Chương 15: Kiều gia cạn tình
Diệp Đông hơi bất ngờ, cũng đứng dậy mở cửa, cả người vừa mới được thanh tẩy có chút thoải mái hơn.
“Em…tìm anh…có việc.”
“Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn đưa cha hội họp với Kiều gia…kia…không thể cùng anh ăn tối. Anh…”
Thật ra Kiều Lệ My cũng không rõ tại sao, nhưng Kiều gia lại yêu cầu chỉ muốn Kiều Lượng Nguyên cùng Kiều Lệ My có mặt. Cha cô nghe được người nhà mời mình thì vô cùng vui vẻ, vô tư đáp ứng.
Cô cũng khá khó xử, suy cho cùng Diệp Đông vẫn là chồng cô.
“Không sao. Dù sao ở Kiều gia kia anh cũng không là gì, đi cũng khiến mọi người thêm không vui thôi.”
Kiều Lệ My hơi bối rối, cô quả thực không muốn gặp những người giả nhân giả nghĩa ở Kiều gia kia, nhưng cha cô thì lại luôn tin vào tình thân của họ. Cô thực sự cũng không còn cách nào khác.
Nét mặt Kiều Lệ My có chút bất đắc dĩ, Diệp Đông dường như sau khi tiếp nhận tu luyện thì mọi giác quan đều nhạy bén hơn, chỉ cần nhìn qua anh cũng cảm nhận được Kiều Lệ My là không cam tâm mà đi.
Bản thân Diệp Đông cũng vô cùng khó hiểu, Kiều gia kia cần gì ở họ chứ? Tình thân? Anh không tin, bao năm qua anh nhìn vào mắt, thái độ từng người Kiều gia đối với anh, đối với cha con Kiều Lệ My.
“Cẩn thận.”
Diệp Đông cũng không tiện nhiều lời, anh cũng không thể ngăn cản cô cùng cha đến đó. Nhưng trong lòng anh cũng có dự cảm bữa cơm này có lẽ là hồng môn yến của Kiều gia.
Còn về mục đích anh đã để Thường Thuận điều tra một chút, suy cho cùng cha con Kiều Lệ My nhiều năm qua cũng xem như ân nhân của anh và mẹ anh. Đã có ân thì nên báo, huống hồ…Kiều Lệ My cũng xem như là vợ anh.
Trong phút chốc anh cảm thấy việc chồng bảo vệ vợ cũng là điều đương nhiên, rất nhanh Diệp Đông hơi lung túng nhìn Kiều Lệ My như tỉnh lại.
“Anh…đi thăm mẹ, có việc cần cứ gọi anh.”
Nói xong Diệp Đông nhanh đóng cửa bỏ đi ra ngoài, Kiều Lệ My hơi sững sờ, dù sao thì thái độ Diệp Đông thật khó hiểu.
Có lẽ nào lại không vui hay tự ti?
Kiều Lệ My thầm nghĩ có lẽ sau này nên hạn chế làm Diệp Đông cảm thấy bản thân vô dụng mới được.
Rất nhanh đến tối, Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên đã đến Nhà hàng Vĩnh Thụy.
Trong phòng riêng đã đặt trước, một nhà Kiều gia ngồi ở bàn ăn, thức ăn lần này đều là món mà Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên thích.
Kiều Lệ My hơi nhíu mày trong lòng có dự cảm không lành, còn Kiều Lượng Nguyên vui vẻ ăn uống, ai mời cũng nâng ly.
“Anh, dù sao trước đó em có lớn tiếng vẫn mong anh đừng chấp, sau này mọi người có thể về lại Kiều gia, một nhà cùng nhau.”
Kiều Phong nâng ly, vẻ mặt cười nói vô cùng giả tạo. Kiều Lượng Nguyên lại cho là thật lòng.
“Không, không sao, chỉ cần cả nhà hòa thuận là đủ.”
Nói xong cũng không chờ Kiều Phong uống đã tự mình uống cạn. Kiều Lượng Nguyên vì quá nhu nhược lại không hiểu được sự đời dối trá, chính là không ngờ được người nhà lừa dối, luôn dùng chân tâm mà đối đãi.
Nhưng trong mắt đám người Kiều gia đó là ngu ngốc, ngốc hết thuốc chữa, mà đó cũng là thứ họ thích thú.
“Cha, đừng uống nữa, nhiều rồi.”
Kiều Lượng Nguyên vỗ tay con gái, muốn cô yên tâm, ông không sao. là ông đang vui. Cuối cùng Kiều gia cũng có ngày hòa thuận, ông còn đang muốn làm sao để dọn về lại Kiều gia, suy cho cùng người nhà với nhau vẫn dễ sống hơn.
“Chị họ, vậy là không được. Đây là cả nhà muốn thiết đãi hai người cũng là xin lỗi hai người, phải hết mình chứ. Con xin kính bác một ly.”
Kiều Ngọc Nhã cười nói ẩn ý, lại nâng lý mời Kiều Lượng Nguyên, cứ thế qua lại chẳng mấy chốc Kiều Lượng Nguyên đã say bí tỉ, không còn nhìn ra hình người.
Chỉ động chút là gục xuống bàn, thật sự là say trong vui sướng.
Kiều Lệ My mắt thấy cha đã không thể uống tiếp, bản thân cũng muốn kiếm cớ thoái lui, nghĩ đến chuyện dọn về lại Kiều gia lòng cô ngàn lần không muốn.
“Chú ba, các em, cảm ơn mọi người, nhưng cha đã say, con xin phép đưa cha về.”
“Chị, khoan đi đã. Dù sao bác có Hoàng Uy chăm sóc, em nghĩ chị nên chăm sóc người khác.”
Kiều Ngọc Nhã lúc này cũng không còn muốn vác lên bộ mặt giả tạo nữa, mỉm cười một cách âm hiểm.
Nhìn vẻ mặt những người trong phòng, Kiều Lệ My trong lòng hơi lộp bộp.
“Ý em là…Mọi người định làm gì cha tôi?”
“Chị à, đừng loạn, bác là người thế nào Kiều gia này còn cần làm gì sao? Chị nên...lo cho chị mới đúng.”
Vừa nói Kiều Ngọc Nhã tiến lại gần Kiều Lệ My, ánh mắt vô cùng ganh tỵ.
“Xinh đẹp, mỹ nhân, tài giỏi? Cũng chỉ là công cụ lăn lộn trên giường đàn ông mà thôi.”
Kiều Ngọc Nhã gằn từng chữ.
“Hoàng Uy, làm gì đó, còn không ra tay nhanh đi, Vinh thiếu chờ đến sốt ruột rồi đó.”
Vừa dứt lời, Kiều Hoàng Uy xông đến bóp miệng Kiều Lệ My đổ hết một ly rượu trắng vào miệng cô. Vì Kiều Hoàng Uy đổ quá nhanh, Kiều Lệ My sặc sụa ho khan giữ dội.
“Các người…làm gì?”
Kiều Lệ My bị ép nuốt hết ly rượu, vừa ho vừa hét lên.
“Chị nghĩ xem…đây là Kiều gì muốn tốt cho chị nha. Tên phế vật kia không giúp chị, Vinh Vỹ giúp chị. Ly rượu kia chứa lượng lớn thuốc kích dục, chị…có lẽ nên nghĩ cách làm sao lăn lộn trên giường cùng Vinh thiếu cho tốt. Ít nhất đó là điều chị có thể giúp cho Kiều gia.”
Nhìn gương mặt ửng đỏ của Kiều Lệ My, Kiều Ngọc Nhã cũng không ngại nói thẳng.
“Các người lừa gạt cha tôi, lừa gạt tôi. Đều là người Kiều gia, sao các người làm vậy? khụ khụ.”
Kiều Lệ My bật khóc, cô không ngờ đều là người Kiều gia họ lại có thể làm như thế với cô.
“Lệ My, cháu chính vì mang họ Kiều, là người Kiều gia. Đây là vì lợi ích Kiều gia, xem như đây là chuyện cháu nên làm. Cứ phục vụ Vinh Vỹ cho tốt, ngày sau cậu ta vui vẻ cháu cũng được lợi. Còn hơn ở bên cạnh tên vô dụng kia.”
“Chú ba…chú…”
Kiều Phong cũng không muốn nghe thêm.
“Hoàng Uy, nhanh đưa nó đi.”
Dứt lời, Kiều Hoàng Uy đã vác Kiều Lệ My đi ra xông thẳng lên tầng cao nhất của nhà hàng Vĩnh Thụy.
Phải biết nhà hàng cao cấp luôn có phòng riêng nghỉ ngơi cho khách VIP, nhất là nhà hàng như Vĩnh Thụy ra vào là tầng lớp thượng lưu.
Rất nhiều tiệc rượu thâu đêm, nơi nghỉ ngơi cần chuẩn bị chu đáo.
Vứt Kiều Lệ My xuống giường, Kiều Hoàng Uy nhanh chóng đi ra khóa trái cửa. Toàn thân Kiều Lệ My đau đớn, lại vô lực, trong cơ thể có luồng khí nóng mơ hồ xông thẳng ra.
“Cứu…tôi…”
Kiều Lệ My dùng hết sức kéo thân thể đến bên cửa, nhưng không tài nào mở được.
- --------------------------
Cả nhà có thể like hoặc cmt nhẹ cho mình có xí động lực với ạ...
“Em…tìm anh…có việc.”
“Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn đưa cha hội họp với Kiều gia…kia…không thể cùng anh ăn tối. Anh…”
Thật ra Kiều Lệ My cũng không rõ tại sao, nhưng Kiều gia lại yêu cầu chỉ muốn Kiều Lượng Nguyên cùng Kiều Lệ My có mặt. Cha cô nghe được người nhà mời mình thì vô cùng vui vẻ, vô tư đáp ứng.
Cô cũng khá khó xử, suy cho cùng Diệp Đông vẫn là chồng cô.
“Không sao. Dù sao ở Kiều gia kia anh cũng không là gì, đi cũng khiến mọi người thêm không vui thôi.”
Kiều Lệ My hơi bối rối, cô quả thực không muốn gặp những người giả nhân giả nghĩa ở Kiều gia kia, nhưng cha cô thì lại luôn tin vào tình thân của họ. Cô thực sự cũng không còn cách nào khác.
Nét mặt Kiều Lệ My có chút bất đắc dĩ, Diệp Đông dường như sau khi tiếp nhận tu luyện thì mọi giác quan đều nhạy bén hơn, chỉ cần nhìn qua anh cũng cảm nhận được Kiều Lệ My là không cam tâm mà đi.
Bản thân Diệp Đông cũng vô cùng khó hiểu, Kiều gia kia cần gì ở họ chứ? Tình thân? Anh không tin, bao năm qua anh nhìn vào mắt, thái độ từng người Kiều gia đối với anh, đối với cha con Kiều Lệ My.
“Cẩn thận.”
Diệp Đông cũng không tiện nhiều lời, anh cũng không thể ngăn cản cô cùng cha đến đó. Nhưng trong lòng anh cũng có dự cảm bữa cơm này có lẽ là hồng môn yến của Kiều gia.
Còn về mục đích anh đã để Thường Thuận điều tra một chút, suy cho cùng cha con Kiều Lệ My nhiều năm qua cũng xem như ân nhân của anh và mẹ anh. Đã có ân thì nên báo, huống hồ…Kiều Lệ My cũng xem như là vợ anh.
Trong phút chốc anh cảm thấy việc chồng bảo vệ vợ cũng là điều đương nhiên, rất nhanh Diệp Đông hơi lung túng nhìn Kiều Lệ My như tỉnh lại.
“Anh…đi thăm mẹ, có việc cần cứ gọi anh.”
Nói xong Diệp Đông nhanh đóng cửa bỏ đi ra ngoài, Kiều Lệ My hơi sững sờ, dù sao thì thái độ Diệp Đông thật khó hiểu.
Có lẽ nào lại không vui hay tự ti?
Kiều Lệ My thầm nghĩ có lẽ sau này nên hạn chế làm Diệp Đông cảm thấy bản thân vô dụng mới được.
Rất nhanh đến tối, Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên đã đến Nhà hàng Vĩnh Thụy.
Trong phòng riêng đã đặt trước, một nhà Kiều gia ngồi ở bàn ăn, thức ăn lần này đều là món mà Kiều Lệ My cùng Kiều Lượng Nguyên thích.
Kiều Lệ My hơi nhíu mày trong lòng có dự cảm không lành, còn Kiều Lượng Nguyên vui vẻ ăn uống, ai mời cũng nâng ly.
“Anh, dù sao trước đó em có lớn tiếng vẫn mong anh đừng chấp, sau này mọi người có thể về lại Kiều gia, một nhà cùng nhau.”
Kiều Phong nâng ly, vẻ mặt cười nói vô cùng giả tạo. Kiều Lượng Nguyên lại cho là thật lòng.
“Không, không sao, chỉ cần cả nhà hòa thuận là đủ.”
Nói xong cũng không chờ Kiều Phong uống đã tự mình uống cạn. Kiều Lượng Nguyên vì quá nhu nhược lại không hiểu được sự đời dối trá, chính là không ngờ được người nhà lừa dối, luôn dùng chân tâm mà đối đãi.
Nhưng trong mắt đám người Kiều gia đó là ngu ngốc, ngốc hết thuốc chữa, mà đó cũng là thứ họ thích thú.
“Cha, đừng uống nữa, nhiều rồi.”
Kiều Lượng Nguyên vỗ tay con gái, muốn cô yên tâm, ông không sao. là ông đang vui. Cuối cùng Kiều gia cũng có ngày hòa thuận, ông còn đang muốn làm sao để dọn về lại Kiều gia, suy cho cùng người nhà với nhau vẫn dễ sống hơn.
“Chị họ, vậy là không được. Đây là cả nhà muốn thiết đãi hai người cũng là xin lỗi hai người, phải hết mình chứ. Con xin kính bác một ly.”
Kiều Ngọc Nhã cười nói ẩn ý, lại nâng lý mời Kiều Lượng Nguyên, cứ thế qua lại chẳng mấy chốc Kiều Lượng Nguyên đã say bí tỉ, không còn nhìn ra hình người.
Chỉ động chút là gục xuống bàn, thật sự là say trong vui sướng.
Kiều Lệ My mắt thấy cha đã không thể uống tiếp, bản thân cũng muốn kiếm cớ thoái lui, nghĩ đến chuyện dọn về lại Kiều gia lòng cô ngàn lần không muốn.
“Chú ba, các em, cảm ơn mọi người, nhưng cha đã say, con xin phép đưa cha về.”
“Chị, khoan đi đã. Dù sao bác có Hoàng Uy chăm sóc, em nghĩ chị nên chăm sóc người khác.”
Kiều Ngọc Nhã lúc này cũng không còn muốn vác lên bộ mặt giả tạo nữa, mỉm cười một cách âm hiểm.
Nhìn vẻ mặt những người trong phòng, Kiều Lệ My trong lòng hơi lộp bộp.
“Ý em là…Mọi người định làm gì cha tôi?”
“Chị à, đừng loạn, bác là người thế nào Kiều gia này còn cần làm gì sao? Chị nên...lo cho chị mới đúng.”
Vừa nói Kiều Ngọc Nhã tiến lại gần Kiều Lệ My, ánh mắt vô cùng ganh tỵ.
“Xinh đẹp, mỹ nhân, tài giỏi? Cũng chỉ là công cụ lăn lộn trên giường đàn ông mà thôi.”
Kiều Ngọc Nhã gằn từng chữ.
“Hoàng Uy, làm gì đó, còn không ra tay nhanh đi, Vinh thiếu chờ đến sốt ruột rồi đó.”
Vừa dứt lời, Kiều Hoàng Uy xông đến bóp miệng Kiều Lệ My đổ hết một ly rượu trắng vào miệng cô. Vì Kiều Hoàng Uy đổ quá nhanh, Kiều Lệ My sặc sụa ho khan giữ dội.
“Các người…làm gì?”
Kiều Lệ My bị ép nuốt hết ly rượu, vừa ho vừa hét lên.
“Chị nghĩ xem…đây là Kiều gì muốn tốt cho chị nha. Tên phế vật kia không giúp chị, Vinh Vỹ giúp chị. Ly rượu kia chứa lượng lớn thuốc kích dục, chị…có lẽ nên nghĩ cách làm sao lăn lộn trên giường cùng Vinh thiếu cho tốt. Ít nhất đó là điều chị có thể giúp cho Kiều gia.”
Nhìn gương mặt ửng đỏ của Kiều Lệ My, Kiều Ngọc Nhã cũng không ngại nói thẳng.
“Các người lừa gạt cha tôi, lừa gạt tôi. Đều là người Kiều gia, sao các người làm vậy? khụ khụ.”
Kiều Lệ My bật khóc, cô không ngờ đều là người Kiều gia họ lại có thể làm như thế với cô.
“Lệ My, cháu chính vì mang họ Kiều, là người Kiều gia. Đây là vì lợi ích Kiều gia, xem như đây là chuyện cháu nên làm. Cứ phục vụ Vinh Vỹ cho tốt, ngày sau cậu ta vui vẻ cháu cũng được lợi. Còn hơn ở bên cạnh tên vô dụng kia.”
“Chú ba…chú…”
Kiều Phong cũng không muốn nghe thêm.
“Hoàng Uy, nhanh đưa nó đi.”
Dứt lời, Kiều Hoàng Uy đã vác Kiều Lệ My đi ra xông thẳng lên tầng cao nhất của nhà hàng Vĩnh Thụy.
Phải biết nhà hàng cao cấp luôn có phòng riêng nghỉ ngơi cho khách VIP, nhất là nhà hàng như Vĩnh Thụy ra vào là tầng lớp thượng lưu.
Rất nhiều tiệc rượu thâu đêm, nơi nghỉ ngơi cần chuẩn bị chu đáo.
Vứt Kiều Lệ My xuống giường, Kiều Hoàng Uy nhanh chóng đi ra khóa trái cửa. Toàn thân Kiều Lệ My đau đớn, lại vô lực, trong cơ thể có luồng khí nóng mơ hồ xông thẳng ra.
“Cứu…tôi…”
Kiều Lệ My dùng hết sức kéo thân thể đến bên cửa, nhưng không tài nào mở được.
- --------------------------
Cả nhà có thể like hoặc cmt nhẹ cho mình có xí động lực với ạ...