Chương 39: Quy phục
Trên xe, Thường Thuận chờ đợi câu trả lời.
“Cho người bảo vệ tiệm bánh bao dì Vương phố bên cạnh.”
Diệp Đông thông thả nói.
“Vâng.”
Thường Thuận còn chưa kịp hỏi thì Diệp Đông đã lên tiếng.
“Có một vài tên nhãi nhép cần giải quyết, ít nhất cũng nên làm chút chuyện rồi, xem như làm chuyện có ích đi.”
Diệp Đông nói lời ẩn ý, Thường Thuận vẫn chưa hiểu.
Lúc này điện thoại reo lên.
“Anh bạn à, tôi đã chuẩn bị tiền rồi, chỉ là anh có thể tới lấy chứ?”
Đầu dây bên kia Đại Mão vô cùng tự tin.
“Ở đâu?” Diệp Đông không nhiều lời.
“Biệt thự Phong Hoa.” Đầu dây bên kia trả lời.
Diệp Đông nhếch miệng cười.
“Tôi tới.”
Sau đó anh cúp máy.
“Mấy tên côn đồ thu tiền bảo kê ở đây do ai quản lý?” Diệp Đông hỏi.
Thường Thuận vẫn nghi hoặc trong lòng những vẫn đáp.
“Lão Hưng thường được xưng tụng lão đại của khu này.”
Những tên tép riêu này thực sự không đáng để ông bỏ vào mắt, nên chỉ biết chứ cũng không quá quan tâm
Biệt thự Phong Hoa là một trong những căn biệt thự sang trọng và cao cấp ở vùng ngoại ô thành phố Tỉnh!
Ông chủ đằng sau căn biệt thự chính là Lão Hưng!
Trong những khu phố này “Lão Hưng” là cái tên mà ai cũng ngao ngán!
Bởi vậy chưa từng có ai dám gây sự ở căn biệt thự Phong Hoa, càng không ai dám gây ra rắc rối ở chỗ này.
Ngay lúc này ở căn biệt thự Hoa Phong, ánh đèn lấp lánh trông vô cùng nguy nga lộng lẫy, bãi đậu xe có đầy đủ các loại xe sang.
Ở cổng của biệt thự Phong Hoa, những gã bảo vệ cao to đang đứng ở đó.
Diệp Đông cùng Thường Thuận trực tiếp đi thẳng về phía cửa.
Bên trong một căn phòng biệt thự Phong Hoa.
“Ồ, nhìn đi? Là tên kia sao?”
Lúc này, Lão Hưng một bộ dạng cao cao tại thượng nhìn ra, căn bản cũng không để anh vào mắt.
Nhưng bởi vì là gần đêm rồi, dưới ánh đèn lóe ra phản chiếu bóng dáng dưới ánh sáng không quá rõ ràng.
“Có lẽ là hắn!”
“Cũng chỉ có hai người?”
Lão Hưng cảm thấy kẻ đến rất ngông cuồng, tiếng tăm của hắn không quá lớn nhưng ở khu này hắn là bá chủ, đến chỉ hai người là làm gì? Xin lỗi hay cảm thấy sợ?
“Là tới tìm chết hay xin lỗi?” Lão Hưng nói.
“Ha ha, có lẽ khi nghe danh đại ca hắn són ra quần rồi.” Đại Mão lên tiếng nịnh nọt
“Được rồi, nên độ lượng chút đi… Theo như cậu nói thì hắn cũng có chút năng lực, có thể thu nạp.”
Đại Mão gật đầu: “Quả thật không tệ! Cũng có thể! Chỉ là không thể em cùng anh em chịu ấm ức…”
“Hừ, còn không tự xem bản thân vô dụng mới ra nông nỗi!”
Lão Hưng mỉm cười nói tiếp: “Cứ xem thái độ hắn đã!”
Diệp Đông vừa đi tới cửa biệt thự số chín thì bị bốn tên bảo vệ trực tiếp ngăn cản lại.
“Đây không phải là nơi anh có thể đến! Mời anh đi ngay!” Bốn tên bảo vệ hừ lạnh nói.
Những người này có thể nhìn Diệp Đông cũng không thấy có chút giá trị nào!
Hơn nữa vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Sở Chấn Nam đi xe điện tới đây!
Làm sao loại người nghèo rớt mùng tơi như Diệp Đông có thể đến đây được cơ chứ!
“Tôi đến để tìm Đại Mão!”
Diệp Đông nói.
Lúc này, sắc mặt bốn tên bảo vệ chợt biến đổi. Trong đó trên mặt tên bảo vệ cầm đầu lộ ra vẻ tàn nhẫn.
“Thì ra chính là mày đã đánh mấy người Đại Mão!”
“Muốn vào cửa thì cũng được, nhưng phải chui dưới đũng quần bốn người anh em chúng tôi mà vào trong!”
Trên mặt Thường Thuận lạnh như băng, trong nháy mắt tỏa ra khí lạnh xung quanh.
“Khôn hồn thì cút!”
Thường Thuận gằn từng chữ.
“Lại còn đem theo lão già tới sao!”
“Lên đi, bắt chúng nó liếm chân chúng ta!”
Bốn tên bảo vệ lập tức vung cây gậy cao su trong tay lên.
“Cút ngay!” Diệp Đông khẽ quát.
Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện đá một cước đã càn quét sạch đám người này.
Bốn tên bảo vệ đồng loạt ngã xuống, tiếng đau đơn vang lên, cả bốn đều ôm chân đau đớn!
Lúc này cảm giác như xương chân của bọn họ chuẩn bị nứt ra tới nơi rồi!
Vốn dĩ khi bọn họ nghe lời kể của Đại Mão còn không thèm để ý. Bây giờ xem như bọn họ chân chính nhìn thấy, cũng đã cảm nhận được rồi!
“Đại Mão đang ở đâu?”
Diệp Đông đạp lên ngực một tên bảo vệ hỏi.
Tên bảo vệ đó cảm giác như có một ngọn núi đang đè lên người mình!
Hắn ta cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ trên người Thường Thuận cùng Diệp Đông, hắn ta không chút nào hoài nghi nếu mình không trả lời, chỉ sợ Diệp Đông có thể giẫm chết mình!
“Lão Hưng cùng Đại Mão ở... Trong căn phòng vip ở biệt thự Phong Hoa!”
Tên bảo vệ co giật run rẩy trả lời.
Trong đại sảnh có mấy vị khách nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi!
Đây là biệt thự Phong Hoa! Là địa bàn của Lão Hưng - Thành Huy Hưng đấy!
Vậy mà có người dám gây sự ở chỗ này hay sao!
Bọn họ muốn tập trung xem xét kỹ hơn rốt cuộc là ai đã to gan lớn mật như vậy, nhưng lúc này bóng dáng của Diệp Đông đã biến mất ở cửa thang máy rồi.
Phòng số ba tầng tám là nơi của những người tôn quý!
Đây chính là phòng riêng của Thành Huy Hưng, bình thường tuyệt đối sẽ không mở cửa cho người ngoài, chỉ có khi nào Thành Huy Hưng mời khách quan trọng mới có thể sử dụng!
“Cho người bảo vệ tiệm bánh bao dì Vương phố bên cạnh.”
Diệp Đông thông thả nói.
“Vâng.”
Thường Thuận còn chưa kịp hỏi thì Diệp Đông đã lên tiếng.
“Có một vài tên nhãi nhép cần giải quyết, ít nhất cũng nên làm chút chuyện rồi, xem như làm chuyện có ích đi.”
Diệp Đông nói lời ẩn ý, Thường Thuận vẫn chưa hiểu.
Lúc này điện thoại reo lên.
“Anh bạn à, tôi đã chuẩn bị tiền rồi, chỉ là anh có thể tới lấy chứ?”
Đầu dây bên kia Đại Mão vô cùng tự tin.
“Ở đâu?” Diệp Đông không nhiều lời.
“Biệt thự Phong Hoa.” Đầu dây bên kia trả lời.
Diệp Đông nhếch miệng cười.
“Tôi tới.”
Sau đó anh cúp máy.
“Mấy tên côn đồ thu tiền bảo kê ở đây do ai quản lý?” Diệp Đông hỏi.
Thường Thuận vẫn nghi hoặc trong lòng những vẫn đáp.
“Lão Hưng thường được xưng tụng lão đại của khu này.”
Những tên tép riêu này thực sự không đáng để ông bỏ vào mắt, nên chỉ biết chứ cũng không quá quan tâm
Biệt thự Phong Hoa là một trong những căn biệt thự sang trọng và cao cấp ở vùng ngoại ô thành phố Tỉnh!
Ông chủ đằng sau căn biệt thự chính là Lão Hưng!
Trong những khu phố này “Lão Hưng” là cái tên mà ai cũng ngao ngán!
Bởi vậy chưa từng có ai dám gây sự ở căn biệt thự Phong Hoa, càng không ai dám gây ra rắc rối ở chỗ này.
Ngay lúc này ở căn biệt thự Hoa Phong, ánh đèn lấp lánh trông vô cùng nguy nga lộng lẫy, bãi đậu xe có đầy đủ các loại xe sang.
Ở cổng của biệt thự Phong Hoa, những gã bảo vệ cao to đang đứng ở đó.
Diệp Đông cùng Thường Thuận trực tiếp đi thẳng về phía cửa.
Bên trong một căn phòng biệt thự Phong Hoa.
“Ồ, nhìn đi? Là tên kia sao?”
Lúc này, Lão Hưng một bộ dạng cao cao tại thượng nhìn ra, căn bản cũng không để anh vào mắt.
Nhưng bởi vì là gần đêm rồi, dưới ánh đèn lóe ra phản chiếu bóng dáng dưới ánh sáng không quá rõ ràng.
“Có lẽ là hắn!”
“Cũng chỉ có hai người?”
Lão Hưng cảm thấy kẻ đến rất ngông cuồng, tiếng tăm của hắn không quá lớn nhưng ở khu này hắn là bá chủ, đến chỉ hai người là làm gì? Xin lỗi hay cảm thấy sợ?
“Là tới tìm chết hay xin lỗi?” Lão Hưng nói.
“Ha ha, có lẽ khi nghe danh đại ca hắn són ra quần rồi.” Đại Mão lên tiếng nịnh nọt
“Được rồi, nên độ lượng chút đi… Theo như cậu nói thì hắn cũng có chút năng lực, có thể thu nạp.”
Đại Mão gật đầu: “Quả thật không tệ! Cũng có thể! Chỉ là không thể em cùng anh em chịu ấm ức…”
“Hừ, còn không tự xem bản thân vô dụng mới ra nông nỗi!”
Lão Hưng mỉm cười nói tiếp: “Cứ xem thái độ hắn đã!”
Diệp Đông vừa đi tới cửa biệt thự số chín thì bị bốn tên bảo vệ trực tiếp ngăn cản lại.
“Đây không phải là nơi anh có thể đến! Mời anh đi ngay!” Bốn tên bảo vệ hừ lạnh nói.
Những người này có thể nhìn Diệp Đông cũng không thấy có chút giá trị nào!
Hơn nữa vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Sở Chấn Nam đi xe điện tới đây!
Làm sao loại người nghèo rớt mùng tơi như Diệp Đông có thể đến đây được cơ chứ!
“Tôi đến để tìm Đại Mão!”
Diệp Đông nói.
Lúc này, sắc mặt bốn tên bảo vệ chợt biến đổi. Trong đó trên mặt tên bảo vệ cầm đầu lộ ra vẻ tàn nhẫn.
“Thì ra chính là mày đã đánh mấy người Đại Mão!”
“Muốn vào cửa thì cũng được, nhưng phải chui dưới đũng quần bốn người anh em chúng tôi mà vào trong!”
Trên mặt Thường Thuận lạnh như băng, trong nháy mắt tỏa ra khí lạnh xung quanh.
“Khôn hồn thì cút!”
Thường Thuận gằn từng chữ.
“Lại còn đem theo lão già tới sao!”
“Lên đi, bắt chúng nó liếm chân chúng ta!”
Bốn tên bảo vệ lập tức vung cây gậy cao su trong tay lên.
“Cút ngay!” Diệp Đông khẽ quát.
Một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện đá một cước đã càn quét sạch đám người này.
Bốn tên bảo vệ đồng loạt ngã xuống, tiếng đau đơn vang lên, cả bốn đều ôm chân đau đớn!
Lúc này cảm giác như xương chân của bọn họ chuẩn bị nứt ra tới nơi rồi!
Vốn dĩ khi bọn họ nghe lời kể của Đại Mão còn không thèm để ý. Bây giờ xem như bọn họ chân chính nhìn thấy, cũng đã cảm nhận được rồi!
“Đại Mão đang ở đâu?”
Diệp Đông đạp lên ngực một tên bảo vệ hỏi.
Tên bảo vệ đó cảm giác như có một ngọn núi đang đè lên người mình!
Hắn ta cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ trên người Thường Thuận cùng Diệp Đông, hắn ta không chút nào hoài nghi nếu mình không trả lời, chỉ sợ Diệp Đông có thể giẫm chết mình!
“Lão Hưng cùng Đại Mão ở... Trong căn phòng vip ở biệt thự Phong Hoa!”
Tên bảo vệ co giật run rẩy trả lời.
Trong đại sảnh có mấy vị khách nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc không thôi!
Đây là biệt thự Phong Hoa! Là địa bàn của Lão Hưng - Thành Huy Hưng đấy!
Vậy mà có người dám gây sự ở chỗ này hay sao!
Bọn họ muốn tập trung xem xét kỹ hơn rốt cuộc là ai đã to gan lớn mật như vậy, nhưng lúc này bóng dáng của Diệp Đông đã biến mất ở cửa thang máy rồi.
Phòng số ba tầng tám là nơi của những người tôn quý!
Đây chính là phòng riêng của Thành Huy Hưng, bình thường tuyệt đối sẽ không mở cửa cho người ngoài, chỉ có khi nào Thành Huy Hưng mời khách quan trọng mới có thể sử dụng!