Chương 25
“Thằng nhóc nghèo? Ha ha.” Lâm Vân cười lạnh.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra rất nhiều tiền, đập vào người quản lý, rồi rải trên mặt đất.
“Số tiền đủ để mua cô ấy không hát tối nay không?” Lâm Vân nói lớn.
Khi quản lý nhìn thấy Lâm Vân bỏ ra nhiều tiền như vậy, anh ta có chút bồi rồi.
Lúc này, Lâm Vân lại lấy ra một xấp tiền, ném vào người quản lý, đồng thời lớn tiếng nói: “Bây giờ, đủ Si tai”
Người quản lý nuốt nước bọt, số tiền Ít nhất cũng phải vài chục nghìn phải không? Cứ đem ra mà đánh người vậy hả? Anh ta chưa bao giờ gặp một VỊ khách như vậy.
Lâm Vân lấy ra một nắm tiền khác, sau đó đập vào mặt người quản lý, sắc bén hỏi: £ “Tôi hỏi ông đó! Đủ chưa?”
Người quản lý vội vàng gật đầu.
Người quản lý không phải là kẻ ngốc, người có thê tùy ý đem tiền ra đê đánh người khác, sao có thể là một người bình thường được? Nhất định gia cảnh không tâm thường, anh ta không dám xúc phạm loại người này.
Hơn nữa, trên mặt đất vẫn còn rất nhiêu tiên cho anh ta.
“Nếu đủ rồi thì lượm tiền rồi cút đi!”
Lâm Vân nói xong, trực tiếp kéo Vương Tuyết bước ra ngoài.
Sau khi rời quán bar, Vương Tuyết vân có chút bôi rồi.
“Lâm Vận, cậu… tại sao cậu lại có nhiều tiền như vậy? Cậu không làm chuyện phạm pháp đúng không?”
Trong ấn tượng của Vương Tuyết, gia đình Lâm Vần rất nghèo, anh còn từng xin học bồng trong hai học kỳ vừa qua. Tại sao vừa rôi anh lại đột nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy?
“Nếu tôi nói, tôi là cháu trai của Lưu Chí Trung, cậu có tin không?” Lâm Vân cười.
“Lưu Chí Trung của tập đoàn Hoa Đỉnh đấy hả? Không phải chứ?”
Vương Tuyết tỏ vẻ nghỉ ngờ.
“Cậu không tin tôi là chuyện bình thường. Bản thân tôi cũng không thể, tin được. Cứ xem như thê tôi trúng số vậy,” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lây ra hai mươi nghìn đồng khác đưa cho Vương Tuyết: “Cậu cầm tiền đi, sau này đừng đến nơi như thê này mà hát nữa.
“Không! Không! Chúng ta chỉ là bạn học, sao nIÌ có thê lây tiền của cậu được, còn nhiều như vậy.” “Vương Tuyết vội xua tay.
“Không sao đâu, cậu là một cô gái tốt.
Cậu không nên bị vậy bắn bởi chuyện này, đặc biệt là vì tiên.”
Nói xong, Lâm Vân liền đem tiền đưa cho Vương Tuyết.
“Đừng lo lắng, chuyện tối nay mình sẽ không nói với bạn trong lớp đâu, mình về trước đây.” Lâm Mân cười với Vương Tuyết.
Nói xong, Lâm Vân xoay người rời đi.
“Lâm Vân…”
Vương Tuyết nhìn bóng lưng Lâm Vân ròi đi, sau đó nhìn đến Hai mươi nghìn trong tay, ánh mắt phức tạp…
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra rất nhiều tiền, đập vào người quản lý, rồi rải trên mặt đất.
“Số tiền đủ để mua cô ấy không hát tối nay không?” Lâm Vân nói lớn.
Khi quản lý nhìn thấy Lâm Vân bỏ ra nhiều tiền như vậy, anh ta có chút bồi rồi.
Lúc này, Lâm Vân lại lấy ra một xấp tiền, ném vào người quản lý, đồng thời lớn tiếng nói: “Bây giờ, đủ Si tai”
Người quản lý nuốt nước bọt, số tiền Ít nhất cũng phải vài chục nghìn phải không? Cứ đem ra mà đánh người vậy hả? Anh ta chưa bao giờ gặp một VỊ khách như vậy.
Lâm Vân lấy ra một nắm tiền khác, sau đó đập vào mặt người quản lý, sắc bén hỏi: £ “Tôi hỏi ông đó! Đủ chưa?”
Người quản lý vội vàng gật đầu.
Người quản lý không phải là kẻ ngốc, người có thê tùy ý đem tiền ra đê đánh người khác, sao có thể là một người bình thường được? Nhất định gia cảnh không tâm thường, anh ta không dám xúc phạm loại người này.
Hơn nữa, trên mặt đất vẫn còn rất nhiêu tiên cho anh ta.
“Nếu đủ rồi thì lượm tiền rồi cút đi!”
Lâm Vân nói xong, trực tiếp kéo Vương Tuyết bước ra ngoài.
Sau khi rời quán bar, Vương Tuyết vân có chút bôi rồi.
“Lâm Vận, cậu… tại sao cậu lại có nhiều tiền như vậy? Cậu không làm chuyện phạm pháp đúng không?”
Trong ấn tượng của Vương Tuyết, gia đình Lâm Vần rất nghèo, anh còn từng xin học bồng trong hai học kỳ vừa qua. Tại sao vừa rôi anh lại đột nhiên lấy ra nhiều tiền như vậy?
“Nếu tôi nói, tôi là cháu trai của Lưu Chí Trung, cậu có tin không?” Lâm Vân cười.
“Lưu Chí Trung của tập đoàn Hoa Đỉnh đấy hả? Không phải chứ?”
Vương Tuyết tỏ vẻ nghỉ ngờ.
“Cậu không tin tôi là chuyện bình thường. Bản thân tôi cũng không thể, tin được. Cứ xem như thê tôi trúng số vậy,” Lâm Vân nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân lây ra hai mươi nghìn đồng khác đưa cho Vương Tuyết: “Cậu cầm tiền đi, sau này đừng đến nơi như thê này mà hát nữa.
“Không! Không! Chúng ta chỉ là bạn học, sao nIÌ có thê lây tiền của cậu được, còn nhiều như vậy.” “Vương Tuyết vội xua tay.
“Không sao đâu, cậu là một cô gái tốt.
Cậu không nên bị vậy bắn bởi chuyện này, đặc biệt là vì tiên.”
Nói xong, Lâm Vân liền đem tiền đưa cho Vương Tuyết.
“Đừng lo lắng, chuyện tối nay mình sẽ không nói với bạn trong lớp đâu, mình về trước đây.” Lâm Mân cười với Vương Tuyết.
Nói xong, Lâm Vân xoay người rời đi.
“Lâm Vân…”
Vương Tuyết nhìn bóng lưng Lâm Vân ròi đi, sau đó nhìn đến Hai mươi nghìn trong tay, ánh mắt phức tạp…