Chương 17: Tôi muốn em đổi cách xưng hô
Kim điểm qua từng giờ, nhưng An Tịch Vy vẫn không có ý định ngủ. Hiện tại đã hơn mười giờ đêm, Lý Huân cứ liên tục ngáp dài ngáp vắn, nhưng thấy cô ngồi đó anh ta cũng không dám đi ngủ trước.
"Thật ra, anh không cần thiết phải thức cùng tôi đâu."
"Phu nhân, boss tăng ca thường sẽ về rất khuya, hơn nữa thời gian cũng không cố định. Cô vẫn muốn đợi sao?"
Cô gật đầu. "Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh ấy, nên là anh cứ đi ngủ trước. Tôi đợi thêm chút nữa, nếu anh ấy vẫn chưa về thì tôi sẽ đi ngủ. Anh không phải lo."
"Vậy, vậy tôi xin phép. Tôi thật sự không thức nổi nữa. Phu nhân cũng nên ngủ sớm."
Cô gật đầu không nói thêm gì.
"..." Anh ta bất giác ngoái đầu nhìn lại, mà không khỏi suy nghĩ. Phu nhân vẫn chưa khỏe hẳn. Có nên gọi cho boss không nhỉ?
An Tịch Vy đợi mãi vẫn chưa thấy Trác Phi Vũ về. Nhìn lại đồng hồ đã điểm mười một giờ. Cô với lấy quyển tạp chí trên bàn định đọc để ngăn cơn buồn ngủ, nhưng lật tới lật lui vài trang cô lại thấy đầu hơi choáng, nên nằm ngả lưng một chút, cứ vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trác Phi Vũ về tới đã hơn mười hai giờ, vừa đặt chân vào nhà, đã thấy cô nằm co rúm trên ghế. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy quyển tạp chí ra khỏi tay cô. Bế bỗng cô đi thẳng lên phòng. Nhìn gương mặt mỹ miều đang say sưa ngủ mà khiến anh phải lắc đầu cười. Anh không nghĩ, cô lại ngủ mê đến như vậy.
An Tịch Vy giật mình thức giấc, thì đã thấy mình nằm ở trên giường.
Chưa ngồi dậy, lại thấy Trác Phi Vũ từ phòng tắm đi ra. Trên tay anh còn đang cầm chiếc khăn lau tóc.
An Tịch Vy mấp máy môi, muốn nói gì đó lại không nói nên lời. Cả ngày hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô cũng không biết, có phải là mình đã hiểu nhầm anh thật không. Nếu mọi chuyện như cô nghĩ, anh đâu cần thiết phải…
"Đêm xuống rất lạnh, tại sao lại không lên phòng ngủ?"
Cô vội ngồi dậy. "Tôi muốn đợi anh về, nhưng lại ngủ quên mất."
Anh khó hiểu nhìn sang cô.
"Xin lỗi!"
"Em có lỗi gì?"
"Tôi… Tôi không nên lớn tiếng với anh."
"Em đợi tôi chỉ để nói xin lỗi thôi sao?"
"Ừm!" Cô thành thật gật đầu. "Tôi đã nghĩ rất lâu và cũng cảm thấy bản thân không đúng khi lớn tiếng với anh như vậy. Tôi thành thật xin lỗi!"
Trác Phi Vũ không phản ứng gì, thản nhiên mở cửa đi mất khiến An Tịch Vy càng thêm áy náy. Cô không nghĩ mình lại khiến anh giận đến như vậy, dù cô đã chủ động nhận lỗi mà anh vẫn… Nhưng rõ ràng trong chuyện này, người bị hại là cô mà.
Đang chôn mặt ủ rũ, không biết Trác Phi Vũ trở vào từ lúc nào, bất ngờ đặt ly sữa ấm vào tay cô, khiến cô có chút giật mình.
"Anh…"
"Mặt mày nhợt nhạt, uống đi."
"Cảm… Cảm ơn!" Cô nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Hoá ra là anh ấy đi pha sữa cho mình. Vậy mà mình còn nghĩ xấu cho người ta.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Cả hai yên lặng một lúc.
"Chuyện đó… Thật, thật sự không phải... Anh làm?" Cô ấp úng nặn ra một câu.
"Những gì cần nói, tôi đều đã nói. Tin hay không tùy em." Tuy ý tứ chẳng rõ ràng, nhưng anh biết cô muốn nói đến chuyện gì. Nói rồi, anh đứng dậy quay đi.
"Tôi, tin anh được không?" Cô tiếp tục nặn ra một câu, khiến bước chân anh khựng lại...
An Tịch Vy thật sự mâu thuẫn, nhưng lúc này ngoài anh ra cô cũng không biết phải tin ai.
Anh quay lại nhìn cô, trên khoé môi ẩn hiện nụ cười không rõ ràng, khiến cô không tự chủ rùng mình. Nụ cười này còn đáng sợ hơn gương mặt không cảm xúc bình thường của anh.
Cô vội uống sạch hết một hơi, xong liền đặt ly thủy tinh lại trên bàn, co rúm người, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn cảnh giác. "Anh, anh…"
Anh bước qua xoa đầu cô, mỉm cười. "Nghĩ gì vậy?"
Chỉ một hành động nhỏ, cùng nụ cười dịu dàng hé nở trên môi. Trong phút chốc, đã làm tim cô loạn nhịp. Đôi gò má không cần chau chuốt phấn son vẫn ửng hồng.
Thấy cô không phản ứng gì, anh lại nói thêm. "Mà dù là xin lỗi hay cảm ơn, tôi muốn em đổi cách xưng hô, ít nhất tôi cũng hơn em vài tuổi. Hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, gọi một tiếng anh xưng em, chắc không quá đáng."
Nói rồi, anh quay người trở ra. Nhìn cánh cửa được anh khép lại mà khoé môi cô cong lên. "Đổi cách xưng hô sao?"
Cô cũng không biết mình nghĩ gì, tự nhiên nhớ lại câu hỏi vừa rồi của anh… Cô xấu hổ trùm chăn kín người.
"Không được nghĩ lung tung. Không được nghĩ lung tung. " Cô cố điều chỉnh lại cảm xúc, chưa xuống khỏi giường. Chuông điện thoại của cô trên bàn bất chợt reo lên, hôm qua tới giờ chẳng thấy đâu, cô còn nghĩ là đã mất trên đường. Vừa cầm lên xem liền khiến cô lo sợ. Khi thấy dòng tên hiển thị lại là bà ngoại Ngô Diệu Anh.
Còn đang do dự, cửa phòng lại bất ngờ bị mở ra. Không ai khác là Trác Phi Vũ, trên tay anh còn bê một khay thức ăn nóng hổi.
Tay cô siết chặt, nhìn anh.
Anh nhún vai, rõ ý mời cô tự nhiên.
***
"Thật ra, anh không cần thiết phải thức cùng tôi đâu."
"Phu nhân, boss tăng ca thường sẽ về rất khuya, hơn nữa thời gian cũng không cố định. Cô vẫn muốn đợi sao?"
Cô gật đầu. "Tôi có chút chuyện muốn hỏi anh ấy, nên là anh cứ đi ngủ trước. Tôi đợi thêm chút nữa, nếu anh ấy vẫn chưa về thì tôi sẽ đi ngủ. Anh không phải lo."
"Vậy, vậy tôi xin phép. Tôi thật sự không thức nổi nữa. Phu nhân cũng nên ngủ sớm."
Cô gật đầu không nói thêm gì.
"..." Anh ta bất giác ngoái đầu nhìn lại, mà không khỏi suy nghĩ. Phu nhân vẫn chưa khỏe hẳn. Có nên gọi cho boss không nhỉ?
An Tịch Vy đợi mãi vẫn chưa thấy Trác Phi Vũ về. Nhìn lại đồng hồ đã điểm mười một giờ. Cô với lấy quyển tạp chí trên bàn định đọc để ngăn cơn buồn ngủ, nhưng lật tới lật lui vài trang cô lại thấy đầu hơi choáng, nên nằm ngả lưng một chút, cứ vậy mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trác Phi Vũ về tới đã hơn mười hai giờ, vừa đặt chân vào nhà, đã thấy cô nằm co rúm trên ghế. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lấy quyển tạp chí ra khỏi tay cô. Bế bỗng cô đi thẳng lên phòng. Nhìn gương mặt mỹ miều đang say sưa ngủ mà khiến anh phải lắc đầu cười. Anh không nghĩ, cô lại ngủ mê đến như vậy.
An Tịch Vy giật mình thức giấc, thì đã thấy mình nằm ở trên giường.
Chưa ngồi dậy, lại thấy Trác Phi Vũ từ phòng tắm đi ra. Trên tay anh còn đang cầm chiếc khăn lau tóc.
An Tịch Vy mấp máy môi, muốn nói gì đó lại không nói nên lời. Cả ngày hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô cũng không biết, có phải là mình đã hiểu nhầm anh thật không. Nếu mọi chuyện như cô nghĩ, anh đâu cần thiết phải…
"Đêm xuống rất lạnh, tại sao lại không lên phòng ngủ?"
Cô vội ngồi dậy. "Tôi muốn đợi anh về, nhưng lại ngủ quên mất."
Anh khó hiểu nhìn sang cô.
"Xin lỗi!"
"Em có lỗi gì?"
"Tôi… Tôi không nên lớn tiếng với anh."
"Em đợi tôi chỉ để nói xin lỗi thôi sao?"
"Ừm!" Cô thành thật gật đầu. "Tôi đã nghĩ rất lâu và cũng cảm thấy bản thân không đúng khi lớn tiếng với anh như vậy. Tôi thành thật xin lỗi!"
Trác Phi Vũ không phản ứng gì, thản nhiên mở cửa đi mất khiến An Tịch Vy càng thêm áy náy. Cô không nghĩ mình lại khiến anh giận đến như vậy, dù cô đã chủ động nhận lỗi mà anh vẫn… Nhưng rõ ràng trong chuyện này, người bị hại là cô mà.
Đang chôn mặt ủ rũ, không biết Trác Phi Vũ trở vào từ lúc nào, bất ngờ đặt ly sữa ấm vào tay cô, khiến cô có chút giật mình.
"Anh…"
"Mặt mày nhợt nhạt, uống đi."
"Cảm… Cảm ơn!" Cô nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ. Hoá ra là anh ấy đi pha sữa cho mình. Vậy mà mình còn nghĩ xấu cho người ta.
Anh ngồi xuống cạnh cô. Cả hai yên lặng một lúc.
"Chuyện đó… Thật, thật sự không phải... Anh làm?" Cô ấp úng nặn ra một câu.
"Những gì cần nói, tôi đều đã nói. Tin hay không tùy em." Tuy ý tứ chẳng rõ ràng, nhưng anh biết cô muốn nói đến chuyện gì. Nói rồi, anh đứng dậy quay đi.
"Tôi, tin anh được không?" Cô tiếp tục nặn ra một câu, khiến bước chân anh khựng lại...
An Tịch Vy thật sự mâu thuẫn, nhưng lúc này ngoài anh ra cô cũng không biết phải tin ai.
Anh quay lại nhìn cô, trên khoé môi ẩn hiện nụ cười không rõ ràng, khiến cô không tự chủ rùng mình. Nụ cười này còn đáng sợ hơn gương mặt không cảm xúc bình thường của anh.
Cô vội uống sạch hết một hơi, xong liền đặt ly thủy tinh lại trên bàn, co rúm người, bàn tay siết chặt lấy tấm chăn cảnh giác. "Anh, anh…"
Anh bước qua xoa đầu cô, mỉm cười. "Nghĩ gì vậy?"
Chỉ một hành động nhỏ, cùng nụ cười dịu dàng hé nở trên môi. Trong phút chốc, đã làm tim cô loạn nhịp. Đôi gò má không cần chau chuốt phấn son vẫn ửng hồng.
Thấy cô không phản ứng gì, anh lại nói thêm. "Mà dù là xin lỗi hay cảm ơn, tôi muốn em đổi cách xưng hô, ít nhất tôi cũng hơn em vài tuổi. Hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, gọi một tiếng anh xưng em, chắc không quá đáng."
Nói rồi, anh quay người trở ra. Nhìn cánh cửa được anh khép lại mà khoé môi cô cong lên. "Đổi cách xưng hô sao?"
Cô cũng không biết mình nghĩ gì, tự nhiên nhớ lại câu hỏi vừa rồi của anh… Cô xấu hổ trùm chăn kín người.
"Không được nghĩ lung tung. Không được nghĩ lung tung. " Cô cố điều chỉnh lại cảm xúc, chưa xuống khỏi giường. Chuông điện thoại của cô trên bàn bất chợt reo lên, hôm qua tới giờ chẳng thấy đâu, cô còn nghĩ là đã mất trên đường. Vừa cầm lên xem liền khiến cô lo sợ. Khi thấy dòng tên hiển thị lại là bà ngoại Ngô Diệu Anh.
Còn đang do dự, cửa phòng lại bất ngờ bị mở ra. Không ai khác là Trác Phi Vũ, trên tay anh còn bê một khay thức ăn nóng hổi.
Tay cô siết chặt, nhìn anh.
Anh nhún vai, rõ ý mời cô tự nhiên.
***