Chương 9: Che mắt dư luận, lừa gạt truyền thông
"Trong chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm, tuy vợ chồng ân ái là chuyện rất bình thường, nhưng bản thân tôi thừa nhận mình có hơi tùy hứng mới để kẻ xấu thừa nước đục thả câu. Cũng như trước nay không công khai về mối quan hệ này. Tôi không cần biết là ai đã tung đoạn video đó lên. Nhưng từ giây phút này tôi không mong ai bàn tán về vấn đề này nữa, Nếu không tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp."
Lời anh chưa dứt, họ đã nhốn nháo gọi về toà soạn cho gỡ hết tin tức còn giữ lại, các thông tin trên các trang cá nhân cũng đồng loạt gỡ xuống liền tay để tránh bị liên quan.
Mang danh nghĩa là họp báo cá nhân nhưng lại vô cùng rầm rộ. Với người ngoài ngành thì họ không chắc sẽ hiểu. Nhưng với cánh truyền thông đây là buổi họp báo mang tính chất cảnh cáo.
Một cô phóng viên mới, muốn lập được đại công liền lên tiếng. "Xin hỏi Trác tổng. Vì sao hôn thê của ngài không tham gia họp báo hôm nay? Có phải đây chỉ là lời nói từ một phía của ngài để che mắt dư luận hay không?"
"Cô là phóng viên của toà soạn nào?" Anh thản nhiên lên tiếng.
Đám người bên cạnh ai cũng đen mặt nhìn. Tuy họ cũng muốn biết nhưng không phải anh đã nói quá rõ ràng rồi sao? Câu hỏi như vậy lại mang ra lúc này vô cùng không thích hợp.
"..." Cô ta không hiểu sao anh hỏi như vậy, nhưng vẫn không dám chậm trễ đáp lời. "Tôi, toà soạn x."
"Nếu đổi lại là cô, hình ảnh tế nhị của mình bị mang ra mổ xẻ trên mạng xã hội. Cô vẫn sẽ đến. Nhưng cô ấy sẽ không."
Ai cũng bật cười, khiến cô ta cứng đờ như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Là đang mắng cô ta mặt dày.
Không nói thêm gì anh quay người rời khỏi ống kính dưới sự hộ tống của Tiêu Vĩ Văn. Mặc đám phóng viên nhốn nháo muốn anh cho biết thêm thông tin về cô vợ sắp cưới.
"Xin lỗi mọi người, buổi họp báo đến đây là kết thúc." Hạ Trúc Cẩm dứt lời liền vội chạy theo. Còn lại chỉ là đám bảo vệ chắn ngang họ.
Ở một nơi khác…
Trác Chí Nam tức điên lên đập phá lung tung. "Chuyện này là sao? Anh ta có vợ sắp cưới từ lúc nào? Đúng là lừa đảo."
Thẩm Sương nhíu mày với vẻ trầm ngâm. "Chuyện lớn như vậy mà nó cũng giải quyết một cách êm đềm."
"Mẹ..! Mẹ nói gì đi chứ?" Anh ta bát nháo lên.
"Con im đi." Thẩm Sương nhíu mày khó chịu. "Chỉ có bấy nhiêu mà đã mất bình tĩnh rồi. Người ngoài có thể không biết, nhưng chúng ta làm sao không biết."
Anh ta như hiểu ra vấn đề. "Phải ha. Con nhỏ đó vốn dĩ chỉ là một nhân viên thời vụ mà trợ lý của con đã sắp xếp, không thể có liên quan gì với anh ta được."
***
Trác gia nhốn nháo với tin tức chấn động của anh.
"Cái gì vợ sắp cưới. Ăn nói hàm hồ." Trác lão tức điên lên, khi anh tự ý quyết định mà không nói trước với ông. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì chính là che mắt dư luận, lừa gạt truyền thông.
"Con nghĩ Tiểu Vũ nói vậy chỉ là để mọi chuyện lắng xuống trước thôi. Ba không cần lo lắng đâu. Cái thứ con gái không biết liêm sỉ đó, thằng bé sẽ không bao giờ để mắt tới." Trác Mỹ Chi rót cho ông tách trà.
"Ta biết. Nhưng chuyện này không thể giải quyết như vậy được. Đám lang sói trong tập đoàn một khi biết được nó lừa gạt dư luận nhất định sẽ không bỏ qua."
"Sao lại không có. Trác gia và Đường gia vốn dĩ đã có hôn ước từ trước. Con bé Đường Hiểu Thu lại một mực chung tình. Nếu lúc này chúng ta thuận nước đẩy thuyền, Tiểu Vũ sẽ khó có thể mà từ chối. Không những giải quyết nhanh gọn mà ba còn có được cháu dâu."
Trác Chí Thành liền cười rộ lên. "Con đúng là rất biết phát huy. Thằng nhóc thối đó cứ một mực từ chối con gái người ta nên nhất thời ta cũng quên mất con bé Hiểu Thu, chuyện này quyết định vậy đi."
"Được. Con sẽ lập tức liên hệ với Đường gia, gọi con bé Hiểu Thu trở về sớm nhất có thể."
Trác Chí Thành gật gù yên tâm. Xem như đã xử lý xong.
***
Căn hộ S.
Trác Phi Vũ vừa về đến đã thấy Lý Huân và An Tịch Vy, cả hai lom khom dưới nền gạch tìm kiếm gì đó.
Anh không vội lên tiếng bước vào. Chưa kịp nói gì An Tịch Vy đã đâm sầm vào chân anh, ngã bệt xuống nền gạch.
"Á…" Cô xoa trán vì đau, mông cũng đau ê ẩm, không phải vì cứ ngã quá mạnh mà không biết ai kia đã làm gì, khiến cả người cô đau âm ỉ, đi đứng thôi cũng cảm thấy khó khăn đừng nói chi đến ngã.
Mặt không biểu cảm.
"Trác tổng!" Lý Huân đứng dậy cúi chào. Khom người chạy qua đỡ An Tịch Vy đứng dậy.
"Hai người đang tìm gì?"
Lý Huân chưa kịp nói…
"Xin lỗi!" Cô cúi thấp người trước anh, Lý Huân chỉ đứng yên gãi đầu.
"Chuyện gì?"
Cô đứng thẳng người, dè dặt đưa bàn tay về phía anh, mặt vẫn cúi gằm xuống. "Xin lỗi! Tôi tôi…"
"Lý Huân, tại sao mất?"
"Chuyện là thế này…"
Anh ta huyên thuyên một hơi chuyện xảy ra trước đó.
"Sau khi kết thúc họp báo, cô An cứ thất thần dọn, dọn, dọn, các thứ linh tinh sách vở trên bàn. Mất! Chuyện là như vậy đó."
Trác Phi Vũ gật đầu như đã hiểu. "Về phòng tắm đi."
"Không được. Là tôi làm mất nhẫn của anh, tôi phải tìm được trước đã."
"Để Lý Huân tìm."
"..." An Tịch Vy nhìn anh ta.
"..." Anh ta đen mặt chỉ tay vào chính mình. Hai người tìm cả buổi còn không thấy, anh ta cũng không biết mình sẽ tìm kiểu gì.
"Trác tổng, tôi tìm thế nào đây?"
"Nếu chắc chắn đã rơi xuống. Dùng máy hút bụi vệ sinh qua một lượt không phải được rồi sao." Thờ ơ một câu người đã khuất sau cánh cửa phòng.
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, sao họ lại không nghĩ ra nhỉ.
***
Lời anh chưa dứt, họ đã nhốn nháo gọi về toà soạn cho gỡ hết tin tức còn giữ lại, các thông tin trên các trang cá nhân cũng đồng loạt gỡ xuống liền tay để tránh bị liên quan.
Mang danh nghĩa là họp báo cá nhân nhưng lại vô cùng rầm rộ. Với người ngoài ngành thì họ không chắc sẽ hiểu. Nhưng với cánh truyền thông đây là buổi họp báo mang tính chất cảnh cáo.
Một cô phóng viên mới, muốn lập được đại công liền lên tiếng. "Xin hỏi Trác tổng. Vì sao hôn thê của ngài không tham gia họp báo hôm nay? Có phải đây chỉ là lời nói từ một phía của ngài để che mắt dư luận hay không?"
"Cô là phóng viên của toà soạn nào?" Anh thản nhiên lên tiếng.
Đám người bên cạnh ai cũng đen mặt nhìn. Tuy họ cũng muốn biết nhưng không phải anh đã nói quá rõ ràng rồi sao? Câu hỏi như vậy lại mang ra lúc này vô cùng không thích hợp.
"..." Cô ta không hiểu sao anh hỏi như vậy, nhưng vẫn không dám chậm trễ đáp lời. "Tôi, toà soạn x."
"Nếu đổi lại là cô, hình ảnh tế nhị của mình bị mang ra mổ xẻ trên mạng xã hội. Cô vẫn sẽ đến. Nhưng cô ấy sẽ không."
Ai cũng bật cười, khiến cô ta cứng đờ như bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt. Là đang mắng cô ta mặt dày.
Không nói thêm gì anh quay người rời khỏi ống kính dưới sự hộ tống của Tiêu Vĩ Văn. Mặc đám phóng viên nhốn nháo muốn anh cho biết thêm thông tin về cô vợ sắp cưới.
"Xin lỗi mọi người, buổi họp báo đến đây là kết thúc." Hạ Trúc Cẩm dứt lời liền vội chạy theo. Còn lại chỉ là đám bảo vệ chắn ngang họ.
Ở một nơi khác…
Trác Chí Nam tức điên lên đập phá lung tung. "Chuyện này là sao? Anh ta có vợ sắp cưới từ lúc nào? Đúng là lừa đảo."
Thẩm Sương nhíu mày với vẻ trầm ngâm. "Chuyện lớn như vậy mà nó cũng giải quyết một cách êm đềm."
"Mẹ..! Mẹ nói gì đi chứ?" Anh ta bát nháo lên.
"Con im đi." Thẩm Sương nhíu mày khó chịu. "Chỉ có bấy nhiêu mà đã mất bình tĩnh rồi. Người ngoài có thể không biết, nhưng chúng ta làm sao không biết."
Anh ta như hiểu ra vấn đề. "Phải ha. Con nhỏ đó vốn dĩ chỉ là một nhân viên thời vụ mà trợ lý của con đã sắp xếp, không thể có liên quan gì với anh ta được."
***
Trác gia nhốn nháo với tin tức chấn động của anh.
"Cái gì vợ sắp cưới. Ăn nói hàm hồ." Trác lão tức điên lên, khi anh tự ý quyết định mà không nói trước với ông. Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì chính là che mắt dư luận, lừa gạt truyền thông.
"Con nghĩ Tiểu Vũ nói vậy chỉ là để mọi chuyện lắng xuống trước thôi. Ba không cần lo lắng đâu. Cái thứ con gái không biết liêm sỉ đó, thằng bé sẽ không bao giờ để mắt tới." Trác Mỹ Chi rót cho ông tách trà.
"Ta biết. Nhưng chuyện này không thể giải quyết như vậy được. Đám lang sói trong tập đoàn một khi biết được nó lừa gạt dư luận nhất định sẽ không bỏ qua."
"Sao lại không có. Trác gia và Đường gia vốn dĩ đã có hôn ước từ trước. Con bé Đường Hiểu Thu lại một mực chung tình. Nếu lúc này chúng ta thuận nước đẩy thuyền, Tiểu Vũ sẽ khó có thể mà từ chối. Không những giải quyết nhanh gọn mà ba còn có được cháu dâu."
Trác Chí Thành liền cười rộ lên. "Con đúng là rất biết phát huy. Thằng nhóc thối đó cứ một mực từ chối con gái người ta nên nhất thời ta cũng quên mất con bé Hiểu Thu, chuyện này quyết định vậy đi."
"Được. Con sẽ lập tức liên hệ với Đường gia, gọi con bé Hiểu Thu trở về sớm nhất có thể."
Trác Chí Thành gật gù yên tâm. Xem như đã xử lý xong.
***
Căn hộ S.
Trác Phi Vũ vừa về đến đã thấy Lý Huân và An Tịch Vy, cả hai lom khom dưới nền gạch tìm kiếm gì đó.
Anh không vội lên tiếng bước vào. Chưa kịp nói gì An Tịch Vy đã đâm sầm vào chân anh, ngã bệt xuống nền gạch.
"Á…" Cô xoa trán vì đau, mông cũng đau ê ẩm, không phải vì cứ ngã quá mạnh mà không biết ai kia đã làm gì, khiến cả người cô đau âm ỉ, đi đứng thôi cũng cảm thấy khó khăn đừng nói chi đến ngã.
Mặt không biểu cảm.
"Trác tổng!" Lý Huân đứng dậy cúi chào. Khom người chạy qua đỡ An Tịch Vy đứng dậy.
"Hai người đang tìm gì?"
Lý Huân chưa kịp nói…
"Xin lỗi!" Cô cúi thấp người trước anh, Lý Huân chỉ đứng yên gãi đầu.
"Chuyện gì?"
Cô đứng thẳng người, dè dặt đưa bàn tay về phía anh, mặt vẫn cúi gằm xuống. "Xin lỗi! Tôi tôi…"
"Lý Huân, tại sao mất?"
"Chuyện là thế này…"
Anh ta huyên thuyên một hơi chuyện xảy ra trước đó.
"Sau khi kết thúc họp báo, cô An cứ thất thần dọn, dọn, dọn, các thứ linh tinh sách vở trên bàn. Mất! Chuyện là như vậy đó."
Trác Phi Vũ gật đầu như đã hiểu. "Về phòng tắm đi."
"Không được. Là tôi làm mất nhẫn của anh, tôi phải tìm được trước đã."
"Để Lý Huân tìm."
"..." An Tịch Vy nhìn anh ta.
"..." Anh ta đen mặt chỉ tay vào chính mình. Hai người tìm cả buổi còn không thấy, anh ta cũng không biết mình sẽ tìm kiểu gì.
"Trác tổng, tôi tìm thế nào đây?"
"Nếu chắc chắn đã rơi xuống. Dùng máy hút bụi vệ sinh qua một lượt không phải được rồi sao." Thờ ơ một câu người đã khuất sau cánh cửa phòng.
Cả hai ngơ ngác nhìn nhau, sao họ lại không nghĩ ra nhỉ.
***