Chương 18
“Được rồi chú Chu, Nhược Giai, cũng gần đến giờ rồi, cháu phải tới nhà họ Triệu đây”, Diệp Bắc Minh nói lời chào tạm biệt, chuẩn bị đến nhà họ Triệu tìm chân tướng vụ sát hại ba mẹ và anh trai mình.
“Bắc Minh, khoan đã”, Chu Thiên Hạo kéo cánh tay Diệp Bắc Minh lại.
“Bắc Minh, cháu thật sự phải làm vậy sao?”
“Chú biết bây giờ cháu rất có năng lực, không còn là đứa bé sức tay trói gà không chặt năm đó nữa, nhưng nhà họ Triệu mà cháu phải đối mặt là một gia đình quyền thế, hơn nữa…”
Chu Thiên Hạo khựng lại, sau đó nặng nề nói: “Có thể còn có cả vua Giang Nam nữa”.
“Chú khuyên cháu hãy nên rời khỏi Giang Nam đi, đừng đến sân bay, cũng đừng đến ga tàu. Trong gara nhà chú có một chiếc Audi A8, cháu lấy mà đi đi, đi đường nhỏ dưới quê ấy, đừng nói với bất kỳ ai hướng đi của cháu”, Chu Thiên Hạo nói xong còn lấy chìa khóa xe ra, nhét cho Diệp Bắc Minh.
“Có phải chú Chu đã biết chuyện gì rồi không ạ?”
Diệp Bắc Minh nghe tới ba chữ vua Giang Nam thì nét mặt cứng lại, anh cũng không nhận lấy chìa khoá xe.
Chu Thiên Hạo muốn nói lại thôi, vừa nhìn là biết có tâm sự.
Có lẽ chú ấy cũng biết một số chuyện về cái chết của ba mẹ và anh trai.
“Chú nói cho cháu chẳng khác nào hại cháu cả”, vẻ mặt Chu Thiên Hạo phức tạp, ông thở dài.
“Anh Bắc Minh, anh đừng hỏi nữa”, Chu Nhược Giai nói.
“Thù của ba mẹ, không đội trời chung!”, Diệp Bắc Minh kiên định lắc đầu: “Nếu chú Chu không nói cho cháu thì cháu cũng không ép buộc, sau khi cháu đến nhà họ Triệu sẽ tự hỏi vua Giang Nam”.
“Hả?”
Chu Thiên Hạo sợ hết hồn.
Vua Giang Nam là ai?
Trong tay có một trăm nghìn cấm quân, nắm quyền sinh sát ở Giang Nam này, ngồi không thu thuế, là quan lớn biên cương của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh đi tìm ông ta khác nào tự đưa đầu vào chỗ chết.
“Đừng mà anh Bắc Minh!”, Chu Nhược Giai vội khuyên nhủ.
“Chú Chu, rốt cuộc chú đã biết chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Chu Thiên Hạo.
“Haiz”.
Chu Thiên Hạo thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, thật ra sau khi ba mẹ cháu qua đời, chú đã phái người âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cháu, kẻ xông vào nhà cháu hành hung hôm đó là hai võ giả cấp Thiên”.
“Điều này thì cháu biết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, từ sau khi tập võ, anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở nhà ngày hôm đó và đã có thể đoán ra được.
“Vậy cháu có biết hai võ giả cấp Thiên này hiện tại đều đang làm cho vua Giang Nam không?”
Chu Thiên Hạo hạ giọng.
“Chú Chu nói thật ạ?”
Giọng Diệp Bắc Minh thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
“Bắc Minh, khoan đã”, Chu Thiên Hạo kéo cánh tay Diệp Bắc Minh lại.
“Bắc Minh, cháu thật sự phải làm vậy sao?”
“Chú biết bây giờ cháu rất có năng lực, không còn là đứa bé sức tay trói gà không chặt năm đó nữa, nhưng nhà họ Triệu mà cháu phải đối mặt là một gia đình quyền thế, hơn nữa…”
Chu Thiên Hạo khựng lại, sau đó nặng nề nói: “Có thể còn có cả vua Giang Nam nữa”.
“Chú khuyên cháu hãy nên rời khỏi Giang Nam đi, đừng đến sân bay, cũng đừng đến ga tàu. Trong gara nhà chú có một chiếc Audi A8, cháu lấy mà đi đi, đi đường nhỏ dưới quê ấy, đừng nói với bất kỳ ai hướng đi của cháu”, Chu Thiên Hạo nói xong còn lấy chìa khóa xe ra, nhét cho Diệp Bắc Minh.
“Có phải chú Chu đã biết chuyện gì rồi không ạ?”
Diệp Bắc Minh nghe tới ba chữ vua Giang Nam thì nét mặt cứng lại, anh cũng không nhận lấy chìa khoá xe.
Chu Thiên Hạo muốn nói lại thôi, vừa nhìn là biết có tâm sự.
Có lẽ chú ấy cũng biết một số chuyện về cái chết của ba mẹ và anh trai.
“Chú nói cho cháu chẳng khác nào hại cháu cả”, vẻ mặt Chu Thiên Hạo phức tạp, ông thở dài.
“Anh Bắc Minh, anh đừng hỏi nữa”, Chu Nhược Giai nói.
“Thù của ba mẹ, không đội trời chung!”, Diệp Bắc Minh kiên định lắc đầu: “Nếu chú Chu không nói cho cháu thì cháu cũng không ép buộc, sau khi cháu đến nhà họ Triệu sẽ tự hỏi vua Giang Nam”.
“Hả?”
Chu Thiên Hạo sợ hết hồn.
Vua Giang Nam là ai?
Trong tay có một trăm nghìn cấm quân, nắm quyền sinh sát ở Giang Nam này, ngồi không thu thuế, là quan lớn biên cương của Long Quốc.
Diệp Bắc Minh đi tìm ông ta khác nào tự đưa đầu vào chỗ chết.
“Đừng mà anh Bắc Minh!”, Chu Nhược Giai vội khuyên nhủ.
“Chú Chu, rốt cuộc chú đã biết chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Chu Thiên Hạo.
“Haiz”.
Chu Thiên Hạo thở dài một tiếng: “Thôi được rồi, thật ra sau khi ba mẹ cháu qua đời, chú đã phái người âm thầm điều tra nguyên nhân cái chết của ba mẹ cháu, kẻ xông vào nhà cháu hành hung hôm đó là hai võ giả cấp Thiên”.
“Điều này thì cháu biết”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, từ sau khi tập võ, anh nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở nhà ngày hôm đó và đã có thể đoán ra được.
“Vậy cháu có biết hai võ giả cấp Thiên này hiện tại đều đang làm cho vua Giang Nam không?”
Chu Thiên Hạo hạ giọng.
“Chú Chu nói thật ạ?”
Giọng Diệp Bắc Minh thoáng chốc trở nên lạnh lùng.