Chương 6: Bức xúc
"Thật ra anh muốn làm gì? Cho tôi xuống." An Tịch Vy đặt tay lên kính xe nhìn theo bóng lưng anh. Cô còn nghi hoặc không biết anh định làm gì, không ngờ anh trở lại lấy vali quần áo của cô cho vào thùng xe phía sau.
"Xong chưa?" Anh xoay lưng tựa vào thành xe.
"Ch... Chưa." Cô với tay lấy chiếc túi phía sau, thật sự có một bộ váy trắng. Cô bẽn lẽn nhìn lại anh, chắc chắn anh không nhìn trộm cô vội vàng cởi quần áo ra thay vào.
"Xong, rồi."
Lời chưa kịp dứt, anh đã mở cửa ngồi vào ghế lái.
"..." An Tịch Vy cứng đờ. Sao lại nhanh vậy, anh ta không nhìn trộm đó chứ.
Trác Phi Vũ không lên tiếng, chỉ liếc xéo cô một cái với ánh mắt cảnh cáo, khiến cô giật mình cúi gằm mặt xuống.
"..." Mình còn chưa mở miệng nói gì. Không có thì thôi, hung dữ như vậy làm gì chứ.
Xe bắt đầu lăn bánh.
An Tịch Vy mím môi suy nghĩ một lúc, thì chợt nhớ ra một chuyện, cô dè dặt nhìn sang anh. Tuy rất không muốn nói nhưng cô nghĩ mình nên hỏi.
"Lúc nãy, anh bảo đến tìm tôi. Nhưng anh tìm tôi để làm gì?"
"Đoạn video được tung lên từ tài khoản của cô." Anh vẫn tập trung lái xe.
"Điện thoại tôi lạc mất rồi." Lời vừa dứt cô mới hiểu được anh muốn nói gì. "Anh nghĩ là do tôi làm?" Cô bức xúc chỉ tay vào chính mình.
"Cô nghĩ sao?"
"Nếu anh đã nghĩ vậy thì cứu tôi để làm gì?"
"Tôi đã nói rồi, trước khi điều tra rõ ràng. Tôi không cho phép cô chết."
Cô giận đến xanh mặt. "Tôi chết hay không thì liên quan gì tới anh? Tôi muốn xuống xe."
"Két!"
"Á..." Xe bất ngờ dừng lại khiến cô nhồi về phía trước, xém chút đã nôn ra xe.
"Cô chết hay không quả thực chẳng liên quan gì tôi. Nhưng nếu cô chết vào lúc này, tôi sẽ bị gán cái danh là giết người diệt khẩu. Muốn tôi chết chung với cô?"
"Tôi, tôi..."
"Cô nghĩ mình bây giờ có thể đi đâu, tốt nhất ngồi yên đó cho tôi."
"Anh..." Bao nhiêu lời phía sau đều nghẹn lại. Vì sự thật là như vậy, hiện tại cô đâu còn chỗ nào để đi. Cô phòng má quay mặt ra cửa không nhìn đến anh. Còn tưởng anh ta tốt lành gì.
Anh không nói thêm gì, tiếp tục cho xe lăn bánh.
Cả hai cứ vậy im lặng trên suốt đoạn đường.
Còn chưa đến nơi, An Tịch Vy đã ngủ thiếp đi.
Anh bất giác nhìn qua thở dài. Thật sự không biết phải nói gì.
***
Căn hộ S.
Xe vừa đổ lại trong sân, Lý Huân liền chạy ra chào đón, thấy cả người anh ướt sũng mà anh ta không khỏi lo lắng.
"Trác tổng! Sao ngài…"
Trác Phi Vũ không nói gì vòng qua mở cửa ghế lái phụ. Phủ chiếc vest lên người An Tịch Vy bế thẳng vào nhà.
"..." Lý Huân há hốc mồm kinh ngạc. Không ngờ lại là cô gái đó. Cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta chạy vội ra phía trước mở cửa phòng cho anh.
Thả An Tịch Vy xuống giường. Anh lấy điện thoại ra nhìn vào dòng tin hiển thị trên màn hình. "Thư ký Hạ có đến không?"
"Có đến, nhưng cô ấy vừa về rồi. Vì ngài không nhận điện thoại. Nên cô ấy bảo tôi chuyển lời với ngài, đã cho người đến đó tìm."
"Anh ra ngoài đi."
"Vâng!" Lý Huân lui người ra đóng cửa phòng lại. Tuy rất muốn hỏi sao họ lại đi cùng nhau nhưng vẫn là không dám hỏi nhiều.
Trác Phi Vũ tắm rửa thay quần áo xong, ngồi nhìn cô một lúc, anh mới khoác chiếc vest trở ra.
"Trác tổng, muộn rồi ngài định đi đâu sao?"
"Trác gia!"
Lý Huân liền đứng tọt dậy. "Tôi đi với ngài."
"Không cần. Anh ở lại trông chừng An Tịch Vy cho tôi."
"Đã rõ." Anh ta cúi chào, bước ra phía trước mở cửa xe cho anh.
***
Biệt thự Trác gia.
Rất nhanh xe đã đến nơi.
Bà quản gia cùng đám giúp việc trong nhà vừa thấy xe anh đổ lại trong sân liền chạy ra cúi người cung kính.
"Thiếu gia! Thiếu gia!"
“Trác lão! Thiếu gia về rồi.” Dương Trung quay sang lên tiếng.
Ông gật đầu đặt tách trà xuống bàn.
"Ông nội!" Trác Phi Vũ cúi chào.
“Vào thư phòng với ta.” Ông đứng dậy quay đi.
"Chưa đầy hai mươi bốn giờ. Cháu không có gì để nói hết." Anh nhìn theo bóng lưng ông.
Ông khựng bước. "Ta tìm cháu đánh cờ mà."
"Có phải không vậy? Giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
“Đánh vài ván rồi ngủ.”
“Không đánh nổi. Nửa đêm sao phải đánh cờ?”
“Cháu có quyền trả giá sao?”
“Không có.” Anh bất đắc dĩ bước theo.
Dương Trung nhìn hai ông cháu chỉ biết lắc đầu cười.
***
Trở lại căn hộ S.
An Tịch Vy giật mình thức giấc với cơ thể ê ẩm, cô chạm nhẹ lên vết rát trên trán, giờ đã có thêm miếng băng dán cá nhân, nhìn quanh căn phòng rộng lớn cô liền ngồi bật dậy bất giác nhớ lại chuyện tối qua.
Cô mệt đến ngủ quên lúc nào không biết.
Cô thẫn thờ một lúc...
Vệ sinh cá nhân một lượt xong xuôi, cô mở cửa phòng bẽn lẽn bước ra nhìn xung quanh. "Rộng thật."
"Cô An dậy rồi." Lý Huân từ đâu bước ra lên tiếng làm cô giật mình.
"Anh, anh là…" Cô bước lùi cảnh giác.
"Cô không cần sợ, tôi là tay chân thân cận của Trác tổng."
"Trác tổng sao?"
"Phải, Trác tổng." Anh ta gật đầu khẳng định.
Trác tổng mà người này nói có lẽ là Trác Phi Vũ. Cô nghĩ vậy. "Anh... Anh ấy, đi đâu rồi sao?" Cô ấp úng lên tiếng. Тì? ??uyệ? hay ?ại { ТRÙ MТRU?Ệ?.V? }
"Trác tổng bận chút việc, chắc cũng sắp về rồi. Mời cô An sang kia dùng bữa sáng trước."
"Tôi không đói." Lời còn chưa dứt bụng nhỏ đã réo lên biểu tình. An Tịch Vy xấu hổ nói lí nhí. "Tôi, ăn được sao?"
"Được!" Trác Phi Vũ truyền giọng bước vào.
"Trác tổng!" Lý Huân cúi người cung kính.
Chỉ một ánh nhìn, anh ta liền hiểu ý lui người bước ra ngoài.
***
"Xong chưa?" Anh xoay lưng tựa vào thành xe.
"Ch... Chưa." Cô với tay lấy chiếc túi phía sau, thật sự có một bộ váy trắng. Cô bẽn lẽn nhìn lại anh, chắc chắn anh không nhìn trộm cô vội vàng cởi quần áo ra thay vào.
"Xong, rồi."
Lời chưa kịp dứt, anh đã mở cửa ngồi vào ghế lái.
"..." An Tịch Vy cứng đờ. Sao lại nhanh vậy, anh ta không nhìn trộm đó chứ.
Trác Phi Vũ không lên tiếng, chỉ liếc xéo cô một cái với ánh mắt cảnh cáo, khiến cô giật mình cúi gằm mặt xuống.
"..." Mình còn chưa mở miệng nói gì. Không có thì thôi, hung dữ như vậy làm gì chứ.
Xe bắt đầu lăn bánh.
An Tịch Vy mím môi suy nghĩ một lúc, thì chợt nhớ ra một chuyện, cô dè dặt nhìn sang anh. Tuy rất không muốn nói nhưng cô nghĩ mình nên hỏi.
"Lúc nãy, anh bảo đến tìm tôi. Nhưng anh tìm tôi để làm gì?"
"Đoạn video được tung lên từ tài khoản của cô." Anh vẫn tập trung lái xe.
"Điện thoại tôi lạc mất rồi." Lời vừa dứt cô mới hiểu được anh muốn nói gì. "Anh nghĩ là do tôi làm?" Cô bức xúc chỉ tay vào chính mình.
"Cô nghĩ sao?"
"Nếu anh đã nghĩ vậy thì cứu tôi để làm gì?"
"Tôi đã nói rồi, trước khi điều tra rõ ràng. Tôi không cho phép cô chết."
Cô giận đến xanh mặt. "Tôi chết hay không thì liên quan gì tới anh? Tôi muốn xuống xe."
"Két!"
"Á..." Xe bất ngờ dừng lại khiến cô nhồi về phía trước, xém chút đã nôn ra xe.
"Cô chết hay không quả thực chẳng liên quan gì tôi. Nhưng nếu cô chết vào lúc này, tôi sẽ bị gán cái danh là giết người diệt khẩu. Muốn tôi chết chung với cô?"
"Tôi, tôi..."
"Cô nghĩ mình bây giờ có thể đi đâu, tốt nhất ngồi yên đó cho tôi."
"Anh..." Bao nhiêu lời phía sau đều nghẹn lại. Vì sự thật là như vậy, hiện tại cô đâu còn chỗ nào để đi. Cô phòng má quay mặt ra cửa không nhìn đến anh. Còn tưởng anh ta tốt lành gì.
Anh không nói thêm gì, tiếp tục cho xe lăn bánh.
Cả hai cứ vậy im lặng trên suốt đoạn đường.
Còn chưa đến nơi, An Tịch Vy đã ngủ thiếp đi.
Anh bất giác nhìn qua thở dài. Thật sự không biết phải nói gì.
***
Căn hộ S.
Xe vừa đổ lại trong sân, Lý Huân liền chạy ra chào đón, thấy cả người anh ướt sũng mà anh ta không khỏi lo lắng.
"Trác tổng! Sao ngài…"
Trác Phi Vũ không nói gì vòng qua mở cửa ghế lái phụ. Phủ chiếc vest lên người An Tịch Vy bế thẳng vào nhà.
"..." Lý Huân há hốc mồm kinh ngạc. Không ngờ lại là cô gái đó. Cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Anh ta chạy vội ra phía trước mở cửa phòng cho anh.
Thả An Tịch Vy xuống giường. Anh lấy điện thoại ra nhìn vào dòng tin hiển thị trên màn hình. "Thư ký Hạ có đến không?"
"Có đến, nhưng cô ấy vừa về rồi. Vì ngài không nhận điện thoại. Nên cô ấy bảo tôi chuyển lời với ngài, đã cho người đến đó tìm."
"Anh ra ngoài đi."
"Vâng!" Lý Huân lui người ra đóng cửa phòng lại. Tuy rất muốn hỏi sao họ lại đi cùng nhau nhưng vẫn là không dám hỏi nhiều.
Trác Phi Vũ tắm rửa thay quần áo xong, ngồi nhìn cô một lúc, anh mới khoác chiếc vest trở ra.
"Trác tổng, muộn rồi ngài định đi đâu sao?"
"Trác gia!"
Lý Huân liền đứng tọt dậy. "Tôi đi với ngài."
"Không cần. Anh ở lại trông chừng An Tịch Vy cho tôi."
"Đã rõ." Anh ta cúi chào, bước ra phía trước mở cửa xe cho anh.
***
Biệt thự Trác gia.
Rất nhanh xe đã đến nơi.
Bà quản gia cùng đám giúp việc trong nhà vừa thấy xe anh đổ lại trong sân liền chạy ra cúi người cung kính.
"Thiếu gia! Thiếu gia!"
“Trác lão! Thiếu gia về rồi.” Dương Trung quay sang lên tiếng.
Ông gật đầu đặt tách trà xuống bàn.
"Ông nội!" Trác Phi Vũ cúi chào.
“Vào thư phòng với ta.” Ông đứng dậy quay đi.
"Chưa đầy hai mươi bốn giờ. Cháu không có gì để nói hết." Anh nhìn theo bóng lưng ông.
Ông khựng bước. "Ta tìm cháu đánh cờ mà."
"Có phải không vậy? Giờ cháu chỉ muốn ngủ một giấc thôi.”
“Đánh vài ván rồi ngủ.”
“Không đánh nổi. Nửa đêm sao phải đánh cờ?”
“Cháu có quyền trả giá sao?”
“Không có.” Anh bất đắc dĩ bước theo.
Dương Trung nhìn hai ông cháu chỉ biết lắc đầu cười.
***
Trở lại căn hộ S.
An Tịch Vy giật mình thức giấc với cơ thể ê ẩm, cô chạm nhẹ lên vết rát trên trán, giờ đã có thêm miếng băng dán cá nhân, nhìn quanh căn phòng rộng lớn cô liền ngồi bật dậy bất giác nhớ lại chuyện tối qua.
Cô mệt đến ngủ quên lúc nào không biết.
Cô thẫn thờ một lúc...
Vệ sinh cá nhân một lượt xong xuôi, cô mở cửa phòng bẽn lẽn bước ra nhìn xung quanh. "Rộng thật."
"Cô An dậy rồi." Lý Huân từ đâu bước ra lên tiếng làm cô giật mình.
"Anh, anh là…" Cô bước lùi cảnh giác.
"Cô không cần sợ, tôi là tay chân thân cận của Trác tổng."
"Trác tổng sao?"
"Phải, Trác tổng." Anh ta gật đầu khẳng định.
Trác tổng mà người này nói có lẽ là Trác Phi Vũ. Cô nghĩ vậy. "Anh... Anh ấy, đi đâu rồi sao?" Cô ấp úng lên tiếng. Тì? ??uyệ? hay ?ại { ТRÙ MТRU?Ệ?.V? }
"Trác tổng bận chút việc, chắc cũng sắp về rồi. Mời cô An sang kia dùng bữa sáng trước."
"Tôi không đói." Lời còn chưa dứt bụng nhỏ đã réo lên biểu tình. An Tịch Vy xấu hổ nói lí nhí. "Tôi, ăn được sao?"
"Được!" Trác Phi Vũ truyền giọng bước vào.
"Trác tổng!" Lý Huân cúi người cung kính.
Chỉ một ánh nhìn, anh ta liền hiểu ý lui người bước ra ngoài.
***