Chương : 38
CHƯƠNG 38: CÓ VẤN ĐỀ THÌ MAU NÓI
Sau khi dặn dò Trương Ngọc Dung ở nhà tĩnh dưỡng, tôi liên lạc với Ngô Diệc Thành.
“Cẩu vật, đang làm gì vậy?”
“Không có làm gì hết, đang ở nhà.”
Sau khi tán gẫu với nhau, tôi trực tiếp nói cho cậu ta biết công việc ở Địa Liệt Hành Tinh, cậu ta hỏi tôi nội dung công việc là cái gì, tôi nói nếu như có người gây sự thì đánh hắn ta, ngay cả tiền lương mà cậu ta cũng không hỏi liền dứt khoát đồng ý.
Có thể đánh người còn không cần phải bồi thường tiền chữa trị, cậu ta rất hài lòng.
Tôi đi mua vài thứ, lái xe về nhà thăm ba mẹ, sau đó đi đón Ngô Diệc Thành rồi quay về nhà.
“Phong Tử lợi hại quá nha, lái Hummer, của ai vậy, không phải là trộm đó chứ?”
Tôi chỉ chỉ vào cái hộp cất đồ, tự cậu ta mở ra, sau đó lấy giấy đăng ký xe ra: “Má ơi, lợi hại quá người anh em.”
“Lợi hại của quái gì.”
“Chiếc xe cũng lợi hại, chiếc xe kia chắc cũng một tỷ rưỡi một tỷ tám gì nhỉ.”
Tôi gật đầu, cũng không nói với cậu ta giá cả thực tế, việc này không cần thiết.
Sau đó cậu ta hỏi tôi làm công việc gì, sao lại có nhiều tiền như vậy.
Tôi cũng không có giấu diếm cậu ta, trực tiếp nói thật với cậu ta.
Ngô Diệc Thành rất là ngạc nhiên: “Lấy cái vóc dáng nhỏ bé này của cậu à, ngay cả người chuyển gạch cũng không muốn mướn cậu, mà cậu còn đi làm trai bao? Vậy tôi không canh quán nữa, đi làm cùng với cậu đi, ngay cả cậu cũng có thể kiếm được chiếc Hummer, ít nhất thì tôi cũng kiếm được một chiếc BMW.”
Một chiếc BMW, cậu ta cũng thực sự biết mơ tưởng…
Tôi giải thích với Ngô Diệc Thành: “Dựa vào thân thể thì ở cấp thấp nhất, tiền thật sự tới tay cũng không được bao nhiêu, nói cho cậu biết cũng không có gì khác với việc chuyển gạch của cậu. Trai bao chân chính là dựa vào cái đầu, tôi là người lao động trí óc, không giống với người lao động tay chân giống như cậu.”
“Có cái gì không giống nhau chứ?”
Tôi suy nghĩ rồi lập tức nói cho cậu ta biết hai chuyện: Chuyện thứ nhất thì tôi vẫn là xử nam, chuyện thứ hai thì là chiếc Hummer này của tôi.
Ngô Diệc Thành khó chịu cả nửa ngày, cuối cùng cũng gật gật đầu: “Đây đúng là không giống nhau thật, tôi vẫn nên canh quán đi.”
Trên đường đi, tôi nói về Trương Ngọc Dung với cậu ta.
“Diệc Thành, cậu giúp tôi bảo vệ Trương Ngọc Dung, đó là cô gái cả cuộc đời này của tôi.” Nói xong tôi liếc mắt nhìn về phía Ngô Diệc Thành ngồi trên ghế lái phụ: “Tôi có thể yên tâm về cậu không?”
Lúc đó Ngô Diệc Thành liền không vui vẻ: “Cậu xem tôi là người như thế nào chứ, nếu như tôi làm ra chuyện có lỗi với cậu, tôi cũng tự đập tôi cho tan nát, không cần cậu phải ra tay.”
Tôi lườm Ngô Diệc Thành một chút: “Nghĩ cái gì vậy, tôi kêu cậu bảo vệ cho cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy chịu tổn thương gì.”
Ngô Diệc Thành loay hoay với chiếc ghế chạy bằng điện, giống như là đang mân mê một món đồ chơi: “Chuyện này thì cậu có thể yên tâm, căn bản không có vấn đề gì.”
Có câu nói này của cậu ta thì tôi đã yên tâm rồi.
Tôi đang trò chuyện với cậu ta, ngã ba đường ở phía trước đột nhiên có một chiếc xe tải lao ra, nửa đường tắt máy, hoàn toàn chặn con đường phía trước.
Sau đó ở phía sau có một chiếc xe Toyota Grand chặn đường lui của tôi lại.
Trong chớp mắt đó, bên trong thùng của xe tải lớn có bảy tám người xông ra, mà chiếc xe Toyota ở sau lưng cũng có sáu bảy người xông ra, mười mấy người mang theo đao theo côn khí thế hùng hổ đi thẳng về phía xe của tôi.
“Tìm cậu đó, cậu ngủ với cô vợ trẻ của người ta bị người ta phát hiện, đây là muốn lấy mạng của cậu rồi.”
“Cậu nói nhảm nhiều quá đó.”
Mắt nhìn thấy tên mập mạp hói đầu quấn đầy băng gạc trên đầu bước xuống từ chiếc xe Toyota, tôi mở miệng nói: “Cứ tùy tiện đánh đi, đừng có ra tay quá độc ác, tiền thuốc men chúng ta không cần lo.”
Sau khi nói câu cuối cùng, tôi liền cảm thấy có chút hối hận.
Quả nhiên sau khi Ngô Diệc Thành bước xuống xe thì một hai bước liền phóng tới đám người, tránh thoát tập kích bằng ống sắt của đối phương, hung hăng đá một đá thật mạnh vào đầu gối của tên lưu manh kia.
Ngồi ở trong xe, tôi cũng có thể nghe thấy được tiếng vang “răng rắc”, sau đó đùi phải của tên lưu manh kia lấy một góc độ cực kỳ quỷ dị mà gãy cong, kèm theo đó là tiếng gào thét giống như giết heo.
Khóa cửa xe lại dựa vào ghế ngồi, tôi lặng nghe âm nhạc, hiện tại trong xe đang phát ca khúc “Song đoạn luân” của Chu Kiệt Côn, bùm bùm chát chát rất hăng hái, khiến người ta thích thú.
Chỉ tiếc là một ca khúc này còn chưa có hát xong, âm thanh đánh nhau ngoài cửa sổ xe lại vang lên.
Tôi ngồi dậy nhìn xuyên thấu qua cửa trước, có thể nhìn thấy rõ một đám lưu manh lúc nãy còn mang khí thế hùng hổ, bây giờ tất cả đều đang nằm ở trên mặt đất, mắt miệng méo xệch, chết thì không thể chết được, nhưng mà trên người của người nào cũng bị thương, âm thanh đau đớn vang lên, không phải cánh tay bị tháo khớp thì xương đùi bị gãy, dùng một chữ thảm để hình dung.
Ngô Diệc Thành hơi thở ổn định thoải mái chỉ chỉ ở sau xe, tôi nhìn vào trong kính chiếu hậu, tên mập mạp hói đầu trên đầu quấn đầy băng gạt đang bò lên xe Toyota lái xe muốn chạy đi.
Tôi nâng ghế ngồi lên, sau đó đặt vào số lùi, giẫm chết chân ga, trong một giây tiếp theo âm thanh động cơ gào thét vang lên.
Trong tiếng gầm gừ, ô tô lấy tốc độ nhanh chóng Lùi lại phía sau, đùng một tiếng va chạm thật lớn, sau đó chiếc Toyota bị chiếc xe Hummer đụng vào hõm một lỗ thật to, nửa đuôi xe ở đằng sau đều chôn vào trong “bụng” của Toyota.
“Chạy à? Chạy đi đâu?”
Mở cửa xe ra, tôi đi thẳng đến phía trước của xe Toyota, lấy một cái ống sắt đập bể cửa kính, sau đó lôi tên mập mạp hói đầu kia giống như là lôi con chó chết từ trong xe ra.
“Người anh em, người anh em đây là hiểu lầm thôi.”
Tôi vui cười, một bước đạp ngã tên mập mạp, sau đó cầm lấy cây sắt đo đo trên đầu của hắn ta, giống như là đang muốn đánh gôn vậy.
“Tên mập, đoán chừng là lời này anh cũng không tin đâu nhỉ?”
Tên mập mạp hói đầu rất sợ hãi, bị dọa đến nỗi hai mắt nhắm chặt lại: “Tôi sai rồi, muốn tôi làm cái gì thì cậu cứ việc nói đi, tôi sẽ đền bù.”
Đây là một người hiểu rất rõ lý lẽ, như thế này cũng tốt, bỏ nhiều tiền ra thì ít bị đánh.
“Sáu trăm triệu, bây giờ chuyển tiền qua đây, có vấn đề gì không?”
Tôi vừa mới dứt lời, Ngô Diệc Thành liền không kịp chờ đợi mà thúc giục nói: “Có vấn đề gì thì nói nhanh đi, mau lên.”
Vừa thúc giục vừa cướp cây sắt ở trong tay của tôi.
Sức lực mạnh mẽ kia khiến cho tên mập hói đầu bị dọa đến choáng váng.
Người đàn ông hung dữ mạnh mẽ này thế nhưng lấy một chọi mười mấy, vậy mà trên người cũng không hề rơi một cọng lông nào, còn bốp bốp phế hết những tên lưu manh mà hắn ta mang đến đây, hiện tại còn giật cây sắt làm cái gì đây, đây là muốn đánh cái đầu của hắn ta tan nát luôn hay gì đây.
“Có vấn… không phải không phải, không có vấn đề gì, không có vấn đề gì, tuyệt đối không có vấn đề gì cả.”
Tôi đưa cho tên mập mạp hói đầu một số tài khoản ngân hàng, sau đó hắn ta vội vàng gọi điện thoại cho người ta chuyển khoản.
Khi tôi đã nhận được tin nhắn, lúc này tôi mới đá cho hắn ta một đá, sau đó lên xe với Ngô Diệc Thành đi khỏi.
“Một lát nữa tôi sẽ chuyển cho cậu ba trăm triệu, ba trăm triệu kia tôi giữ lại để sửa xe, mà gần đây trong tay cũng có chút việc, chiếc xe này căn bản không phải là đốt nhiên liệu mà nó đốt tiền xu, mới đạp ga có một cái mà không còn tiền xu nữa.”
Ngô Diệc Thành cũng không khách khí với tôi, trực tiếp gật đầu đồng ý, mà còn lộ ra bộ dạng rất hưng phấn, dù sao cũng có tiền mà, miệng thì đen lẩm bẩm xem ba trăm triệu này xem sống được mấy năm ở trong nhà.
Vui mừng qua đi, rồi cậu ta đột nhiên lại hỏi tôi: “Phong Tử, tôi đây không tính là dọa dẫm bắt chẹt đâu nhỉ, nếu như hắn ta báo cảnh sát.”
Tôi cười nói: “Không có việc gì đâu, nếu như hắn ta báo cảnh sát thì tôi vào nhà giam, cậu ở bên ngoài…”
Ngô Diệc Thành gật gù: “Xem ra chính là anh em tốt, trượng nghĩa.”
“Cậu ở bên ngoài chơi chết hắn ta.”
Lúc ấy Ngô Diệc Thành không chịu làm nữa: “Vậy thì tôi cũng đi vào nhà giam.”
Chơi thì chơi, nhưng mà chơi đùa rồi thì Ngô Diệc Thành vẫn có chút lo lắng.
“Chuyện này cậu cứ yên tâm đi, không có việc gì đâu…”
Tôi đã giải thích rất nhiều lần với Ngô Diệc Thành, nhưng mà từ đầu đến cuối cậu ta đều không hiểu.
Tôi cũng không bắt buộc cậu ta hiểu, chỉ cần nói cho cậu ta biết số tiền này cứ việc yên tâm tiêu là được rồi.
Thế giới này có rất nhiều chuyện, không tiếp xúc thì mãi mãi không biết được trong đó có sự kỳ quái…