Chương 164: Khủng hoảng
“Sau đó?”
“Sau đó, mẹ anh ấy liền mắng té tát, nói rằng đã tìm cho anh ấy mấy vị thiên kim tiểu thư của những nhà danh giá, hy vọng anh ấy sẽ đi xem mắt, sau đó sớm mặc kệ mình”.
“Bà ta còn không biết xấu hổ hơn cả cậu!” Lục Nhã Vy nói chắc nịch.
Liễu Giai Kỳ lườm Lục Nhã Vy một cái “Hức! Mình mà không biết xấu hổ á!”
Tống Gia Tuệ nghe hai người nói chuyện mà cũng phải bật cười.
“Thế thì cố lên Kỳ Kỳ, tớ tin dựa vào IQ của cậu thì mẹ anh ấy sẽ không phải là đối thủ của cậu đâu!”
Liễu Giai Kỳ ghé sát vào màn hình máy tính cười ha ha rồi chu mỏ hôn “Tuệ, vẫn là cậu tốt, không giống ai đó chỉ biết chế nhạo mình. Có điều nói thực lòng, cơ thể anh rể mình đúng là không chê vào đâu được, lại còn múi nào ra múi đấy! Nhưng không hề nhìn thấy anh ấy hàng ngày tập luyện gì nhé”.
“Không được nhìn thì không tin đâu ạ!” Lục Nhã Vy bĩu môi, rồi lại nói với vẻ lo lắng “Vẫn nói phụ nữ khi yêu thì như kẻ ngốc, nhìn bộ dạng cậu bây giờ thì thực sự có thể đối phó được với mẹ anh ta không?”
“Yên tâm đi!” Liễu Giai Kỳ vênh mặt nói “Lần sau chụp ảnh giường chiếu cho các cậu xem, có dám xem không?”
Tống Gia Tuệ đang uống nước mà suýt nữa phụt cả ra ngoài, vội vàng lau miệng, ngạc nhiên nói “Việc như thế mà cũng dám cho người khác xem á?”
“Thì bạn thân thiết mà, có gì mà không thể cho xem!” Mắt Lục Nhã Vy sáng lên, cười trêu chọc nói “Mình tò mò lắm, xem các cậu thích những thể loại gì, tiện thể đếm xem anh ta có mấy múi?”
Liễu Giai Kỳ giơ ngón tay trỏ lên tính tính rồi nói “Hình như là sáu múi, tối đó đúng là mệt chết, còn chẳng muốn động đậy gì… Cậu nói tới mình mới nhớ ra là còn chẳng kịp đếm ấy. Đúng rồi Tuệ, cậu với chồng cậu lần đầu tiên có mệt không?”
Liễu Giai Kỳ thao thao bất tuyệt một hồi, sắc mặt Tống Gia Tuệ đỏ ửng, lắc đầu “Lần đầu tiên của mình chẳng có gì thích thú”.
Lần đầu tiên Tống Gia Tuệ còn chẳng biết mặt mũi Hoàng Minh Huân trên giường ra sao, ban đầu cô còn chủ động nữa chứ.
[…]
Tống phu nhân đi du lịch liên tiếp ba ngày, tối ngày thứ tư mới về nhà nên có gọi Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh về nhà lấy quà.
Vậy mà Tống Gia Tuệ vừa về tới nhà đã thấy Tống phu nhân liên miệng mắng này mắng mỏ mấy bà bạn không dừng.
“Vừa đi du lịch về ăn món súp bào ngư chả ra sao nên về đây mới ghé nhà hàng quen ăn một bữa vậy mà lại gặp mấy bà bạn đánh bài trong đó. Vậy mà bạn bè bao lâu chưa gặp mà nói chuyện chẳng ra sao…”
Tống Gia Tuệ thở dài nghĩ chắc là bà vẫn chưa biết việc cô bị lộ những bức ảnh, không thì bà không chỉ mắng mấy người kia.
“Mẹ, mẹ bớt giận đi, sao lại mắng mấy dì đó như vậy?”
Tống phu nhân chỉ tay ra cửa mắng xơi xơi “Cái đồ gì không biết, mấy bà đó nói bóng nói gió nhà họ Tống chúng ta không biết xấu hổ. Đúng là mấy đồ thần kinh, chơi với bọn họ tiếp chỉ là thấp đi thân phận của mẹ. Hức, nếu như không phải nể tình trước đây thì dựa vào thân phận bây giờ của mẹ á, đến nhìn bọn họ mẹ cũng chẳng thèm!”
Tống Gia Tuệ đang cười an ủi và làm vui lòng mẹ thì đột nhiên khựng lại.
Những người bạn của mẹ cô… đã biết về chuyện đó!
Tống phu nhân sau khi mắng xong, cảm thấy Tống Gia Tuệ trước mặt bà ta đơ người ra như đang cản ánh nhìn của bà ta, không muốn nhìn cô nữa, bà nói “Đi ra, con đứng lù lù trước mặt mẹ làm gì hả?”
“Ồ, vâng… vâng!”
Tống Gia Tuệ giật mình, vội vàng đứng gọn vào một bên.
Tống phu nhân ngữ khí vẫn không khá khẩm hơn được một lát thì ngáp, cơn buồn ngủ ập tới, rồi nói với Tống Gia Tuệ “Tiểu Linh, mẹ kêu nó về lấy quà mà cũng chẳng về, cứ ru rú bên cái thằng cụt tay ấy miết. Bây giờ mẹ đi ngủ trước đây, có chuyện gì cũng đừng gọi mẹ đấy nhé!”
Từ lúc nhìn thấy Thái Anh Tuấn đến ăn cơm còn phải có Tống Gia Linh đút thì Tống phu nhân chửi không ngừng, cái danh thằng cụt tay cũng bị bà gọi từ đó.
Tống Gia Tuệ cầu còn không được, nhìn bà từ từ đi lên phòng mà cô thở phào nhẹ nhõm.
Tống phu nhân chẳng phải là Tống Gia Linh, những sự việc mất mặt thế này những người thuộc thế hệ như bà rất là coi trọng, kể cả là không tức tới mức đuổi cô ra khỏi nhà nhưng chắc chắn sẽ mắng cho một trận chẳng ra gì.
Nhưng khi Tống phu nhân đang bước chân sắp lên tới cửa phòng thì Tống Tiến Thành tới, với bộ dạng hùng hùng hổ hổ tức giận, trong tay vẫn còn cầm một túi đựng tài liệu, đột nhiên Tống Gia Tuệ có dự cảm gì đó không hay.
Chẳng biết tại sao cô vừa về tới nhà ông ta đã biết mà tới ngay như vậy.
“Tống Gia Tuệ!” Ánh mắt ông ta hằm hằm, đem túi tài liệu đập vào đầu Tống Gia Tuệ mà nói “Xem xem con đã làm gì đây, mặt mũi cái nhà họ Tống này đều bị con làm cho không có chỗ mà chui rồi!”
Ông ta dùng lực đập túi tài liệu vào đầu cô, phần sắc nhọn góc cạnh của chiếc túi đập vào làm chảy cả máu ra. Trong phút chốc, một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu từ từ chảy xuống trán.
Tống phu nhân vừa nãy còn buồn ngủ giờ đột nhiên tỉnh táo hẳn, tức giận chạy từ trên tầng xuống, kéo Tống Gia Tuệ về phía sau lưng mình bảo vệ, nhìn Tống Tiến Thành quát lên “Chú là cái gì thế hả, làm cái gì mà chú đối xử với con bé như thế, có gì không thể ngồi xuống nói à?”
Tống Tiến Thành đến nhìn Tống phu nhân cũng chẳng thèm, vẫn bộ dạng tức giận chỉ tay vào Tống Gia Tuệ giọng đanh thép “Quỳ xuống!”
Tống Gia Tuệ cúi mặt cắn môi không động đậy.
“Chú làm loạn gì thế hả? Cả năm mới về nhà được một hai lần, vừa về đã oang oang ra. Tiến Thành, chú nên nhớ tôi là chị dâu của chú, Tuệ là cháu gái chú, tôi còn chưa lên tiếng thì chú dựa vào cái gì mà vừa bước vào nhà đã khua chân múa tay!” Tống phu nhân vẫn tiếp tục bảo vệ con gái.
Ánh mắt Tống Tiến Thành vẫn chưa nguôi, chỉ tay vào chiếc túi tài liệu đang rơi dưới đất nói “Chị dâu, chị dâu tốt của em ơi! Chị xem xem những thứ trong chiếc túi này rồi hãy quyết định xem có nên bảo vệ đứa con gái hiếu thuận này không!”
Tống phu nhân đơ người ra, rồi quay ra nhìn Tống Gia Tuệ.
Tống Gia Tuệ từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, máu trên đầu cô cũng vẫn đang chảy ra, tuy vết thương không lớn nhưng có vẻ khá sâu.
Tống phu nhân nhặt chiếc túi dưới đất lên, cầm từ dưới cầm lên nên mấy bức ảnh đã tuột ra rơi xuống. Bà chỉ nhìn lướt qua, mắt đột nhiên mở to, như không tin vào mắt mình lùi về sau hai bước, vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn cả những bình luận của dân mạng, toàn là những gì mà không biết xấu hổ, nhà họ Tống nuôi dưỡng ra đứa con gái thế này thế kia, những lời mắng với nội dung nhục mạ cũng có, làm cho bà – người mà cũng từng không tiếc lời mắng người khác cũng phải đỏ mặt.
“Chú… chú… những thứ này có phải thật không?”
Tống Tiến Thành lạnh lùng đáp “Chị dâu, chuyện này đã ầm ầm mấy hôm nay rồi, chắc là chị mãi đi du lịch mà không để ý, bây giờ chỉ cần chị lên mạng có mà con gái chị đều xuất hiện ở trang đầu”.
“Mẹ… con…”
“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi đang nghĩ tại sao vừa mới về mấy bà đánh cùng cứ nói bóng nói gió rằng tôi không biết xấu hổ, lúc đó tôi rất khó chịu, nhưng không ngờ rằng nguyên nhân là do cô. Tống Gia Tuệ, cô muốn hủy hoại danh dự cả nhà họ Tống mới vừa lòng sao”.
“Sau đó, mẹ anh ấy liền mắng té tát, nói rằng đã tìm cho anh ấy mấy vị thiên kim tiểu thư của những nhà danh giá, hy vọng anh ấy sẽ đi xem mắt, sau đó sớm mặc kệ mình”.
“Bà ta còn không biết xấu hổ hơn cả cậu!” Lục Nhã Vy nói chắc nịch.
Liễu Giai Kỳ lườm Lục Nhã Vy một cái “Hức! Mình mà không biết xấu hổ á!”
Tống Gia Tuệ nghe hai người nói chuyện mà cũng phải bật cười.
“Thế thì cố lên Kỳ Kỳ, tớ tin dựa vào IQ của cậu thì mẹ anh ấy sẽ không phải là đối thủ của cậu đâu!”
Liễu Giai Kỳ ghé sát vào màn hình máy tính cười ha ha rồi chu mỏ hôn “Tuệ, vẫn là cậu tốt, không giống ai đó chỉ biết chế nhạo mình. Có điều nói thực lòng, cơ thể anh rể mình đúng là không chê vào đâu được, lại còn múi nào ra múi đấy! Nhưng không hề nhìn thấy anh ấy hàng ngày tập luyện gì nhé”.
“Không được nhìn thì không tin đâu ạ!” Lục Nhã Vy bĩu môi, rồi lại nói với vẻ lo lắng “Vẫn nói phụ nữ khi yêu thì như kẻ ngốc, nhìn bộ dạng cậu bây giờ thì thực sự có thể đối phó được với mẹ anh ta không?”
“Yên tâm đi!” Liễu Giai Kỳ vênh mặt nói “Lần sau chụp ảnh giường chiếu cho các cậu xem, có dám xem không?”
Tống Gia Tuệ đang uống nước mà suýt nữa phụt cả ra ngoài, vội vàng lau miệng, ngạc nhiên nói “Việc như thế mà cũng dám cho người khác xem á?”
“Thì bạn thân thiết mà, có gì mà không thể cho xem!” Mắt Lục Nhã Vy sáng lên, cười trêu chọc nói “Mình tò mò lắm, xem các cậu thích những thể loại gì, tiện thể đếm xem anh ta có mấy múi?”
Liễu Giai Kỳ giơ ngón tay trỏ lên tính tính rồi nói “Hình như là sáu múi, tối đó đúng là mệt chết, còn chẳng muốn động đậy gì… Cậu nói tới mình mới nhớ ra là còn chẳng kịp đếm ấy. Đúng rồi Tuệ, cậu với chồng cậu lần đầu tiên có mệt không?”
Liễu Giai Kỳ thao thao bất tuyệt một hồi, sắc mặt Tống Gia Tuệ đỏ ửng, lắc đầu “Lần đầu tiên của mình chẳng có gì thích thú”.
Lần đầu tiên Tống Gia Tuệ còn chẳng biết mặt mũi Hoàng Minh Huân trên giường ra sao, ban đầu cô còn chủ động nữa chứ.
[…]
Tống phu nhân đi du lịch liên tiếp ba ngày, tối ngày thứ tư mới về nhà nên có gọi Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh về nhà lấy quà.
Vậy mà Tống Gia Tuệ vừa về tới nhà đã thấy Tống phu nhân liên miệng mắng này mắng mỏ mấy bà bạn không dừng.
“Vừa đi du lịch về ăn món súp bào ngư chả ra sao nên về đây mới ghé nhà hàng quen ăn một bữa vậy mà lại gặp mấy bà bạn đánh bài trong đó. Vậy mà bạn bè bao lâu chưa gặp mà nói chuyện chẳng ra sao…”
Tống Gia Tuệ thở dài nghĩ chắc là bà vẫn chưa biết việc cô bị lộ những bức ảnh, không thì bà không chỉ mắng mấy người kia.
“Mẹ, mẹ bớt giận đi, sao lại mắng mấy dì đó như vậy?”
Tống phu nhân chỉ tay ra cửa mắng xơi xơi “Cái đồ gì không biết, mấy bà đó nói bóng nói gió nhà họ Tống chúng ta không biết xấu hổ. Đúng là mấy đồ thần kinh, chơi với bọn họ tiếp chỉ là thấp đi thân phận của mẹ. Hức, nếu như không phải nể tình trước đây thì dựa vào thân phận bây giờ của mẹ á, đến nhìn bọn họ mẹ cũng chẳng thèm!”
Tống Gia Tuệ đang cười an ủi và làm vui lòng mẹ thì đột nhiên khựng lại.
Những người bạn của mẹ cô… đã biết về chuyện đó!
Tống phu nhân sau khi mắng xong, cảm thấy Tống Gia Tuệ trước mặt bà ta đơ người ra như đang cản ánh nhìn của bà ta, không muốn nhìn cô nữa, bà nói “Đi ra, con đứng lù lù trước mặt mẹ làm gì hả?”
“Ồ, vâng… vâng!”
Tống Gia Tuệ giật mình, vội vàng đứng gọn vào một bên.
Tống phu nhân ngữ khí vẫn không khá khẩm hơn được một lát thì ngáp, cơn buồn ngủ ập tới, rồi nói với Tống Gia Tuệ “Tiểu Linh, mẹ kêu nó về lấy quà mà cũng chẳng về, cứ ru rú bên cái thằng cụt tay ấy miết. Bây giờ mẹ đi ngủ trước đây, có chuyện gì cũng đừng gọi mẹ đấy nhé!”
Từ lúc nhìn thấy Thái Anh Tuấn đến ăn cơm còn phải có Tống Gia Linh đút thì Tống phu nhân chửi không ngừng, cái danh thằng cụt tay cũng bị bà gọi từ đó.
Tống Gia Tuệ cầu còn không được, nhìn bà từ từ đi lên phòng mà cô thở phào nhẹ nhõm.
Tống phu nhân chẳng phải là Tống Gia Linh, những sự việc mất mặt thế này những người thuộc thế hệ như bà rất là coi trọng, kể cả là không tức tới mức đuổi cô ra khỏi nhà nhưng chắc chắn sẽ mắng cho một trận chẳng ra gì.
Nhưng khi Tống phu nhân đang bước chân sắp lên tới cửa phòng thì Tống Tiến Thành tới, với bộ dạng hùng hùng hổ hổ tức giận, trong tay vẫn còn cầm một túi đựng tài liệu, đột nhiên Tống Gia Tuệ có dự cảm gì đó không hay.
Chẳng biết tại sao cô vừa về tới nhà ông ta đã biết mà tới ngay như vậy.
“Tống Gia Tuệ!” Ánh mắt ông ta hằm hằm, đem túi tài liệu đập vào đầu Tống Gia Tuệ mà nói “Xem xem con đã làm gì đây, mặt mũi cái nhà họ Tống này đều bị con làm cho không có chỗ mà chui rồi!”
Ông ta dùng lực đập túi tài liệu vào đầu cô, phần sắc nhọn góc cạnh của chiếc túi đập vào làm chảy cả máu ra. Trong phút chốc, một dòng máu đỏ tươi từ trên đầu từ từ chảy xuống trán.
Tống phu nhân vừa nãy còn buồn ngủ giờ đột nhiên tỉnh táo hẳn, tức giận chạy từ trên tầng xuống, kéo Tống Gia Tuệ về phía sau lưng mình bảo vệ, nhìn Tống Tiến Thành quát lên “Chú là cái gì thế hả, làm cái gì mà chú đối xử với con bé như thế, có gì không thể ngồi xuống nói à?”
Tống Tiến Thành đến nhìn Tống phu nhân cũng chẳng thèm, vẫn bộ dạng tức giận chỉ tay vào Tống Gia Tuệ giọng đanh thép “Quỳ xuống!”
Tống Gia Tuệ cúi mặt cắn môi không động đậy.
“Chú làm loạn gì thế hả? Cả năm mới về nhà được một hai lần, vừa về đã oang oang ra. Tiến Thành, chú nên nhớ tôi là chị dâu của chú, Tuệ là cháu gái chú, tôi còn chưa lên tiếng thì chú dựa vào cái gì mà vừa bước vào nhà đã khua chân múa tay!” Tống phu nhân vẫn tiếp tục bảo vệ con gái.
Ánh mắt Tống Tiến Thành vẫn chưa nguôi, chỉ tay vào chiếc túi tài liệu đang rơi dưới đất nói “Chị dâu, chị dâu tốt của em ơi! Chị xem xem những thứ trong chiếc túi này rồi hãy quyết định xem có nên bảo vệ đứa con gái hiếu thuận này không!”
Tống phu nhân đơ người ra, rồi quay ra nhìn Tống Gia Tuệ.
Tống Gia Tuệ từ đầu tới cuối đều không nói lời nào, máu trên đầu cô cũng vẫn đang chảy ra, tuy vết thương không lớn nhưng có vẻ khá sâu.
Tống phu nhân nhặt chiếc túi dưới đất lên, cầm từ dưới cầm lên nên mấy bức ảnh đã tuột ra rơi xuống. Bà chỉ nhìn lướt qua, mắt đột nhiên mở to, như không tin vào mắt mình lùi về sau hai bước, vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn cả những bình luận của dân mạng, toàn là những gì mà không biết xấu hổ, nhà họ Tống nuôi dưỡng ra đứa con gái thế này thế kia, những lời mắng với nội dung nhục mạ cũng có, làm cho bà – người mà cũng từng không tiếc lời mắng người khác cũng phải đỏ mặt.
“Chú… chú… những thứ này có phải thật không?”
Tống Tiến Thành lạnh lùng đáp “Chị dâu, chuyện này đã ầm ầm mấy hôm nay rồi, chắc là chị mãi đi du lịch mà không để ý, bây giờ chỉ cần chị lên mạng có mà con gái chị đều xuất hiện ở trang đầu”.
“Mẹ… con…”
“Đừng gọi tôi là mẹ! Tôi đang nghĩ tại sao vừa mới về mấy bà đánh cùng cứ nói bóng nói gió rằng tôi không biết xấu hổ, lúc đó tôi rất khó chịu, nhưng không ngờ rằng nguyên nhân là do cô. Tống Gia Tuệ, cô muốn hủy hoại danh dự cả nhà họ Tống mới vừa lòng sao”.