Chương 161: Anh không mệt mỏi sao?
Tống Gia Tuệ từ từ đứng lên loạng choạng, hai mắt đỏ ngầu, uể oải bước lên cầu thang.
Nhìn bộ dạng yếu ớt của cô Tống Gia Linh nheo mày thương xót.
Lên tới tầng hai, Tống Gia Tuệ đứng ở giữa phòng, nhìn vào chiếc ga giường trắng tinh, sạch sẽ không một vết bẩn, những cảnh trong công trường cũ nát kia không ngừng chạy trong đầu cô.
Cô tự giễu bản thân hoá ra ga giường này còn sạch hơn cô. Tống Gia Tuệ ném mình lên một góc giường, co rúm người lại như một đứa trẻ nhằm tìm kiếm một cảm giác an toàn.
Trải qua nhiều chuyện cứ tưởng rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, rất kiên cường, nhưng khi mà tất cả bị phơi bày ra, cô lại trở nên thế này – vô cùng yếu ớt, vô cùng sợ hãi…
[…]
Khi Hoàng Minh Huân nhận được điện thoại của Tống Gia Tuệ còn tưởng rằng cô chủ động liên lạc với anh để đi tới Pháp, nhưng không ngờ người gọi là Tống Gia Linh. Kết quả anh nhận được là Tống Gia Tuệ tự nhốt mình trong phòng, không biết anh gọi thế nào cũng không có phản ứng gì.
“Gia Tuệ đã biết những bức ảnh bị lộ ra rồi, tốt nhất là anh nên đến đây xem thế nào!” Tống Gia Linh nói với ngữ khí không vui vẻ gì.
Hoàng Minh Huân nheo mày “Ai nói cho cô ấy biết?”
“Lẽ nào anh còn muốn giấu em ấy cả đời?”
Tống Gia Linh ủng hộ cách làm của Lục Nhã Vy, sức mạnh của cộng đồng mạng là vô cùng lớn, nếu đợi tới lúc sự việc tiếp diễn tới mức không giải quyết được mới nói cho Tống Gia Tuệ, chẳng bằng nói trước cho cô ấy, ít nhất là có sự chuẩn bị trước về tâm lý.
“Đó là việc của tôi!” sắc mặt Hoàng Minh Huân vô cùng khó coi, sau đó thở dài “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Không tốt, từ lúc biết được sự việc này nó cứ nhốt mình trong phòng thôi. Ngoài ra, ở đây tôi cũng chẳng là gì cả, tốt nhất là anh đến đưa nó đi đi, bằng không… tôi cũng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa không”.
“Cô không quản được người đàn ông của mình à?”
Hoàng Minh Huân đương nhiên biết Tống Gia Linh từ khi thay tên đổi họ đến nay luôn luôn ở cạnh Thái Anh Tuấn.
Tống Gia Linh cười lạnh lùng “Anh thử đụng vào anh ta xem, chỉ là đừng có trách tôi không nhắc anh, thế nào gọi là không lượng sức mình”. Nói xong, cô cười hắt ra một tiếng rồi cúp máy.
Khi Hoàng Minh Huân phóng xe tới nơi, cũng may Tống Gia Linh đã cho người mở cửa sẵn. Tống Gia Linh cho người đi chỗ khác trước, đưa cho Hoàng Minh Huân một chiếc kim tiêm “Bên trong có thuốc an thần, nếu cần, anh có thể dùng”.
“Không cần!”
Hoàng Minh Huân tới nhìn cũng không thèm nhìn, bước những bước dài đi lên phòng. Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt anh tìm thấy Tống Gia Tuệ ở góc giường, cô co ro người, hai chân co lên, hai tay ôm lấy, cơ thể đang run lên, ánh mắt thẫn thờ vô định.
Trong mắt Hoàng Minh Huân là một nỗi buồn tội lỗi, anh nhanh chân bước tới, thử ôm cô ngồi dậy.
Tống Gia Tuệ lại đột nhiên đẩy anh ra, thút thít nhìn anh “Đừng lại đây! Anh đừng động vào em. Huân, anh không cần phải quan tâm tới em nữa! Em không còn sạch sẽ lắm, không xứng với anh, em thậm chí đến việc bị chụp những bức ảnh đó còn không đủ dũng khí để nói với anh, là lỗi của em, em không có tư cách ở cạnh anh, em chỉ làm liên lụy tới anh mà thôi, sẽ làm liên lụy tới danh tiếng của anh”.
Hoàng Minh Huân nheo mày lại “Bất kể người phụ nữ nào cũng vậy thôi, cũng sẽ không có dũng khí để nói với người đàn ông của họ rằng họ bị chụp những bức ảnh như thế! Đó không phải lỗi của em!”
“Không, tất cả là lỗi của em…” Tống Gia Tuệ kích động không kiểm soát được, nước mắt lăn dài trên má không ngừng.
Hoàng Minh Huân nhìn bộ dạng tự trách móc bản thân mình của Tống Gia Tuệ, đột nhiên anh thấy tức giận vô cùng – một nỗi tức giận không gọi thành tên. Anh tiến lên phía trước, hai tay ôm lấy thân cô vác lên vai, tiến ra phía cửa sổ, đưa đầu Tống Gia Tuệ ra khỏi cửa sổ.
“Nếu em còn dám nói thêm một câu nữa, anh sẽ đem em vứt ra ngoài cửa sổ đấy!”
Máu trong người như bị trào ngược lên, mặt cô đỏ bừng.
“Anh có dám nói tối hôm đó ở trên núi anh không chê em không?” Tống Gia Tuệ nói với giọng bất lực đến tuyệt vọng “Từ trước tới nay em không biết làm thế nào để nói cho anh biết rằng em bị chụp những bức ảnh bẩn thỉu đó, tối hôm đó cuối cùng em cũng đã đủ dũng khí để nói toàn bộ với anh, thế nhưng… không đợi em nói hết, em thậm chí chỉ là muốn xem phản ứng của anh thế nào vậy mà anh lại bảo em đi ngủ”.
Hoàng Minh Huân thấy trong tim mình như nhói lên, căn bản anh không ngờ rằng tối hôm đó sự phản ứng của anh lại để lại cho cô sự ảnh hưởng như vậy.
“Em cảm thấy từ lúc làm vợ anh cứ như làm gánh nặng cho anh vậy, từ việc khiến anh bị lộ thân phận trước truyền thông đến biết bao nhiêu việc anh phải đứng ra giải quyết giúp em. Anh không mệt mỏi sao?” câu hỏi cuối cùng thật khó để nói ra, có lẽ chỉ người trải qua rồi mới hiểu được sâu sắc nỗi đau này lớn đến nhường nào.
Anh cứ nhìn cô tự trách mà đau lòng đến chẳng nói nên lời.
“Em chẳng còn mặt mũi nào để bước ra ngoài, cũng chẳng còn tư cách gì bước về nhà đối diện với chú. Còn mẹ nữa, nếu mẹ biết chuyện chắc chắn sẽ tức giận. Tất cả là lỗi của em, bây giờ cả hai bên gia đình đều bị em làm cho xấu mặt cả rồi”, Cô vừa khóc vừa nói, cái cảm giác tội lỗi xấu hổ đó không phải chỉ hai ba câu uy hiếp của Hoàng Minh Huân là có thể hóa giải được.
Hoàng Minh Huân bây giờ không biết là đang tức giận với sự yếu đuối trong những lời nói của cô hay đang giận bản thân mình tối hôm đó đã phản ứng không đúng để làm cho cô ra nông nỗi này. Anh lập tức ôm lấy cô, đặt cô lên chiếc giường với chiếc ga trắng tinh.
“Anh chỉ nói một lần, tối hôm đó anh chỉ là giận bản thân mình không biết sớm chuyện Phương Ánh Nguyệt đối xử với em như thế, càng giận bản thân mình hơn vì không thể bảo vệ em. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ, chưa có một giây phút nào chê em cả!”
“Có, anh có!” Tống Gia Tuệ kích động vùng vẫy, dường như cô đã cắn môi mình chảy máu cả ra, “Lần đầu tiên hôn nhau anh đã chê em ngốc, còn bảo người yêu cũ không dạy em sao nhưng anh có biết đó là nụ hôn đầu của em không? Có lần anh bảo em ốm tong ốm teo chẳng quyến rũ được anh, còn có trong đám cưới chị anh chê em không biết nhảy…”
Bàn tay anh đang ôm cô bỗng dưng khựng lại, những chuyện quá khứ đã qua đó anh gần như quên mất rồi, nhưng tất cả đã như in hằn vào trong đầu cô, hóa ra đó mới là nguồn gốc vì sao cô lại sợ bị anh chê như vậy.
Cô không muốn một chút hình ảnh tốt đẹp của mình trong anh cũng không có.
Không thể giải thích được, Hoàng Minh Huân lại đè chặt lấy người cô, xông vào hôn cô cuồng nhiệt, hết môi lại đến khắp khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
“Không, em tuyệt vời hơn bất kì ai khác!” Anh giữ chặt lấy hai tay cô, gằn giọng tuyên bố “Em chỉ cần biết em là vợ anh, những chuyện khác đều không quan trọng. Dù ngoài kia giông bão lớn thế nào cứ để anh gánh vác cho em”.
Tống Gia Tuệ tròn mắt nhìn anh như không tin vào tai mình, một màu đen bao phủ trước mặt cô, cô lịm đi.
Khi Hoàng Minh Huân ôm cô chạy ra ngoài thì chạm ngay phải cặp mắt lờ đờ vì vừa tỉnh giấc của Thái Anh Tuấn, anh ta nheo nheo mày, dường như không vui chút nào khi giấc ngủ bị làm phiền như vậy.
[…]
Nhìn bộ dạng yếu ớt của cô Tống Gia Linh nheo mày thương xót.
Lên tới tầng hai, Tống Gia Tuệ đứng ở giữa phòng, nhìn vào chiếc ga giường trắng tinh, sạch sẽ không một vết bẩn, những cảnh trong công trường cũ nát kia không ngừng chạy trong đầu cô.
Cô tự giễu bản thân hoá ra ga giường này còn sạch hơn cô. Tống Gia Tuệ ném mình lên một góc giường, co rúm người lại như một đứa trẻ nhằm tìm kiếm một cảm giác an toàn.
Trải qua nhiều chuyện cứ tưởng rằng bản thân mình rất mạnh mẽ, rất kiên cường, nhưng khi mà tất cả bị phơi bày ra, cô lại trở nên thế này – vô cùng yếu ớt, vô cùng sợ hãi…
[…]
Khi Hoàng Minh Huân nhận được điện thoại của Tống Gia Tuệ còn tưởng rằng cô chủ động liên lạc với anh để đi tới Pháp, nhưng không ngờ người gọi là Tống Gia Linh. Kết quả anh nhận được là Tống Gia Tuệ tự nhốt mình trong phòng, không biết anh gọi thế nào cũng không có phản ứng gì.
“Gia Tuệ đã biết những bức ảnh bị lộ ra rồi, tốt nhất là anh nên đến đây xem thế nào!” Tống Gia Linh nói với ngữ khí không vui vẻ gì.
Hoàng Minh Huân nheo mày “Ai nói cho cô ấy biết?”
“Lẽ nào anh còn muốn giấu em ấy cả đời?”
Tống Gia Linh ủng hộ cách làm của Lục Nhã Vy, sức mạnh của cộng đồng mạng là vô cùng lớn, nếu đợi tới lúc sự việc tiếp diễn tới mức không giải quyết được mới nói cho Tống Gia Tuệ, chẳng bằng nói trước cho cô ấy, ít nhất là có sự chuẩn bị trước về tâm lý.
“Đó là việc của tôi!” sắc mặt Hoàng Minh Huân vô cùng khó coi, sau đó thở dài “Bây giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Không tốt, từ lúc biết được sự việc này nó cứ nhốt mình trong phòng thôi. Ngoài ra, ở đây tôi cũng chẳng là gì cả, tốt nhất là anh đến đưa nó đi đi, bằng không… tôi cũng không biết còn xảy ra chuyện gì nữa không”.
“Cô không quản được người đàn ông của mình à?”
Hoàng Minh Huân đương nhiên biết Tống Gia Linh từ khi thay tên đổi họ đến nay luôn luôn ở cạnh Thái Anh Tuấn.
Tống Gia Linh cười lạnh lùng “Anh thử đụng vào anh ta xem, chỉ là đừng có trách tôi không nhắc anh, thế nào gọi là không lượng sức mình”. Nói xong, cô cười hắt ra một tiếng rồi cúp máy.
Khi Hoàng Minh Huân phóng xe tới nơi, cũng may Tống Gia Linh đã cho người mở cửa sẵn. Tống Gia Linh cho người đi chỗ khác trước, đưa cho Hoàng Minh Huân một chiếc kim tiêm “Bên trong có thuốc an thần, nếu cần, anh có thể dùng”.
“Không cần!”
Hoàng Minh Huân tới nhìn cũng không thèm nhìn, bước những bước dài đi lên phòng. Anh đảo mắt nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt anh tìm thấy Tống Gia Tuệ ở góc giường, cô co ro người, hai chân co lên, hai tay ôm lấy, cơ thể đang run lên, ánh mắt thẫn thờ vô định.
Trong mắt Hoàng Minh Huân là một nỗi buồn tội lỗi, anh nhanh chân bước tới, thử ôm cô ngồi dậy.
Tống Gia Tuệ lại đột nhiên đẩy anh ra, thút thít nhìn anh “Đừng lại đây! Anh đừng động vào em. Huân, anh không cần phải quan tâm tới em nữa! Em không còn sạch sẽ lắm, không xứng với anh, em thậm chí đến việc bị chụp những bức ảnh đó còn không đủ dũng khí để nói với anh, là lỗi của em, em không có tư cách ở cạnh anh, em chỉ làm liên lụy tới anh mà thôi, sẽ làm liên lụy tới danh tiếng của anh”.
Hoàng Minh Huân nheo mày lại “Bất kể người phụ nữ nào cũng vậy thôi, cũng sẽ không có dũng khí để nói với người đàn ông của họ rằng họ bị chụp những bức ảnh như thế! Đó không phải lỗi của em!”
“Không, tất cả là lỗi của em…” Tống Gia Tuệ kích động không kiểm soát được, nước mắt lăn dài trên má không ngừng.
Hoàng Minh Huân nhìn bộ dạng tự trách móc bản thân mình của Tống Gia Tuệ, đột nhiên anh thấy tức giận vô cùng – một nỗi tức giận không gọi thành tên. Anh tiến lên phía trước, hai tay ôm lấy thân cô vác lên vai, tiến ra phía cửa sổ, đưa đầu Tống Gia Tuệ ra khỏi cửa sổ.
“Nếu em còn dám nói thêm một câu nữa, anh sẽ đem em vứt ra ngoài cửa sổ đấy!”
Máu trong người như bị trào ngược lên, mặt cô đỏ bừng.
“Anh có dám nói tối hôm đó ở trên núi anh không chê em không?” Tống Gia Tuệ nói với giọng bất lực đến tuyệt vọng “Từ trước tới nay em không biết làm thế nào để nói cho anh biết rằng em bị chụp những bức ảnh bẩn thỉu đó, tối hôm đó cuối cùng em cũng đã đủ dũng khí để nói toàn bộ với anh, thế nhưng… không đợi em nói hết, em thậm chí chỉ là muốn xem phản ứng của anh thế nào vậy mà anh lại bảo em đi ngủ”.
Hoàng Minh Huân thấy trong tim mình như nhói lên, căn bản anh không ngờ rằng tối hôm đó sự phản ứng của anh lại để lại cho cô sự ảnh hưởng như vậy.
“Em cảm thấy từ lúc làm vợ anh cứ như làm gánh nặng cho anh vậy, từ việc khiến anh bị lộ thân phận trước truyền thông đến biết bao nhiêu việc anh phải đứng ra giải quyết giúp em. Anh không mệt mỏi sao?” câu hỏi cuối cùng thật khó để nói ra, có lẽ chỉ người trải qua rồi mới hiểu được sâu sắc nỗi đau này lớn đến nhường nào.
Anh cứ nhìn cô tự trách mà đau lòng đến chẳng nói nên lời.
“Em chẳng còn mặt mũi nào để bước ra ngoài, cũng chẳng còn tư cách gì bước về nhà đối diện với chú. Còn mẹ nữa, nếu mẹ biết chuyện chắc chắn sẽ tức giận. Tất cả là lỗi của em, bây giờ cả hai bên gia đình đều bị em làm cho xấu mặt cả rồi”, Cô vừa khóc vừa nói, cái cảm giác tội lỗi xấu hổ đó không phải chỉ hai ba câu uy hiếp của Hoàng Minh Huân là có thể hóa giải được.
Hoàng Minh Huân bây giờ không biết là đang tức giận với sự yếu đuối trong những lời nói của cô hay đang giận bản thân mình tối hôm đó đã phản ứng không đúng để làm cho cô ra nông nỗi này. Anh lập tức ôm lấy cô, đặt cô lên chiếc giường với chiếc ga trắng tinh.
“Anh chỉ nói một lần, tối hôm đó anh chỉ là giận bản thân mình không biết sớm chuyện Phương Ánh Nguyệt đối xử với em như thế, càng giận bản thân mình hơn vì không thể bảo vệ em. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ, chưa có một giây phút nào chê em cả!”
“Có, anh có!” Tống Gia Tuệ kích động vùng vẫy, dường như cô đã cắn môi mình chảy máu cả ra, “Lần đầu tiên hôn nhau anh đã chê em ngốc, còn bảo người yêu cũ không dạy em sao nhưng anh có biết đó là nụ hôn đầu của em không? Có lần anh bảo em ốm tong ốm teo chẳng quyến rũ được anh, còn có trong đám cưới chị anh chê em không biết nhảy…”
Bàn tay anh đang ôm cô bỗng dưng khựng lại, những chuyện quá khứ đã qua đó anh gần như quên mất rồi, nhưng tất cả đã như in hằn vào trong đầu cô, hóa ra đó mới là nguồn gốc vì sao cô lại sợ bị anh chê như vậy.
Cô không muốn một chút hình ảnh tốt đẹp của mình trong anh cũng không có.
Không thể giải thích được, Hoàng Minh Huân lại đè chặt lấy người cô, xông vào hôn cô cuồng nhiệt, hết môi lại đến khắp khuôn mặt nhỏ nhắn đó.
“Không, em tuyệt vời hơn bất kì ai khác!” Anh giữ chặt lấy hai tay cô, gằn giọng tuyên bố “Em chỉ cần biết em là vợ anh, những chuyện khác đều không quan trọng. Dù ngoài kia giông bão lớn thế nào cứ để anh gánh vác cho em”.
Tống Gia Tuệ tròn mắt nhìn anh như không tin vào tai mình, một màu đen bao phủ trước mặt cô, cô lịm đi.
Khi Hoàng Minh Huân ôm cô chạy ra ngoài thì chạm ngay phải cặp mắt lờ đờ vì vừa tỉnh giấc của Thái Anh Tuấn, anh ta nheo nheo mày, dường như không vui chút nào khi giấc ngủ bị làm phiền như vậy.
[…]