Chương 37
Note: nhắc cho ai bị rối bùm bum, đầu chương này có flashback về khoảng thời gian đầu dịch bệnh một tí nha!!!
.
.
.
Nhà mẹ của Tạ thị là đại nho ở vùng Dương Châu, chưa nói đến đào mận khắp thiên hạ, nhưng cả phủ Dương Châu này hơn nửa là học sinh của con cháu Tạ thị. Vậy nên hai đường quan thương đều dùng được, các dòng tộc ở địa phương, bọn cường hào ác bá lẫn trăm họ cũng rất tôn trọng Tạ thị, không ai ngu ngốc mà đi đắc tội bọn họ cả.
Dương Châu sầm uất, là lựa chọn đầu tiên của dân chạy nạn, nhưng Tri phủ sợ phiền toán nên từ sớm đã sai người chặn trên đường cái để ngăn dân bị nạn vào, xua đuổi đến những huyện khác như Giang Dương, dân bị nạn đuổi cũng không đi, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi xây dựng một khu tái định cư ở cùng bình nguyên bên ngoài thành.
Triệu Ngọc Tranh đến Dương Châu ở lại Tạ gia, tìm người hỏi thăm tình hình dân bị nạn, biết được chuyện Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách xua đuổi dân bị nạn thì vô cùng tức giận, từ mình đến khu tái định cư hỏi dò, chuẩn bị ghi nhớ sự việc này, chờ đến lúc hồi Kinh sẽ nói lại cho cha hắn, để Triệu tế chấp tố cáo Tiêu Vấn Sách.
Xem xong thảm trạng của dân, Triệu Ngọc Tranh quyết định mở kho cứu trợ thiên tai.
Hàng cháo mở ngay tại khu dân bị nạn nằm đối diện với hàng cháo cứu trợ của quan phủ, nếu không phải nhờ nhà ngoại hắn là đại nho địa phương, cha lại là nhất phẩm đương triều, Tiêu Vấn Sách đã đập cái hàng cháo của Triệu Ngọc Tranh từ lâu rồi.
Mở một hàng cháo nấu cháo đặc hơn ở ngay chỗ quan phủ cứu trợ thiên tai, không phải là công khai tát vào mặt gã một cú sao?
Tiếc là bối cảnh của Triệu Ngọc Tranh hùng hậu, mặt mũi Tiêu Vấn Sách bị đánh bầm dập mà vẫn phải cười xòa, trong lòng Triệu Ngọc Tranh khinh thường Tiêu Vấn Sách bè lũ xu nịnh, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần.
Hắn nhanh chóng xin ông ngoại cho ra mặt, triệu tập phú thương ở phủ Dương Châu gom góp tiền từ thiện, đồng thời viết thư cho Thái tử, cầu xin một ân điển, nói là phú thương địa phương cứu trợ thiên tai nào góp khoản nhiều nhất, vị trí Hoàng thương Hoài Nam năm sau để người đó tới ngồi.
Các phú thương địa phương nghe tiếng động lòng, thi nhau chen chúc tới.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi thôi mà đã góp được xấp xủ bảy trăm ngàn lượng cứu trợ thiên tai, bấy giờ Triệu Ngọc Tranh được coi như là người đại diện cho số tiền quyên góp đó, đem gần một triệu lượng bạc toàn bộ quyên cho phủ Dương Châu.
Tiêu Vấn Sách vừa nghe đã thấy vui, những lời phàn nàn vì Triệu Ngọc Tranh không chừa mặt mũi cho mình bị gã nuốt hết vào bụng, nhất thời hóa thành tán thưởng, tự tay viết giấy khen ngợi, trong tấu chương về thiên tai lần này cũng khen không ngớt lời, tên của Triệu Ngọc Tranh đặt ngay hàng đầu, vô cùng nổi bật.
Tấu chương gửi về Kinh Đô, rơi vào tay Thái tử.
Thái tử vung bút một cái, thứ hạng của Triệu Ngọc Tranh tăng lên vài thứ tự nữa, trở thành một trong những nhà hảo tâm xuất sắc đã cống hiến cho thiên tai ở Hoài Nam, đây sẽ là một điểm cộng rất lớn vào phẩm chất đạo đức khi học sinh tham gia khoa thi năm tới.
Huyện Giang Dương làn truyền tin tức dịch bệnh đến, cũng là lúc khu dân bị nạn ngoài thành Dương Châu bùng nổ một trận dịch quy mô nhỏ.
Triệu tam lang và người nhà họ Tạ không đồng ý cho Triệu Ngọc Tranh tiếp tục đến khu dân bị nạn, Triệu Ngọc Tranh phản đối không có hiệu quả, sau đó được đưa đến hậu viện chính mắt nhìn thấy thảm trạng của người làm bị mắc bệnh, hắn bị dọa sợ mặt trắng bệnh, không dám tùy hứng đòi đi nữa.
Lúc ấy, người dân trong thành Dương Châu ai nấy cũng đều tự biết nguy hiểm, Triệu Ngọc Tranh không bước chân ra ngoài, trái lại Triệu tam lang ngày nào cũng hỗ trợ vận chuyển dược liệu, giữ trật tự khu bị nạn.
Không quá mấy ngày, Triệu Ngọc Tranh đứng trong vườn hoa Tạ gia nghe tỳ nữ nói chuyện dịch bệnh đã được giải quyết cả rồi.
Các nàng nói Khâm sai quyết đinh thật nhanh, mang binh đến bắt lại Huyện lệnh Giang Dương độc chức, triệu tập đại phu khắp thành, cùng với thái y và các dân bị nạn đồng tâm hiệp lực, nghiên cứu ra kim phương mới để chữa bệnh, sau đó lệnh cho quan Hoài Nam sắp xếp gạo lương nước, dược liệu và bạc, phân phối ngẫu nhiên các đại phu ở Giang Dương đến các nơi khác ở Hoài Nam giúp đỡ, cứu được hàng ngàn dân bị nạn Hoài Nam này.
Các nàng còn nói: "Khâm sai đại nhân mới đến này là thanh quan, danh tiếng đang truyền khắp bá tánh Hoài Nam. Nghe nói mắt y tinh tường như đuốc, lúc ở pháp trường liếc mắt một cái liền nhìn ra Đặng Vấn An bị oan, khi ấy y vẫn còn là tiểu quan thất phẩm. Một tên tiểu quan mà chẳng sợ quyền uy, mang chuyện này thẳng đến chỗ bệ hạ, bây giờ mới có thể thành Khâm sai về Dương Châu."
"Đâu chỉ vậy! Nếu không phải Khâm sai nắm bắt đúng thời cơ, không biết còn phải chết oan bao nhiêu người... Cô biết không? Tri phủ Dương Châu của chúng ta cũng bị gọi đến huyện Giang Dương. Ta thấy, chuyện Tri phủ đuổi dân bị nạn ra khỏi thành sẽ không gạt được Khâm sai đâu, sớm muộn gì cũng bị xử lý thôi."
"Đáng đời."
"Nhưng mà sao cô biết nhiều chuyện thế?"
"Tiểu lang quân mới tới phủ chúng ta ngày nào cũng muốn ăn bánh gạo trong quán rượu bên ngoài kia bán, ta tự đề cử mình làm nhiệm vụ, ngày nào cũng chạy đi chạy về, nghe thấy người trong quán rượu kể chuyện nên biết. Trong miệng mấy người kể chuyện đó, Khâm sai đại nhân chính là nhân kiệt đời này, là đại lão gia thanh thiên, còn rêu rao nếu bọn họ là người dân huyện Giang Dương làm áo dù của dân tặng cho Khâm sai nữa!"
"Nói như thật vậy..."
Triệu Ngọc Tranh bước ra khỏi hòn núi giả, sắc mặt tái mét, biểu cảm cũng khó coi, hắn thở gấp, ngực phập phồng hít thở khó khăn, bước chân lảo đảo chạy về phòng, nằm trên giường một mình chịu đựng nỗi đau nhói châm chích trong tim.
Từ lúc mặt trời treo cao đến khi tối, Triệu Ngọc Tranh tự mình chống chọi lại sự đau đớn của cơn bệnh, chờ đến lúc Triệu tam lang trở về nhà, hắn đã khôi phục lại như thường, dùng phấn tô môi đỏ mọng lên, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, sau đó bày ra dáng vẻ mình nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải đến khu bị nạn xem xét tình hình một chuyến, nếu không thật sự là lương tâm khó an.
Triệu tam lang hiểu được hoài bão trong lòng Triệu Ngọc Tranh, nghĩ đến việc đại phu Giang Dương đã được phái đến, dược liệu cũng đầy đủ hết nên không ép buộc hắn nữa.
"Được thôi, nhưng đệ phải dẫn người theo bên mình, nếu không tam ca không thể báo cáo với cha mẹ."
"Cảm ơn tam ca, tứ lang biết tam ca hiểu đệ nhất mà."
Triệu tam lang thu nụ cười, không đúng lúc nhớ đến Triệu Bạch Ngư.
Bệnh dịch huyện Giang Dương là trận chiến đầu tiên của Khâm sai ở Hoài Nam, Triệu Bạch Ngư không chỉ đánh thắng, mà còn thắng cực kì đẹp.
Không ngờ y lại có năng lực chính trị như vậy, chẳng lẽ Trần Sư Đạo nói y có tài Trạng nguyên không phải là phóng đại? Ban đầu bọn họ vì Tứ lang nên đã ngăn cản Triệu Bạch Ngư tham gia thi cử, vậy là thật sự đã làm đứt đoạn đường làm quan của y rồi ư?
Triệu Ngọc Khanh càng nghĩ càng thấy hoảng, không dám suy nghĩ kĩ hơn nữa, gã mơ hồ cảm thấy nếu như càng mổ xẻ Triệu Bạch Ngư, thì bản thân sẽ càng thêm hối hận áy náy.
Lúc Triệu Bạch Ngư ra đời, gã mới có bốn tuổi, khi ấy đã có thể ghi nhớ được mọi chuyện rồi, bây giờ gã vẫn còn nhớ lúc ấy mẹ sinh khó lại còn băng huyết, tiếng kêu rất thê lương. Lúc đó sấm chớp ầm ầm, cha vẫn đang trên đường trở về, công chúa ở một viện khác cũng sinh, đòi hết đại phu và bà mụ cha gọi cho mẹ đi, chỉ để lại một hai người, dáng vẻ bọn họ hấp tấp tựa như lâm vào đại dịch vậy.
Tia chớp xé rách bầu trời, ánh sáng chợt lóe chiếu lên nét mặt sợ hãi của bọn họ, giống hệt những con quỷ từ trong địa ngục bò ra, trở thành đoạn ký ức sâu sắc nhất trong trí nhớ của Triệu tam lang.
Vì thế mà Triệu tam lang càng ghét Triệu Bạch Ngư hơn là hai người anh trai của mình, công chúa ác độc để lại cho tất cả mọi người trong Triệu phủ một cơn ác mộng khó mà xóa nhòa đi được, mà về sau gã cũng thường xuyên ở bên cạnh Triệu Ngọc Tranh, thấy hắn cứ hai ngày ba bữa là bệnh, cha mẹ sốt ruột vì hắn mà không ngủ nổi mấy đêm liền, mẹ cũng cầu thần bái phật khắp nơi, còn Triệu Bạch Ngư thì lại không bệnh không tai, khỏe mạnh lớn lên, gã khó mà không giận chó đánh mèo lên Triệu Bạch Ngư cho được.
Ác cảm của cha dành cho Triệu Bạch Ngư thì lại càng rõ ràng, thường mắng y làm bộ làng tịch, ngu ngốc không ra gì cũng chẳng biết lễ phép, dần dần, Triều Bạch Ngư không còn thể hiện mình trước mặt bọn họ nữa, càng lúc càng im lặng, đến khi y lớn rồi thì chỉ còn lại một bóng dáng u tối mờ mịt trong trí nhớ mà thôi.
Triệu tam lang hồi tưởng lại Triệu Bạch Ngư trong kí ức của mình, từ nhiệt tình sáng sủa đến trầm lặng ít nói, dù thế cũng không quên phép tắc kính già yêu trẻ, chẳng qua là khi một người ghét bỏ một người khác, thì bất kể đối phương có bao nhiêu lòng tốt vẫn có thể tìm mọi lời độc đoán để giải thích những hành động của y.
Triệu Bạch Ngư trầm tĩnh, không thích biểu hiện, cam tâm ở lại phủ Nha phủ Kinh Đô làm một tiểu quan thất phẩm, trong lòng Triệu Ngọc Khanh khi ấy vẫn còn thành kiến coi như y vô học, không đủ tài năng.
Thậm chí y chỉ bày tỏ lòng tốt và sự thân thiện thôi cũng bị xem là có ý xấu, bởi vì không ai đứng trước mục tiêu của mối thù hận mà có thể không sinh lòng oán giận.
Triệu tam lang vô thức vuốt ve bụng ngón tay, không dám nghĩ nếu như tất thảy đều là do thành kiến và hiểu lầm của gã mà ra, thì gã nên tự giải quyết thế nào bây giờ?
"Tam ca... Tam ca..."
Triệu tam lang hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi xen lẫn lo lắng của Triệu Ngọc Tranh đang nhìn mình thì hỏi: "Sao thế?"
Triệu Ngọc Tranh vẫn nhìn gã chằm chằm, yên lặng một lúc mới nói: "Ngũ lang làm Khâm sai, hẳn là vẫn ở huyện Giang Dương rồi, cách Dương Châu không xa, có phải chúng ta nên đi thăm y hay không?"
"Không cần đi." Triệu tam lang phản đối ngay lập tức: "Y là Khâm sai, cần quản lý dịch bệnh và xử án, đấu pháp với đám quan anh anh em em kia, chúng ta đi có khi lại làm phiền y nữa."
Triệu Ngọc Tranh rất ngạc nhiên, tim nặng nề trĩu xuống.
"Vả lại," Triệu tam lang chuyển đề tài câu chuyện: "Triệu Bạch Ngư đã xuất giá, đã không còn tình nghĩa gì với chúng ta nữa, không có quan hệ gì với nhau, vậy nên cũng chẳng cần phải liên lạc, tránh cho hai bên không vui."
Nghe vậy, Triệu Ngọc Tranh như gạt mây thấy trăng, tâm trạng trong nháy mắt thoải mái hơn.
"Dù gì Ngũ lang cũng là người Triệu gia, là anh em của chúng ta, chặt đứt xương thì vẫn còn gân, dòng máu chảy trong người không thể nào cắt đứt được. Lại nói Hoài Nam liên quan đến Thái tử quá nhiều, nếu như có thể lôi kéo Ngũ lang, hoặc là thăm dò chiều hướng một chút, thì cũng có thể giúp Thái tử một tay..." Thấy dáng vẻ cau mày không quá đồng tình của Triệu tam lang, Triệu Ngọc Khanh lựa lời nói: "Mặc dù cha không tỏ thái độ, nhưng đại ca và nhị ca cũng đứng về phía Thái tử, cha không phản đối chắc có lẽ có ý ủng hộ dòng chính, cho nên đệ chỉ là muốn giúp cha và hai anh thôi."
Sắc mặt Triệu tam lang hòa hoãn lại, nói với hắn: "Đệ không cần dây vào những chuyện này, chuyến này đi là để làm gương tốt, sang năm tham gia khoa thi, từng bước đi lên, có cha và các anh ở đây, nhất định có thể che chở để hoạn lộ của đệ thuận lợi. Nhưng ngôi vị Hoàng đế cạnh tranh tàn khốc, nước sâu không lường được, chỉ cần vô ý thôi đầu đệ sẽ rơi xuống đất, đệ không nên dính vào."
Triệu Ngọc Tranh do dự gật đầu: "Đệ biết rồi."
Triệu tam lang bật cười xoa đầu an ủi Triệu Ngọc Tranh, tạm thời quên đi những suy nghĩ liên quan đến Triệu Bạch Ngư.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Triệu Ngọc Tranh và Triệu tam lang đã ở Dương Châu sắp đầy ba tháng, lúc này tình hình dịch bệnh lẫn thiên tai đều đã có xu hướng ổn định, còn án oan làm thịt vịt trắng cũng đã phát triển đến mức Đặng Vấn An vô tội được thả ra, Lữ Lương Sĩ nhốt lại vấn trảm, chức quan của Tiêu Vấn Sách cũng khó mà giữ nổi, trăm họ ở phủ Dương Châu tranh nhau để ý, thảo luận từng lời nói hành động của Khâm sai ở Giang Dương.
Tình cờ một lần, Triệu tam lang vào nhầm quán rượu nghe được người kể chuyện ba hoa khoác lác câu chuyện Khâm sai về Dương Châu, say mê nghe đến nỗi người ta nói sang câu chuyện mới rồi mới đi lên phía trước tìm một chỗ ngồi tốt.
Hôm nay chuyện kể về việc Đặng Văn An bị coi là đồng phạm của kẻ giết người, quan viên Hoài Nam cùng nhau ép định án, trong thời khắc mấu chốt, Khâm sai gọi hung thủ thật sự Vương Quốc Chí ra, tiết mục xoay chuyển tình thế ở bước đường cùng được kể liên tục trong ba ngày, mỗi ngày mười suất vậy mà vẫn nghẹt kín chỗ ngồi, người nghe chỉ càng lúc càng nhiệt huyết hơn chứ không kém đi chút nào.
Nhất là khi Khâm sai tức giận trên công đường, chất vấn một đám quan viên Hoài Nam thiếu đôn đốc kiểm tra, không làm tròn bổn phận, vừa đòi gập sổ kiện lên triều đình liền được cả sảnh đường ủng hộ.
Tiết mục Khâm sai tức giận một đám quan viên thiếu đôn đốc kiểm tra, không làm tròn bổn phận cũng được kể liên tục trong ba ngày, vẫn là một ngày mười suất, người nghe vẫn đông nghẹt chỗ, không khí chỉ có càng lúc càng sôi nổi hơn.
"... Khâm sai nói 'Làm quan nếu không thể làm chủ cho dân, thì còn không bằng về nhà trồng khoai'!"
"Hay!" Trong một gian phòng Triệu tam lang vỗ bàn khen, một đám dân trong sảnh cũng hô to theo: "Nói hay!"
Một gian phòng khác, Triệu Ngọc Tranh thờ ơ nghe kể chuyện, thấp giọng hỏi ám vệ sau lưng: "Lời người đó kể là thật sao?"
Ám vệ đáp: "Có điều không đúng."
Triệu Ngọc Tranh: "Nói."
Ám vệ: "Người bắt được hung thủ Vương Quốc Chí trước thời hạn, ở trên công đường tức giận mắng một đám quan viên Hoài Nam khiến bọn họ á khẩu đều là Đô ngu hầu, thị vệ bên người Khâm sai làm, bao gồm cả câu nói ở dưới lầu mới nãy, cũng là do thị vệ thân quân Đô ngu hầu nói."
Giọng nói Triệu Ngọc Tranh cất cao: "Thật không?"
Ám vệ: "Câu nào thuộc hạ cũng nói thật."
Rất khó để thấy Triệu Ngọc Tranh mỉm cười: "Đi xuống đi."
Hóa ra công lao hoàn toàn không phải của Triệu Bạch Ngư, mà là Đô ngu hầu bên người y, có lẽ Lâm An quận vương sắp xếp không ít dị sĩ tài giỏi giúp y ở Dương Châu, bề ngoài Triệu Bạch Ngư đứng đầu, thực tế người thao túng phía sau là Lâm An quận vương và bệ hạ, đối phó với quan trường Hoài Nam cũng là bọn họ, Triệu Bạch Ngư chẳng qua chỉ là con cờ.
"Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu như biết được đang đánh cờ cùng ai."
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày của Triệu Ngọc Tranh cuối cùng cũng được thả lỏng, tiếng kể chuyện dưới lầu cứ văng vẳng bên tai, nhàn nhã không lo lắng uống trà.
Hắn không biết tình huống mà ám vệ điều tra được nói thật cũng đúng, nói không thật cũng đúng, ngày đó những người vây xem đoạn đối chất xuất sắc ở công đường chỉ biết người chủ đạo là một thị vệ, không ai biết Triệu Bạch Ngư đã đổi thân phận với người khác từ trước.
Người ngoài thêm mắm dặm muối, tai miệng truyền nhau, mang tình cảnh sáng chói khi thị vệ Đô ngu hầu chủ trì công đường đội lên đầu Khâm sai, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nếu như Khâm sai thật sự giả trang làm Đô ngu hầu, trời xui đất khiến trật tự lập lại, hóa ra chẳng có ai nói sai.
Biết được được chân tướng rồi, Triệu Ngọc Tranh chẳng còn hứng thú nghe nội dung chuyện, đứng dậy rời khỏi quán rượu, lúc bước vào kiệu còn quay đầu liếc nhìn người dân tung hô, cùng với tiên sinh vui vẻ ngẩng đầu kể chuyện trong sảnh quán.
"Người ta nói sao, bào hao nói vậy, sắc thái của thế gian này trước giờ là vậy."
Qua hai ngày khu tai nạn đã bị tháo dở, đó là lệnh của Khâm sai, di dời các dân bị nạn đến những ngôi nhà bỏ trống, trong miệng dân bị nạn nào cũng không ngớt lời khen ngơi, công lao suốt ba tháng của Triệu Ngọc Tranh hoàn toàn bị xóa sạch sẽ.
Triệu Ngọc Tranh mặc lan sam màu xanh nhạt đứng trên đỉnh ngọn đồi cách đó không xa, nhìn về phía khu bố trí tạm thời vô thức vuốt ve ngón tay lầm bần: "Dám dân ngu ngốc kia làm sao biết được..."
Sự thật là như thế nào?
Không cần sự thật, chỉ cần một đại lão gia thanh liêm có thể thay bọn họ đòi lại công đạo, có thể làm chủ giúp bọn họ là được rồi, nhân phẩm này hành vi thế nào, tài năng thế nào, có giở trò bịp bơm hay không, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy tính của đám dân ngu ngốc.
Triệu Ngọc Tranh than thở, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tràn đầy tính công kích toát ra một nỗi đồng tình đầy phiền muộn: "Dốt nát là phúc."
Sau khi ngắm nhìn một lúc, Triệu Ngọc Tranh liền lên ngựa rời đi, ngựa phi nhanh trên đường núi đầy bùn sình, hai bên xanh ngắt ẩm thấp, vào đông rồi nhưng không thấy cây cỏ tàn lụi, giữa núi đồi trùng điệp thấp thoáng bóng dáng của những mái đình chùa cổ kính, tiếng chuông mờ mịt vang vọng khắp núi rừng, trong lúc vô tình đi sâu vào trăm nghìn khe núi, cứ cho rằng sắp đến đường ra, nào ngờ vạch lên mấy chùm cây dây leo, bên dưới còn có một con đường mòn khác.
Triệu Ngọc Tranh xuống ngựa đi vào đường mòn đó, nhìn thấy cuối đường mòn có một thân ảnh quảng tụ trường bào, thân hình cao ráo như chim hạc, dung mạo phảng phất như tiên nhân, dần dần chồng lên bóng người quen thuộc nằm sâu trong lòng hắn.
Hắn nói với người hầu đã đuổi kịp phía sau mình: "Ta vào đó một mình thôi rồi ra, các ngươi đừng theo." Nói xong liền nhanh chân chạy theo bóng người kia.
Phía bên trái cuối đường mòn có một cổng đá hình vòm, bóng dáng kia mới vừa lóe lên ròi biến mất không thấy đâu, chắc hẳn là đi vào trong đó rồi.
Triệu Bạch Ngư vội vàng chui qua cổng đá đó, phát hiện bên trong là cảnh trí lâm viên Hàng Tô, hòn non bộ suối chảy róc rách, đẹp như động tiên, có lẽ là biệt viện trong núi ngoại thành mà một phú thương viên ngoại nào đó ở Dương Châu để lại.
Nếu như không nhận sai, thì hóa ra người nọ đến nhậm chức làm việc ở Dương Châu, chẳng trách sao nhiều lần viếng thăm lầu Sơn Hà ngoài phủ Kinh Đô cũng bị từ chối.
Phải nói vì sao Triệu Ngọc Tranh khẳng định người này đến nhậm chức làm việc chứ không phải định cư ở Dương Châu, lý do đơn giản thôi, là bởi vì hắn biết lầu Sơn Hà vốn là thuộc về Hoàng gia, lúc hắn mới chỉ tám, chín tuổi đã được Nguyên Thú đế ban cho một bề tôi có công trạng.
Hắn nhớ rất rõ, năm đó Thái tử vừa đúng lúc làm xong việc trong triều, lại còn làm rất hoàn hảo, lúc luận công ban thưởng muốn xin lầu Sơn Hà để đưa Triệu Ngọc Tranh đến lầu Trích Tinh ngắm trăng, cuối cùng lại bị ban thưởng cho người khác trước một bước rồi.
Sau đó Thái tử phát cáu rồi nổi giận một trận, cũng là nhờ Triệu Ngọc Tranh dỗ dành mới đỡ được.
Triệu Ngọc Tranh ghi nhớ cái tên lầu Sơn Hà này, mấy năm sau có duyên đi lạc vào, nhìn thấy thanh niên tựa như trích tiên, rất khó mà quên được.
Đang vu vơ tìm người, Triệu Ngọc Tranh chợt nghe có tiếng bước chân vội vã đi tới, hắn nhanh chóng núp sau núi giả, nhìn đám người kia bước nhanh qua cầu chín khúc, hướng về phía người trong đình nghỉ mát báo cáo, có thể mơ hồ nghe được Khâm sai huyện Giang Dương, quan tham nghị Trấn an sứ cùng với bạc cứu trợ thiên tai bị cướp.
Triệu Ngọc Tranh tĩnh tâm lắng nghe.
"... Khâm sai giam Tôn Phụ Ất lại rồi, sớm muộn gì cũng tra đến chỗ An Hoài Đức thôi, cho dù không tìm được khoản bạc thì cũng sẽ không động đến An Hoài Đức. Nhưng ta chỉ lo đêm dài lắm mộng, hay là mau chóng xử lý khoản bạc kia đi."
"Không ai có thể tra ra được bạc cứu nạn giấu trong sơn trang đâu, đừng lo nữa, nơi này mà không an toàn thì còn chỗ nào an toàn nữa? Khâm sai ư? Hừ, một con thỏ con chưa dứt sữa thôi, An Hoài Đức đối phó được. Ta hỏi các ngươi, tra được hành tung của Hoắc Kinh Đường chưa?"
"Vẫn còn ở quận vương phủ, chưa thấy ra ngoài."
"Một chút động tĩnh cũng không có sao?"
"Người của ta vẫn luôn theo dõi, quận vương đóng cửa không tiếp khách, quả thật không có động tĩnh gì."
"Hồ đồ! Ngày một ngày hai không có động tĩnh còn chấp nhận, hai ba tháng rồi mà không có động tĩnh? Dù nó có xuất gia làm hòa thượng thì cũng phải ra đường niệm Phật khất thực chứ! Ngu xuẩn! Các ngươi bị lừa gạt mà còn không tự biết đi, bây giờ Hoắc Kinh Đường nhất định đang ở Hoài Nam, bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu bị cướp, còn gây ra chuyện ba ngàn loạn đảng nữa, vị trên long ỷ kia không thể không phái người mình thật sự tin tưởng tới đâu.
"Vậy nên làm gì bây giờ?"
"Đi thăm dò đi, Hoắc Kinh Đường đến đây là vì bạc cứu trợ, nếu đã ra tay truy xét thì sẽ để lại dấu vết thôi, từ đó là tra ra được."
"Vâng!"
Triệu Ngọc Tranh sợ hãi mất tinh thần, tay chân lạnh như băng, chờ đến khi người đi hết mới bước dọc theo con đường cũ lặng lẽ quay về, cả đường mất hồn mất vía nghĩ, bạc? Là số bạc cứu trợ bị cướp ở Từ Châu kia sao? Ở trong tay bọn họ? Mấy người đó chính là loạn đảng cướp quan ngân sao?
Lại còn có quan hệ với An Hoài Đức?
Ba ngàn ngư dân Từ Châu và loạn đảng bị xử tử tại chỗ lại là chuyện gì nữa?
Triệu Ngọc Tranh phiền muộn trong lòng, về đến Tạ gia liền vội vàng viết thư, để chim bồ câu đưa đến Dương Châu, đến lúc rãnh rỗi mới thể suy nghĩ về bóng người mà mình vô tình gặp được.
Hắn là ai?
Có quan hệ thế nào với loạn đảng cướp bạc?
Không ai có thể nói cho hắn biết câu trả lời, rốt cuộc bị đám suy nghĩ rối bời nhấn chìm vào giấc ngủ.
***
Triệu Ngọc Tranh lén lút theo sau lưng, tự cho rằnh áo tiên không thấy vết chỉ khâu, nhưng Hoắc Kinh Đường đã phát hiện ra từ lâu, chỉ là hắn không có hứng để ý đến.
Những lời mà Triệu Bạch Ngư nghe lén được trong đình nghỉ mát cũng đều bị Hoắc Kinh Đường thu vào tai mắt, hắn cũng ở hiện trường, thà nói là ẩn núp không bằng nói hắn quang minh chính đại nghe lén thì đúng hơn, chẳng qua không ai phát hiện hắn đứng trên đỉnh tháp sau núi giả, từ trên cao nhìn xuống lắng nghe toàn bộ âm mưu quỷ kế mà bọn họ sắp đặt.
Hoắc Kinh Đường về đến biệt viện liền ra lệnh cho bộ hạ theo dõi Triệu Ngọc Tranh: "Nếu như trong viện của hắn có bồ câu bay ra, thì hãy chặn thư phát lại, đọc thư xong thì để lại như cũ."
Tán chỉ huy nhận lệnh, đêm đó chặn được thư, nội dung chính là những gì Triệu Ngọc Tranh nghe thấy ban ngày. Tán chỉ huy nhét thư vào lại y nguyên như cũ, suy nghĩ một chút rồi trở về phục mệnh.
"Là thư mật báo cho Thái tử. Vừa nhận được thư, Thái tử liền có thể đoán ra An Hoài Đức hai lòng, tất nhiên sẽ phản kích. Nhưng trước sau gì bọn họ cũng là đồng đảng nhiều năm, biết rõ đối phương làm không ít việc xấu xa, cưỡng ép cắt đứt chỉ sợ thương gân động cốt."
"Thương gân động cốt còn hơn đầu rơi xuống đất."
"Không phải Hoài Nam sẽ loạn hơn sao?"
"Càng loạn càng tốt." Hoắc Kinh Đường cắt sửa cây vân tùng mà hắn mua được từ chùa gần núi, thuận miệng hỏi: "Trong thư có nhắc đến sơn trang Ký Sướng không?"
"Không có."
"Ừ... Ngươi tìm người bắt chước nét chữ của Triệu Ngọc Tranh đi, viết bốn chữ 'Sơn trang Ký Sướng' vào. Đây chính là lời nhắc nhớ rất tuyệt đấy," Hoắc Kinh Đường bật cười: "Làm văn chương cũng tuyệt, đội nồi cũng tuyệt nốt, đừng lãng phí cơ hội ta cho không."
Tán chỉ huy không hiểu.
Hoắc Kinh Đường: "Đồ Tiên đế ban thưởng cho hoàng tộc, khoản nào cũng được nội thị trong tỉnh ghi chép kĩ càng, phàm là có đầu óc, Thái tử cũng biết đi lật ghi chép của nội thị tỉnh."
Tán chỉ huy vẫn không thể nào hiểu, gã biết sơn trang Ký Sướng thuộc về Tĩnh vương, tương đương với việc đoán được An Hoài Đức là người của Tĩnh vương, chẳng lẽ có thể đẩy chuyện lão, Ngũ hoàng tử tham ô bạc và hành động của Tư Mã thị ở Hoài Nam lên đầu Tĩnh vương và An Hoài Đức hết?
Làm thế nào?
Không phải tướng quân nói bạc cứu trợ đó phỏng tay sao... Cho nên là để cho Thái tử tự nhận củ khoai nóng đó?
Vậy rốt cuộc là bạc cứu trợ đó phỏng tay chỗ nào?
Hoắc Kinh Đường: "Đi đưa thư đi."
Tán chỉ huy đáp lại, lập tức lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Kinh Đường, hắn ngắm nghía chậu cây mà mình đã tỉa tót lại, sau đó gọi người bên ngoài thuê một tên chạy việc, đưa chậu cây đó đến Giang Dương.
Hoắc Kinh Đường lười biếng tựa người lên ghế thái sư, lúc khảy lúc ngừng nghịch vòng Phật: "Chuyện kể trong thành ấy, đoạn mới nhất kể đến đâu rồi?"
Chốc lát có một bóng đen từ xà nhà nhảy xuống nói: "Đến chỗ tiểu Triệu đại nhân đối chất ở công đường, tức giận mắng mấy đại viên tam tứ phẩm rồi."
"Kể được bao lâu?"
"Chắc phải bốn năm ngày rồi."
"Nên đổi đi." Hoắc Kinh Đường vỗ đầu gối, nghĩ chút rồi nói: "Đổi thành 'Khâm sai cơ trí bắt Soái sứ, trọng thẩm thảm án diệt môn hoàng thương Giang Nam' mà kể."
"Nhưng người tiểu Triệu đại nhân bắt là tham nghị quan Soái sứ... Sẽ không biến thành tung tin đồn cho mệnh quan triều đình sao?"
"Tên của vở kịch thôi mà, phải giật gân một chút mới được."
"Vậy thuộc hạ đi làm ngay, đảm bảo sáng mai là có thể truyền khắp phủ Dương Châu, ba ngày sau sẽ truyền khắp Hoài Nam."
Hoắc Kinh Đường nhắm mắt lại, đọc thầm kinh Phật.
Người kia cũng là thiết kỵ Đường Hà, ấn nấp trong góc tối bảo vệ Triệu Bạch Ngư, giương mắt nhìn tốc độ khảy vòng Phật của Hoắc Kinh Đường cũng đủ biết là hắn đang tụng kinh siêu độ cho các anh em đã chết, vậy nên rời đi không gây ra tiếng động nào.
***
Nhà trọ huyện Giang Dương.
Triệu Bạch Ngư chuyên tâm dời qua dời lại chậu vân tùng mà Hoắc Kinh Đường đưa tới, dựa theo dáng vẻ của nó vẽ lại, từng nét bút buông xuống nhanh chóng phác họa một bức tranh đẹp đẽ, phải cảm ơn thầy đã vừa dạy y kiến thức vừa dạy cầm kỳ thi họa, y được học vẽ tranh thủy mặc, nếu không hôm nay sẽ không thể vẽ lại được cây vân tùng mà Hoắc Kinh Đường tặng cho.
Nghiên Băng nhíu mày: "Giữ lại có nuôi được không?"
Triệu Bạch Ngư không ngẩng đầu, chuyên chú vẽ vời: "Ta nuôi sẽ chết."
Nghiên Băng càng nhíu chặt mày hơn: "Thế ta nuôi giúp ngài nha?"
Triệu Bạch Ngư: "Chàng tặng ta, ta lại để cho người khác nuôi thì coi sao được? Không phải phép."
Nhất thời Nghiên Băng không hiểu Ngũ lang là đang yêu thích hay không yêu thích món quà mà tiểu quận vương tặng nữa, trong đầu nó chạy số, chắc đây có lẽ là lý thuyết vợ chồng tôn trọng nhau như khách mà trong sách nói, xem bọn họ đối xử với nhau có biết bao nhiêu là lễ phép kia kìa.
Nó rút thư từ Dương Châu gửi tới trong tay áo ra đưa cho Triệu bạch Ngư: "Thư hôm nay ạ."
"Để bên cạnh đi, ta còn chút xíu nữa thôi." Triệu Bạch Ngư ổn định tay, nhẹ nhàng móc lên một cái, mực bút nồng đậm đều đều, cuối cùng vẽ ra một cây vân tùng đẹp nhất, chuẩn bị đem đi hong khô, để trong bảo khố như một vật cực kỳ quý giá.
Triệu Bạch Ngư vừa lau tay vừa hỏi: "Bên kia Thôi phó quan đã làm xong rồi à?"
Nghiên Băng gật đầu: "Sổ giả thả về nơi giấu sổ thật, đã bị người của An Soái sứ đem đi rồi. Thôi phó quan còn nói đã sai người đưa tin tức đi, hẳn là Đô tào cũng biết rồi."
Triệu Bạch Ngư mở thư xong xong, nhướn mày cười nói: "Kịch hay bắt đầu rồi, Ngũ lang của ngươi phải ra hát mở màn đây."
==
Min: Hmuhmu đọc đến đoạn nội tâm của anh Ba mà đau lòng cho em Cá quá đi mất ? thật ra cha mẹ Triệu, ba anh trai và mọi người nói chung rất đáng trách vì đã đối xử với Cá như vậy trong khi em chẳng có tội gì cả, nhưng họ cũng đáng thương vì đã bị mụ công chúa kia lừa gạt xoay mòng mòng suốt mười mấy năm trời, và lẽ ra đứa nhỏ ngoan ngoãn cần được yêu thương, tương lai sẽ có một con đường làm quan rộng mở là em Cá mới đúng!!!
Vụ án này cũng dần đi vào hồi kết rồi, Cá nhỏ và lão Hoắc sắp gặp lại nhau sau quãng thời gian dài xa cách đó, xì poi là tầm c41 nhen ?
==
.
.
.
Nhà mẹ của Tạ thị là đại nho ở vùng Dương Châu, chưa nói đến đào mận khắp thiên hạ, nhưng cả phủ Dương Châu này hơn nửa là học sinh của con cháu Tạ thị. Vậy nên hai đường quan thương đều dùng được, các dòng tộc ở địa phương, bọn cường hào ác bá lẫn trăm họ cũng rất tôn trọng Tạ thị, không ai ngu ngốc mà đi đắc tội bọn họ cả.
Dương Châu sầm uất, là lựa chọn đầu tiên của dân chạy nạn, nhưng Tri phủ sợ phiền toán nên từ sớm đã sai người chặn trên đường cái để ngăn dân bị nạn vào, xua đuổi đến những huyện khác như Giang Dương, dân bị nạn đuổi cũng không đi, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi xây dựng một khu tái định cư ở cùng bình nguyên bên ngoài thành.
Triệu Ngọc Tranh đến Dương Châu ở lại Tạ gia, tìm người hỏi thăm tình hình dân bị nạn, biết được chuyện Tri phủ Dương Châu Tiêu Vấn Sách xua đuổi dân bị nạn thì vô cùng tức giận, từ mình đến khu tái định cư hỏi dò, chuẩn bị ghi nhớ sự việc này, chờ đến lúc hồi Kinh sẽ nói lại cho cha hắn, để Triệu tế chấp tố cáo Tiêu Vấn Sách.
Xem xong thảm trạng của dân, Triệu Ngọc Tranh quyết định mở kho cứu trợ thiên tai.
Hàng cháo mở ngay tại khu dân bị nạn nằm đối diện với hàng cháo cứu trợ của quan phủ, nếu không phải nhờ nhà ngoại hắn là đại nho địa phương, cha lại là nhất phẩm đương triều, Tiêu Vấn Sách đã đập cái hàng cháo của Triệu Ngọc Tranh từ lâu rồi.
Mở một hàng cháo nấu cháo đặc hơn ở ngay chỗ quan phủ cứu trợ thiên tai, không phải là công khai tát vào mặt gã một cú sao?
Tiếc là bối cảnh của Triệu Ngọc Tranh hùng hậu, mặt mũi Tiêu Vấn Sách bị đánh bầm dập mà vẫn phải cười xòa, trong lòng Triệu Ngọc Tranh khinh thường Tiêu Vấn Sách bè lũ xu nịnh, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần.
Hắn nhanh chóng xin ông ngoại cho ra mặt, triệu tập phú thương ở phủ Dương Châu gom góp tiền từ thiện, đồng thời viết thư cho Thái tử, cầu xin một ân điển, nói là phú thương địa phương cứu trợ thiên tai nào góp khoản nhiều nhất, vị trí Hoàng thương Hoài Nam năm sau để người đó tới ngồi.
Các phú thương địa phương nghe tiếng động lòng, thi nhau chen chúc tới.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi thôi mà đã góp được xấp xủ bảy trăm ngàn lượng cứu trợ thiên tai, bấy giờ Triệu Ngọc Tranh được coi như là người đại diện cho số tiền quyên góp đó, đem gần một triệu lượng bạc toàn bộ quyên cho phủ Dương Châu.
Tiêu Vấn Sách vừa nghe đã thấy vui, những lời phàn nàn vì Triệu Ngọc Tranh không chừa mặt mũi cho mình bị gã nuốt hết vào bụng, nhất thời hóa thành tán thưởng, tự tay viết giấy khen ngợi, trong tấu chương về thiên tai lần này cũng khen không ngớt lời, tên của Triệu Ngọc Tranh đặt ngay hàng đầu, vô cùng nổi bật.
Tấu chương gửi về Kinh Đô, rơi vào tay Thái tử.
Thái tử vung bút một cái, thứ hạng của Triệu Ngọc Tranh tăng lên vài thứ tự nữa, trở thành một trong những nhà hảo tâm xuất sắc đã cống hiến cho thiên tai ở Hoài Nam, đây sẽ là một điểm cộng rất lớn vào phẩm chất đạo đức khi học sinh tham gia khoa thi năm tới.
Huyện Giang Dương làn truyền tin tức dịch bệnh đến, cũng là lúc khu dân bị nạn ngoài thành Dương Châu bùng nổ một trận dịch quy mô nhỏ.
Triệu tam lang và người nhà họ Tạ không đồng ý cho Triệu Ngọc Tranh tiếp tục đến khu dân bị nạn, Triệu Ngọc Tranh phản đối không có hiệu quả, sau đó được đưa đến hậu viện chính mắt nhìn thấy thảm trạng của người làm bị mắc bệnh, hắn bị dọa sợ mặt trắng bệnh, không dám tùy hứng đòi đi nữa.
Lúc ấy, người dân trong thành Dương Châu ai nấy cũng đều tự biết nguy hiểm, Triệu Ngọc Tranh không bước chân ra ngoài, trái lại Triệu tam lang ngày nào cũng hỗ trợ vận chuyển dược liệu, giữ trật tự khu bị nạn.
Không quá mấy ngày, Triệu Ngọc Tranh đứng trong vườn hoa Tạ gia nghe tỳ nữ nói chuyện dịch bệnh đã được giải quyết cả rồi.
Các nàng nói Khâm sai quyết đinh thật nhanh, mang binh đến bắt lại Huyện lệnh Giang Dương độc chức, triệu tập đại phu khắp thành, cùng với thái y và các dân bị nạn đồng tâm hiệp lực, nghiên cứu ra kim phương mới để chữa bệnh, sau đó lệnh cho quan Hoài Nam sắp xếp gạo lương nước, dược liệu và bạc, phân phối ngẫu nhiên các đại phu ở Giang Dương đến các nơi khác ở Hoài Nam giúp đỡ, cứu được hàng ngàn dân bị nạn Hoài Nam này.
Các nàng còn nói: "Khâm sai đại nhân mới đến này là thanh quan, danh tiếng đang truyền khắp bá tánh Hoài Nam. Nghe nói mắt y tinh tường như đuốc, lúc ở pháp trường liếc mắt một cái liền nhìn ra Đặng Vấn An bị oan, khi ấy y vẫn còn là tiểu quan thất phẩm. Một tên tiểu quan mà chẳng sợ quyền uy, mang chuyện này thẳng đến chỗ bệ hạ, bây giờ mới có thể thành Khâm sai về Dương Châu."
"Đâu chỉ vậy! Nếu không phải Khâm sai nắm bắt đúng thời cơ, không biết còn phải chết oan bao nhiêu người... Cô biết không? Tri phủ Dương Châu của chúng ta cũng bị gọi đến huyện Giang Dương. Ta thấy, chuyện Tri phủ đuổi dân bị nạn ra khỏi thành sẽ không gạt được Khâm sai đâu, sớm muộn gì cũng bị xử lý thôi."
"Đáng đời."
"Nhưng mà sao cô biết nhiều chuyện thế?"
"Tiểu lang quân mới tới phủ chúng ta ngày nào cũng muốn ăn bánh gạo trong quán rượu bên ngoài kia bán, ta tự đề cử mình làm nhiệm vụ, ngày nào cũng chạy đi chạy về, nghe thấy người trong quán rượu kể chuyện nên biết. Trong miệng mấy người kể chuyện đó, Khâm sai đại nhân chính là nhân kiệt đời này, là đại lão gia thanh thiên, còn rêu rao nếu bọn họ là người dân huyện Giang Dương làm áo dù của dân tặng cho Khâm sai nữa!"
"Nói như thật vậy..."
Triệu Ngọc Tranh bước ra khỏi hòn núi giả, sắc mặt tái mét, biểu cảm cũng khó coi, hắn thở gấp, ngực phập phồng hít thở khó khăn, bước chân lảo đảo chạy về phòng, nằm trên giường một mình chịu đựng nỗi đau nhói châm chích trong tim.
Từ lúc mặt trời treo cao đến khi tối, Triệu Ngọc Tranh tự mình chống chọi lại sự đau đớn của cơn bệnh, chờ đến lúc Triệu tam lang trở về nhà, hắn đã khôi phục lại như thường, dùng phấn tô môi đỏ mọng lên, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, sau đó bày ra dáng vẻ mình nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải đến khu bị nạn xem xét tình hình một chuyến, nếu không thật sự là lương tâm khó an.
Triệu tam lang hiểu được hoài bão trong lòng Triệu Ngọc Tranh, nghĩ đến việc đại phu Giang Dương đã được phái đến, dược liệu cũng đầy đủ hết nên không ép buộc hắn nữa.
"Được thôi, nhưng đệ phải dẫn người theo bên mình, nếu không tam ca không thể báo cáo với cha mẹ."
"Cảm ơn tam ca, tứ lang biết tam ca hiểu đệ nhất mà."
Triệu tam lang thu nụ cười, không đúng lúc nhớ đến Triệu Bạch Ngư.
Bệnh dịch huyện Giang Dương là trận chiến đầu tiên của Khâm sai ở Hoài Nam, Triệu Bạch Ngư không chỉ đánh thắng, mà còn thắng cực kì đẹp.
Không ngờ y lại có năng lực chính trị như vậy, chẳng lẽ Trần Sư Đạo nói y có tài Trạng nguyên không phải là phóng đại? Ban đầu bọn họ vì Tứ lang nên đã ngăn cản Triệu Bạch Ngư tham gia thi cử, vậy là thật sự đã làm đứt đoạn đường làm quan của y rồi ư?
Triệu Ngọc Khanh càng nghĩ càng thấy hoảng, không dám suy nghĩ kĩ hơn nữa, gã mơ hồ cảm thấy nếu như càng mổ xẻ Triệu Bạch Ngư, thì bản thân sẽ càng thêm hối hận áy náy.
Lúc Triệu Bạch Ngư ra đời, gã mới có bốn tuổi, khi ấy đã có thể ghi nhớ được mọi chuyện rồi, bây giờ gã vẫn còn nhớ lúc ấy mẹ sinh khó lại còn băng huyết, tiếng kêu rất thê lương. Lúc đó sấm chớp ầm ầm, cha vẫn đang trên đường trở về, công chúa ở một viện khác cũng sinh, đòi hết đại phu và bà mụ cha gọi cho mẹ đi, chỉ để lại một hai người, dáng vẻ bọn họ hấp tấp tựa như lâm vào đại dịch vậy.
Tia chớp xé rách bầu trời, ánh sáng chợt lóe chiếu lên nét mặt sợ hãi của bọn họ, giống hệt những con quỷ từ trong địa ngục bò ra, trở thành đoạn ký ức sâu sắc nhất trong trí nhớ của Triệu tam lang.
Vì thế mà Triệu tam lang càng ghét Triệu Bạch Ngư hơn là hai người anh trai của mình, công chúa ác độc để lại cho tất cả mọi người trong Triệu phủ một cơn ác mộng khó mà xóa nhòa đi được, mà về sau gã cũng thường xuyên ở bên cạnh Triệu Ngọc Tranh, thấy hắn cứ hai ngày ba bữa là bệnh, cha mẹ sốt ruột vì hắn mà không ngủ nổi mấy đêm liền, mẹ cũng cầu thần bái phật khắp nơi, còn Triệu Bạch Ngư thì lại không bệnh không tai, khỏe mạnh lớn lên, gã khó mà không giận chó đánh mèo lên Triệu Bạch Ngư cho được.
Ác cảm của cha dành cho Triệu Bạch Ngư thì lại càng rõ ràng, thường mắng y làm bộ làng tịch, ngu ngốc không ra gì cũng chẳng biết lễ phép, dần dần, Triều Bạch Ngư không còn thể hiện mình trước mặt bọn họ nữa, càng lúc càng im lặng, đến khi y lớn rồi thì chỉ còn lại một bóng dáng u tối mờ mịt trong trí nhớ mà thôi.
Triệu tam lang hồi tưởng lại Triệu Bạch Ngư trong kí ức của mình, từ nhiệt tình sáng sủa đến trầm lặng ít nói, dù thế cũng không quên phép tắc kính già yêu trẻ, chẳng qua là khi một người ghét bỏ một người khác, thì bất kể đối phương có bao nhiêu lòng tốt vẫn có thể tìm mọi lời độc đoán để giải thích những hành động của y.
Triệu Bạch Ngư trầm tĩnh, không thích biểu hiện, cam tâm ở lại phủ Nha phủ Kinh Đô làm một tiểu quan thất phẩm, trong lòng Triệu Ngọc Khanh khi ấy vẫn còn thành kiến coi như y vô học, không đủ tài năng.
Thậm chí y chỉ bày tỏ lòng tốt và sự thân thiện thôi cũng bị xem là có ý xấu, bởi vì không ai đứng trước mục tiêu của mối thù hận mà có thể không sinh lòng oán giận.
Triệu tam lang vô thức vuốt ve bụng ngón tay, không dám nghĩ nếu như tất thảy đều là do thành kiến và hiểu lầm của gã mà ra, thì gã nên tự giải quyết thế nào bây giờ?
"Tam ca... Tam ca..."
Triệu tam lang hoàn hồn, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi xen lẫn lo lắng của Triệu Ngọc Tranh đang nhìn mình thì hỏi: "Sao thế?"
Triệu Ngọc Tranh vẫn nhìn gã chằm chằm, yên lặng một lúc mới nói: "Ngũ lang làm Khâm sai, hẳn là vẫn ở huyện Giang Dương rồi, cách Dương Châu không xa, có phải chúng ta nên đi thăm y hay không?"
"Không cần đi." Triệu tam lang phản đối ngay lập tức: "Y là Khâm sai, cần quản lý dịch bệnh và xử án, đấu pháp với đám quan anh anh em em kia, chúng ta đi có khi lại làm phiền y nữa."
Triệu Ngọc Tranh rất ngạc nhiên, tim nặng nề trĩu xuống.
"Vả lại," Triệu tam lang chuyển đề tài câu chuyện: "Triệu Bạch Ngư đã xuất giá, đã không còn tình nghĩa gì với chúng ta nữa, không có quan hệ gì với nhau, vậy nên cũng chẳng cần phải liên lạc, tránh cho hai bên không vui."
Nghe vậy, Triệu Ngọc Tranh như gạt mây thấy trăng, tâm trạng trong nháy mắt thoải mái hơn.
"Dù gì Ngũ lang cũng là người Triệu gia, là anh em của chúng ta, chặt đứt xương thì vẫn còn gân, dòng máu chảy trong người không thể nào cắt đứt được. Lại nói Hoài Nam liên quan đến Thái tử quá nhiều, nếu như có thể lôi kéo Ngũ lang, hoặc là thăm dò chiều hướng một chút, thì cũng có thể giúp Thái tử một tay..." Thấy dáng vẻ cau mày không quá đồng tình của Triệu tam lang, Triệu Ngọc Khanh lựa lời nói: "Mặc dù cha không tỏ thái độ, nhưng đại ca và nhị ca cũng đứng về phía Thái tử, cha không phản đối chắc có lẽ có ý ủng hộ dòng chính, cho nên đệ chỉ là muốn giúp cha và hai anh thôi."
Sắc mặt Triệu tam lang hòa hoãn lại, nói với hắn: "Đệ không cần dây vào những chuyện này, chuyến này đi là để làm gương tốt, sang năm tham gia khoa thi, từng bước đi lên, có cha và các anh ở đây, nhất định có thể che chở để hoạn lộ của đệ thuận lợi. Nhưng ngôi vị Hoàng đế cạnh tranh tàn khốc, nước sâu không lường được, chỉ cần vô ý thôi đầu đệ sẽ rơi xuống đất, đệ không nên dính vào."
Triệu Ngọc Tranh do dự gật đầu: "Đệ biết rồi."
Triệu tam lang bật cười xoa đầu an ủi Triệu Ngọc Tranh, tạm thời quên đi những suy nghĩ liên quan đến Triệu Bạch Ngư.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Triệu Ngọc Tranh và Triệu tam lang đã ở Dương Châu sắp đầy ba tháng, lúc này tình hình dịch bệnh lẫn thiên tai đều đã có xu hướng ổn định, còn án oan làm thịt vịt trắng cũng đã phát triển đến mức Đặng Vấn An vô tội được thả ra, Lữ Lương Sĩ nhốt lại vấn trảm, chức quan của Tiêu Vấn Sách cũng khó mà giữ nổi, trăm họ ở phủ Dương Châu tranh nhau để ý, thảo luận từng lời nói hành động của Khâm sai ở Giang Dương.
Tình cờ một lần, Triệu tam lang vào nhầm quán rượu nghe được người kể chuyện ba hoa khoác lác câu chuyện Khâm sai về Dương Châu, say mê nghe đến nỗi người ta nói sang câu chuyện mới rồi mới đi lên phía trước tìm một chỗ ngồi tốt.
Hôm nay chuyện kể về việc Đặng Văn An bị coi là đồng phạm của kẻ giết người, quan viên Hoài Nam cùng nhau ép định án, trong thời khắc mấu chốt, Khâm sai gọi hung thủ thật sự Vương Quốc Chí ra, tiết mục xoay chuyển tình thế ở bước đường cùng được kể liên tục trong ba ngày, mỗi ngày mười suất vậy mà vẫn nghẹt kín chỗ ngồi, người nghe chỉ càng lúc càng nhiệt huyết hơn chứ không kém đi chút nào.
Nhất là khi Khâm sai tức giận trên công đường, chất vấn một đám quan viên Hoài Nam thiếu đôn đốc kiểm tra, không làm tròn bổn phận, vừa đòi gập sổ kiện lên triều đình liền được cả sảnh đường ủng hộ.
Tiết mục Khâm sai tức giận một đám quan viên thiếu đôn đốc kiểm tra, không làm tròn bổn phận cũng được kể liên tục trong ba ngày, vẫn là một ngày mười suất, người nghe vẫn đông nghẹt chỗ, không khí chỉ có càng lúc càng sôi nổi hơn.
"... Khâm sai nói 'Làm quan nếu không thể làm chủ cho dân, thì còn không bằng về nhà trồng khoai'!"
"Hay!" Trong một gian phòng Triệu tam lang vỗ bàn khen, một đám dân trong sảnh cũng hô to theo: "Nói hay!"
Một gian phòng khác, Triệu Ngọc Tranh thờ ơ nghe kể chuyện, thấp giọng hỏi ám vệ sau lưng: "Lời người đó kể là thật sao?"
Ám vệ đáp: "Có điều không đúng."
Triệu Ngọc Tranh: "Nói."
Ám vệ: "Người bắt được hung thủ Vương Quốc Chí trước thời hạn, ở trên công đường tức giận mắng một đám quan viên Hoài Nam khiến bọn họ á khẩu đều là Đô ngu hầu, thị vệ bên người Khâm sai làm, bao gồm cả câu nói ở dưới lầu mới nãy, cũng là do thị vệ thân quân Đô ngu hầu nói."
Giọng nói Triệu Ngọc Tranh cất cao: "Thật không?"
Ám vệ: "Câu nào thuộc hạ cũng nói thật."
Rất khó để thấy Triệu Ngọc Tranh mỉm cười: "Đi xuống đi."
Hóa ra công lao hoàn toàn không phải của Triệu Bạch Ngư, mà là Đô ngu hầu bên người y, có lẽ Lâm An quận vương sắp xếp không ít dị sĩ tài giỏi giúp y ở Dương Châu, bề ngoài Triệu Bạch Ngư đứng đầu, thực tế người thao túng phía sau là Lâm An quận vương và bệ hạ, đối phó với quan trường Hoài Nam cũng là bọn họ, Triệu Bạch Ngư chẳng qua chỉ là con cờ.
"Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu như biết được đang đánh cờ cùng ai."
Tâm trạng căng thẳng mấy ngày của Triệu Ngọc Tranh cuối cùng cũng được thả lỏng, tiếng kể chuyện dưới lầu cứ văng vẳng bên tai, nhàn nhã không lo lắng uống trà.
Hắn không biết tình huống mà ám vệ điều tra được nói thật cũng đúng, nói không thật cũng đúng, ngày đó những người vây xem đoạn đối chất xuất sắc ở công đường chỉ biết người chủ đạo là một thị vệ, không ai biết Triệu Bạch Ngư đã đổi thân phận với người khác từ trước.
Người ngoài thêm mắm dặm muối, tai miệng truyền nhau, mang tình cảnh sáng chói khi thị vệ Đô ngu hầu chủ trì công đường đội lên đầu Khâm sai, râu ông nọ cắm cằm bà kia, nếu như Khâm sai thật sự giả trang làm Đô ngu hầu, trời xui đất khiến trật tự lập lại, hóa ra chẳng có ai nói sai.
Biết được được chân tướng rồi, Triệu Ngọc Tranh chẳng còn hứng thú nghe nội dung chuyện, đứng dậy rời khỏi quán rượu, lúc bước vào kiệu còn quay đầu liếc nhìn người dân tung hô, cùng với tiên sinh vui vẻ ngẩng đầu kể chuyện trong sảnh quán.
"Người ta nói sao, bào hao nói vậy, sắc thái của thế gian này trước giờ là vậy."
Qua hai ngày khu tai nạn đã bị tháo dở, đó là lệnh của Khâm sai, di dời các dân bị nạn đến những ngôi nhà bỏ trống, trong miệng dân bị nạn nào cũng không ngớt lời khen ngơi, công lao suốt ba tháng của Triệu Ngọc Tranh hoàn toàn bị xóa sạch sẽ.
Triệu Ngọc Tranh mặc lan sam màu xanh nhạt đứng trên đỉnh ngọn đồi cách đó không xa, nhìn về phía khu bố trí tạm thời vô thức vuốt ve ngón tay lầm bần: "Dám dân ngu ngốc kia làm sao biết được..."
Sự thật là như thế nào?
Không cần sự thật, chỉ cần một đại lão gia thanh liêm có thể thay bọn họ đòi lại công đạo, có thể làm chủ giúp bọn họ là được rồi, nhân phẩm này hành vi thế nào, tài năng thế nào, có giở trò bịp bơm hay không, tất cả đều không nằm trong phạm vi suy tính của đám dân ngu ngốc.
Triệu Ngọc Tranh than thở, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn tràn đầy tính công kích toát ra một nỗi đồng tình đầy phiền muộn: "Dốt nát là phúc."
Sau khi ngắm nhìn một lúc, Triệu Ngọc Tranh liền lên ngựa rời đi, ngựa phi nhanh trên đường núi đầy bùn sình, hai bên xanh ngắt ẩm thấp, vào đông rồi nhưng không thấy cây cỏ tàn lụi, giữa núi đồi trùng điệp thấp thoáng bóng dáng của những mái đình chùa cổ kính, tiếng chuông mờ mịt vang vọng khắp núi rừng, trong lúc vô tình đi sâu vào trăm nghìn khe núi, cứ cho rằng sắp đến đường ra, nào ngờ vạch lên mấy chùm cây dây leo, bên dưới còn có một con đường mòn khác.
Triệu Ngọc Tranh xuống ngựa đi vào đường mòn đó, nhìn thấy cuối đường mòn có một thân ảnh quảng tụ trường bào, thân hình cao ráo như chim hạc, dung mạo phảng phất như tiên nhân, dần dần chồng lên bóng người quen thuộc nằm sâu trong lòng hắn.
Hắn nói với người hầu đã đuổi kịp phía sau mình: "Ta vào đó một mình thôi rồi ra, các ngươi đừng theo." Nói xong liền nhanh chân chạy theo bóng người kia.
Phía bên trái cuối đường mòn có một cổng đá hình vòm, bóng dáng kia mới vừa lóe lên ròi biến mất không thấy đâu, chắc hẳn là đi vào trong đó rồi.
Triệu Bạch Ngư vội vàng chui qua cổng đá đó, phát hiện bên trong là cảnh trí lâm viên Hàng Tô, hòn non bộ suối chảy róc rách, đẹp như động tiên, có lẽ là biệt viện trong núi ngoại thành mà một phú thương viên ngoại nào đó ở Dương Châu để lại.
Nếu như không nhận sai, thì hóa ra người nọ đến nhậm chức làm việc ở Dương Châu, chẳng trách sao nhiều lần viếng thăm lầu Sơn Hà ngoài phủ Kinh Đô cũng bị từ chối.
Phải nói vì sao Triệu Ngọc Tranh khẳng định người này đến nhậm chức làm việc chứ không phải định cư ở Dương Châu, lý do đơn giản thôi, là bởi vì hắn biết lầu Sơn Hà vốn là thuộc về Hoàng gia, lúc hắn mới chỉ tám, chín tuổi đã được Nguyên Thú đế ban cho một bề tôi có công trạng.
Hắn nhớ rất rõ, năm đó Thái tử vừa đúng lúc làm xong việc trong triều, lại còn làm rất hoàn hảo, lúc luận công ban thưởng muốn xin lầu Sơn Hà để đưa Triệu Ngọc Tranh đến lầu Trích Tinh ngắm trăng, cuối cùng lại bị ban thưởng cho người khác trước một bước rồi.
Sau đó Thái tử phát cáu rồi nổi giận một trận, cũng là nhờ Triệu Ngọc Tranh dỗ dành mới đỡ được.
Triệu Ngọc Tranh ghi nhớ cái tên lầu Sơn Hà này, mấy năm sau có duyên đi lạc vào, nhìn thấy thanh niên tựa như trích tiên, rất khó mà quên được.
Đang vu vơ tìm người, Triệu Ngọc Tranh chợt nghe có tiếng bước chân vội vã đi tới, hắn nhanh chóng núp sau núi giả, nhìn đám người kia bước nhanh qua cầu chín khúc, hướng về phía người trong đình nghỉ mát báo cáo, có thể mơ hồ nghe được Khâm sai huyện Giang Dương, quan tham nghị Trấn an sứ cùng với bạc cứu trợ thiên tai bị cướp.
Triệu Ngọc Tranh tĩnh tâm lắng nghe.
"... Khâm sai giam Tôn Phụ Ất lại rồi, sớm muộn gì cũng tra đến chỗ An Hoài Đức thôi, cho dù không tìm được khoản bạc thì cũng sẽ không động đến An Hoài Đức. Nhưng ta chỉ lo đêm dài lắm mộng, hay là mau chóng xử lý khoản bạc kia đi."
"Không ai có thể tra ra được bạc cứu nạn giấu trong sơn trang đâu, đừng lo nữa, nơi này mà không an toàn thì còn chỗ nào an toàn nữa? Khâm sai ư? Hừ, một con thỏ con chưa dứt sữa thôi, An Hoài Đức đối phó được. Ta hỏi các ngươi, tra được hành tung của Hoắc Kinh Đường chưa?"
"Vẫn còn ở quận vương phủ, chưa thấy ra ngoài."
"Một chút động tĩnh cũng không có sao?"
"Người của ta vẫn luôn theo dõi, quận vương đóng cửa không tiếp khách, quả thật không có động tĩnh gì."
"Hồ đồ! Ngày một ngày hai không có động tĩnh còn chấp nhận, hai ba tháng rồi mà không có động tĩnh? Dù nó có xuất gia làm hòa thượng thì cũng phải ra đường niệm Phật khất thực chứ! Ngu xuẩn! Các ngươi bị lừa gạt mà còn không tự biết đi, bây giờ Hoắc Kinh Đường nhất định đang ở Hoài Nam, bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu bị cướp, còn gây ra chuyện ba ngàn loạn đảng nữa, vị trên long ỷ kia không thể không phái người mình thật sự tin tưởng tới đâu.
"Vậy nên làm gì bây giờ?"
"Đi thăm dò đi, Hoắc Kinh Đường đến đây là vì bạc cứu trợ, nếu đã ra tay truy xét thì sẽ để lại dấu vết thôi, từ đó là tra ra được."
"Vâng!"
Triệu Ngọc Tranh sợ hãi mất tinh thần, tay chân lạnh như băng, chờ đến khi người đi hết mới bước dọc theo con đường cũ lặng lẽ quay về, cả đường mất hồn mất vía nghĩ, bạc? Là số bạc cứu trợ bị cướp ở Từ Châu kia sao? Ở trong tay bọn họ? Mấy người đó chính là loạn đảng cướp quan ngân sao?
Lại còn có quan hệ với An Hoài Đức?
Ba ngàn ngư dân Từ Châu và loạn đảng bị xử tử tại chỗ lại là chuyện gì nữa?
Triệu Ngọc Tranh phiền muộn trong lòng, về đến Tạ gia liền vội vàng viết thư, để chim bồ câu đưa đến Dương Châu, đến lúc rãnh rỗi mới thể suy nghĩ về bóng người mà mình vô tình gặp được.
Hắn là ai?
Có quan hệ thế nào với loạn đảng cướp bạc?
Không ai có thể nói cho hắn biết câu trả lời, rốt cuộc bị đám suy nghĩ rối bời nhấn chìm vào giấc ngủ.
***
Triệu Ngọc Tranh lén lút theo sau lưng, tự cho rằnh áo tiên không thấy vết chỉ khâu, nhưng Hoắc Kinh Đường đã phát hiện ra từ lâu, chỉ là hắn không có hứng để ý đến.
Những lời mà Triệu Bạch Ngư nghe lén được trong đình nghỉ mát cũng đều bị Hoắc Kinh Đường thu vào tai mắt, hắn cũng ở hiện trường, thà nói là ẩn núp không bằng nói hắn quang minh chính đại nghe lén thì đúng hơn, chẳng qua không ai phát hiện hắn đứng trên đỉnh tháp sau núi giả, từ trên cao nhìn xuống lắng nghe toàn bộ âm mưu quỷ kế mà bọn họ sắp đặt.
Hoắc Kinh Đường về đến biệt viện liền ra lệnh cho bộ hạ theo dõi Triệu Ngọc Tranh: "Nếu như trong viện của hắn có bồ câu bay ra, thì hãy chặn thư phát lại, đọc thư xong thì để lại như cũ."
Tán chỉ huy nhận lệnh, đêm đó chặn được thư, nội dung chính là những gì Triệu Ngọc Tranh nghe thấy ban ngày. Tán chỉ huy nhét thư vào lại y nguyên như cũ, suy nghĩ một chút rồi trở về phục mệnh.
"Là thư mật báo cho Thái tử. Vừa nhận được thư, Thái tử liền có thể đoán ra An Hoài Đức hai lòng, tất nhiên sẽ phản kích. Nhưng trước sau gì bọn họ cũng là đồng đảng nhiều năm, biết rõ đối phương làm không ít việc xấu xa, cưỡng ép cắt đứt chỉ sợ thương gân động cốt."
"Thương gân động cốt còn hơn đầu rơi xuống đất."
"Không phải Hoài Nam sẽ loạn hơn sao?"
"Càng loạn càng tốt." Hoắc Kinh Đường cắt sửa cây vân tùng mà hắn mua được từ chùa gần núi, thuận miệng hỏi: "Trong thư có nhắc đến sơn trang Ký Sướng không?"
"Không có."
"Ừ... Ngươi tìm người bắt chước nét chữ của Triệu Ngọc Tranh đi, viết bốn chữ 'Sơn trang Ký Sướng' vào. Đây chính là lời nhắc nhớ rất tuyệt đấy," Hoắc Kinh Đường bật cười: "Làm văn chương cũng tuyệt, đội nồi cũng tuyệt nốt, đừng lãng phí cơ hội ta cho không."
Tán chỉ huy không hiểu.
Hoắc Kinh Đường: "Đồ Tiên đế ban thưởng cho hoàng tộc, khoản nào cũng được nội thị trong tỉnh ghi chép kĩ càng, phàm là có đầu óc, Thái tử cũng biết đi lật ghi chép của nội thị tỉnh."
Tán chỉ huy vẫn không thể nào hiểu, gã biết sơn trang Ký Sướng thuộc về Tĩnh vương, tương đương với việc đoán được An Hoài Đức là người của Tĩnh vương, chẳng lẽ có thể đẩy chuyện lão, Ngũ hoàng tử tham ô bạc và hành động của Tư Mã thị ở Hoài Nam lên đầu Tĩnh vương và An Hoài Đức hết?
Làm thế nào?
Không phải tướng quân nói bạc cứu trợ đó phỏng tay sao... Cho nên là để cho Thái tử tự nhận củ khoai nóng đó?
Vậy rốt cuộc là bạc cứu trợ đó phỏng tay chỗ nào?
Hoắc Kinh Đường: "Đi đưa thư đi."
Tán chỉ huy đáp lại, lập tức lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hoắc Kinh Đường, hắn ngắm nghía chậu cây mà mình đã tỉa tót lại, sau đó gọi người bên ngoài thuê một tên chạy việc, đưa chậu cây đó đến Giang Dương.
Hoắc Kinh Đường lười biếng tựa người lên ghế thái sư, lúc khảy lúc ngừng nghịch vòng Phật: "Chuyện kể trong thành ấy, đoạn mới nhất kể đến đâu rồi?"
Chốc lát có một bóng đen từ xà nhà nhảy xuống nói: "Đến chỗ tiểu Triệu đại nhân đối chất ở công đường, tức giận mắng mấy đại viên tam tứ phẩm rồi."
"Kể được bao lâu?"
"Chắc phải bốn năm ngày rồi."
"Nên đổi đi." Hoắc Kinh Đường vỗ đầu gối, nghĩ chút rồi nói: "Đổi thành 'Khâm sai cơ trí bắt Soái sứ, trọng thẩm thảm án diệt môn hoàng thương Giang Nam' mà kể."
"Nhưng người tiểu Triệu đại nhân bắt là tham nghị quan Soái sứ... Sẽ không biến thành tung tin đồn cho mệnh quan triều đình sao?"
"Tên của vở kịch thôi mà, phải giật gân một chút mới được."
"Vậy thuộc hạ đi làm ngay, đảm bảo sáng mai là có thể truyền khắp phủ Dương Châu, ba ngày sau sẽ truyền khắp Hoài Nam."
Hoắc Kinh Đường nhắm mắt lại, đọc thầm kinh Phật.
Người kia cũng là thiết kỵ Đường Hà, ấn nấp trong góc tối bảo vệ Triệu Bạch Ngư, giương mắt nhìn tốc độ khảy vòng Phật của Hoắc Kinh Đường cũng đủ biết là hắn đang tụng kinh siêu độ cho các anh em đã chết, vậy nên rời đi không gây ra tiếng động nào.
***
Nhà trọ huyện Giang Dương.
Triệu Bạch Ngư chuyên tâm dời qua dời lại chậu vân tùng mà Hoắc Kinh Đường đưa tới, dựa theo dáng vẻ của nó vẽ lại, từng nét bút buông xuống nhanh chóng phác họa một bức tranh đẹp đẽ, phải cảm ơn thầy đã vừa dạy y kiến thức vừa dạy cầm kỳ thi họa, y được học vẽ tranh thủy mặc, nếu không hôm nay sẽ không thể vẽ lại được cây vân tùng mà Hoắc Kinh Đường tặng cho.
Nghiên Băng nhíu mày: "Giữ lại có nuôi được không?"
Triệu Bạch Ngư không ngẩng đầu, chuyên chú vẽ vời: "Ta nuôi sẽ chết."
Nghiên Băng càng nhíu chặt mày hơn: "Thế ta nuôi giúp ngài nha?"
Triệu Bạch Ngư: "Chàng tặng ta, ta lại để cho người khác nuôi thì coi sao được? Không phải phép."
Nhất thời Nghiên Băng không hiểu Ngũ lang là đang yêu thích hay không yêu thích món quà mà tiểu quận vương tặng nữa, trong đầu nó chạy số, chắc đây có lẽ là lý thuyết vợ chồng tôn trọng nhau như khách mà trong sách nói, xem bọn họ đối xử với nhau có biết bao nhiêu là lễ phép kia kìa.
Nó rút thư từ Dương Châu gửi tới trong tay áo ra đưa cho Triệu bạch Ngư: "Thư hôm nay ạ."
"Để bên cạnh đi, ta còn chút xíu nữa thôi." Triệu Bạch Ngư ổn định tay, nhẹ nhàng móc lên một cái, mực bút nồng đậm đều đều, cuối cùng vẽ ra một cây vân tùng đẹp nhất, chuẩn bị đem đi hong khô, để trong bảo khố như một vật cực kỳ quý giá.
Triệu Bạch Ngư vừa lau tay vừa hỏi: "Bên kia Thôi phó quan đã làm xong rồi à?"
Nghiên Băng gật đầu: "Sổ giả thả về nơi giấu sổ thật, đã bị người của An Soái sứ đem đi rồi. Thôi phó quan còn nói đã sai người đưa tin tức đi, hẳn là Đô tào cũng biết rồi."
Triệu Bạch Ngư mở thư xong xong, nhướn mày cười nói: "Kịch hay bắt đầu rồi, Ngũ lang của ngươi phải ra hát mở màn đây."
==
Min: Hmuhmu đọc đến đoạn nội tâm của anh Ba mà đau lòng cho em Cá quá đi mất ? thật ra cha mẹ Triệu, ba anh trai và mọi người nói chung rất đáng trách vì đã đối xử với Cá như vậy trong khi em chẳng có tội gì cả, nhưng họ cũng đáng thương vì đã bị mụ công chúa kia lừa gạt xoay mòng mòng suốt mười mấy năm trời, và lẽ ra đứa nhỏ ngoan ngoãn cần được yêu thương, tương lai sẽ có một con đường làm quan rộng mở là em Cá mới đúng!!!
Vụ án này cũng dần đi vào hồi kết rồi, Cá nhỏ và lão Hoắc sắp gặp lại nhau sau quãng thời gian dài xa cách đó, xì poi là tầm c41 nhen ?
==