Chương : 49
CHƯƠNG 49: CÔ XEM TAY NÀY CỦA CÔ
Cửa phòng thẩm vấn được mở ra, tôi liền nghe thấy giọng của Triệu Du trong phòng khách.
“Giam anh ta lại, giam một trăm năm để cho anh ta ngồi tù, lao động cải tạo, xem về sau anh ta còn gây họa cho người khác thế nào!”
Cô thật điên cuồng, đây là tiết tấu muốn giết chết tôi à? Còn nói giam một trăm năm, sao không nói giam năm trăm năm giống Tôn Ngộ Không chờ Đường Tăng tới cứu đi?
Khi tôi xuất hiện ở đại sảnh của Cục cảnh sát với vẻ tự do thoải mái, vẻ mặt Triệu Du hơi sốc.
“Sao anh ta lại được thả ra? Sao anh ta có thể được thả ra chứ? Các anh làm cảnh sát lại phục vụ nhân dân như vậy à? Có tiền là có thể tùy tiện ra vào sao? Có tiền là có thể vi phạm pháp luật mà không bị truy tố à?”
Triệu Du dường như còn muốn nói gì đó nữa, người cảnh sát bên cạnh tôi đã đi thẳng đến gần cô, tức giận quát: “Mong cô nói chuyện chú ý một chút, nếu không tôi sẽ lấy tội danh sỉ nhục người thi hành pháp luật để tạm giam cô, tiếp theo sẽ nộp đơn kiện cô tội phỉ báng!”
“Tôi…”
Triệu Du còn chưa nói hết, người cảnh sát kia đã nói tiếp: “Còn nữa, cô luôn miệng nói cô tận mắt nhìn thấy đồng chí này bỏ thuốc cho người bị hại, vậy tôi muốn hỏi cô, anh ấy bỏ thuốc gì, màu gì, lại bỏ thế nào. Khi anh ta bỏ thuốc, cô đang làm gì?”
Triệu Du không trả lời được.
Đồng chí cảnh sát lại nghiêm khắc phê bình cô một trận, nói cô không có trách nhiệm, hoàn toàn tùy thuộc vào ý thức chủ quan để phán đoán sự việc phát sinh.
“Pháp luật chú ý chính là chứng cứ, mà không phải suy đoán của cá nhân cô. Lát nữa tôi có thể dẫn cô đi xem video giám sát. Đồng chí Trần Cẩn Phong này thấy việc nghĩa hăng hái làm, cứu cô gái tên Tiểu Thúy kia, hơn nữa cũng không nhân lúc cô ấy không có ý thức mà có bất kỳ hành vi gây rối nào, chúng ta cần phải khen ngợi hành động của anh ấy chứ không phải tùy tiện nói xấu như cô!”
Triệu Du hoàn toàn bối rối, rất rõ ràng sự việc phát triển hoàn toàn khác trời một vực với sự tưởng tượng và mong chờ của cô.
Sau đó, cảnh sát lại dẫn cô qua xem video giám sát mọi chuyện xảy ra lúc đó.
Từ khi Sơn Tử bỏ thuốc thế nào, đến khi tôi cứu người thế nào, cuối cùng bị cảnh sát dẫn đi oan ức thế nào, tất cả đều được quay lại p rõ ràng.
Cảnh sát phái người chở tôi và Triệu Du quay về phòng tập gym, lại áy náy xin lỗi tôi.
Về phần Triệu Du, tôi đoán nếu cảnh sát không mặc đồng phục, sợ rằng anh ta cũng muốn đánh cô mất.
Ban đầu cô nói rất rõ ràng là tận mắt nhìn thấy, kết quả khi đưa tôi qua thẩm vấn, lúc này mới phát hiện ra tôi là người dân lương thiện bị oan uổng, may không tạo ra án sai gì.
Sau khi cảnh sát rời đi, Triệu Du cúi đầu, thoạt nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ xấu hổ.
Cô không dám nói gì, chỉ cúi đầu đi vào trong phòng tập gym.
“Cô vừa mắng tôi một trận, đổ oan cho tôi một trận, sau đó còn kích động cảnh sát cầm súng máy bắn tôi tạch tạch tạch, bây giờ cô cứ im im không nhắc tới, cứ thế đi qua à?”
Tôi ngồi ở trên bậc thang trước cửa phòng tập gym, móc một điếu thuốc ra châm: “Hơn nữa trước đó tôi còn từng cứu cô một lần, ít nhất cũng tránh được hậu quả phá tướng, cô lại biểu đạt lòng biết ơn với tôi thế à? Tôi đúng là được mở rộng tầm mắt đấy!”
Triệu Du dừng lại, sau đó quay về bên cạnh tôi, khẽ nói: “Xin lỗi…”
Tôi không nói gì, chỉ buồn bực rít điếu thuốc.
Một lúc lâu, Triệu Du cũng ngồi xuống cùng tôi ở trên bậc thang trước cửa.
“Tôi không phải cố ý. Tôi thấy Tiểu Thúy bị ức hiếp nên mới nóng ruột. Hơn nữa, anh cũng không giải thích với tôi mà…”
Triệu Du nói tới đây tự động ngậm miệng lại, tôi cũng không ngắt lời cô.
Tôi nghiêng đầu nhìn gương mặt xinh xắn của cô, sau đó mặt cô lại đỏ lên.
“Cô nói lời này, thật sự không thấy trái với lương tâm nhỉ?”
Mặt Triệu Du càng đỏ hơn: “Xin lỗi, tôi quên mất. Anh từng giải thích rồi, nhưng tôi không để cho anh nói xong đã báo cảnh sát.”
Đây mới là sự thật.
Sau khi hút xong một điếu thuốc, tôi búng tàn thuốc đi, sau đó nhìn về phía Triệu Du: “Vậy cô nói xem, chuyện này nên làm thế nào?”
Triệu Du buồn bực hồi lâu mới nói một câu mời tôi ăn cơm.
“Ngày đó cô cũng muốn mời tôi ăn cơm, kết quả giờ qua hơn một tuần rồi, nếu tôi mong nhờ vào bữa cơm này của cô để lót bụng, chắc đã sớm chết đói rồi. Còn nữa, ăn cơm là chuyện lần trước, lần này thì làm thế nào?”
Triệu Du suy nghĩ một lát, sau đó dò hỏi tôi: “Vậy tôi mời anh ăn hai bữa vậy?”
Đáp án đỉnh như vậy tất nhiên khiến tôi không còn lời nào để nói nữa.
Tôi nghẹn một lúc lâu mới nói ra một câu cảm ơn: “Cảm ơn, tôi tạm thời còn có tiền ăn cơm.”
Triệu Du hơi giận: “Vậy anh bảo xem phải làm sao bây giờ? Tôi lại đâu phải cố ý!”
“Nóng, nóng, nóng, người bị oan uổng là tôi, cô nóng cái gì? Cô còn có lý à?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Du chu ra, buồn bực không nói gì nữa.
Cuối cùng, tôi mở miệng nói: “Tối nay đi ăn cơm và xem phim với tôi, chuyện này coi như xong.”
“Nhưng…”
Tôi trừng mắt với cô, sau đó cô lại không nhưng nữa, gật đầu đồng ý…
Sau khi hoạt động trong phòng tập gym cả buổi chiều, tôi và Triệu Du đi tắm, tất nhiên không phải ở cùng một phòng tắm rồi. Mặc dù đây là điều tốt đẹp mà tôi vẫn mong chờ, nhưng lúc này còn chưa trở thành hiện thực được.
Sau khi mỗi người thay quần áo xong, tôi lái xe chở cô tới thẳng một nhà hàng gần rạp chiếu phim.
Trong lúc ăn, chúng tôi vừa nói vừa cười, về một vài chuyện xảy ra vào buổi chiều đã sớm bị chúng tôi bỏ lại phía sau. Ít nhất Triệu Du chắc hẳn cho là vậy.
Sau khi ăn bữa tối trong bầu không khí hòa hợp, chúng ta đi dạo một lát rồi vào rạp chiếu phim.
Tôi mua một phòng đôi, điều này làm cho Triệu Du hơi lúng túng: “Như vậy không tốt lắm đâu?”
“Có gì không tốt chứ? Ở bên dưới nhìn các cặp tình nhân khác ôm hôn nhau thì tốt à?”
Cuối cùng, Triệu Du thầm chấp nhận hành động của tôi, bị tôi dẫn vào phòng đôi.
Khi đèn tắt, bộ phim được chiếu thì tôi cũng bắt đầu hành động.
Ngồi chung trên một ghế sô pha dài, tôi xoay người nhìn Triệu Du, cẩn thận quan sát cô.
Ánh đèn mờ hoàn toàn không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của Triệu Du, ngược lại còn cho cô chút cảm giác xinh đẹp đầy mê hoặc.
Chiếc váy liền màu lam nhạt mặc trên người, hai vai là ren rỗng, không thiếu vẻ gợi cảm đặc biệt của phái nữ, nhưng trên phần ngực đầy đặn lại có gắn một con bướm đính kim cương, vừa vặn che đi phần khe rỗng, không hề lộ ra chút nào. Làn váy vừa vặn dài tới đầu gối. Có thể thấy hai chân của cô quanh năm tập gym nên bắp chân thon dài và săn chắc, rất trắng lại mềm, dưới đôi tất trong suốt ôm lấy, còn phát ra một lớp ánh sáng mơ hồ…
“Anh không xem phim, nhìn tôi làm gì…”
Triệu Du phát hiện ra ánh mắt tôi thì có hơi ngượng ngùng nói.
“Tôi thấy cô có hơi giống minh tinh điện ảnh, nhưng nhìn cẩn thận thì cô còn xinh hơn những minh tinh kia, tinh tế, sang trọng, thật chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật không tì vết, không tìm được chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.”
Hai bàn tay nhỏ bé trắng mịn đặt giao nhau để lên trên đùi, Triệu Du khẽ cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, không nói gì. Nhưng gương mặt trái xoan nhỏ nhắn mà xinh đẹp dần hiện ra lên một áng mây màu đỏ.
Điều này chứng minh cô thích lời khen ngợi này.
Thích là tốt rồi, chỉ sợ không thích thôi. Cho nên tôi mở ra hình thức miệng lưỡi lưu loát, bắt đầu không ngừng khen ngợi cô, nói tới trên trời dưới đất đều không có người nào như cô.
Một lúc lâu sau, Triệu Du mới ngượng ngùng trả lời một câu: “Tôi làm gì tốt như anh nói chứ.”
Đương nhiên là có, hơn nữa chắc chắn phải có, vì vậy tôi trịnh trọng nói: “Tôi chỉ nói thật mà thôi, không hề có chút giả tạo nào. Cô xem tay này của cô…”
Tôi nói xong lại ngồi sang bên cạnh cô, không nghe giải thích mà nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé kia của cô.