Chương : 2
Sau khi Tô Hiên Minh và Chu Thạc ra ngoài, liền trực tiếp đến bãi đỗ xe.
Mà Lạc Phương Nhã, bởi vì lo lắng đám người của Lạc Thịnh Bình sẽ đuổi tới, nên Lạc Phương Nhã không dám ở lại trong khách sạn.
Cô vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, chuẩn bị vẫy taxi ở lối ra bên ngoài khách sạn.
Kết quả đợi đến khi cô chạy ra ngoài đường, thì mới nhớ ra túi của mình đã để lại trong phòng trang điểm rồi.
Bây giờ không thể quay về lấy được, cô chỉ có thể thử xem có gặp được người nào tốt bụng để xin đi nhờ một chuyến xe không.
Buổi tối đầu đông, nhiệt độ khá thấp, trên người Lạc Phương Nhã chỉ mặc váy, run run trên đường hết nhìn ngang tới ngó dọc.
Từ xa nhìn thấy có một chiếc xe lái ra từ trong khách sạn, cô co rụt người lại một cái, liền giơ tay đón xe.
Chu Thạc cau mày nhìn vào người con gái cách mấy chục mét ngoài kia đang vẫy xe, liếc qua gương chiếu hậu nói với Tô Hiên Minh đang chợp mắt: “Tổng giám đốc Tô, có một cô gái đón xe.”
Tô Hiên Minh mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy là nét sâu thẳm nhìn không thấy đáy.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Chu Thạc đang chỉ, khi ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn thấy người đang run lẩy bẩy cách đó không xa kia, vẻ mặt chợt ngẩn ngơ…
“Tổng giám đốc Tô…” Chu Thạc đang chuẩn bị mở miệng hỏi Tô Hiên Minh có muốn dừng xe không, thì anh ta lại nhìn thấy trên khuôn mặt trước nay đều lạnh lùng thờ ơ của Tô Hiên Minh vậy mà lại đang… ngẩn ngơ qua gương chiếu hậu?
Chu Thạc như bị dọa giật mình, biểu cảm chợt đờ ra.
Tổng giám đốc Tô đang ngẩn ngơ? Tổng giám đốc Tô ấy thế mà lại đang ngẩn ngơ!
Từ ba năm trước đây khi anh ta đi theo tổng giám đốc Tô đến bây giờ, lần đầu tiên nhìn thấy một biểu cảm khác ngoài vẻ thờ ơ trên mặt tổng giám đốc Tô đấy.
Tổng giám đốc Tô đang nhìn cô gái vẫy xe bên ngoài kia, Chu Thạc liếc nhìn ánh mắt của Tô Hiên Minh một cái, sau đó khẽ cho xe đi chậm lại, cuối cùng dừng xe trước người Lạc Phương Nhã một mét.
Xe dừng lại rồi, Tô Hiên Minh cũng tỉnh táo lại, dùng ánh mắt lạnh như băng quét về phía Chu Thạc.
Chu Thạc vuốt vuốt cánh mũi, ho khan hai tiếng nói: “Khụ khụ… Xe đột nhiên chết máy rồi.”
Tô Hiên Minh mím môi, không nói chuyện.
Lạc Phương Nhã không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy, vẫy chiếc xe đầu tiên, người ta liền dừng xe.
Cô dùng hai tay chà xát lên cánh tay đã lạnh đến mức nổi da gà của mình, sau đó đi tới ngăn chiếc xe Benz màu đen ở đằng trước lại, giơ tay lên gõ cửa sổ phía lái xe.
Sau đó, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi.
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể đi nhờ xe anh một chuyến không?”
Lúc Chu Thạc nhìn thấy Lạc Phương Nhã, thì thực sự bị giật mình.
Đối tượng kết hôn của tổng giám đốc Tô nhà bọn họ không phải là nên ở trong khách sạn chờ đám cưới bắt đầu sao? Tại sao lại ở đây? Hơn nữa còn… chật vật đón xe đi nhờ ở ven đường như thế?
Thấy người đàn ông trên ghế lái không nói lời nào, Lạc Phương Nhã nhẹ nhàng hỏi lại một câu: “Có… được không?”
Bởi vì quá lạnh, hàm răng của cô đều đang run rẩy.
Chu Thạc không đành lòng cự tuyệt Lạc Phương Nhã, do dự vài giây, gật đầu: “Lên đây đi.” Khi nói chuyện anh ta đưa tay ấn nút mở khóa cửa xe.
“Cảm ơn.” Lạc Phương Nhã lại cười bảo cảm ơn, sau đó lùi lại hai bước, giơ tay mở cửa sau xe.
“Cô đừng…” Lúc Chu Thạc phát hiện ra động tác của Lạc Phương Nhã, muốn kêu cô dừng lại, cũng đã không còn kịp rồi.
Cửa sau xe mở ra, đập vào mắt Lạc Phương Nhã là một đôi giày da màu đen làm hoàn toàn bằng thủ công.
Trên ghế sau xe còn có người ngồi! Lạc Phương Nhã âm thầm mắng mình một tiếng hấp tấp, sau đó cúi mặt xuống xin lỗi đối phương: “Thật ngại quá, tôi không biết anh… Hắt xì…”
Nói còn chưa dứt lời, Lạc Phương Nhã chợt hắt xì một cái, nếu không phải cô nhanh chóng che miệng lại thì chỉ e cô đã phun không ít nước bọt lên người của đối phương rồi.
Tô Hiên Minh vốn đã hơi khó chịu với việc Chu Thạc tự ý cho phép cô gái này lên xe, nhưng không ngờ cô gái này còn định ngồi phía sau, thậm chí còn suýt nữa thì hắt xì lên người anh.
Đáy mắt anh có ý lạnh chợt vụt qua, anh chậm rãi quay sang, chuẩn bị từ chối không cho cô gái này lên xe, kết quả khi anh nhìn thấy cái đầu mềm mại bù xù đang run lên trước mặt thì lời anh sắp nói cũng không bật ra được nữa.
Anh mấp máy khóe miệng, ánh mắt tuần tra trên người cô, khi thấy vết thương trên cánh tay và trên đùi của Lạc Phương Nhã, anh hơi nhíu đôi lông mày tuấn tú lại.
“Thưa anh, xin lỗi…” Lạc Phương Nhã mãi không nghe thấy đối phương nói chuyện, do dự một chút, lại xin lỗi một lần nữa.
Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, xem như trả lời.
Nghe thấy Tô Hiên Minh trả lời lạnh nhạt như vậy, Lạc Phương Nhã phỉ nhổ trong lòng theo bản năng, chảnh cái gì mà chảnh, không phải chỉ suýt nữa hắt xì lên người anh thôi sao? Đương nhiên cô sẽ không nói ra ý nghĩ của mình, dù sao bây giờ cô còn muốn đi nhờ xe người ta mà.
Mà Chu Thạc trông thấy một màn này thì sợ hãi trong lòng, vừa rồi anh ta thực sự suýt nữa đã cho rằng tổng giám đốc Tô sẽ quát nạt Lạc Phương Nhã, sau đó trực tiếp vứt cô ra đường luôn.
Vẫn may, tổng giám đốc Tô đồng ý rồi, Chu Thạc lén lút thở phào một hơi, sau đó nói với Lạc Phương Nhã: “À… Cô gái, cô ngồi cạnh ghế lại đi!”
Suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của tôi và cô, cô vẫn nên tránh xa tổng giám đốc Tô ra.
“À… được.” Lạc Phương Nhã gật đầu, vẫn cúi đầu đóng lại cửa xe như cũ, rồi lại vòng qua đầu xe, đi sang bên còn lại kéo cửa xe bên ghế cạnh tài xế ra, ngồi lên đó.
Bên trong xe nhiệt độ rất cao, Lạc Phương Nhã vốn sắp đông cứng giờ thấy thoải mái đến mức gần như muốn rên lên.
Vừa rồi Lạc Phương Nhã đứng ngoài xe, Chu Thạc chỉ cảm thấy cô có vẻ hơi chật vật, giờ cô lên xe rồi, anh ta mới giật mình thấy cô nào chỉ có chật vật thôi đâu, quả thực có thể nói là bi thảm.
Váy trên người bị rách, trên cánh tay và trên đùi cũng bị rạch ra không ít vết thương, có vài vết thương còn rất sâu…
Cô Lạc này sao lại biến mình thành như vậy?
Dường như đã nhận ra ánh mắt của Chu Thạc, Lạc Phương Nhã đưa mắt sang, cười nhợt nhạt: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Chu Thạc lúng túng liếc Tô Hiên Minh trong gương chiếu hậu một cái, nếu không có tổng giám đốc Tô ngầm cho phép, cho dù anh ta có đồng ý, cũng vô dụng.
Chu Thạc thu tầm mắt lại, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Lạc…” mới vừa thốt ra một chữ ‘Lạc’, Chu Thạc đã phát hiện lỡ lời, lập tức sửa lại: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”
Đi đâu? Cái túi có chìa khóa đã bỏ lại khách sạn rồi, chỗ ở của mình bây giờ không trở về được. Còn nhà họ Lạc, chắc chắn không thể trở về đó.
Nghĩ đến nhà họ Lạc, Lạc Phương Nhã liền nghĩ đến biểu cảm thờ ơ ép gả cô của bố, ánh mắt cô tối sầm lại, rất lâu sau mới nói: “Nếu có thể, anh có thể đưa tôi đến khu Biển Hoa ở thành Tây không? Đương nhiên nếu mọi người không tiện đường, thì tùy tiện thả tôi ven đường cũng được.” Nói xong câu đó, ánh mắt Lạc Phương Nhã lại chuyển sang nhìn ngoài cửa sổ xe.
“Chúng tôi…” Chu Thạc đang chuẩn bị trả lời Lạc Phương Nhã, lại bị một chuỗi tiếng chuông điện thoại lanh lảnh cắt đứt.
Hơn mười giây sau, một âm thanh lạnh như băng vang lên: “Có việc gì?”
Giọng nói tuy rất lạnh lùng, nhưng lại thực sự rất êm tai.
Không ngờ giọng nói của cái người chảnh chọe đằng sau xe lại dễ nghe như thế, Lạc Phương Nhã không nhịn được tò mò, lén lút chuyển ánh mắt vốn đang nhìn ngoài cửa sổ xe vào gương chiếu hậu.
Đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai. Mũi cao, môi mỏng, mặt mày sáng sủa, đẹp đẽ tuấn tú đến mức đáng kinh ngạc.
Đèn trong xe rọi vào người anh, tạo ra một vòng sáng cuốn hút xung quanh người anh, khiến anh thoạt nhìn như thần tiên hạ phàm mà lại không nhiễm bụi trần vậy.
Thần tiên hạ phàm mà lại không nhiễm bụi trần? Sao cô có thể đánh giá cao người đàn ông chảnh chọe chết đi được này như thế chứ? Đàn anh Cố mới là chàng trai được cô đánh giá cao nhất trong lòng chứ.
Hừ, cô nhất định phải tìm ra khuyết điểm trên người anh mới được, ánh mắt của Lạc Phương Nhã lại chuyển sang gương chiếu hậu một lần nữa.
Đường nét khuôn mặt hoàn hảo…
Quần áo giản dị mà đầy khí chất…
Ngay cả da dẻ cũng đẹp chết đi được…