Chương 31
“Hình như là cậu nhằm rồi, tôi tới đây mua xe.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.
“Cậu nói cái gì? Cậu tới đây đề mua xe?” Giọng nói của Sùng Cương trở nên cao vút vì ngạc nhiên.
Giây tiếp theo.
SIPHUL6 Sùng Cương và những người bán hàng gân đó không khỏi bật cười.
Những người đến mua xe không phải giàu thì sang, làm sao có ai mà mặc cả cây đồ chợ như thằng cha này đâu?
“Lâm Vân, cửa hàng Lamborghini 4S của chúng tôi, ở đây chúng tôi bán xe sang, không phải nơi bán xe đạp.”
Sùng Cương thở dài.
Lâm Vân cau mày: “Đương nhiên tôi biết đây là cửa hàng Lamborghini 4S.
Tôi đên đây mua xe. Sao? Không hoan nghênh hả?”
Lâm Vân có thể cảm giác được Trùng Cương xem thường mình.
“Tất nhiên là chúng tôi hoan nghênh, nhưng… Cậu có chắc là mình đủ tiền mua xe ở đây không?” Sùng Cương cười khinh thường.
Một số nhân viên bán hàng xung quanh cũng nhao nhao lên tiêng.
“Cậu nhóc, cậu có biết xe của chúng tôi ở đây đêu trên một triệu không?”
“Đúng vậy, nhìn cậu như này mà là người có thê mua được một chiếc Lamborghini sao? Đùa gì vậy chứ!”
Họ thà tin rằng trên đời có ma còn hơn tin rằng một thằng nhóc mặc đồ chợ có thể mua được một chiếc Lamborghini.
“Một đám mắt chó kinh người.” Điều mà Lâm Vân ghét nhất chính là kiểu phân biệt đối xử với người nghèo.
“Cậu nhóc, cậu đang nói cái gì vậy?”
Lâm Vân nói xong, những người bán hàng gần đó lập tức không vui, trước mặt những đại gia giàu có thì họ giả nai, nhưng trước mặt một thằng nhóc mặc đô chợ, bọn họ cũng không sợ hãi.
“Mọi người, đây là bạn học cũ thời tiểu học của tôi, đề tôi tiếp đón cậu ta cho.” Sùng Cương vây tay nói với những người bán hàng nảy.
“Sùng Cương, thằng nhóc này vừa nhìn là đã biết không đủ tiền mua Lamborghini. Cậu có chắc là muốn lãng phí thời gian tiếp đón nó không”?”“Một vài nhân viên bán hàng đêu đây vẻ nghỉ ngờ.
Sùng Cương mỉm cười và nghiêng người về phía những người bán hàng này, trầm giọng nói: “Không phải cậu ta đang muôn giả vờ sao? Vậy tôi sẽ khiên cậu ta không thể giả bộ được nữa, để tôi xem chút nữa cậu ta thu dọn tàn cuộc như thế nào.”
Theo suy đoán của Sùng Cương, 80% làn Vân đến đây đề xin làm nhân viên bán hàng, nhưng sau khi gặp lại bạn học cũ, Lâm Vận đã giả VỜ rằng đến đây mua xe đề đỡ mất thể diện.
Nếu đã là như vậy, ý của Sùng Cương là thuận nước đây thuyền.
Không phải cậu nói răng cậu muôn mua một chiếc xe hơi sao? Thế thì tôi sẽ cho cậu xem xe, để tôi coi thử cậu làm sao đề lây ra được tiền mà mua xe, tới lúc đó tôi coi cậu còn giả vờ được nữa hay không?
Đợi đến khi Lâm Vân không thể giả vờ được nữa, Sùng Cương sẵn sàng chế giễu và châm biêm Lâm Vân một trận!
Ngay sau đó, Trùng Cương cười nhìn Lâm Vân, hỏi: “Lâm Vân, nói cho mình biết cậu muôn xem xe gì?”
“Lamborghini Aventador.” Lâm Vân không chút do dự nói.
“Aventador?”
“Cậu nói cái gì? Cậu tới đây đề mua xe?” Giọng nói của Sùng Cương trở nên cao vút vì ngạc nhiên.
Giây tiếp theo.
SIPHUL6 Sùng Cương và những người bán hàng gân đó không khỏi bật cười.
Những người đến mua xe không phải giàu thì sang, làm sao có ai mà mặc cả cây đồ chợ như thằng cha này đâu?
“Lâm Vân, cửa hàng Lamborghini 4S của chúng tôi, ở đây chúng tôi bán xe sang, không phải nơi bán xe đạp.”
Sùng Cương thở dài.
Lâm Vân cau mày: “Đương nhiên tôi biết đây là cửa hàng Lamborghini 4S.
Tôi đên đây mua xe. Sao? Không hoan nghênh hả?”
Lâm Vân có thể cảm giác được Trùng Cương xem thường mình.
“Tất nhiên là chúng tôi hoan nghênh, nhưng… Cậu có chắc là mình đủ tiền mua xe ở đây không?” Sùng Cương cười khinh thường.
Một số nhân viên bán hàng xung quanh cũng nhao nhao lên tiêng.
“Cậu nhóc, cậu có biết xe của chúng tôi ở đây đêu trên một triệu không?”
“Đúng vậy, nhìn cậu như này mà là người có thê mua được một chiếc Lamborghini sao? Đùa gì vậy chứ!”
Họ thà tin rằng trên đời có ma còn hơn tin rằng một thằng nhóc mặc đồ chợ có thể mua được một chiếc Lamborghini.
“Một đám mắt chó kinh người.” Điều mà Lâm Vân ghét nhất chính là kiểu phân biệt đối xử với người nghèo.
“Cậu nhóc, cậu đang nói cái gì vậy?”
Lâm Vân nói xong, những người bán hàng gần đó lập tức không vui, trước mặt những đại gia giàu có thì họ giả nai, nhưng trước mặt một thằng nhóc mặc đô chợ, bọn họ cũng không sợ hãi.
“Mọi người, đây là bạn học cũ thời tiểu học của tôi, đề tôi tiếp đón cậu ta cho.” Sùng Cương vây tay nói với những người bán hàng nảy.
“Sùng Cương, thằng nhóc này vừa nhìn là đã biết không đủ tiền mua Lamborghini. Cậu có chắc là muốn lãng phí thời gian tiếp đón nó không”?”“Một vài nhân viên bán hàng đêu đây vẻ nghỉ ngờ.
Sùng Cương mỉm cười và nghiêng người về phía những người bán hàng này, trầm giọng nói: “Không phải cậu ta đang muôn giả vờ sao? Vậy tôi sẽ khiên cậu ta không thể giả bộ được nữa, để tôi xem chút nữa cậu ta thu dọn tàn cuộc như thế nào.”
Theo suy đoán của Sùng Cương, 80% làn Vân đến đây đề xin làm nhân viên bán hàng, nhưng sau khi gặp lại bạn học cũ, Lâm Vận đã giả VỜ rằng đến đây mua xe đề đỡ mất thể diện.
Nếu đã là như vậy, ý của Sùng Cương là thuận nước đây thuyền.
Không phải cậu nói răng cậu muôn mua một chiếc xe hơi sao? Thế thì tôi sẽ cho cậu xem xe, để tôi coi thử cậu làm sao đề lây ra được tiền mà mua xe, tới lúc đó tôi coi cậu còn giả vờ được nữa hay không?
Đợi đến khi Lâm Vân không thể giả vờ được nữa, Sùng Cương sẵn sàng chế giễu và châm biêm Lâm Vân một trận!
Ngay sau đó, Trùng Cương cười nhìn Lâm Vân, hỏi: “Lâm Vân, nói cho mình biết cậu muôn xem xe gì?”
“Lamborghini Aventador.” Lâm Vân không chút do dự nói.
“Aventador?”