Chương 22
Một nơi khác.
Văn phòng của hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, đây là hồ sơ của Lâm Vân!”
Thư ký đưa cho hiệu trưởng một tập tài liệu.
Hiệu trưởng nhanh chóng cầm hồ sơ: và kiêm tra kỹ càng.
“Gia đình đơn thân? Nhà anh nghèo?”
Sau khi đọc hồ sơ, vị hiệu trưởng rất ngạc nhiên. Theo như tài liệu thì nhà Lẫm Vân nghèo, hai năm đầu anh còn xin học bồng.
Làm sao một:người có thê tùy tiện quyên tặng mười triệu lại là con một gia đình nghèo?
“Hiệu trưởng, có thể thông tin này là giả mạo. Cậu ta mạnh tay như vậy, đề tạo ra một hồ sơ giả mạo là chuyện rất đơn giản. Có lẽ là cậu ta muôn sống bình dị vì vậy nên chuyện quyên tặng tiền cậu ấy cũng nhờ chúng ta dầu tên!” Thử ký nói.
Hiệu trưởng gật đầu: “Cũng có lý. Tôi lờ mờ cảm thấy thân nhàn: của cậu ta không đơn giản. Dù thê nào cũng phải cư xử thận trọng và đừng bao giờ chọc vào cậu tai”
Vào ban đêm.
Quán bar Tinh Quang.
Lâm Vân ngồi ở quầy rượu.
“Người đẹp, tôi muốn biết thông tin của một người, Trương Hồ, sinh viên năm hai đại học Thanh Dương. ” Lâm Vân đưa tiền cho người phụ nữ xinh đẹp trong quán bar.
Người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài gợn sóng màu đỏ tía, từng dọn nóng bỏng, lông mi dày, đôi mắt quyến rũ, đôi môi sáng ngời, lúc nào cũng lộ ra đủ loại phong tình.
Đây là một người phụ nữ toát lên vẻ quyên rũ từ trong Xương, cô ây dường như luôn luôn cảm dỗ đàn ông, làm ảnh hưởng đến thần kinh của đàn ông.
Hôm qua, Lâm Vân đã thông qua người phụ nữ xinh đẹp này hỏi thăm tình hình của chi nhánh Trên Dương thuộc tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Chàng trai trẻ, lại là cậu à, uống một ly trước đi, tin tức sẽ được gửi cho cậu ngay lập tức.” Người đẹp mỉm cười câm tiên.
Lâm Vân vừa đợi vừa uống rượu.
Trong lòng Lâm Vân, hôm nay anh đã làm Trương Hỗ bị thương, với tính cách của Trương Hồ, hắn nhất định sẽ báo thù.
Vì vậy, Lâm Vân muốn biết rõ thông, tin cụ thể về gia đình của,Trương Hồ trước, biết người biết ta rồi mới có thể đối phó với Trương Hỗ tốt hơn!
Khoảng mười phút sau, một tập tài liệu đã được đưa đến tay của Lâm Vân.
Trương Hồ, sinh viên đại học Thanh Dương, tính cách kiêu ngạo và là con nhà giàu. Cha là Trương Quốc Minh, chủ sở hữu của công ty vật liệu xây dựng Thanh Dương Hồng Đạt, với tài sản gân một trăm triệu nhân dân tệ, là một trong những nhà cung cấp vật liệu xây dựng chính của chỉ nhánh Thanh Dương thuộc tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Chậc chậc, thú vị quá.” Lâm Vân không khỏi mỉm cười sau khi nhìn thây thông tin này.
Lâm Vân không bao giờ ngờ rằng công ty của nhà Trương Hồ sẽ là một trong những nhà cung cập của công ty anh.
“Người đẹp, cho tôi hỏi cô một câu.
Nêu tập đoàn Hoa Đỉnh cắt đút hợp tác với gia đình Trương Hồ, điều gì sẽ xảy ra với công ty của nhà Trương Hỗ?” Lâm Vân hỏi người đẹp.
“Sẽ rất thảm. Có thể nói, công ty của nhà Trương Hồ sống nhờ vào tập đoàn Hoa Đỉnh.” Người đẹp nói.
Văn phòng của hiệu trưởng.
“Hiệu trưởng, đây là hồ sơ của Lâm Vân!”
Thư ký đưa cho hiệu trưởng một tập tài liệu.
Hiệu trưởng nhanh chóng cầm hồ sơ: và kiêm tra kỹ càng.
“Gia đình đơn thân? Nhà anh nghèo?”
Sau khi đọc hồ sơ, vị hiệu trưởng rất ngạc nhiên. Theo như tài liệu thì nhà Lẫm Vân nghèo, hai năm đầu anh còn xin học bồng.
Làm sao một:người có thê tùy tiện quyên tặng mười triệu lại là con một gia đình nghèo?
“Hiệu trưởng, có thể thông tin này là giả mạo. Cậu ta mạnh tay như vậy, đề tạo ra một hồ sơ giả mạo là chuyện rất đơn giản. Có lẽ là cậu ta muôn sống bình dị vì vậy nên chuyện quyên tặng tiền cậu ấy cũng nhờ chúng ta dầu tên!” Thử ký nói.
Hiệu trưởng gật đầu: “Cũng có lý. Tôi lờ mờ cảm thấy thân nhàn: của cậu ta không đơn giản. Dù thê nào cũng phải cư xử thận trọng và đừng bao giờ chọc vào cậu tai”
Vào ban đêm.
Quán bar Tinh Quang.
Lâm Vân ngồi ở quầy rượu.
“Người đẹp, tôi muốn biết thông tin của một người, Trương Hồ, sinh viên năm hai đại học Thanh Dương. ” Lâm Vân đưa tiền cho người phụ nữ xinh đẹp trong quán bar.
Người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc dài gợn sóng màu đỏ tía, từng dọn nóng bỏng, lông mi dày, đôi mắt quyến rũ, đôi môi sáng ngời, lúc nào cũng lộ ra đủ loại phong tình.
Đây là một người phụ nữ toát lên vẻ quyên rũ từ trong Xương, cô ây dường như luôn luôn cảm dỗ đàn ông, làm ảnh hưởng đến thần kinh của đàn ông.
Hôm qua, Lâm Vân đã thông qua người phụ nữ xinh đẹp này hỏi thăm tình hình của chi nhánh Trên Dương thuộc tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Chàng trai trẻ, lại là cậu à, uống một ly trước đi, tin tức sẽ được gửi cho cậu ngay lập tức.” Người đẹp mỉm cười câm tiên.
Lâm Vân vừa đợi vừa uống rượu.
Trong lòng Lâm Vân, hôm nay anh đã làm Trương Hỗ bị thương, với tính cách của Trương Hồ, hắn nhất định sẽ báo thù.
Vì vậy, Lâm Vân muốn biết rõ thông, tin cụ thể về gia đình của,Trương Hồ trước, biết người biết ta rồi mới có thể đối phó với Trương Hỗ tốt hơn!
Khoảng mười phút sau, một tập tài liệu đã được đưa đến tay của Lâm Vân.
Trương Hồ, sinh viên đại học Thanh Dương, tính cách kiêu ngạo và là con nhà giàu. Cha là Trương Quốc Minh, chủ sở hữu của công ty vật liệu xây dựng Thanh Dương Hồng Đạt, với tài sản gân một trăm triệu nhân dân tệ, là một trong những nhà cung cấp vật liệu xây dựng chính của chỉ nhánh Thanh Dương thuộc tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Chậc chậc, thú vị quá.” Lâm Vân không khỏi mỉm cười sau khi nhìn thây thông tin này.
Lâm Vân không bao giờ ngờ rằng công ty của nhà Trương Hồ sẽ là một trong những nhà cung cập của công ty anh.
“Người đẹp, cho tôi hỏi cô một câu.
Nêu tập đoàn Hoa Đỉnh cắt đút hợp tác với gia đình Trương Hồ, điều gì sẽ xảy ra với công ty của nhà Trương Hỗ?” Lâm Vân hỏi người đẹp.
“Sẽ rất thảm. Có thể nói, công ty của nhà Trương Hồ sống nhờ vào tập đoàn Hoa Đỉnh.” Người đẹp nói.