Chương 25: Hôn lễ
Bên phía An gia.
Vợ chồng An Đông cũng rất bất ngờ, khi nhận được thiệp cưới từ bà ngoại của An Tịch Vy, Dư Mễ tỏ thái độ ghét bỏ không quan tâm.
“Cháu gái của ông, vừa rời khỏi An gia chưa đầy một tháng đã gửi thiệp cưới về, theo tôi là do nó sợ chuyện tốt của nó đã làm, bị người khác phát hiện nên mới cưới gấp như vậy. Mà xem ra cũng là tên nhà quê nào không cập nhật tin tức trên mạng xã hội, mới chịu cưới một đứa con gái hư như nó.”
“Chuyện đó là của nó. Dù sao thì nó cũng là giọt máu duy nhất của anh hai để lại. Gửi thiệp tới rồi thì cũng phải đến cho có mặt mới phải lẽ.”
“Ông muốn thì tự mà đi, tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ.”
“…” An Đông bất đắc dĩ gật đầu. Dù ông cũng không muốn đi, nhưng phận chú như cha, ông biết sao bây giờ.
Tất cả như dự định ban đầu. Một lễ cưới long trọng được diễn ra tại một khu nhà hàng nằm ven biển, cách trung tâm thành phố cũng khá xa.
An Tịch Vy khoác trên người bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy sánh bước cùng Trác Phi Vũ trong bộ lễ phục màu đen đối lập, được thiết kế riêng một cách tinh tế. Cả hai tiến thẳng vào sảnh tiệc.
Vốn dĩ đã là vợ chồng được pháp luật công nhận, nhẫn cưới cũng đã mang rồi, nên những hình thức rườm rà đều được bỏ qua.
Khách mời tuy có phần hạn chế, nhưng đều là những nhân vật tiếng tăm trong giới thương trường. Lý ra Trác lão muốn tổ chức ở trung tâm thành phố, phát sóng trực tiếp trên tất cả các trang báo đài, nhưng vì Trác Phi Vũ bảo An Tịch Vy còn đi học, nếu tổ chức quá rầm rộ sẽ ảnh hưởng đến cô và cả đứa bé trong bụng, nên Trác lão đã thay đổi kế hoạch tổ chức kín.
Sau khi chào hỏi trưởng bối xong. Ngô Diệu Anh đưa cô về phòng thay một bộ lễ phục khác mới lại trở ra.
Thấy cháu gái cứ nhìn anh khi liên tục bị mời rượu, mà bà phải trộm cười. “Cháu rể!”
Anh nâng ly uống cạn, mới đi về phía họ. Theo đó là biết bao ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ. Không biết cô gái này có gì đặc biệt mà có thể lọt vào mắt xanh của vị tổng tài băng lãnh này.
Tuy An Tịch Vy không có khí chất gì đặc biệt, nhưng sắc đẹp cũng chẳng thua kém ai. Từ làn da trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan với một vẻ đẹp rất tự nhiên, dáng người mảnh khảnh mong manh, nhưng chỗ nào có thịt lại không hề thiếu.
Trong bộ váy dài đuôi cá, cổ xẻ sâu, lộ rõ đôi xương quai xanh mê người, với thiết kế ôm sát, càng tôn lên dáng người thon thả đầy gợi cảm. Với khuôn mặt này, vóc dáng này, không biết là niềm ao ước của bao nhiêu người con gái đang muốn có.
Thấy cháu rể tới bà liền mỉm cười. “Bà ngoại trả vợ lại cho cháu đấy. Có người đi cạnh bà già này mà mắt cứ đặt ở đằng kia thôi.”
Cô xấu hổ khi biết bà đang nói mình. “Bà ngoại, cháu đâu có.”
“Thôi thôi. Bà hiểu mà.” Chưa nói xong bà đã đặt tay cô lên tay anh. Rồi tươi cười đi vội về phía Trác lão và mọi người.
Bị anh nhìn chằm chằm, cô càng xấu hổ lợi hại hơn.
“Anh đừng có nghe bà ngoại nói lung tung. Em không có nhìn anh.”
“Ừ!” Anh nhàn nhạt ừ một tiếng, nhưng mắt vẫn đặt ở nơi cô. Ngoài cúi gằm mặt xuống, cô cũng không biết phải làm gì cho đỡ ngại.
Lúc này trên sân khấu, người dẫn chương trình giọng nói võng vạc vang lên.
“Để mở đầu bữa tiệc. Mời cặp đôi chính ngày hôm nay của chúng ta, bước lên sân khấu nhảy tặng cho mọi người một bản.”
Mọi người ra sức hò hét vỗ tay hoan hô. Không nói cũng biết, là ý của hai ông bà lão.
Trác Phi Vũ không nói không rằng kéo tay cô bước lên sân khấu.
An Tịch Vy chưa kịp định thần. Nhạc đã vang lên. Cô khó xử nhìn anh.
"Em… Em không biết nhảy.”
Trác Phi Vũ không trả lời, trực tiếp nắm lấy tay cô đặt lên bờ vai anh, một tay nắm chặt lấy tay còn lại, An Tịch Vy còn chưa kịp phản ứng, anh đã vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô kéo sát vào mình.
Hơi rượu trên người, hòa huyện cùng mùi thơm trên cơ thể anh làm cô bối rối.
Vì không biết nhảy nên cô cứ liên tục giẫm phải chân anh.
“Em xin lỗi! Em thành thật xin lỗi!”
Ánh mắt lạnh lùng vẫn chăm chú nhìn cô.
"Đừng lên tiếng. Cứ từ từ bước theo là được.”
Khoảng cách của hiện tại khiến mặt cô đỏ bừng lên. Nhưng cũng rất nhanh, An Tịch Vy đã quen dần tiến độ. Cô bẽn lẽn nhìn anh mà không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Cô thật sự không biết anh là người như thế nào. Con người này, dường như không thể nhìn thấu được tâm tư.
Tuy trông anh rất khó gần, nhưng không hiểu sao trong giây phút này, anh lại khiến cho người khác có một cảm giác ấm áp và an tâm đến một cách lạ thường.
Cứ vậy mà thuận lợi qua ải.
An Đông vô cùng kinh ngạc, khi thấy cô cháu gái của mình tay trong tay cùng Trác Phi Vũ bước xuống.
***
Vợ chồng An Đông cũng rất bất ngờ, khi nhận được thiệp cưới từ bà ngoại của An Tịch Vy, Dư Mễ tỏ thái độ ghét bỏ không quan tâm.
“Cháu gái của ông, vừa rời khỏi An gia chưa đầy một tháng đã gửi thiệp cưới về, theo tôi là do nó sợ chuyện tốt của nó đã làm, bị người khác phát hiện nên mới cưới gấp như vậy. Mà xem ra cũng là tên nhà quê nào không cập nhật tin tức trên mạng xã hội, mới chịu cưới một đứa con gái hư như nó.”
“Chuyện đó là của nó. Dù sao thì nó cũng là giọt máu duy nhất của anh hai để lại. Gửi thiệp tới rồi thì cũng phải đến cho có mặt mới phải lẽ.”
“Ông muốn thì tự mà đi, tôi không muốn làm trò cười cho thiên hạ.”
“…” An Đông bất đắc dĩ gật đầu. Dù ông cũng không muốn đi, nhưng phận chú như cha, ông biết sao bây giờ.
Tất cả như dự định ban đầu. Một lễ cưới long trọng được diễn ra tại một khu nhà hàng nằm ven biển, cách trung tâm thành phố cũng khá xa.
An Tịch Vy khoác trên người bộ váy cưới màu trắng lộng lẫy sánh bước cùng Trác Phi Vũ trong bộ lễ phục màu đen đối lập, được thiết kế riêng một cách tinh tế. Cả hai tiến thẳng vào sảnh tiệc.
Vốn dĩ đã là vợ chồng được pháp luật công nhận, nhẫn cưới cũng đã mang rồi, nên những hình thức rườm rà đều được bỏ qua.
Khách mời tuy có phần hạn chế, nhưng đều là những nhân vật tiếng tăm trong giới thương trường. Lý ra Trác lão muốn tổ chức ở trung tâm thành phố, phát sóng trực tiếp trên tất cả các trang báo đài, nhưng vì Trác Phi Vũ bảo An Tịch Vy còn đi học, nếu tổ chức quá rầm rộ sẽ ảnh hưởng đến cô và cả đứa bé trong bụng, nên Trác lão đã thay đổi kế hoạch tổ chức kín.
Sau khi chào hỏi trưởng bối xong. Ngô Diệu Anh đưa cô về phòng thay một bộ lễ phục khác mới lại trở ra.
Thấy cháu gái cứ nhìn anh khi liên tục bị mời rượu, mà bà phải trộm cười. “Cháu rể!”
Anh nâng ly uống cạn, mới đi về phía họ. Theo đó là biết bao ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ. Không biết cô gái này có gì đặc biệt mà có thể lọt vào mắt xanh của vị tổng tài băng lãnh này.
Tuy An Tịch Vy không có khí chất gì đặc biệt, nhưng sắc đẹp cũng chẳng thua kém ai. Từ làn da trắng nõn nà, khuôn mặt trái xoan với một vẻ đẹp rất tự nhiên, dáng người mảnh khảnh mong manh, nhưng chỗ nào có thịt lại không hề thiếu.
Trong bộ váy dài đuôi cá, cổ xẻ sâu, lộ rõ đôi xương quai xanh mê người, với thiết kế ôm sát, càng tôn lên dáng người thon thả đầy gợi cảm. Với khuôn mặt này, vóc dáng này, không biết là niềm ao ước của bao nhiêu người con gái đang muốn có.
Thấy cháu rể tới bà liền mỉm cười. “Bà ngoại trả vợ lại cho cháu đấy. Có người đi cạnh bà già này mà mắt cứ đặt ở đằng kia thôi.”
Cô xấu hổ khi biết bà đang nói mình. “Bà ngoại, cháu đâu có.”
“Thôi thôi. Bà hiểu mà.” Chưa nói xong bà đã đặt tay cô lên tay anh. Rồi tươi cười đi vội về phía Trác lão và mọi người.
Bị anh nhìn chằm chằm, cô càng xấu hổ lợi hại hơn.
“Anh đừng có nghe bà ngoại nói lung tung. Em không có nhìn anh.”
“Ừ!” Anh nhàn nhạt ừ một tiếng, nhưng mắt vẫn đặt ở nơi cô. Ngoài cúi gằm mặt xuống, cô cũng không biết phải làm gì cho đỡ ngại.
Lúc này trên sân khấu, người dẫn chương trình giọng nói võng vạc vang lên.
“Để mở đầu bữa tiệc. Mời cặp đôi chính ngày hôm nay của chúng ta, bước lên sân khấu nhảy tặng cho mọi người một bản.”
Mọi người ra sức hò hét vỗ tay hoan hô. Không nói cũng biết, là ý của hai ông bà lão.
Trác Phi Vũ không nói không rằng kéo tay cô bước lên sân khấu.
An Tịch Vy chưa kịp định thần. Nhạc đã vang lên. Cô khó xử nhìn anh.
"Em… Em không biết nhảy.”
Trác Phi Vũ không trả lời, trực tiếp nắm lấy tay cô đặt lên bờ vai anh, một tay nắm chặt lấy tay còn lại, An Tịch Vy còn chưa kịp phản ứng, anh đã vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô kéo sát vào mình.
Hơi rượu trên người, hòa huyện cùng mùi thơm trên cơ thể anh làm cô bối rối.
Vì không biết nhảy nên cô cứ liên tục giẫm phải chân anh.
“Em xin lỗi! Em thành thật xin lỗi!”
Ánh mắt lạnh lùng vẫn chăm chú nhìn cô.
"Đừng lên tiếng. Cứ từ từ bước theo là được.”
Khoảng cách của hiện tại khiến mặt cô đỏ bừng lên. Nhưng cũng rất nhanh, An Tịch Vy đã quen dần tiến độ. Cô bẽn lẽn nhìn anh mà không khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Cô thật sự không biết anh là người như thế nào. Con người này, dường như không thể nhìn thấu được tâm tư.
Tuy trông anh rất khó gần, nhưng không hiểu sao trong giây phút này, anh lại khiến cho người khác có một cảm giác ấm áp và an tâm đến một cách lạ thường.
Cứ vậy mà thuận lợi qua ải.
An Đông vô cùng kinh ngạc, khi thấy cô cháu gái của mình tay trong tay cùng Trác Phi Vũ bước xuống.
***