”, Diệp Bắc Minh ngây người.
“Nhà… Nhà họ Vương, một trong bốn thế gia ở Kim Lăng?”, Tổng giám đốc Lâm của khách sạn năm sao Cẩm Viên lập tức nhận ra.
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Người phụ nữ này rất đẹp, có khí chất bỏ xa các nghệ sĩ nữ tuyến một mấy con phố, lúc này cô ấy đang nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Là cô ta?”, Tiết Vạn Lý ngạc nhiên.
“Ha ha”.
Giả Dịch Thu cười khẩy: “Cô ta từ Kim Lăng chạy tới Giang Nam, nghe nói còn thành lập một số thế lực để chống lại người nhà đấy. Nhưng người đó đã chấm cô ta, cô ta muốn phản kháng là chuyện không thể nào… Chắc hẳn người đó cũng sắp về rồi”.
“Người đó ư… Đó là một người không khác gì thần, anh ta thích Vương Như Yên, dù cô ta có chạy ra nước ngoài cũng vô ích thôi”, Sử Thiên Vân nặng nề gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Sư đệ đừng làm bậy, đây là vua Giang Nam, nếu em giết ông ta thì sẽ chịu hậu quả rất nghiêm trọng”, Vương Như Yên vội la lên.
“Thập sư tỷ, chị biết mà, thù giết cha không đội trời chung!”
Diệp Bắc Minh nghiến răng, mắt đỏ ngầu: “Năm năm qua em đã sống ở núi Côn Luân như thế nào, chị không biết sao?”
“Cả ngày lẫn đêm em đều nghĩ cách báo thù cho ba mẹ và anh mình! Hôm nay kẻ thù đang ở ngay trước mặt, đừng nói là vua Giang Nam, cho dù là ba của vua em cũng sẽ giết ông ta!”
“Em…”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên thở dài, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Sư đệ, em cần gì phải như vậy?”
“Sư tỷ, chị đừng cản em”, hơi nóng toát ra từ trong mũi Diệp Bắc Minh.
“Được rồi”.
Vương Như Yên hít sâu một hơi, lấy khẩu súng lục từ bên hông ra nhắm vào đầu vua Giang Nam, hỏi: “Vua Giang Nam, tôi hỏi ông, ai đã ra lệnh cho ông giết cả nhà sư đệ tôi?”
“Ha ha ha ha, Vương Như Yên, cô là người của nhà họ Vương ở Kim Lăng, cô tự đi mà hỏi đi chứ?”, vua Giang Nam cười lớn, trong mắt đầy giễu cợt: “Muốn bản vương khai ra hung thủ, cô nghĩ tôi sẽ làm theo à? Cứ giết bản vương đi!”
“Ông muốn chết sao?”
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo.
Anh vừa định ra tay.
“Đùng!”
Vương Như Yên bóp cò giết chết vua Giang Nam bằng một phát súng.
Xung quanh yên lặng.
Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
Vua Giang Nam đã chết!
“Sư tỷ, tại sao chị…”, Diệp Bắc Minh ngây người.