Chương 30: Bức xúc
Cô thoáng buồn. “Ba cháu mất rồi.”
“Ôi, ông nội xin lỗi! Tiểu Vũ có nói với ông trước đó, mà tự nhiên ông quên mất.”
Cô lắc đầu. “Không sao đâu ạ.”
Anh xoa đầu như cố tình an ủi. “Từ khi ba vợ mất, em chỉ có chú thím và bà ngoại. Nhưng bây giờ đã khác. Trác gia, sẽ là gia đình mới của em, cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em.”
Trác lão không ngừng gật đầu tán đồng. “Phải phải. Tiểu Vũ nói chí phải. Từ giờ Trác gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cháu. Yêu thương cháu không chỉ mình Tiểu Vũ, mà phải tính cả phần ông nội nữa.”
Nghe xong mà đôi mắt cô bỗng rưng rưng. Trác lão càng tốt với cô bấy nhiêu thì cô càng áy náy bấy nhiêu. Còn cả Trác Phi Vũ, anh vốn dĩ không cần phải tốt với cô như vậy. Nếu không phải vì biết trước mối quan hệ hợp tác giữa hai người, thì cô còn cho rằng anh thật sự đã yêu mình, nhưng chuyện đó làm sao có thể xảy ra.
Anh tài giỏi như vậy, kiểu gì lại thích cô. Còn không nói anh đã có bạn gái.
Đang trầm mặc suy nghĩ. Vô tình nhìn sang lại thấy anh nhếch môi cười, khiến cô bất giác cúi gằm mặt xuống có phần thấp hơn.
“…” Tự nhiên sao lại nhìn mình như vậy chứ?
Riêng Trác lão lại thấy cả hai rất đáng yêu. Ông nghĩ, nếu biết tình cảm của cháu trai và cháu dâu tốt như vậy, ngay từ đầu ông nên đồng ý mối hôn sự này.
Bầu không khí đang vui vẻ, bỗng trở nên u ám khi Trác Chí Nam bất ngờ xông vào la hét hung hăng.
“Trác Phi Vũ, anh có giỏi thì ra đây nói chuyện với tôi. Trác Phi Vũ!”
“Nhị thiếu gia! Đại thiếu gia đang ở sau vườn cùng với…”
Không đợi bà quản gia nói hết, anh ta đã chạy sọc ra. “Trác Phi Vũ, anh đúng là tên khốn kiếp.”
Chẳng thèm chào hỏi ai, anh ta đã hất tung bàn cờ, tách trà trên bàn theo hành động của anh ta cũng vô tình đổ lên người An Tịch Vy.
Trác Phi Vũ kịp phản ứng hất tách trà đi, kéo cô về phía mình.
“Có bỏng không?”
“Dạ! Không.” Cô lắc đầu trả lời anh nhưng vẫn là hồn vía ở trên mây.
Chẳng khác gì cô, Trác Chí Thành cũng bị anh ta làm cho giật mình.
“Cháu bị điên à? Sáng ra đã muốn cắn người rồi.”
“Sao ông nội không hỏi anh ta, xem anh ta đã làm gì với cháu.”
"Ta không biết nó đã làm gì, nhưng cháu đã suýt làm chị dâu bị thương rồi đó.”
Trách Mỹ Chi đang chuẩn bị tới trường, nghe tiếng ồn ào mà phải chạy ra, nhìn mớ hỗn độn trước mắt mà bà không khỏi lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Là Trác Phi Vũ đó. Tối qua anh ta mở cuộc họp kín, cắt chức phó tổng của cháu vô thời hạn. Anh ta lấy tư cách gì mà dám làm như vậy chứ.”
“Hả?” Bà ta nghe xong liền đen mặt.
“Cháu chắc chứ?”
“Sáng ra cháu vừa đến công ty, mọi người đã đồn ầm lên. Cháu cũng đã đến phòng nhân sự để xác thực. Còn có thể sai sao.”
“…” An Tịch Vy bất giác nhìn sang người đàn ông đứng cạnh mình. Có lẽ tối qua anh bận bịu là vì chuyện này. Nhưng họ vốn dĩ là anh em, tại sao anh ấy lại làm như vậy?
“Phi Vũ! Những gì Chí Nam nói là thật chứ? Cháu thật sự…”
“Phải! Là cháu đã làm.”
“Nếu không còn thắc mắc gì, thì cháu xin phép đưa Tịch Vy về phòng trước.” Trác Phi Vũ thản nhiên lên tiếng, cũng không đợi nghe câu trả lời anh đã kéo cô đi.
An Tịch Vy khó xử cúi chào, ngoài bước theo anh cô có thể làm gì khác.
Trác Chí Nam tức điên lên trước thái độ của anh, càng khiến anh ta được nước lấn tới. “Ông nội nhìn đi. Xem thái độ của anh ta kìa, anh ta chính là không xem ông nội ra gì.”
“Im ngay cho ta?” Trác Chí Thành bất ngờ quát lên khiến ai cũng giật mình.
“Ông nội!”
“Ta nói cháu đó. Có được người anh trai như Phi Vũ, ta nghĩ cháu nên tạ ơn trời đất đi kìa, ở đó mà suốt ngày tính toán chia ly.”
“Anh ta cắt chức của cháu không có lấy một lý do, mà ông nội còn muốn cháu cảm ơn.”
Nghe đến đây mà Trác Mỹ Chi cũng không nói nên lời.
Đây là thiên vị ra mặt rồi còn gì. Rõ ràng Trác Phi Vũ lộng quyền, lại được ông ví như bồ tát sống.
Trác Chí Nam càng ấm ức hơn. Khi Trác lão không bênh vực mình đã đành, ngược lại còn ăn mắng.
Ông phát tay ám chỉ cho Dương Trung. Ông ta liền hiểu ý chạy vào phòng mang ra một tập tài liệu đặt lên bàn.
“Ai có thắc mắc gì thì tự lật ra mà xem.”
Không chỉ Trác Chí Nam, mà cả Trác Mỹ Chi cũng rất tò mò.
Bên trong là tất cả giao dịch khống, mà Trác Chí Nam đã cho vào túi riêng của mình. Còn cả những hành vi nhận tiền hối lộ từ những khách hàng từng hợp tác với Way.
Tuy bà ta không rành cho lắm, nhưng nhìn thái độ Trác lão thì chắc chắn có vấn đề. “Chí Nam, đây là…”
“…” Trác Chí Nam đen mặt đứng hình. Rõ ràng anh ta luôn rất cẩn thận, vậy mà Trác Phi Vũ lại điều tra được, không sót một chi tiết nào.
“Nhìn rõ chưa? Tiểu Vũ đã tự bỏ tiền riêng của mình ra để đắp vào khoảng hao hụt của công ty giúp cháu. Tất cả nó đã giải quyết ổn thỏa. So với những chuyện hồ đồ cháu đã làm, nó chỉ cắt chức của cháu đã là nhân nhượng lắm rồi đó.”
***
“Ôi, ông nội xin lỗi! Tiểu Vũ có nói với ông trước đó, mà tự nhiên ông quên mất.”
Cô lắc đầu. “Không sao đâu ạ.”
Anh xoa đầu như cố tình an ủi. “Từ khi ba vợ mất, em chỉ có chú thím và bà ngoại. Nhưng bây giờ đã khác. Trác gia, sẽ là gia đình mới của em, cũng sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em.”
Trác lão không ngừng gật đầu tán đồng. “Phải phải. Tiểu Vũ nói chí phải. Từ giờ Trác gia sẽ là chỗ dựa vững chắc cho cháu. Yêu thương cháu không chỉ mình Tiểu Vũ, mà phải tính cả phần ông nội nữa.”
Nghe xong mà đôi mắt cô bỗng rưng rưng. Trác lão càng tốt với cô bấy nhiêu thì cô càng áy náy bấy nhiêu. Còn cả Trác Phi Vũ, anh vốn dĩ không cần phải tốt với cô như vậy. Nếu không phải vì biết trước mối quan hệ hợp tác giữa hai người, thì cô còn cho rằng anh thật sự đã yêu mình, nhưng chuyện đó làm sao có thể xảy ra.
Anh tài giỏi như vậy, kiểu gì lại thích cô. Còn không nói anh đã có bạn gái.
Đang trầm mặc suy nghĩ. Vô tình nhìn sang lại thấy anh nhếch môi cười, khiến cô bất giác cúi gằm mặt xuống có phần thấp hơn.
“…” Tự nhiên sao lại nhìn mình như vậy chứ?
Riêng Trác lão lại thấy cả hai rất đáng yêu. Ông nghĩ, nếu biết tình cảm của cháu trai và cháu dâu tốt như vậy, ngay từ đầu ông nên đồng ý mối hôn sự này.
Bầu không khí đang vui vẻ, bỗng trở nên u ám khi Trác Chí Nam bất ngờ xông vào la hét hung hăng.
“Trác Phi Vũ, anh có giỏi thì ra đây nói chuyện với tôi. Trác Phi Vũ!”
“Nhị thiếu gia! Đại thiếu gia đang ở sau vườn cùng với…”
Không đợi bà quản gia nói hết, anh ta đã chạy sọc ra. “Trác Phi Vũ, anh đúng là tên khốn kiếp.”
Chẳng thèm chào hỏi ai, anh ta đã hất tung bàn cờ, tách trà trên bàn theo hành động của anh ta cũng vô tình đổ lên người An Tịch Vy.
Trác Phi Vũ kịp phản ứng hất tách trà đi, kéo cô về phía mình.
“Có bỏng không?”
“Dạ! Không.” Cô lắc đầu trả lời anh nhưng vẫn là hồn vía ở trên mây.
Chẳng khác gì cô, Trác Chí Thành cũng bị anh ta làm cho giật mình.
“Cháu bị điên à? Sáng ra đã muốn cắn người rồi.”
“Sao ông nội không hỏi anh ta, xem anh ta đã làm gì với cháu.”
"Ta không biết nó đã làm gì, nhưng cháu đã suýt làm chị dâu bị thương rồi đó.”
Trách Mỹ Chi đang chuẩn bị tới trường, nghe tiếng ồn ào mà phải chạy ra, nhìn mớ hỗn độn trước mắt mà bà không khỏi lo lắng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?"
“Là Trác Phi Vũ đó. Tối qua anh ta mở cuộc họp kín, cắt chức phó tổng của cháu vô thời hạn. Anh ta lấy tư cách gì mà dám làm như vậy chứ.”
“Hả?” Bà ta nghe xong liền đen mặt.
“Cháu chắc chứ?”
“Sáng ra cháu vừa đến công ty, mọi người đã đồn ầm lên. Cháu cũng đã đến phòng nhân sự để xác thực. Còn có thể sai sao.”
“…” An Tịch Vy bất giác nhìn sang người đàn ông đứng cạnh mình. Có lẽ tối qua anh bận bịu là vì chuyện này. Nhưng họ vốn dĩ là anh em, tại sao anh ấy lại làm như vậy?
“Phi Vũ! Những gì Chí Nam nói là thật chứ? Cháu thật sự…”
“Phải! Là cháu đã làm.”
“Nếu không còn thắc mắc gì, thì cháu xin phép đưa Tịch Vy về phòng trước.” Trác Phi Vũ thản nhiên lên tiếng, cũng không đợi nghe câu trả lời anh đã kéo cô đi.
An Tịch Vy khó xử cúi chào, ngoài bước theo anh cô có thể làm gì khác.
Trác Chí Nam tức điên lên trước thái độ của anh, càng khiến anh ta được nước lấn tới. “Ông nội nhìn đi. Xem thái độ của anh ta kìa, anh ta chính là không xem ông nội ra gì.”
“Im ngay cho ta?” Trác Chí Thành bất ngờ quát lên khiến ai cũng giật mình.
“Ông nội!”
“Ta nói cháu đó. Có được người anh trai như Phi Vũ, ta nghĩ cháu nên tạ ơn trời đất đi kìa, ở đó mà suốt ngày tính toán chia ly.”
“Anh ta cắt chức của cháu không có lấy một lý do, mà ông nội còn muốn cháu cảm ơn.”
Nghe đến đây mà Trác Mỹ Chi cũng không nói nên lời.
Đây là thiên vị ra mặt rồi còn gì. Rõ ràng Trác Phi Vũ lộng quyền, lại được ông ví như bồ tát sống.
Trác Chí Nam càng ấm ức hơn. Khi Trác lão không bênh vực mình đã đành, ngược lại còn ăn mắng.
Ông phát tay ám chỉ cho Dương Trung. Ông ta liền hiểu ý chạy vào phòng mang ra một tập tài liệu đặt lên bàn.
“Ai có thắc mắc gì thì tự lật ra mà xem.”
Không chỉ Trác Chí Nam, mà cả Trác Mỹ Chi cũng rất tò mò.
Bên trong là tất cả giao dịch khống, mà Trác Chí Nam đã cho vào túi riêng của mình. Còn cả những hành vi nhận tiền hối lộ từ những khách hàng từng hợp tác với Way.
Tuy bà ta không rành cho lắm, nhưng nhìn thái độ Trác lão thì chắc chắn có vấn đề. “Chí Nam, đây là…”
“…” Trác Chí Nam đen mặt đứng hình. Rõ ràng anh ta luôn rất cẩn thận, vậy mà Trác Phi Vũ lại điều tra được, không sót một chi tiết nào.
“Nhìn rõ chưa? Tiểu Vũ đã tự bỏ tiền riêng của mình ra để đắp vào khoảng hao hụt của công ty giúp cháu. Tất cả nó đã giải quyết ổn thỏa. So với những chuyện hồ đồ cháu đã làm, nó chỉ cắt chức của cháu đã là nhân nhượng lắm rồi đó.”
***