Chương 18
Đúng, đúng, đúng! Hẳn là như vậy!”
Vài người xung quanh Trương Hỗ liên tục gật đâu.
“Hừm, vì nó biết trước Trịnh Đồ Tế sẽ bị sa thải, cho nên vừa rôi mới dám thách thức Trịnh Đồ Tẻ, nêu không thì một tháng nhà nghèo như nó, có cho nó một trăm lá gan cũng không dám đi thách thức:giáo viên nữa lài”
Trương Hỗ lạnh lùng nói.
“Phân tích của anh Hỗ rất có lý.” Vài người xung quanh Trương Hồ gật đâu.
Sau khi nghe những gì Trương Hỗ nói, các bạn học cũng cảm thây có chút đúng.
Nơi Lâm Vân đang ngồi.
Mập nhịn không nỗi nói: “Lâm Vân, thăng nhóc này thật may mắn, may mà Trịnh Đồ Tế đột nhiên bị đuổi Việc.
Bằng không, nếu cậu thách thức ông ta như vậy, thật sự sẽ tiêu đời đó!”
Lâm Vân mỉm cười, Trịnh Đồ Tể đã bị sa thải, đó là do mình làm, chứ không phải là may mắn!
Cổng trường.
Trịnh Đồ Tề bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài công trường một cách thô bạo., “Chủ nhiệm Ngô, sao lại thế này! Cho dù sa thải tôi, anh cũng. phải cho tôi một lý do chú!” Trịnh Đồ Tề ngã trên.
mặt đất, vẻ mặt không cam lòng.
“Hiệu trưởng bảo tôi nói với anh rằng anh đã xúc phạm một người không nên xúc phạm.” Chủ nhiệm Ngô hờ hững nói.
“Ai? Là ai?” Trịnh Đồ Tế ngẩng đầu hỏi.
Trong miệng chủ nhiệm Ngô phun ra hai từ: “Lâm Vân!”
“Cái gì? Lâm… Lâm Vân!”
Trịnh Đồ Tể dường như bị sét đánh giữa trời quang, choáng váng cả người…
Tại một nơi khác, trong lớp học.
Trịnh Đồ Tế đột nhiên bị sa thải, mọi người chỉ có thể. tự học trong lớp, không ít người lấy điện thoại di động ra chơi.
“Này, này. Trên diễn đàn của trường mình, có người nói răng có một sinh viên năm hai của trường đã quyên tặng cho trường mười triệu.”
“Mười triệu? Thật không!”
“Đương nhiên là sự thật. Trang web chính thức của trường đã thông báo rồi. Nếu không tin, thì mây người coi đi! Trong diễn đàn của trường và các nhóm trong trường đều đang đồn ầm lên kìa!”
Chuyện có một sinh viên quyên tặng cho trường mười triệu đột nhiên lan truyền vào trong lớp học, sau đó được cả trường bàn tán sôi nỗi.
“Mẹ kiếp! Những mười triệu đấy! Là ai quyên tặng vậy? Học lớp nào vậy?”
“Ừ, ừ! Đại gia lớp nào nhĩ2”
Tắt cả mọi người đều rất quan tâm, vị thiếu gia đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là ai! Phải biết rằng nếu có thể tùy tiện lầy mười triệu ra quyên tặng cho vui thì gia đình phải cực kỳ có tiền, mới dám mời thế này!
Ngay cả Trương Hồ cũng kinh ngạc, tuy răng nhà hãn có tiên, nhưng tiên tiều vặt của hắn cũng có hạn, đừng nói là mười triệu, cho dù kêu, hăn lây ra một triệu để quyên tặng. hắn cũng không móc đâu ra được nữa lài Trong lòng Trương. Hỗ biết rõ sự khác biệt về đẳng cấp của loại thiếu gia xa hoa này, tuyệt đối là chịu chơi hơn hắn gấp nhiều lần!
Vài người xung quanh Trương Hỗ liên tục gật đâu.
“Hừm, vì nó biết trước Trịnh Đồ Tế sẽ bị sa thải, cho nên vừa rôi mới dám thách thức Trịnh Đồ Tẻ, nêu không thì một tháng nhà nghèo như nó, có cho nó một trăm lá gan cũng không dám đi thách thức:giáo viên nữa lài”
Trương Hỗ lạnh lùng nói.
“Phân tích của anh Hỗ rất có lý.” Vài người xung quanh Trương Hồ gật đâu.
Sau khi nghe những gì Trương Hỗ nói, các bạn học cũng cảm thây có chút đúng.
Nơi Lâm Vân đang ngồi.
Mập nhịn không nỗi nói: “Lâm Vân, thăng nhóc này thật may mắn, may mà Trịnh Đồ Tế đột nhiên bị đuổi Việc.
Bằng không, nếu cậu thách thức ông ta như vậy, thật sự sẽ tiêu đời đó!”
Lâm Vân mỉm cười, Trịnh Đồ Tể đã bị sa thải, đó là do mình làm, chứ không phải là may mắn!
Cổng trường.
Trịnh Đồ Tề bị hai nhân viên bảo vệ ném ra ngoài công trường một cách thô bạo., “Chủ nhiệm Ngô, sao lại thế này! Cho dù sa thải tôi, anh cũng. phải cho tôi một lý do chú!” Trịnh Đồ Tề ngã trên.
mặt đất, vẻ mặt không cam lòng.
“Hiệu trưởng bảo tôi nói với anh rằng anh đã xúc phạm một người không nên xúc phạm.” Chủ nhiệm Ngô hờ hững nói.
“Ai? Là ai?” Trịnh Đồ Tế ngẩng đầu hỏi.
Trong miệng chủ nhiệm Ngô phun ra hai từ: “Lâm Vân!”
“Cái gì? Lâm… Lâm Vân!”
Trịnh Đồ Tể dường như bị sét đánh giữa trời quang, choáng váng cả người…
Tại một nơi khác, trong lớp học.
Trịnh Đồ Tế đột nhiên bị sa thải, mọi người chỉ có thể. tự học trong lớp, không ít người lấy điện thoại di động ra chơi.
“Này, này. Trên diễn đàn của trường mình, có người nói răng có một sinh viên năm hai của trường đã quyên tặng cho trường mười triệu.”
“Mười triệu? Thật không!”
“Đương nhiên là sự thật. Trang web chính thức của trường đã thông báo rồi. Nếu không tin, thì mây người coi đi! Trong diễn đàn của trường và các nhóm trong trường đều đang đồn ầm lên kìa!”
Chuyện có một sinh viên quyên tặng cho trường mười triệu đột nhiên lan truyền vào trong lớp học, sau đó được cả trường bàn tán sôi nỗi.
“Mẹ kiếp! Những mười triệu đấy! Là ai quyên tặng vậy? Học lớp nào vậy?”
“Ừ, ừ! Đại gia lớp nào nhĩ2”
Tắt cả mọi người đều rất quan tâm, vị thiếu gia đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là ai! Phải biết rằng nếu có thể tùy tiện lầy mười triệu ra quyên tặng cho vui thì gia đình phải cực kỳ có tiền, mới dám mời thế này!
Ngay cả Trương Hồ cũng kinh ngạc, tuy răng nhà hãn có tiên, nhưng tiên tiều vặt của hắn cũng có hạn, đừng nói là mười triệu, cho dù kêu, hăn lây ra một triệu để quyên tặng. hắn cũng không móc đâu ra được nữa lài Trong lòng Trương. Hỗ biết rõ sự khác biệt về đẳng cấp của loại thiếu gia xa hoa này, tuyệt đối là chịu chơi hơn hắn gấp nhiều lần!