Chương 21
Ngoài ra còn có một người chắp tay sau lưng, bước tới như đi dạo trong sân vắng.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Diệp Bắc Minh lập tức máu huyết sôi trào, cơn giận trong lòng phun trào như núi lửa.
Dù có chết, anh cũng nhớ kỹ mặt của người đàn ông này, nằm mơ cũng có thể nhớ lại!
Đây chính là người tiến vào nhà họ Diệp, đánh một chưởng lên ngực anh cả của anh, sau khi ba mẹ đẩy anh ra ngoài cửa sổ thì cũng lần lượt mất mạng.
“Cái chết của ba mẹ và anh cả tôi quả nhiên có liên quan đến vua Giang Nam!!!”, Diệp Bắc Minh nghiến răng.
“Không ngờ cá lọt lưới năm năm trước lại trưởng thành đến mức này”, võ giả cấp Thiên cao cấp kia đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh.
“Ha ha ha, còn trẻ như thế đã mang theo thù hận sâu đậm đến đây, giết chết có phải đáng tiếc lắm không?”, nữ thống lĩnh kia cười khẽ.
“Cung Phụng Hồng, hai vị chỉ huy, xin hãy giết tên tặc này!!!”
Ông cụ Triệu điên cuồng hét.
Cung Phụng Hồng và hai chỉ huy quân cấm vệ đều là người ông ta mời để giết Diệp Bắc Minh sau khi gặp vua Giang Nam.
Sáu nghìn cấm vệ, hai võ giả cấp Địa đỉnh phong, một Cung Phụng cấp Thiên đỉnh phong, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay.
Diệp Bắc Minh chỉ vào chiếc quan tài đặt trong sân.
“Quan tài này chôn hung thủ giết ba mẹ tôi”.
“Quan tài này chôn Triệu Nhị Thần, chôn Triệu Thái”.
“Quan tài này chôn ông cụ Triệu”.
“Quan tài này chôn chôn cả nhà họ Triệu”.
“Cũng chôn cả… vua Giang Nam!”
“To gan!”, mặt Cung Phụng Hồng trầm xuống, ông ta hét lên một tiếng như sư tử gầm rồi tiến lên, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
“Giết!”
Diệp Bắc Minh hét to, tung một đấm về phía Cung Phụng Hồng đang tấn công.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Cung Phụng Hồng hét thảm thiết rồi bay ra ngoài, cả cánh tay đã nát bấy, ông ta nằm trên đất như con chó chết, đau đớn kêu la.
“Cậu… Tông Sư, Tông Sư võ đạo…”, Hồng Cung Phụng kinh hãi tột độ, da đầu tê dại.
“Bộp!”
Diệp Bắc Minh bước tới, giẫm lên đầu Cung Phụng Hồng.
“Cậu!!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ một nam một nữ sợ tới mức tim gan như vỡ ra, hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Đây là Cung Phụng bên cạnh vua Giang Nam, võ giả cấp Thiên đỉnh phong, chỉ huy hàng đầu của một trăm nghìn cấm quân, cứ thế mà chết rồi sao?
“Toàn thể tấn công, giết cậu ta!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ hét lớn, ra lệnh giết Diệp Bắc Minh.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, Diệp Bắc Minh lập tức máu huyết sôi trào, cơn giận trong lòng phun trào như núi lửa.
Dù có chết, anh cũng nhớ kỹ mặt của người đàn ông này, nằm mơ cũng có thể nhớ lại!
Đây chính là người tiến vào nhà họ Diệp, đánh một chưởng lên ngực anh cả của anh, sau khi ba mẹ đẩy anh ra ngoài cửa sổ thì cũng lần lượt mất mạng.
“Cái chết của ba mẹ và anh cả tôi quả nhiên có liên quan đến vua Giang Nam!!!”, Diệp Bắc Minh nghiến răng.
“Không ngờ cá lọt lưới năm năm trước lại trưởng thành đến mức này”, võ giả cấp Thiên cao cấp kia đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh.
“Ha ha ha, còn trẻ như thế đã mang theo thù hận sâu đậm đến đây, giết chết có phải đáng tiếc lắm không?”, nữ thống lĩnh kia cười khẽ.
“Cung Phụng Hồng, hai vị chỉ huy, xin hãy giết tên tặc này!!!”
Ông cụ Triệu điên cuồng hét.
Cung Phụng Hồng và hai chỉ huy quân cấm vệ đều là người ông ta mời để giết Diệp Bắc Minh sau khi gặp vua Giang Nam.
Sáu nghìn cấm vệ, hai võ giả cấp Địa đỉnh phong, một Cung Phụng cấp Thiên đỉnh phong, giết Diệp Bắc Minh dễ như trở bàn tay.
Diệp Bắc Minh chỉ vào chiếc quan tài đặt trong sân.
“Quan tài này chôn hung thủ giết ba mẹ tôi”.
“Quan tài này chôn Triệu Nhị Thần, chôn Triệu Thái”.
“Quan tài này chôn ông cụ Triệu”.
“Quan tài này chôn chôn cả nhà họ Triệu”.
“Cũng chôn cả… vua Giang Nam!”
“To gan!”, mặt Cung Phụng Hồng trầm xuống, ông ta hét lên một tiếng như sư tử gầm rồi tiến lên, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
“Giết!”
Diệp Bắc Minh hét to, tung một đấm về phía Cung Phụng Hồng đang tấn công.
“Rắc!”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, Cung Phụng Hồng hét thảm thiết rồi bay ra ngoài, cả cánh tay đã nát bấy, ông ta nằm trên đất như con chó chết, đau đớn kêu la.
“Cậu… Tông Sư, Tông Sư võ đạo…”, Hồng Cung Phụng kinh hãi tột độ, da đầu tê dại.
“Bộp!”
Diệp Bắc Minh bước tới, giẫm lên đầu Cung Phụng Hồng.
“Cậu!!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ một nam một nữ sợ tới mức tim gan như vỡ ra, hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh.
Đây là Cung Phụng bên cạnh vua Giang Nam, võ giả cấp Thiên đỉnh phong, chỉ huy hàng đầu của một trăm nghìn cấm quân, cứ thế mà chết rồi sao?
“Toàn thể tấn công, giết cậu ta!”
Hai chỉ huy quân cấm vệ hét lớn, ra lệnh giết Diệp Bắc Minh.