Chương 7
Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng cũng dõng dạc nói: “Mọi người hãy vui lên chuẩn bị chào đón chủ tịch mới!”
Nói đến đây, quản lý Ngô dẫn theo, các giám đốc điều hành và chạy đến chiếc Bentley.
“Lâm Vân, không phải anh muốn giả chủ tịch mới sao? Bây giờ người thật đang ở đây! Tôi xem anh có thê giả bộ như thê nào!” Phỉ Phỉ nhìn Lâm Vân cười lạnh.
“Được.” Lâm Vân cười gắn.
Lúc này, cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuông xe.
Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người này, ngày hôm qua ở nhà, người đàn ông trung niên này đã ở cùng ông nội, hình như là thư ký của ông.
Trước xe Bentley.
“Thư ký Trương, sao ông lại đi một mình, chủ tịch mới đâu?” Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng mỉm Cười.
“Chủ tịch mới lẽ ra đã đến rồi chứ, các người không thây sao?” Thư ký Trương nói.
“Đến rồi? Không… Không có!” Ngô Đại Dũng ngân người.
Thư ký Trương nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lâm Vân cách đó không xa.
Ngay sau đó, thư ký Trương vội vàng cười với Lâm Vân.
Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng không biêt chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta nhanh chóng dân theo các giám đốc điều hành đi theo phía sau.
Khi thư ký Trương đến chỗ Lâm Vân, ông ta nhanh chóng cúi chào anh và nói: ` “Cậu chủ, thật xin lỗi, giữa đường bị kẹt xe, cho nên tôi đến muộn.”
Khi thư ký Trương đến trước mặt Lâm Vân, ông ta nhanh chóng cúi chào Lâm Vân và nói: “Thiếu tiết Thật xin lỗi, trên đường bị tắc đường nên đến muộn.”
“Hử!”
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng!
Đặc biệt là Phỉ Phỉ và Ngô thiếu, cả hai đều há hốc miệng vì kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thư ký Trương cúi đầu trước Lâm Vân? Gọi Lâm Vân là thiếu gia?
Lúc này, thư ký Trương quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Ngô, đây là chủ tịch mới. Còn ngây người ra đó làm gì?
Còn không mau chào hỏi!”
“Cái gì… nó là chủ tịch mới hả?” Sắc mặt tông giám đốc Ngô Đại Dũng phút chốc trở nên xám xịt.
“Cậu ta thực sự là chủ tịch sao?”
Các nhân viên có mặt đều sững sờ.
Ngô thiếu mở to hai mắt, anh ta không thể tin vào tai mình, dường như là sét đánh giữa trời quang.
Gương mặt khó coi nhất thuộc về Phỉ Phỉ“Không! Không thể nào! Anh ta là một thăng nghèo hèn. Gia đình anh ta ra sao, tôi biết rõ nhát! Anh ta chắc chắn không phải là chủ tịch mới!” Phỉ Phỉ nói.
Tông giám đốc Ngô Đại Dũng cũng nói: “Thư ký Trương, anh có nhằm lẫn không? Cậu ta… cậu ta ăn mặc như vậy thực sự không giỗng chủ tịch.”
“Tông giám đốc Ngô, đây là tài liệu, anh có thê tự mình xem, nêu còn chưa tin, anh cũng có thể gọi điện cho chủ tịch Lưu để xác minh.”
Thư ký Trương đưa giấy bổ nhiệm cho Ngô Đại Dũng.
Nói đến đây, quản lý Ngô dẫn theo, các giám đốc điều hành và chạy đến chiếc Bentley.
“Lâm Vân, không phải anh muốn giả chủ tịch mới sao? Bây giờ người thật đang ở đây! Tôi xem anh có thê giả bộ như thê nào!” Phỉ Phỉ nhìn Lâm Vân cười lạnh.
“Được.” Lâm Vân cười gắn.
Lúc này, cửa xe Bentley mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuông xe.
Lâm Vân nhìn thoáng qua đã nhận ra người này, ngày hôm qua ở nhà, người đàn ông trung niên này đã ở cùng ông nội, hình như là thư ký của ông.
Trước xe Bentley.
“Thư ký Trương, sao ông lại đi một mình, chủ tịch mới đâu?” Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng mỉm Cười.
“Chủ tịch mới lẽ ra đã đến rồi chứ, các người không thây sao?” Thư ký Trương nói.
“Đến rồi? Không… Không có!” Ngô Đại Dũng ngân người.
Thư ký Trương nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào Lâm Vân cách đó không xa.
Ngay sau đó, thư ký Trương vội vàng cười với Lâm Vân.
Tổng giám đốc Ngô Đại Dũng không biêt chuyện gì đang xảy ra, nhưng ông ta nhanh chóng dân theo các giám đốc điều hành đi theo phía sau.
Khi thư ký Trương đến chỗ Lâm Vân, ông ta nhanh chóng cúi chào anh và nói: ` “Cậu chủ, thật xin lỗi, giữa đường bị kẹt xe, cho nên tôi đến muộn.”
Khi thư ký Trương đến trước mặt Lâm Vân, ông ta nhanh chóng cúi chào Lâm Vân và nói: “Thiếu tiết Thật xin lỗi, trên đường bị tắc đường nên đến muộn.”
“Hử!”
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều chết lặng!
Đặc biệt là Phỉ Phỉ và Ngô thiếu, cả hai đều há hốc miệng vì kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thư ký Trương cúi đầu trước Lâm Vân? Gọi Lâm Vân là thiếu gia?
Lúc này, thư ký Trương quay đầu lại, nghiêm nghị nói: “Tổng giám đốc Ngô, đây là chủ tịch mới. Còn ngây người ra đó làm gì?
Còn không mau chào hỏi!”
“Cái gì… nó là chủ tịch mới hả?” Sắc mặt tông giám đốc Ngô Đại Dũng phút chốc trở nên xám xịt.
“Cậu ta thực sự là chủ tịch sao?”
Các nhân viên có mặt đều sững sờ.
Ngô thiếu mở to hai mắt, anh ta không thể tin vào tai mình, dường như là sét đánh giữa trời quang.
Gương mặt khó coi nhất thuộc về Phỉ Phỉ“Không! Không thể nào! Anh ta là một thăng nghèo hèn. Gia đình anh ta ra sao, tôi biết rõ nhát! Anh ta chắc chắn không phải là chủ tịch mới!” Phỉ Phỉ nói.
Tông giám đốc Ngô Đại Dũng cũng nói: “Thư ký Trương, anh có nhằm lẫn không? Cậu ta… cậu ta ăn mặc như vậy thực sự không giỗng chủ tịch.”
“Tông giám đốc Ngô, đây là tài liệu, anh có thê tự mình xem, nêu còn chưa tin, anh cũng có thể gọi điện cho chủ tịch Lưu để xác minh.”
Thư ký Trương đưa giấy bổ nhiệm cho Ngô Đại Dũng.