Chương 8: Cuộc hẹn đến tiệc gặp mặt
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát nhập tên của Phó Duệ trên thanh tìm kiếm. Phó Duệ trước mặt công chúng lúc nào cũng chỉn chu về mọi mặt, kể cả về thời trang hay trạng thái đều luôn trong mức tốt, không điểm nào để chê. Sau khi lướt vài bài đăng của Phó Duệ, Cố Lam nhận ra anh rất ít hình chụp tự sướng hoặc hình thường ngày. Đa số là hình ảnh từ quảng cáo nhãn hàng hoặc quảng bá phim, dưới góc nhìn của người trong giới giải trí thì trông anh nhàm chán đến kì lạ.
Cố Lam soạn tin nhắn đâu vào đấy, đến khi chuẩn bị gửi thì cô lại đắn đo.
“Mình nhắn thế này có đường đột không nhỉ?” Cô thầm thì.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định gửi đi tin nhắn kia.
Cố Lam V: Cám ơn anh lần đó đã giúp đỡ tôi, tôi còn chưa cám ơn anh một cách tử tế nữa. Nếu anh cho phép thì tôi sẽ gửi quà cám ơn cho anh nhé!
“Chắc anh ta không nhận được tin nhắn đâu nhỉ?” Cố Lam tự nhủ rồi thở dài.
Không suy nghĩ đến nữa, Cố Lam tiếp tục vào trang cập nhật tin tức về trận thảm hoạ. Trông thấy hội chữ thập đỏ đang phát động quyên góp cho người dân ở khu vực xảy ra thiên tai, Cố Lam lập tức lấy điện thoại và quyên góp một số tiền, cô mong muốn mọi người cũng nhanh chóng vượt qua được khó khăn này.
[Ting!]
Mắt liếc về phía điện thoại, tin nhắn được gửi đến bởi “Cảnh Duệ”, Cố Lam bối rối.
“Anh ta nhận được tin nhắn thật à? Mình còn tưởng nó bị chìm nghỉm trong đống tin nhắn người hâm mộ của anh ta chứ!”
Bàn tay nhấn vào khung chat.
Cảnh Duệ V: Không cần. Cô vẫn ổn chứ?
Cố Lam V: Tôi ổn.
Cố Lam V: Anh không muốn nhận quà à? Nếu không làm gì trong lòng tôi sẽ khó chịu lắm.
Cảnh Duệ V: Cô gửi quà cũng không đến được tay tôi đâu.
Cố Lam V: Cũng đúng nhỉ.
Không biết nhắn gì tiếp theo làm Cố Lam cảm thấy ngượng ngùng, cô không giỏi giao tiếp hoặc duy trì cuộc nói chuyện. Chờ mãi cũng không thấy Phó Duệ trả lời, Cố Lam dứt khoát không để ý đến nữa.
***
Một tuần sau.
Việc quay phim bên đạo diễn Trần không thể chờ đợi được nữa. Vì vụ việc của cô mà đoàn phim đã phải ngừng quay mấy ngày, cô phải tranh thủ tập trung tinh thần để quay cho tốt.
Sau khi chào hỏi, Cố Lam nhanh chóng vào phòng để thay đồ và hoá trang, cũng may lần này phim thuộc thể loại hiện đại nên không tốn quá nhiều thời gian. Lúc này, Cố Lam nghe tiếng thấy tiếng đóng cửa rất mạnh, phản chiếu từ chiếc gương là hình ảnh của nữ phụ thứ nhất tên Mã Thanh Yến, sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi chân mày cau lại. Tựa như cảm nhận được Cố Lam đang nhìn cô ta, Mã Thanh Yến trừng mắt nhìn cô rồi đi một mạch vào phòng phía trong gọi điện cho ai đó.
“Chị mau giải quyết vấn đề này cho tôi đi, chuyện đó mà bể ra cẩn thận tôi xử lý chị.” Mã Thanh Yến thấp giọng gằn từng tiếng.
Không phải là cô cố tình nghe lén đâu, là do cách âm nơi này quá tệ, cả Cố Lam và người hoá trang đều nghe được lời cô ta nói, có vẻ như cô ta gặp phải chuyện khó nhằn rồi đây.
“Chị làm thế nào thì làm.”
Một lúc sau, Mã Thanh Yến đi ra ngoài nhìn về phía Cố Lam với ánh mắt kì quặc. Ánh mắt thăm dò chứa đầy sự toan tính kia khiến Cố Lam có phần khó chịu. Không lâu sau đó, Mã Thanh Yến đi về phía cô, nở nụ cười tươi như hoa.
“Chị Lam hôm nay đi quay lại rồi ạ? Mọi người trong đoàn hay nhắc đến chị lắm đó!”
Giọng điệu thân mật quá đỗi của Mã Thanh Yến làm Cố Lam nâng cao cảnh giác. Đáp lại cô ta bằng nụ cười xã giao, Cố Lam nói: “Ừ, nghỉ ngơi tốt rồi. Phải tiếp tục tranh thủ quay những đoạn bị trễ.”
“Chị Lam làm gì mà xa cách thế! Em không có ý gì đâu.” Mã Thanh Yến cười cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Lam, ánh mắt đảo vài cái rồi nói: “Chị Lam năm nay hai mươi ba tuổi rồi nhỉ? Chị có thấy bất công không khi mà vào nghề mấy năm rồi cũng chỉ nhận được lắt nhắt vài vai diễn nữ phụ, không bật lên được.”
“Ồ? Vậy em có cách gì à?” Cố Lam tỏ ra tò mò.
“Em cũng chỉ là diễn viên nhỏ trong cái giới này thôi, có biết được đường tắt nào đâu. Em đang bất bình thay chị vì bị công ty chèn ép thôi, chị Lam muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thực lực có thực lực. Vậy mà công ty không sắp xếp cho chị bộ phim hay đại ngôn nào xứng tầm…” Nói tới đây Mã Thanh Yến ngừng lại, quan sát biểu cảm của Cố Lam, thấy cô không tỏ ra hứng thú thì có hơi thất vọng, đành phải nói tiếp.
“Thực ra, một người bạn trong ngành của em đang có sẵn vài đại ngôn khá tốt, anh ta đang kiếm gương mặt đại diện mới. Em thấy chị Lam vừa đủ tiêu chuẩn bên đó. Chị cứ xem em là biết, bao nhiêu đại ngôn thương hiệu chất lượng, độ nhận diện cũng cao đều là do anh ta đưa đến đó. Chị… chị có muốn thử không?” Ngay câu cuối cùng Mã Thanh Yến nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Cố Lam nhìn thẳng vào ánh mắt Mã Thanh Yến mang hàm ý dò xét, cô ta bỗng chột dạ mà nhìn đi nơi khác, né tránh ánh mắt của Cố Lam.
“Thử như thế nào?” Cố Lam đột ngột lên tiếng hỏi.
“À…” Mã Thanh Yến ngập ngừng, cô ta lo lắng về thái độ của Cố Lam, nghĩ một chút rồi nói: “Tối nay, người bạn kia của em có tổ chức một bữa tiệc gặp mặt giữa các nhà đầu tư và đạo diễn tại nhà hàng - khách sạn Mystery. Em cũng sẽ đến đó, chị Lam nếu muốn tìm cơ hội thì có thể đi chung với em.”
Đừng nhìn Cố Lam bên ngoài trông như không để ý việc gì, thực ra cô vẫn luôn quan sát biểu cảm của Mã Thanh Yến khi nói. Sẽ không có bữa tiệc nào là miễn phí hết, nếu cô muốn lấy những đại ngôn kia tới tay, hẳn là cô sẽ trả một cái giá tương đương. Góc tối của giới giải trí này rất nhiều thậm chí có thể ghê tởm quá mức tưởng tượng. Không phải cô không hiểu, chỉ là Mã Thanh Yến này lấy động lực đâu ra mà đến mời cô tham gia cùng một chân với cô ta? Hơn nữa cô rất nghi ngờ về cuộc đối thoại vừa rồi, cuộc hẹn này không thể đi và Mã Thanh Yến cũng là đối tượng cô nên hạn chế tiếp xúc.
Ngay khi Cố Lam muốn từ chối cô ta thì trợ lý đạo diễn đến gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Cố Lam soạn tin nhắn đâu vào đấy, đến khi chuẩn bị gửi thì cô lại đắn đo.
“Mình nhắn thế này có đường đột không nhỉ?” Cô thầm thì.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô quyết định gửi đi tin nhắn kia.
Cố Lam V: Cám ơn anh lần đó đã giúp đỡ tôi, tôi còn chưa cám ơn anh một cách tử tế nữa. Nếu anh cho phép thì tôi sẽ gửi quà cám ơn cho anh nhé!
“Chắc anh ta không nhận được tin nhắn đâu nhỉ?” Cố Lam tự nhủ rồi thở dài.
Không suy nghĩ đến nữa, Cố Lam tiếp tục vào trang cập nhật tin tức về trận thảm hoạ. Trông thấy hội chữ thập đỏ đang phát động quyên góp cho người dân ở khu vực xảy ra thiên tai, Cố Lam lập tức lấy điện thoại và quyên góp một số tiền, cô mong muốn mọi người cũng nhanh chóng vượt qua được khó khăn này.
[Ting!]
Mắt liếc về phía điện thoại, tin nhắn được gửi đến bởi “Cảnh Duệ”, Cố Lam bối rối.
“Anh ta nhận được tin nhắn thật à? Mình còn tưởng nó bị chìm nghỉm trong đống tin nhắn người hâm mộ của anh ta chứ!”
Bàn tay nhấn vào khung chat.
Cảnh Duệ V: Không cần. Cô vẫn ổn chứ?
Cố Lam V: Tôi ổn.
Cố Lam V: Anh không muốn nhận quà à? Nếu không làm gì trong lòng tôi sẽ khó chịu lắm.
Cảnh Duệ V: Cô gửi quà cũng không đến được tay tôi đâu.
Cố Lam V: Cũng đúng nhỉ.
Không biết nhắn gì tiếp theo làm Cố Lam cảm thấy ngượng ngùng, cô không giỏi giao tiếp hoặc duy trì cuộc nói chuyện. Chờ mãi cũng không thấy Phó Duệ trả lời, Cố Lam dứt khoát không để ý đến nữa.
***
Một tuần sau.
Việc quay phim bên đạo diễn Trần không thể chờ đợi được nữa. Vì vụ việc của cô mà đoàn phim đã phải ngừng quay mấy ngày, cô phải tranh thủ tập trung tinh thần để quay cho tốt.
Sau khi chào hỏi, Cố Lam nhanh chóng vào phòng để thay đồ và hoá trang, cũng may lần này phim thuộc thể loại hiện đại nên không tốn quá nhiều thời gian. Lúc này, Cố Lam nghe tiếng thấy tiếng đóng cửa rất mạnh, phản chiếu từ chiếc gương là hình ảnh của nữ phụ thứ nhất tên Mã Thanh Yến, sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi chân mày cau lại. Tựa như cảm nhận được Cố Lam đang nhìn cô ta, Mã Thanh Yến trừng mắt nhìn cô rồi đi một mạch vào phòng phía trong gọi điện cho ai đó.
“Chị mau giải quyết vấn đề này cho tôi đi, chuyện đó mà bể ra cẩn thận tôi xử lý chị.” Mã Thanh Yến thấp giọng gằn từng tiếng.
Không phải là cô cố tình nghe lén đâu, là do cách âm nơi này quá tệ, cả Cố Lam và người hoá trang đều nghe được lời cô ta nói, có vẻ như cô ta gặp phải chuyện khó nhằn rồi đây.
“Chị làm thế nào thì làm.”
Một lúc sau, Mã Thanh Yến đi ra ngoài nhìn về phía Cố Lam với ánh mắt kì quặc. Ánh mắt thăm dò chứa đầy sự toan tính kia khiến Cố Lam có phần khó chịu. Không lâu sau đó, Mã Thanh Yến đi về phía cô, nở nụ cười tươi như hoa.
“Chị Lam hôm nay đi quay lại rồi ạ? Mọi người trong đoàn hay nhắc đến chị lắm đó!”
Giọng điệu thân mật quá đỗi của Mã Thanh Yến làm Cố Lam nâng cao cảnh giác. Đáp lại cô ta bằng nụ cười xã giao, Cố Lam nói: “Ừ, nghỉ ngơi tốt rồi. Phải tiếp tục tranh thủ quay những đoạn bị trễ.”
“Chị Lam làm gì mà xa cách thế! Em không có ý gì đâu.” Mã Thanh Yến cười cười, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Lam, ánh mắt đảo vài cái rồi nói: “Chị Lam năm nay hai mươi ba tuổi rồi nhỉ? Chị có thấy bất công không khi mà vào nghề mấy năm rồi cũng chỉ nhận được lắt nhắt vài vai diễn nữ phụ, không bật lên được.”
“Ồ? Vậy em có cách gì à?” Cố Lam tỏ ra tò mò.
“Em cũng chỉ là diễn viên nhỏ trong cái giới này thôi, có biết được đường tắt nào đâu. Em đang bất bình thay chị vì bị công ty chèn ép thôi, chị Lam muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn thực lực có thực lực. Vậy mà công ty không sắp xếp cho chị bộ phim hay đại ngôn nào xứng tầm…” Nói tới đây Mã Thanh Yến ngừng lại, quan sát biểu cảm của Cố Lam, thấy cô không tỏ ra hứng thú thì có hơi thất vọng, đành phải nói tiếp.
“Thực ra, một người bạn trong ngành của em đang có sẵn vài đại ngôn khá tốt, anh ta đang kiếm gương mặt đại diện mới. Em thấy chị Lam vừa đủ tiêu chuẩn bên đó. Chị cứ xem em là biết, bao nhiêu đại ngôn thương hiệu chất lượng, độ nhận diện cũng cao đều là do anh ta đưa đến đó. Chị… chị có muốn thử không?” Ngay câu cuối cùng Mã Thanh Yến nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Cố Lam nhìn thẳng vào ánh mắt Mã Thanh Yến mang hàm ý dò xét, cô ta bỗng chột dạ mà nhìn đi nơi khác, né tránh ánh mắt của Cố Lam.
“Thử như thế nào?” Cố Lam đột ngột lên tiếng hỏi.
“À…” Mã Thanh Yến ngập ngừng, cô ta lo lắng về thái độ của Cố Lam, nghĩ một chút rồi nói: “Tối nay, người bạn kia của em có tổ chức một bữa tiệc gặp mặt giữa các nhà đầu tư và đạo diễn tại nhà hàng - khách sạn Mystery. Em cũng sẽ đến đó, chị Lam nếu muốn tìm cơ hội thì có thể đi chung với em.”
Đừng nhìn Cố Lam bên ngoài trông như không để ý việc gì, thực ra cô vẫn luôn quan sát biểu cảm của Mã Thanh Yến khi nói. Sẽ không có bữa tiệc nào là miễn phí hết, nếu cô muốn lấy những đại ngôn kia tới tay, hẳn là cô sẽ trả một cái giá tương đương. Góc tối của giới giải trí này rất nhiều thậm chí có thể ghê tởm quá mức tưởng tượng. Không phải cô không hiểu, chỉ là Mã Thanh Yến này lấy động lực đâu ra mà đến mời cô tham gia cùng một chân với cô ta? Hơn nữa cô rất nghi ngờ về cuộc đối thoại vừa rồi, cuộc hẹn này không thể đi và Mã Thanh Yến cũng là đối tượng cô nên hạn chế tiếp xúc.
Ngay khi Cố Lam muốn từ chối cô ta thì trợ lý đạo diễn đến gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.