Chương : 12
Căn cứ vào truyền thuyết, một ngày nào đó Cung điện cát vàng mộng ảo giáng xuống trước thần điện vương quốc Pima, đại thần sa mạc đứng giữa đám quỷ quân hung mãnh chọn ra cô dâu bầu bạn với y vĩnh viễn.
Cô dâu tên là Saichi, dung nhan mị hoặc tươi đẹp, làm thần sa mạc yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, liền được mang về Cung điện cát vàng như vậy, sau đó được nữ thần Mielpa, mẹ của đại thần ban cho sinh mệnh bất tử, từ đấy cùng tiến cùng lui với chồng, ái tình nồng nàn như hình với bóng.
Lại qua một ngàn năm, nhà sử học căn cứ văn thư lưu trữ trong vườn ngự uyển vương quốc Pima, tìm ra ghi chép ngàn năm trước của sử gia hoàng thất, bên trong tỉ mỉ ghi lại quá trình đại thần giáng xuống.
Điểm đáng ngờ duy nhất chính là: trong sách gọi Saichi là hoàng tử, chứ không phải công chúa.
Nhà sử học bởi vậy lại đi hỏi một đống nhà ngôn ngữ học lịch sử và nhà dân tộc học, cuối cùng làm ra kết luận: hoàng tử Pima này thật ra là công chúa, từ nhỏ được dạy dỗ như nam giới, để sau khi lớn lên kế thừa vương vị, lại gặp phải nghịch thần đoạt ngôi, nàng mặc lại nữ y chạy khỏi. Sau khi cầu được đại thần giúp đỡ, liền trở về phục quốc.
Nhà sử học bởi vậy nhận định: sự thật lịch sử cùng truyền thuyết gán ghép giải thích miễn cưỡng, trở thành một câu chuyện tình yêu xúc động lòng người.
Bây giờ trở lại chuyện phát sinh lúc ấy, cũng chính là lúc đại thần cầm một thông cáo treo thưởng đến vương quốc Pima bắt vợ.
Theo như mấy trăm cấm vệ quân nghĩ lại phát run đã đứng giữa quảng trường trước thần điện khi ấy kể lại, đại thần rất tức giận nói mấy câu với hoàng tử Saichi, sau đó vươn tay muốn dẫn hoàng tử đi.
Hoàng tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bảo người nhà và Yage đều đến trước mặt hắn.
Trong quảng trường không có ai trong lòng không yên như Yage, gã làm phản đoạt quyền, khiến hoàng tử chạy trốn khỏi thành, hiện giờ hoàng tử trở về, còn có một chỗ dựa vững chắc là đại thần sa mạc không ai ngăn cản được, xem ra mình không thể lập tức chạy trốn.
Chỉ với quỷ quân canh giữ bốn phía thôi, gã cũng đã không thể trốn, đành phải kiên trì đi về phía trước, xem hoàng tử muốn xử lý mình như thế nào.
Lời hoàng tử nói ra lại rất bất ngờ.
Hắn nói với phụ vương, hoàng gia mấy chục năm gần đây xa hoa phung phí, chính sự buông lỏng, nếu không có quân đội hoàn mỹ do tướng quân Yage huấn luyện, nước láng giềng như hổ rình mồi sớm đã sang ức hiếp, vương quốc Pima bị diệt hoặc nuốt cũng là chuyện sớm hay muộn, còn không bằng giữ Yage lại, mới có thể giúp đỡ bảo vệ quê hương lâu dài.
Hắn còn nói, Yage sau khi đoạt quyền cũng không thực thi chính sách tàn bạo, đối với cả nhà quốc vương cũng coi như trọng đãi, bản thân hoàng tử lại không thể kế vị.
Không bằng như vậy đi, gả công chúa Shata cho Yage, như vậy quốc vương cùng hoàng hậu chẳng những có thể hưởng thụ thanh bình, còn thêm một người giỏi trị quốc giữ nước, một công đôi việc.
Cuối cùng hoàng tử nói với Yage, vương quốc Pima liền giao cho gã, ngoài ra, quốc vương Bageke bội tín vong nghĩa, hoàng tử sẽ để lại quỷ quân để lên kế hoạch, cho Bageke chịu chút giáo huấn, còn giáo huấn phạm vi lớn nhỏ ra sao, do Yage quyết định.
Đương nhiên, hoàng tử cũng có một phần ngoại lệ, hắn cách một khoảng thời gian sẽ trở lại vương quốc Pima xem, nếu Yage ức hiếp người nhà hắn, đại thần sẽ thay hắn ra tay giết người.
Dụ dỗ và thủ đoạn cái gì cũng có, nói xem Yage có thể không chấp nhận hay sao? Ngay cả bản thân công chúa cũng nguyện ý, quốc vương hoàng hậu suy nghĩ một chút, cũng đều vui vẻ tán thành.
Hoàng tử căn dặn xong, tính kiên nhẫn của đại thần sa mạc vừa vặn dùng hết, chỉ thấy trời đất âm u, cát bụi cuồn cuộn thổi lên, một hồi lâu sau, đại thần cùng cô dâu cũng không thấy đâu nữa.
Một đống quỷ binh cùng cấm vệ quân cứ đứng ngốc ngoài thần điện như vậy, mắt thường đối diện hốc mắt xương khô, hai bên không nói gì.
Đại thần cùng cô dâu đi đâu mất rồi?
Archi chỉ nhớ lúc đang muốn nói thêm mấy câu với người nhà, trước mắt liền đen kịt, cánh tay to khỏe ôm sau thắt lưng hắn, đất xoay trời chuyển, tiếp theo rơi vào một mảnh nước.
Giãy giụa ngoi lên từ trong nước, phát hiện mình ở giữa một hồ tắm cỡ lớn được khảm đá quý, màu nước xanh biếc trong suốt, bốn phía một mảnh xanh lá sum suê, cỏ hoa tuyệt diệu, hồ tắm này còn là lộ thiên, nằm trong vườn hoa chim líu lo hót.
Bên cạnh vườn hoa, cung điện màu đỏ hoa hồng nguy nga sừng sững.
“Nơi này là… Cung điện cát vàng?” Hỏi vị thần đứng bên hồ tắm.
“Ừ!” Thần linh trả lời, sắc mặt vẫn nghiêm túc.
Archi cũng thật hoài niệm cái khi ngốc nhìn hắn tắm rửa còn có thể chảy máu mũi, thú vị biết bao nhiêu, bất quá nếu trực tiếp ném hắn vào hồ tắm, chính là muốn mình tắm rửa à?
“Cùng nhau tắm.” Archi nói, cố ý dụ dỗ.
Thần linh không nói lời nào, động tác lại nhanh chóng, bỏ đi áo tơ tằm đen, cũng nhảy vào hồ tắm, sau đó chằm chằm nhìn cô dâu vừa mới chộp tới, tiếp tục nhìn không chớp mắt.
“Giúp ta tắm lưng!” Hắn ghé sấp bên thành hồ, cong mắt lại nói.
“Ta là thần, chỉ có thể là ngươi hầu hạ ta.” Đại thần lạnh lùng nói, mắt màu hổ phách lại phản bội lãnh ý kia, nổi lên hai bụi lửa nóng.
Tính ngạo nghễ của hoàng tử lại phát tác, sao, làm thần ngon lắm phải không?
Hắn tinh mắt phát hiện trên trán thần linh đổ mạnh mồ hôi.
Cười trộm, hắn thẳng thắn ngã ra sau, trực tiếp dựa vào ngực thần linh.
“Ngươi ngày đó làm ta rất đau, cũng không mắng ngươi, bây giờ giúp ta tắm lưng một cái cũng không được sao?” Nửa giận nửa làm nũng. “Ngốc ——”
Cái tên quen thuộc kia là thần chú vạn linh, đập tan mặt nạ thần linh, y ôm chặt thân thể màu mật ong kia, thở gấp nói. “Vợ, ta giúp ngươi tắm lưng, giúp ngươi lau khô tóc…”
Ái chà chà, suối nước xanh lục trong suốt đều bị động tác mạnh kế tiếp quậy cho vẩn đục!
Rất lâu, rất lâu ——
Cô dâu tên là Saichi, dung nhan mị hoặc tươi đẹp, làm thần sa mạc yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, liền được mang về Cung điện cát vàng như vậy, sau đó được nữ thần Mielpa, mẹ của đại thần ban cho sinh mệnh bất tử, từ đấy cùng tiến cùng lui với chồng, ái tình nồng nàn như hình với bóng.
Lại qua một ngàn năm, nhà sử học căn cứ văn thư lưu trữ trong vườn ngự uyển vương quốc Pima, tìm ra ghi chép ngàn năm trước của sử gia hoàng thất, bên trong tỉ mỉ ghi lại quá trình đại thần giáng xuống.
Điểm đáng ngờ duy nhất chính là: trong sách gọi Saichi là hoàng tử, chứ không phải công chúa.
Nhà sử học bởi vậy lại đi hỏi một đống nhà ngôn ngữ học lịch sử và nhà dân tộc học, cuối cùng làm ra kết luận: hoàng tử Pima này thật ra là công chúa, từ nhỏ được dạy dỗ như nam giới, để sau khi lớn lên kế thừa vương vị, lại gặp phải nghịch thần đoạt ngôi, nàng mặc lại nữ y chạy khỏi. Sau khi cầu được đại thần giúp đỡ, liền trở về phục quốc.
Nhà sử học bởi vậy nhận định: sự thật lịch sử cùng truyền thuyết gán ghép giải thích miễn cưỡng, trở thành một câu chuyện tình yêu xúc động lòng người.
Bây giờ trở lại chuyện phát sinh lúc ấy, cũng chính là lúc đại thần cầm một thông cáo treo thưởng đến vương quốc Pima bắt vợ.
Theo như mấy trăm cấm vệ quân nghĩ lại phát run đã đứng giữa quảng trường trước thần điện khi ấy kể lại, đại thần rất tức giận nói mấy câu với hoàng tử Saichi, sau đó vươn tay muốn dẫn hoàng tử đi.
Hoàng tử nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bảo người nhà và Yage đều đến trước mặt hắn.
Trong quảng trường không có ai trong lòng không yên như Yage, gã làm phản đoạt quyền, khiến hoàng tử chạy trốn khỏi thành, hiện giờ hoàng tử trở về, còn có một chỗ dựa vững chắc là đại thần sa mạc không ai ngăn cản được, xem ra mình không thể lập tức chạy trốn.
Chỉ với quỷ quân canh giữ bốn phía thôi, gã cũng đã không thể trốn, đành phải kiên trì đi về phía trước, xem hoàng tử muốn xử lý mình như thế nào.
Lời hoàng tử nói ra lại rất bất ngờ.
Hắn nói với phụ vương, hoàng gia mấy chục năm gần đây xa hoa phung phí, chính sự buông lỏng, nếu không có quân đội hoàn mỹ do tướng quân Yage huấn luyện, nước láng giềng như hổ rình mồi sớm đã sang ức hiếp, vương quốc Pima bị diệt hoặc nuốt cũng là chuyện sớm hay muộn, còn không bằng giữ Yage lại, mới có thể giúp đỡ bảo vệ quê hương lâu dài.
Hắn còn nói, Yage sau khi đoạt quyền cũng không thực thi chính sách tàn bạo, đối với cả nhà quốc vương cũng coi như trọng đãi, bản thân hoàng tử lại không thể kế vị.
Không bằng như vậy đi, gả công chúa Shata cho Yage, như vậy quốc vương cùng hoàng hậu chẳng những có thể hưởng thụ thanh bình, còn thêm một người giỏi trị quốc giữ nước, một công đôi việc.
Cuối cùng hoàng tử nói với Yage, vương quốc Pima liền giao cho gã, ngoài ra, quốc vương Bageke bội tín vong nghĩa, hoàng tử sẽ để lại quỷ quân để lên kế hoạch, cho Bageke chịu chút giáo huấn, còn giáo huấn phạm vi lớn nhỏ ra sao, do Yage quyết định.
Đương nhiên, hoàng tử cũng có một phần ngoại lệ, hắn cách một khoảng thời gian sẽ trở lại vương quốc Pima xem, nếu Yage ức hiếp người nhà hắn, đại thần sẽ thay hắn ra tay giết người.
Dụ dỗ và thủ đoạn cái gì cũng có, nói xem Yage có thể không chấp nhận hay sao? Ngay cả bản thân công chúa cũng nguyện ý, quốc vương hoàng hậu suy nghĩ một chút, cũng đều vui vẻ tán thành.
Hoàng tử căn dặn xong, tính kiên nhẫn của đại thần sa mạc vừa vặn dùng hết, chỉ thấy trời đất âm u, cát bụi cuồn cuộn thổi lên, một hồi lâu sau, đại thần cùng cô dâu cũng không thấy đâu nữa.
Một đống quỷ binh cùng cấm vệ quân cứ đứng ngốc ngoài thần điện như vậy, mắt thường đối diện hốc mắt xương khô, hai bên không nói gì.
Đại thần cùng cô dâu đi đâu mất rồi?
Archi chỉ nhớ lúc đang muốn nói thêm mấy câu với người nhà, trước mắt liền đen kịt, cánh tay to khỏe ôm sau thắt lưng hắn, đất xoay trời chuyển, tiếp theo rơi vào một mảnh nước.
Giãy giụa ngoi lên từ trong nước, phát hiện mình ở giữa một hồ tắm cỡ lớn được khảm đá quý, màu nước xanh biếc trong suốt, bốn phía một mảnh xanh lá sum suê, cỏ hoa tuyệt diệu, hồ tắm này còn là lộ thiên, nằm trong vườn hoa chim líu lo hót.
Bên cạnh vườn hoa, cung điện màu đỏ hoa hồng nguy nga sừng sững.
“Nơi này là… Cung điện cát vàng?” Hỏi vị thần đứng bên hồ tắm.
“Ừ!” Thần linh trả lời, sắc mặt vẫn nghiêm túc.
Archi cũng thật hoài niệm cái khi ngốc nhìn hắn tắm rửa còn có thể chảy máu mũi, thú vị biết bao nhiêu, bất quá nếu trực tiếp ném hắn vào hồ tắm, chính là muốn mình tắm rửa à?
“Cùng nhau tắm.” Archi nói, cố ý dụ dỗ.
Thần linh không nói lời nào, động tác lại nhanh chóng, bỏ đi áo tơ tằm đen, cũng nhảy vào hồ tắm, sau đó chằm chằm nhìn cô dâu vừa mới chộp tới, tiếp tục nhìn không chớp mắt.
“Giúp ta tắm lưng!” Hắn ghé sấp bên thành hồ, cong mắt lại nói.
“Ta là thần, chỉ có thể là ngươi hầu hạ ta.” Đại thần lạnh lùng nói, mắt màu hổ phách lại phản bội lãnh ý kia, nổi lên hai bụi lửa nóng.
Tính ngạo nghễ của hoàng tử lại phát tác, sao, làm thần ngon lắm phải không?
Hắn tinh mắt phát hiện trên trán thần linh đổ mạnh mồ hôi.
Cười trộm, hắn thẳng thắn ngã ra sau, trực tiếp dựa vào ngực thần linh.
“Ngươi ngày đó làm ta rất đau, cũng không mắng ngươi, bây giờ giúp ta tắm lưng một cái cũng không được sao?” Nửa giận nửa làm nũng. “Ngốc ——”
Cái tên quen thuộc kia là thần chú vạn linh, đập tan mặt nạ thần linh, y ôm chặt thân thể màu mật ong kia, thở gấp nói. “Vợ, ta giúp ngươi tắm lưng, giúp ngươi lau khô tóc…”
Ái chà chà, suối nước xanh lục trong suốt đều bị động tác mạnh kế tiếp quậy cho vẩn đục!
Rất lâu, rất lâu ——