Chương 15
Lâm Vân quay người ngồi. xuống, sau đó bắt chân chữ ngũ và nói: “Thầy hiệu trưởng, mười triệu này của tôi không phải là để tặng không.
Tôi có hai yêu câu.”
“Mời nói! Mời nói!” Hiệu trưởng gật đầu.
Trước đó hiệu trưởng đã nghĩ, người con trai này nhất định sẽ không tự nhiên mà quyên tặng tiền đâu nhỉ?
Luôn luôn phải có mục đích gì đó, phải không?
Lâm Vân nhấp một ngụm trà mà thư ký đưa cho, sau đó nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, đuổi việc giảng viên Trịnh Đại Vĩ, giáo viên của trường, và thứ hai đảm bảo tôi sẽ không bị đình chỉ tất cả các môn học, ngay cả khi tôi tùy ý nghỉ học.”
“Không thành vấn đề!” Hiệu trưởng đông ý mà không cân suy nghĩ thêm. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Chuyện sa thải một giảng viên nho nhỏ thì rất đơn giản, dù sao thì giảng viên đầy ra đó, mười triệu chắc chắn là quan trọng hơn nhiều!
Được, vậy tôi sẽ không làm phiền thầy hiệu trưởng nữa. Tôi hy vọng hiệu trưởng sẽ thực hiện càng sớm càng tốt.” Lâm Vân đứng lên.
Hành động này của Lâm Vân là khiến Trịnh Đồ Tề bị đuổi việc, bây giờ mục tiêu đã đạt được.
“Để tôi tiễn cậu Lâm.”
Hiệu trưởng đi theo sau lưng Lâm Vân và đi theo Lâm Vân ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm Vân rời đi.
“Tiểu Lí, nhanh chóng đi điều tra hồ sơ của cậu ta, xem thử cậu ta là thiếu gia nhà nào!” Hiệu trưởng nói với thư ký.
Chỉ cần dựa vào chuyện Lâm Vân có thể tùy ý mà đưa ra mười triệu, hiệu trưởng năm chắc là bối cảnh nhà Lâm Vân rất vững chắc!
“Vâng, tôi sẽ làm ngay!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.
Hai giờ chiều, trong lớp học.
“Lâm Vân, vừa rồi cậu đến văn phòng tìm Trịnh Đồ Tể sao? Ông ta đồng ý tha cho cậu sao?” Tên Mập cùng bàn hỏi.
“Ông ta không đồng ý, bởi vì tôi không xin lôi ông ta, người nên xin lỗi phải là ông ta.” Lâm Vẫn nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Lâm Vân, thằng nhóc này, cậu bị ấm đầu đúng không?” Mập đầy khó hiểu.
“Yên tâm đi, mình rất tốt. Về phần Trịnh Đồ Tế, ông ta đã xúc phạm Lâm Vân tôi, thì chỉ có con đường bị đuồi việc thôi.” Miệng Lâm Vân nở ra một nụ cười., “Lâm Vân, cậu còn nói cậu không bị ấm đầu, cậu đang nói mớ kìa! Cậu nên xin lỗi Trịnh Đồ Tể đi, bằng không ông ta thực sự sẽ làm khó dễ cậu vào cuối cùng kỳ đó, rắc rồi thiệt rồi.”
Mập sốt sắng nói.
Trong mắt Mập, những sinh viên nghèo như họ không bao giờ có thể làm mắt lòng thầy.
Cuộc nói chuyện giữa Lâm Vân và Mập bị bạn cùng lớp là Trương Hồ ngồi phía sau nghe thấy.
Trương Hỗ này học cùng lớp với Lâm Vân, cha hắn kinh doanh vật liệu xây dựng, có gia thế khá giàu, hơn nữa hăn còn quen với máy kẻ đầu đường xó chợ nữa.
Tôi có hai yêu câu.”
“Mời nói! Mời nói!” Hiệu trưởng gật đầu.
Trước đó hiệu trưởng đã nghĩ, người con trai này nhất định sẽ không tự nhiên mà quyên tặng tiền đâu nhỉ?
Luôn luôn phải có mục đích gì đó, phải không?
Lâm Vân nhấp một ngụm trà mà thư ký đưa cho, sau đó nhẹ giọng nói: “Đầu tiên, đuổi việc giảng viên Trịnh Đại Vĩ, giáo viên của trường, và thứ hai đảm bảo tôi sẽ không bị đình chỉ tất cả các môn học, ngay cả khi tôi tùy ý nghỉ học.”
“Không thành vấn đề!” Hiệu trưởng đông ý mà không cân suy nghĩ thêm. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
4. Khoe Vợ Hằng Ngày
=====================================
Chuyện sa thải một giảng viên nho nhỏ thì rất đơn giản, dù sao thì giảng viên đầy ra đó, mười triệu chắc chắn là quan trọng hơn nhiều!
Được, vậy tôi sẽ không làm phiền thầy hiệu trưởng nữa. Tôi hy vọng hiệu trưởng sẽ thực hiện càng sớm càng tốt.” Lâm Vân đứng lên.
Hành động này của Lâm Vân là khiến Trịnh Đồ Tề bị đuổi việc, bây giờ mục tiêu đã đạt được.
“Để tôi tiễn cậu Lâm.”
Hiệu trưởng đi theo sau lưng Lâm Vân và đi theo Lâm Vân ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lâm Vân rời đi.
“Tiểu Lí, nhanh chóng đi điều tra hồ sơ của cậu ta, xem thử cậu ta là thiếu gia nhà nào!” Hiệu trưởng nói với thư ký.
Chỉ cần dựa vào chuyện Lâm Vân có thể tùy ý mà đưa ra mười triệu, hiệu trưởng năm chắc là bối cảnh nhà Lâm Vân rất vững chắc!
“Vâng, tôi sẽ làm ngay!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.
Hai giờ chiều, trong lớp học.
“Lâm Vân, vừa rồi cậu đến văn phòng tìm Trịnh Đồ Tể sao? Ông ta đồng ý tha cho cậu sao?” Tên Mập cùng bàn hỏi.
“Ông ta không đồng ý, bởi vì tôi không xin lôi ông ta, người nên xin lỗi phải là ông ta.” Lâm Vẫn nhẹ giọng nói.
“Cái gì? Lâm Vân, thằng nhóc này, cậu bị ấm đầu đúng không?” Mập đầy khó hiểu.
“Yên tâm đi, mình rất tốt. Về phần Trịnh Đồ Tế, ông ta đã xúc phạm Lâm Vân tôi, thì chỉ có con đường bị đuồi việc thôi.” Miệng Lâm Vân nở ra một nụ cười., “Lâm Vân, cậu còn nói cậu không bị ấm đầu, cậu đang nói mớ kìa! Cậu nên xin lỗi Trịnh Đồ Tể đi, bằng không ông ta thực sự sẽ làm khó dễ cậu vào cuối cùng kỳ đó, rắc rồi thiệt rồi.”
Mập sốt sắng nói.
Trong mắt Mập, những sinh viên nghèo như họ không bao giờ có thể làm mắt lòng thầy.
Cuộc nói chuyện giữa Lâm Vân và Mập bị bạn cùng lớp là Trương Hồ ngồi phía sau nghe thấy.
Trương Hỗ này học cùng lớp với Lâm Vân, cha hắn kinh doanh vật liệu xây dựng, có gia thế khá giàu, hơn nữa hăn còn quen với máy kẻ đầu đường xó chợ nữa.