Chương 92: Nếu người này là kẻ hèn nhát thì mình là gì?
Có thể là do sự xuất hiện của Trương Hùng khiến Từ Uyển có chỗ dựa, tiếng nức nở của cô ấy càng nhỏ dần.
"Tiểu Uyển, nói cho anh biết, ai vừa chạm vào em?", giọng của Trương Hùng rất nhỏ, cứ như sợ làm cho Từ Uyển kinh hãi.
'Từ Uyển từ từ ngẩng đầu lên trong vòng tay của Trương Hùng, khuôn mặt đẫm lệ, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt.
"Anh rể... em... em không biết, em... em sợ..”, giọng nói của Từ Uyển rất nhỏ, còn hơi run rẩy, vừa nãy cô ấy thật sự bị dọa sợ chết khiếp. Cô ấy rất khó tưởng tượng nếu Trương Hùng không đến, thì bây giờ cô ấy sẽ ra nông nỗi gì.
"Không sao, không sao”, Trương Hùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Từ Uyển: “Anh rể sẽ giúp em tìm ra người đó”.
Trương Hùng vẫy tay với Trương Khiết đang đứng bên cạnh, Trương Khiết mặc dù khá sợ hãi nhưng cô ấy kiên cường hơn Từ Uyển và Tôn Lam rất nhiều.
"Giúp anh chăm sóc em ấy”, Trương Hùng năm lấy vai Từ Uyển, đưa cô ấy vào vòng tay của Trương Khiết, sau đó quay lại, liếc nhìn xung quanh, nói: “Ai vừa ra tay?”
Giọng của Trương Hùng không lớn, nhưng rất nặng nề, như thể anh đang chất vấn.
“Cậu em, có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu thế cục nhỉ?”, người phụ nữ trung niên lười biếng vươn vai: “Bây giờ không phải là lúc cậu chất vấn chúng tôi”.
"Ai đã ra tay?", Trương Hùng không thèm liếc nhìn người phụ nữ trung niên, đôi mắt anh dán chặt vào người đàn ông vạm vỡ gần Từ Uyển nhất.
Trong mắt Trương Hùng mang theo vẻ hung dữ, lạnh lùng và khinh thường. Đối diện với ánh mắt của Trương Hùng, bao nhiêu ông trùm quân phiệt đều run sợ và quỳ xuống cầu xin tha mạng. Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt Trương Hùng.
Người đàn ông vạm vỡ đó lùi lại mấy bước rồi mới phản ứng lại, cảnh tượng trước ánh mắt khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lên tiếng mắng Trương Hùng: “Là ông đây động vào cô ta đấy, mày có thể làm gì... a!”
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói xong, đã hét lên một tiếng đau đớn, chói tai đến mức làm cho màng nhĩ của người nghe bị tổn thương.
Cánh tay của người đàn ông vạm vỡ bị Trương Hùng bẻ gãy, hai chiếc xương sắc nhọn đâm vào da cánh tay, máu phun khắp cơ thể. Cảnh tượng này khiến những tên đồng bọn của hắn thường xuyên chém giết cũng vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn, Tôn Lam rụt rè hét lên một tiếng.
Trương Hùng vừa buông tay, người đàn ông vạm vỡ bị gãy tay ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn khắp sàn.
Người phụ nữ trung niên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi việc cũng lùi lại mấy bước.
Trương Hùng đánh người khác gãy một cánh tay mà giống như vừa làm một việc hết sức bình thường, anh nhìn sang một người đàn ông vạm vỡ khác: “Còn ai đã động vào cô ấy nữa? Mày sao?"
Một người đàn ông vạm vỡ khác thấy Trương Hùng nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống, cảnh tượng vừa nãy khiến họ sợ hãi, đã khi nào bọn họ thấy cảnh thẳng thừng bẻ gấy tay người khác bao giờ đâu?
"Mày có động vào cô ấy không?", Trương Hùng hỏi với giọng rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông vạm vỡ cúi đầu, lắc đầu quầy quậy.
“Tao không tin”, khóe miệng Trương Hùng khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay của đối phương, dùng sức bẻ gãy.
“A!”, lại một tiếng hét nữa vang lên.
Trương Hùng buông tay, đi đến người tiếp theo.
'Tôn Lam ở một bên rên rỉ, nằm trên mặt đất nôn khan.
Hai tên đàn em của Trương Thành và bạn gái của họ lúc. này thậm chí không dám nhìn Trương Hùng. Bọn họ vẫn nhớ rõ như in vừa nãy họ đã chế nhạo Trương Hùng như thế nào.
Anh không phải là con người, rõ ràng là một ác quỷ! Vậy mà mình lại bảo loại người này là kẻ hèn nhát sao?
Nếu người này là kẻ hèn nhát thì mình là gì?
Lúc này, người phụ nữ trung niên cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một ngọn núi, không ngừng tạo áp lực cho mình. Nếu cứ để anh tiếp tục như vậy thì chäc chẳn bản thân sẽ bị nghiền nát, người phụ nữ không chịu được bầu không khí như vậy nữa, bỗng hét lên: “Đủ rồi!"
"Tiểu Uyển, nói cho anh biết, ai vừa chạm vào em?", giọng của Trương Hùng rất nhỏ, cứ như sợ làm cho Từ Uyển kinh hãi.
'Từ Uyển từ từ ngẩng đầu lên trong vòng tay của Trương Hùng, khuôn mặt đẫm lệ, hàng mi dài vẫn còn vương nước mắt.
"Anh rể... em... em không biết, em... em sợ..”, giọng nói của Từ Uyển rất nhỏ, còn hơi run rẩy, vừa nãy cô ấy thật sự bị dọa sợ chết khiếp. Cô ấy rất khó tưởng tượng nếu Trương Hùng không đến, thì bây giờ cô ấy sẽ ra nông nỗi gì.
"Không sao, không sao”, Trương Hùng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Từ Uyển: “Anh rể sẽ giúp em tìm ra người đó”.
Trương Hùng vẫy tay với Trương Khiết đang đứng bên cạnh, Trương Khiết mặc dù khá sợ hãi nhưng cô ấy kiên cường hơn Từ Uyển và Tôn Lam rất nhiều.
"Giúp anh chăm sóc em ấy”, Trương Hùng năm lấy vai Từ Uyển, đưa cô ấy vào vòng tay của Trương Khiết, sau đó quay lại, liếc nhìn xung quanh, nói: “Ai vừa ra tay?”
Giọng của Trương Hùng không lớn, nhưng rất nặng nề, như thể anh đang chất vấn.
“Cậu em, có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu thế cục nhỉ?”, người phụ nữ trung niên lười biếng vươn vai: “Bây giờ không phải là lúc cậu chất vấn chúng tôi”.
"Ai đã ra tay?", Trương Hùng không thèm liếc nhìn người phụ nữ trung niên, đôi mắt anh dán chặt vào người đàn ông vạm vỡ gần Từ Uyển nhất.
Trong mắt Trương Hùng mang theo vẻ hung dữ, lạnh lùng và khinh thường. Đối diện với ánh mắt của Trương Hùng, bao nhiêu ông trùm quân phiệt đều run sợ và quỳ xuống cầu xin tha mạng. Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt Trương Hùng.
Người đàn ông vạm vỡ đó lùi lại mấy bước rồi mới phản ứng lại, cảnh tượng trước ánh mắt khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn lên tiếng mắng Trương Hùng: “Là ông đây động vào cô ta đấy, mày có thể làm gì... a!”
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói xong, đã hét lên một tiếng đau đớn, chói tai đến mức làm cho màng nhĩ của người nghe bị tổn thương.
Cánh tay của người đàn ông vạm vỡ bị Trương Hùng bẻ gãy, hai chiếc xương sắc nhọn đâm vào da cánh tay, máu phun khắp cơ thể. Cảnh tượng này khiến những tên đồng bọn của hắn thường xuyên chém giết cũng vô thức nhắm mắt lại, không dám nhìn, Tôn Lam rụt rè hét lên một tiếng.
Trương Hùng vừa buông tay, người đàn ông vạm vỡ bị gãy tay ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn khắp sàn.
Người phụ nữ trung niên luôn tỏ ra thờ ơ với mọi việc cũng lùi lại mấy bước.
Trương Hùng đánh người khác gãy một cánh tay mà giống như vừa làm một việc hết sức bình thường, anh nhìn sang một người đàn ông vạm vỡ khác: “Còn ai đã động vào cô ấy nữa? Mày sao?"
Một người đàn ông vạm vỡ khác thấy Trương Hùng nhìn mình, vội vàng cúi đầu xuống, cảnh tượng vừa nãy khiến họ sợ hãi, đã khi nào bọn họ thấy cảnh thẳng thừng bẻ gấy tay người khác bao giờ đâu?
"Mày có động vào cô ấy không?", Trương Hùng hỏi với giọng rất nhẹ nhàng.
Người đàn ông vạm vỡ cúi đầu, lắc đầu quầy quậy.
“Tao không tin”, khóe miệng Trương Hùng khẽ mỉm cười, vươn tay nắm lấy cánh tay của đối phương, dùng sức bẻ gãy.
“A!”, lại một tiếng hét nữa vang lên.
Trương Hùng buông tay, đi đến người tiếp theo.
'Tôn Lam ở một bên rên rỉ, nằm trên mặt đất nôn khan.
Hai tên đàn em của Trương Thành và bạn gái của họ lúc. này thậm chí không dám nhìn Trương Hùng. Bọn họ vẫn nhớ rõ như in vừa nãy họ đã chế nhạo Trương Hùng như thế nào.
Anh không phải là con người, rõ ràng là một ác quỷ! Vậy mà mình lại bảo loại người này là kẻ hèn nhát sao?
Nếu người này là kẻ hèn nhát thì mình là gì?
Lúc này, người phụ nữ trung niên cảm thấy người đàn ông trước mặt giống như một ngọn núi, không ngừng tạo áp lực cho mình. Nếu cứ để anh tiếp tục như vậy thì chäc chẳn bản thân sẽ bị nghiền nát, người phụ nữ không chịu được bầu không khí như vậy nữa, bỗng hét lên: “Đủ rồi!"