Chương 16
“Mẹ!”
Chu Nhược Giai vội đỡ lấy bà.
“Ấn đường trở thành màu đen, hơi thở mỏng manh, cô bị trúng độc sao?”, Diệp Bắc Minh nắm lấy cổ tay Lý Hải Hà, sa sầm mặt.
“Là Triệu Thái bỏ độc, anh ta ép em cưới anh ta, em không đồng ý, anh ta bèn cho người ép mẹ em uống thuốc độc, còn nói chỉ một mình anh ta có thuốc giải, bây giờ Triệu Thái đã chết, mẹ…”
Nét mặt Chu Nhược Giai xám xịt, vì quá lo lắng mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất xỉu.
“Nhược Giai”.
Diệp Bắc Minh tiến lên ôm cô vào lòng.
Buổi lễ đính hôn của nhà họ Triệu, người đã mất tích năm năm trở về, ông hai nhà họ Triệu – sĩ tộc Giang Nam chết thảm, công tử bột đứng đầu Giang Nam Triệu Thái cũng giết chết.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Giang Nam như sóng thần, khiến mọi người xôn xao.
“Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh là ai?”
“Người mất tích năm năm trước, cá lọt lưới của nhà họ Diệp khi xưa?”
“Anh ta quay lại giết chết ba con Triệu Nhị Thần và Triệu Thái rồi?”
“Trương Hắc Hổ – một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ dưới trướng vua Giang Nam cũng bị Diệp Bắc Minh này bóp chết?”
“Shhh! Giang Nam sắp có biến rồi!”
Nhỏ như tiểu thương tôi tớ, lớn như chủ tịch tập đoàn, đầu đường cuối hẻm, trang viên phủ đệ, khắp nơi đều đang bàn tán.
…
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Triệu.
Thi thể của Triệu Nhị Thần và Triệu Thái được đưa về, đang đắp vải trắng, đặt trong phòng khách.
Nhà họ Triệu vô cùng yên tĩnh, sắc mặt ông cụ Triệu vô cùng u ám, ông ta đang nhìn chằm chằm thi thể của con trai và cháu trai bằng đôi mắt hằn những tia máu.
Cái chết của con trai và cháu trai không khiến ông ta nổi trận lôi đình, chỉ có sự im lặng vô tận!
Tâm trạng của ông cụ Triệu lúc này đã rất rõ ràng rồi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Cá lọt lưới mất tích năm năm kia?”
“Cậu ta quay lại rồi?”
Một lúc lâu sau đó, cuối cùng ông cụ Triệu cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cay nghiệt khiến người nghe không rét mà run.
“Ba, là cậu ta đã giết chú Hai”, một người đàn ông trung niên tiến lên, cắn răng nghiến lợi nói.
Đây là Triệu Thành Trung, con trai trưởng của nhà họ Triệu, anh ruột của Triệu Nhị Thần.
Lúc Diệp Bắc Minh giết người trong khách sạn, ông ta cũng có mặt.
“Trương Hắc Hổ cũng chết trong tay cậu ta sao?”
“Ba nghìn Hắc Hổ Vệ bị một chữ ‘cút’ của cậu ta làm sợ đến mức rút lui?”
“Cậu ta là võ giả cấp Thiên, cũng có thể là Tông Sư võ đạo?”, ánh mắt ông cụ Triệu sắc bén như chim ưng, ông ta chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn thi thể của con trai và cháu trai, không quan tâm đến con trai cả, chỉ tự lẩm bẩm.
Chu Nhược Giai vội đỡ lấy bà.
“Ấn đường trở thành màu đen, hơi thở mỏng manh, cô bị trúng độc sao?”, Diệp Bắc Minh nắm lấy cổ tay Lý Hải Hà, sa sầm mặt.
“Là Triệu Thái bỏ độc, anh ta ép em cưới anh ta, em không đồng ý, anh ta bèn cho người ép mẹ em uống thuốc độc, còn nói chỉ một mình anh ta có thuốc giải, bây giờ Triệu Thái đã chết, mẹ…”
Nét mặt Chu Nhược Giai xám xịt, vì quá lo lắng mà phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngất xỉu.
“Nhược Giai”.
Diệp Bắc Minh tiến lên ôm cô vào lòng.
Buổi lễ đính hôn của nhà họ Triệu, người đã mất tích năm năm trở về, ông hai nhà họ Triệu – sĩ tộc Giang Nam chết thảm, công tử bột đứng đầu Giang Nam Triệu Thái cũng giết chết.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Giang Nam như sóng thần, khiến mọi người xôn xao.
“Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh là ai?”
“Người mất tích năm năm trước, cá lọt lưới của nhà họ Diệp khi xưa?”
“Anh ta quay lại giết chết ba con Triệu Nhị Thần và Triệu Thái rồi?”
“Trương Hắc Hổ – một trong ba mươi thống lĩnh cấm vệ dưới trướng vua Giang Nam cũng bị Diệp Bắc Minh này bóp chết?”
“Shhh! Giang Nam sắp có biến rồi!”
Nhỏ như tiểu thương tôi tớ, lớn như chủ tịch tập đoàn, đầu đường cuối hẻm, trang viên phủ đệ, khắp nơi đều đang bàn tán.
…
Cùng lúc đó, ở biệt thự nhà họ Triệu.
Thi thể của Triệu Nhị Thần và Triệu Thái được đưa về, đang đắp vải trắng, đặt trong phòng khách.
Nhà họ Triệu vô cùng yên tĩnh, sắc mặt ông cụ Triệu vô cùng u ám, ông ta đang nhìn chằm chằm thi thể của con trai và cháu trai bằng đôi mắt hằn những tia máu.
Cái chết của con trai và cháu trai không khiến ông ta nổi trận lôi đình, chỉ có sự im lặng vô tận!
Tâm trạng của ông cụ Triệu lúc này đã rất rõ ràng rồi.
“Diệp Bắc Minh?”
“Cá lọt lưới mất tích năm năm kia?”
“Cậu ta quay lại rồi?”
Một lúc lâu sau đó, cuối cùng ông cụ Triệu cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng cay nghiệt khiến người nghe không rét mà run.
“Ba, là cậu ta đã giết chú Hai”, một người đàn ông trung niên tiến lên, cắn răng nghiến lợi nói.
Đây là Triệu Thành Trung, con trai trưởng của nhà họ Triệu, anh ruột của Triệu Nhị Thần.
Lúc Diệp Bắc Minh giết người trong khách sạn, ông ta cũng có mặt.
“Trương Hắc Hổ cũng chết trong tay cậu ta sao?”
“Ba nghìn Hắc Hổ Vệ bị một chữ ‘cút’ của cậu ta làm sợ đến mức rút lui?”
“Cậu ta là võ giả cấp Thiên, cũng có thể là Tông Sư võ đạo?”, ánh mắt ông cụ Triệu sắc bén như chim ưng, ông ta chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn thi thể của con trai và cháu trai, không quan tâm đến con trai cả, chỉ tự lẩm bẩm.