Chương 133: Người phụ nữ mặc đồ Ngủ của cô
Vũ Nam Phong không nói thêm gì mà lập tức đưa Tống Gia Tuệ ra khỏi câu lạc bộ VT, đang định đưa cô tới chung cư của Hoàng Minh Huân thì chuông điện thoại anh ta reo lên, tuy Tống Gia Tuệ không nghe rõ lắm nội dung nhưng cô lờ mờ có thể nghe được hai từ khách hàng.
Chắc là máy bay bị muộn giờ ban nãy giờ đã tới rồi!
“Tuệ, thật tình ngại quá, khách hàng anh sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, anh phải ra sân bay đây!”
“Anh mau đi giải quyết công việc đi, anh có thể đưa em tới đây là em đã rất cảm ơn rồi. Hôm nào em và Huân sẽ mời các anh và Ngôn Ngôn ăn cơm một bữa”.
“Được thôi! Tạm biệt em”.
Tống Gia Tuệ cười cười vẫy tay chào anh ta, sau đó đi tới đường cạnh đó đợi một lát, cuối cùng cũng bắt được một chiếc xe, cô yêu cầu chạy thẳng tới chung cư. Xung quanh lúc này vô cùng yên tĩnh, như kiểu không hề có người ở vậy.
Tống Gia Tuệ kéo vali hành lý đi vào thang máy, lên lầu, nhập mật khẩu, cô vui mừng vì đã về tới phòng. Trên môi còn khẽ nở nụ cười khi nghĩ về Hoàng Minh Huân.
Không biết lát nữa Hoàng Minh Huân khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Cạch cạch.
Cánh cửa bị cô mở ra, khi cô nhìn thấy một người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ của cô bước ra từ phòng tắm, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, đôi môi run lên.
“Cạch!” Tiếng vali rơi xuống nền nhà.
Tống Gia Tuệ cứ cảm thấy người phụ nữ này sao trông có nét giống cô vậy, cô hoài nghi không hiểu “Cô là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?”
“Nhà cô? Cô là… Tống Gia Tuệ?” người phụ nữ nheo nheo mày, hất mái tóc dài ra phía sau lưng, nói giọng băn khoăn khó hiểu “Tôi tưởng cô ở Thành phố T rồi?”
Tống Gia Tuệ hướng ánh mắt đi xa hơn, nhìn vào phía sau lưng cô ta – đó là phòng ngủ không hề được khóa.
“Rốt cuộc cô là ai? Tôi về nhà tôi lúc nào cũng phải báo cho cô à?”
Người phụ nữ dường như muốn che giấu điều gì đó, cố tình lùi về phía sau hai bước muốn đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng Tống Gia Tuệ cảm nhận được điều chẳng lành, cô nhanh chân tiến lên, gạt người phụ nữ kia qua một bên, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ ra.
Rầm!
Căn phòng ngủ với thứ ánh sáng lờ mờ màu vàng đem lại cảm giác ấm áp, nhưng lại có một thứ mùi khiến người khác rất khó chịu, không phải mùi vị của sự hoan lạc sung sướng đã được kết thúc nhưng thực sự làm người khác buồn nôn.
Trên chiếc giường đặt ở trung tâm của căn phòng, Hoàng Minh Huân nằm trên đó với nửa cơ thể để trần, để lộ phần eo vào ngực, bên dưới sàn nhà mới thật làm Tống Gia Tuệ đau lòng – quần áo nam nữ vứt mỗi chỗ một chiếc.
Trong giây phút đó, cô cảm nhận như có tiếng sét đánh ngang tai, cảm giác như nghe được tiếng reo hò của một bầy ma quỷ. Không biết là quá ngạc nhiên hay sợ hãi, cô theo phản xạ lùi về phía sau hai bước, như không tin vào mắt mình, cô cắn móng tay mình.
Cô không tin, cô không tin vào cảnh tượng này, cô nam quả nữ ở với nhau chỉ đắp chăn nói chuyện? Thế nhưng rõ ràng Hoàng Minh Huân ghét phụ nữ mà…
Cô không nói gì mà muốn thử đi vào trong muốn gọi Hoàng Minh Huân dậy, nhưng chỉ đứng ở cửa phòng, đập vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc. Lẽ nào là sau khi uống rượu mà anh ấy…
Nhất thời, trong đầu Tống Gia Tuệ xuất hiện bao nhiêu là suy nghĩ, nhưng đúng lúc cô đang định tiến vào thì người phụ nữ kia nhanh tay đã kéo cửa phòng ngủ lại.
Cô ta vội vàng giải thích “Xin lỗi, sự việc không phải như cô nhìn thấy đâu, Minh Huân uống rượu say nên tôi chỉ là đưa anh ấy về thôi. Hơn nữa tối nay anh ấy đã rất mệt rồi, cô đừng đánh thức anh ấy nữa, đợi tới sáng mai anh ấy tỉnh lại tôi sẽ nói cho anh ấy biết cô đã tới đây”.
Minh Huân?
Tối nay đã rất mệt?
Mỗi câu cô ta nói như thể rất tự nhiên vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì người phụ nữ này đang ám chỉ điều gì đó, đặc biệt là ngữ khí của cô ta, nghe như thể cô ta mới là nữ chủ nhân ở đây, còn cô cũng chỉ là một người khách không hơn không kém. Tống Gia Tuệ tức giận nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.
“Đây là nhà của tôi, anh ấy là chồng tôi, sao tôi lại không thể gọi anh ấy dậy? Cô đi ra…”
Người phụ nữ không chịu nghe lời mà còn tiến lên “Tôi nói rồi chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả, sao cô không nói lý lẽ thế nhỉ? Cô đừng hiểu lầm, để Minh Huân nghỉ ngơi một tối có được không? Nếu cô cảm thấy tôi không nên ở đây thì tôi sẽ đi ngay lập tức, chỉ cần cô đừng làm phiền anh ấy…”
Cô ta với bộ dạng như Tống Gia Tuệ không biết điều, bắt nạt một cô gái đáng thương như cô ta vậy.
Xoạc!
Trong lúc giằng co, Tống Gia Tuệ không cẩn thận đã kéo xoạc áo cô ta ra, để lộ một làn da trắng nõn, trên da còn là những vết tím bầm lờ mờ hiện ra, vừa nhìn cũng có thể nhận thấy được dấu tích do các nụ hôn lỗ mãng để lại.
Tống Gia Tuệ lập tức dừng lại mọi hành động, cô cắn chặt môi. Mắt cô đỏ ngầu lên.
“Hai người… các người…”
Cô không biết nên nói gì, ánh mắt nhòa đi vì nước mắt, cô lùi về phía sau mấy bước suýt chút nữa thì ngã cả xuống đất.
Người phụ nữ vẫn cố nói những lời vô nghĩa “Những vết tích trên người tôi không phải do Minh Huân để lại, đây đều là do tôi vừa rồi không cẩn thận bị ngã”.
Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?
Tống Gia Tuệ giơ tay nắm tóc, giáng cho cô ta một cái tát, rồi quay người xách hành lý chạy ra khỏi căn phòng. Cô chẳng biết mình bỏ đi bây giờ có phải hèn lắm không nhưng cô chẳng thể đối diện với cảnh tưởng đó nữa rồi.
Vết tích do những nụ hôn lỗ mãng sao có thể là do ngã để lại chứ?
Cô ta thực sự nghĩ cô là đồ ngốc à?
Tống Gia Tuệ sau khi rời đi, Vương Tuyết Nhi đưa tay xoa xoa bên má vừa bị tát, ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh bỉ. Cô ta uể oải ngáp dài một cái, cười chế giễu.
Sau đó cô ta quay ra mở cửa phòng, một mùi hôi bẩn xộc lên mũi, đưa một tay lên bịt mũi lại một tay nhặt quần áo dưới sàn nhà cầm vào phòng tắm. Cứ nghĩ tối nay thực sự có thể cùng Hoàng Minh Huân lên giường, ai ngờ anh ta say quá nôn ra mấy bãi ròi ngáy khò khò đi ngủ, để lại một đống bừa bộn cô ta phải dọn dẹp.
[…]
Tống Gia Tuệ không biết cô đã rời khỏi chung cư như thế nào, cô một mình lõng thõng đi trên đường lớn, nhìn những chiếc xe trên đường càng lúc càng ít đi, bóng đêm càng lúc càng sâu hơn, cô dựa mình vào một chiếc cột đèn đường, bất lực dựa đầu vào hai đầu gối, mắt đỏ ngầu.
Bên đường bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe.
“Tuệ? Sao con lại ở đây? Hoàng Minh Huân đâu?”
Tống phu nhân ngạc nhiên đi tới gần cô hơn, cúi xuống nhìn rõ chắc chắn đó là Tống Gia Tuệ mới nói giọng trách mắng. Hôm nay bà đi đám cưới con của một người bạn, sau đó đi đánh bài với hội chị em đến đêm muộn mới về.
Tống Gia Tuệ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cũng đã những dấu hiệu của tuổi già của Tống phu nhân được trang điểm kỹ càng, giống như vừa tìm kiếm được một nơi để chút nỗi lòng, cô đứng lên, ngả vào lòng bà mà khóc “Mẹ… có phải con đã làm sai gì không? Tại sao họ lại đối xử với con như vậy?”
Tống phu nhân vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, bà đơ người khi thấy cô khóc như một đứa trẻ, chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng cô vỗ về rồi kéo cô vào gọn bên đường “Đừng khóc, có phải Hoàng Minh Huân nó bắt nạt ăn hiếp con không? Đi, chúng ta đi cho nó một trận…”
Chắc là máy bay bị muộn giờ ban nãy giờ đã tới rồi!
“Tuệ, thật tình ngại quá, khách hàng anh sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, anh phải ra sân bay đây!”
“Anh mau đi giải quyết công việc đi, anh có thể đưa em tới đây là em đã rất cảm ơn rồi. Hôm nào em và Huân sẽ mời các anh và Ngôn Ngôn ăn cơm một bữa”.
“Được thôi! Tạm biệt em”.
Tống Gia Tuệ cười cười vẫy tay chào anh ta, sau đó đi tới đường cạnh đó đợi một lát, cuối cùng cũng bắt được một chiếc xe, cô yêu cầu chạy thẳng tới chung cư. Xung quanh lúc này vô cùng yên tĩnh, như kiểu không hề có người ở vậy.
Tống Gia Tuệ kéo vali hành lý đi vào thang máy, lên lầu, nhập mật khẩu, cô vui mừng vì đã về tới phòng. Trên môi còn khẽ nở nụ cười khi nghĩ về Hoàng Minh Huân.
Không biết lát nữa Hoàng Minh Huân khi nhìn thấy cô sẽ có phản ứng như thế nào.
Cạch cạch.
Cánh cửa bị cô mở ra, khi cô nhìn thấy một người phụ nữ đang mặc bộ đồ ngủ của cô bước ra từ phòng tắm, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, đôi môi run lên.
“Cạch!” Tiếng vali rơi xuống nền nhà.
Tống Gia Tuệ cứ cảm thấy người phụ nữ này sao trông có nét giống cô vậy, cô hoài nghi không hiểu “Cô là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?”
“Nhà cô? Cô là… Tống Gia Tuệ?” người phụ nữ nheo nheo mày, hất mái tóc dài ra phía sau lưng, nói giọng băn khoăn khó hiểu “Tôi tưởng cô ở Thành phố T rồi?”
Tống Gia Tuệ hướng ánh mắt đi xa hơn, nhìn vào phía sau lưng cô ta – đó là phòng ngủ không hề được khóa.
“Rốt cuộc cô là ai? Tôi về nhà tôi lúc nào cũng phải báo cho cô à?”
Người phụ nữ dường như muốn che giấu điều gì đó, cố tình lùi về phía sau hai bước muốn đóng cửa phòng ngủ lại, nhưng Tống Gia Tuệ cảm nhận được điều chẳng lành, cô nhanh chân tiến lên, gạt người phụ nữ kia qua một bên, dùng lực đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ ra.
Rầm!
Căn phòng ngủ với thứ ánh sáng lờ mờ màu vàng đem lại cảm giác ấm áp, nhưng lại có một thứ mùi khiến người khác rất khó chịu, không phải mùi vị của sự hoan lạc sung sướng đã được kết thúc nhưng thực sự làm người khác buồn nôn.
Trên chiếc giường đặt ở trung tâm của căn phòng, Hoàng Minh Huân nằm trên đó với nửa cơ thể để trần, để lộ phần eo vào ngực, bên dưới sàn nhà mới thật làm Tống Gia Tuệ đau lòng – quần áo nam nữ vứt mỗi chỗ một chiếc.
Trong giây phút đó, cô cảm nhận như có tiếng sét đánh ngang tai, cảm giác như nghe được tiếng reo hò của một bầy ma quỷ. Không biết là quá ngạc nhiên hay sợ hãi, cô theo phản xạ lùi về phía sau hai bước, như không tin vào mắt mình, cô cắn móng tay mình.
Cô không tin, cô không tin vào cảnh tượng này, cô nam quả nữ ở với nhau chỉ đắp chăn nói chuyện? Thế nhưng rõ ràng Hoàng Minh Huân ghét phụ nữ mà…
Cô không nói gì mà muốn thử đi vào trong muốn gọi Hoàng Minh Huân dậy, nhưng chỉ đứng ở cửa phòng, đập vào mũi cô là mùi rượu nồng nặc. Lẽ nào là sau khi uống rượu mà anh ấy…
Nhất thời, trong đầu Tống Gia Tuệ xuất hiện bao nhiêu là suy nghĩ, nhưng đúng lúc cô đang định tiến vào thì người phụ nữ kia nhanh tay đã kéo cửa phòng ngủ lại.
Cô ta vội vàng giải thích “Xin lỗi, sự việc không phải như cô nhìn thấy đâu, Minh Huân uống rượu say nên tôi chỉ là đưa anh ấy về thôi. Hơn nữa tối nay anh ấy đã rất mệt rồi, cô đừng đánh thức anh ấy nữa, đợi tới sáng mai anh ấy tỉnh lại tôi sẽ nói cho anh ấy biết cô đã tới đây”.
Minh Huân?
Tối nay đã rất mệt?
Mỗi câu cô ta nói như thể rất tự nhiên vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì người phụ nữ này đang ám chỉ điều gì đó, đặc biệt là ngữ khí của cô ta, nghe như thể cô ta mới là nữ chủ nhân ở đây, còn cô cũng chỉ là một người khách không hơn không kém. Tống Gia Tuệ tức giận nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh.
“Đây là nhà của tôi, anh ấy là chồng tôi, sao tôi lại không thể gọi anh ấy dậy? Cô đi ra…”
Người phụ nữ không chịu nghe lời mà còn tiến lên “Tôi nói rồi chúng tôi không xảy ra chuyện gì cả, sao cô không nói lý lẽ thế nhỉ? Cô đừng hiểu lầm, để Minh Huân nghỉ ngơi một tối có được không? Nếu cô cảm thấy tôi không nên ở đây thì tôi sẽ đi ngay lập tức, chỉ cần cô đừng làm phiền anh ấy…”
Cô ta với bộ dạng như Tống Gia Tuệ không biết điều, bắt nạt một cô gái đáng thương như cô ta vậy.
Xoạc!
Trong lúc giằng co, Tống Gia Tuệ không cẩn thận đã kéo xoạc áo cô ta ra, để lộ một làn da trắng nõn, trên da còn là những vết tím bầm lờ mờ hiện ra, vừa nhìn cũng có thể nhận thấy được dấu tích do các nụ hôn lỗ mãng để lại.
Tống Gia Tuệ lập tức dừng lại mọi hành động, cô cắn chặt môi. Mắt cô đỏ ngầu lên.
“Hai người… các người…”
Cô không biết nên nói gì, ánh mắt nhòa đi vì nước mắt, cô lùi về phía sau mấy bước suýt chút nữa thì ngã cả xuống đất.
Người phụ nữ vẫn cố nói những lời vô nghĩa “Những vết tích trên người tôi không phải do Minh Huân để lại, đây đều là do tôi vừa rồi không cẩn thận bị ngã”.
Đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao?
Tống Gia Tuệ giơ tay nắm tóc, giáng cho cô ta một cái tát, rồi quay người xách hành lý chạy ra khỏi căn phòng. Cô chẳng biết mình bỏ đi bây giờ có phải hèn lắm không nhưng cô chẳng thể đối diện với cảnh tưởng đó nữa rồi.
Vết tích do những nụ hôn lỗ mãng sao có thể là do ngã để lại chứ?
Cô ta thực sự nghĩ cô là đồ ngốc à?
Tống Gia Tuệ sau khi rời đi, Vương Tuyết Nhi đưa tay xoa xoa bên má vừa bị tát, ánh mắt cô ta lóe lên sự khinh bỉ. Cô ta uể oải ngáp dài một cái, cười chế giễu.
Sau đó cô ta quay ra mở cửa phòng, một mùi hôi bẩn xộc lên mũi, đưa một tay lên bịt mũi lại một tay nhặt quần áo dưới sàn nhà cầm vào phòng tắm. Cứ nghĩ tối nay thực sự có thể cùng Hoàng Minh Huân lên giường, ai ngờ anh ta say quá nôn ra mấy bãi ròi ngáy khò khò đi ngủ, để lại một đống bừa bộn cô ta phải dọn dẹp.
[…]
Tống Gia Tuệ không biết cô đã rời khỏi chung cư như thế nào, cô một mình lõng thõng đi trên đường lớn, nhìn những chiếc xe trên đường càng lúc càng ít đi, bóng đêm càng lúc càng sâu hơn, cô dựa mình vào một chiếc cột đèn đường, bất lực dựa đầu vào hai đầu gối, mắt đỏ ngầu.
Bên đường bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe.
“Tuệ? Sao con lại ở đây? Hoàng Minh Huân đâu?”
Tống phu nhân ngạc nhiên đi tới gần cô hơn, cúi xuống nhìn rõ chắc chắn đó là Tống Gia Tuệ mới nói giọng trách mắng. Hôm nay bà đi đám cưới con của một người bạn, sau đó đi đánh bài với hội chị em đến đêm muộn mới về.
Tống Gia Tuệ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cũng đã những dấu hiệu của tuổi già của Tống phu nhân được trang điểm kỹ càng, giống như vừa tìm kiếm được một nơi để chút nỗi lòng, cô đứng lên, ngả vào lòng bà mà khóc “Mẹ… có phải con đã làm sai gì không? Tại sao họ lại đối xử với con như vậy?”
Tống phu nhân vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra, bà đơ người khi thấy cô khóc như một đứa trẻ, chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng cô vỗ về rồi kéo cô vào gọn bên đường “Đừng khóc, có phải Hoàng Minh Huân nó bắt nạt ăn hiếp con không? Đi, chúng ta đi cho nó một trận…”