Chương 6: Đầu trang tin
Mặt trời lên cao mang chút hơi ấm sưởi ấm cho thành phố bất hạnh này, Cố Lam nheo mắt nhìn về phía mặt trời, cô sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay. Nâng mắt nhìn về phía đối diện, Phó Duệ đang được nhận viên y tế sơ cứu lại vết thương, có vẻ họ đang nói chuyện gì đó.
“Cố Lam… Cố Lam… Con đâu rồi?” Thình lình cô nghe đâu đó có tiếng hối hả gọi tên mình, Cố Lam liếc nhìn xung quanh.
Trương Nịnh lao vào đám đông tìm kiếm hình bóng quen thuộc của con mình, gương mặt bà lộ rõ vẻ hoang mang và lo lắng. Ánh mắt bà đờ đẫn hằn lên những tia đỏ do cả đêm không ngủ. Đêm qua khi nhận được cuộc gọi của Cố Lam, bà đã lập tức nói chồng mình cho trực thăng tìm kiếm con gái tại khách sạn. Cuối cùng, bà chỉ nhận lại được tin tức khách sạn con gái mình đang ở đã bị sụp đổ hoàn toàn, số người thương vong chưa thống kê được, nhiều người chưa xác định được danh tính. Trương Nịnh ôm hy vọng nhỏ nhoi đến từng khu vực sơ tán nhưng mãi không thấy con gái mình, bà liên tục hy vọng rồi thất vọng.
Đây đã là khu vực sơ tán cuối cùng, bà cứng rắn lau đi những giọt nước nơi khoé mắt, muốn để mình nhìn được rõ ràng hơn.
“Mẹ…” Cố Lam nghẹn ngào trông mẹ cô từ xa, bà như phờ phạc hẳn đi chỉ sau một đêm đến nỗi bỏ qua vẻ ngoài nhếch nhác của bản thân.
“Mẹ ơi…” Cố Lam gọi lớn hơn, cô vội vã đi về hướng Trương Nịnh.
“Cố Lam, con ơi!” Trương Nịnh nghe được giọng nói thân quen, bà hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, đến khi trông thấy Cố Lam gầy yếu đang chạy tới xuất hiện trong tầm mắt.
Cố Lam nước mắt giàn dụa nhào vào lòng Trương Nịnh.
“Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Trương Nịnh kiểm tra khắp người Cố Lam.
“Dạ, con không sao rồi!” Cố Lam gật đầu, đưa tay lau nước mắt.
“Không sao là được rồi. Mẹ đưa con về, đã có xe chờ ở ngoài rồi.” Nói rồi bà dìu cô đứng dậy.
“Mẹ chờ con một chút.” Cố Lam quay đầu về phía sau, đã không còn thấy bóng dáng của Phó Duệ, chắc đã có người đón anh đi rồi, sau đó lại nhìn mẹ cô thủ thỉ: “Mẹ tìm giúp con gia đình của người tên Mai Chi làm lễ tân tại khách sạn The IMPERIAL. Cô ấy vì cứu con… mà không may…”
“Được, mẹ tìm cho con. Con đừng buồn nữa.” Ánh mắt Trương Nịnh buồn bã, bà nhẹ nhàng vỗ vai an ủi con gái mình.
Vừa ổn định trong xe, Trương Nịnh ngay lập tức gọi điện cho chồng mình báo bình an, cũng nói ông tìm gia đình theo ý Cố Lam.
Cố Lam lúc này lại thẫn thờ nhìn xuống chân mình, chứng kiến cái chết của cô gái kia khiến lòng cô khó chịu âm ỉ, dẫu cho chỉ mới gặp qua một lần. Cả người đàn ông Phó Duệ kia nữa, cô không kịp chào tạm biệt và cám ơn anh ta một cách tử tế.
“Mẹ… mẹ cho con mượn điện thoại… Khụ… Khụ.” Cố Lam ho khan hai tiếng.
Bà đưa điện thoại cho cô, lại nói: “Về đến mẹ sẽ cho người khám tổng quát cho con, có thể con bị nhiễm lạnh.”
“Dạ mẹ.” Nói rồi, cô bấm số gọi điện cho chị Diệp.
Tiếng chuông chậm rãi vang lên, chờ đến khi có người vừa bắt máy, cô nói: “Chị Diệp.”
“Cố Lam?” Chị Diệp bất ngờ như không tin vào tai mình.
“Dạ.”
“Cái con bé này, em có sao không hả? Tại sao em luôn không nghe lời chị? Chị đã nói em về đoàn phim rồi mà, tại sao em ở lại thành phố kia làm gì vậy hả?” Không khó để nghe ra sự quan tâm, lo lắng của Chị Diệp dành cho cô, dù cho bây giờ chị đang mắng cô một cách giận dữ khó có thể kiểm soát. Cô lén nhìn về phía mẹ, thấy bà đang trừng mắt nhìn mình khiến cô hơi chột dạ.
“Chị… em không sao cả rồi! Xin lỗi…” Cố Lam ấp úng.
Chị Diệp rối rít trả lời: “Chị nói như vậy thôi, em đừng để trong lòng. Em an toàn là được rồi. Bây giờ em đang ở đâu? Chị đang ở khu vực sơ tán thành phố Hải Vũ.”
Cố Lam có phần cảm động không nghĩ chị Diệp sẽ chạy đến tận nơi để kiếm cô, phần tình nghĩa này cô sẽ ghi nhớ mãi.
“Mẹ đã đón em rồi, bây giờ em về Thủ đô Kinh Phú.” Cố Lam nhẹ giọng trả lời.
“Vậy tốt rồi, bây giờ chị sẽ trở lại.” Chị Diệp thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Vâng, bên phía đạo diễn Trần…”
“Đạo diễn Trần có lẽ cũng nhận được thông tin rồi, chị sẽ nói với đạo diễn. Em mau nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.” Chị Diệp dặn dò.
“Vâng. Gặp lại chị sau!” Cố Lam trả lời rồi ngắt máy.
***
Sáng hôm sau.
Cố Lam vùi mình trong chăn ấm, cô nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp về ngày hôm qua, nhớ về cô gái Mai Chi và cả người đàn ông Phó Duệ kia. Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Người gọi đến là chị Diệp, cô bắt máy.
“Alo.”
“Cố Lam, em đã xem tin tức hôm nay chưa?” Chị Diệp gấp gáp.
Cố Lam ngơ ra, nhận thấy chị Diệp có điều không đúng, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”
“Hình ảnh trong trận thảm hoạ của em với tiền bối Cảnh Duệ bị lộ ra ngoài rồi! Họ chụp được cảnh lúc hai người ở khu vực sơ tán. Bây giờ trên F đang bùng nổ bảng xếp hạng. Bọn họ nghi vấn em với tiền bối Cảnh Duệ có mối quan hệ gì? Cả những lúc em hay anh ta nhìn lén nhau nữa.” Chị Diệp nói rõ ràng.
“Để em lên xem thế nào?” Một phần vì lo lắng, phần còn lại là do cô tò mò về chuyện này.
“Chị nghĩ… em không nên xem đâu. Nó khá tệ!” Chị Diệp lo lắng.
“Em không sao ạ! Mọi người đã chuẩn bị lên công văn chưa?”Cố Lam lại hỏi.
“Chưa! Chị định hỏi em rồi mới báo bên công ty quyết định. Em với anh Cảnh Duệ sao mà biết nhau vậy?”
“Chị nói với bên công ty khoan hãy lên công văn, em sẽ tự mình giải thích. Em không quen tiền bối Cảnh Duệ trước đây, chỉ là em với anh ta trùng hợp nghỉ ngơi ở một khách sạn, khi gặp thảm hoạ thì Cảnh Duệ đã cứu và giúp đỡ em, em mới có thể sống sót. Nói trắng ra thì anh ta là ân nhân cứu mạng của em đấy!” Cố Lam thật lòng.
“Thì ra là vậy. Chị sẽ nói lại với công ty chuẩn bị vài người vào đồng tình dẫn dắt dư luận phụ em. Bây giờ em đang quay phim của đạo diễn Trần không thể xảy ra tin đồn bất lợi được.” Chị Diệp tán thành.
“Vâng, em cúp máy đây!”
Vừa vào trang chính, cô đã thấy ngay bài đăng liên quan đến mình và Phó Duệ. Những bức ảnh được chụp rõ nét và canh góc độ khá tốt, hèn gì mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của cô và anh ta, ngay cả khi cô thấy, cô cũng tưởng cô thân với Phó Duệ lắm đấy! Chắc là bên phía Phó Duệ cũng đã nhận được tin tức rồi, sao chưa thấy anh ta lên bài phủ định nhỉ?
Không đợi suy nghĩ sâu hơn, Cố Lam nhấp vào phần bình luận xem mọi người đã nói gì.
[+137 reply – 1350 react] Cố Lam này là diễn viên mới nổi, không đợi được thời nên muốn tranh thủ cọ nhiệt đây mà.
[+97 reply – 2540 react] Lầu trên ảo phim quá rồi à? Có ai bị khùng bị điên mà lao vào nơi có thảm hoạ để cọ nhiệt không?
[+214 reply – 1548 react] Không ai thấy ai cách hai con người này nhìn nhau rất có chems à? Chỉ nhìn nhan sắc của hai con người này thôi đã thấy bùng nổ.
[+56 reply – 943 react] Đồng ý với lầu 1, cô này mới nổi thôi. Nói quá cô ta lại lên bán thảm đấy! Bây giờ người mới toàn đi lối tắt đó mà. Tôi không lạ lắm đâu.
…
Đọc được những bình luận kia, Cố Lam cũng không có cảm xúc gì cho lắm. Nhanh chóng soạn một bài đăng gửi trước cho chị Diệp. Đâu đó khoảng mười lăm phút, chị Diệp gọi lại cho cô.
“Bên phía công ty duyệt bài của em rồi, cũng đã liên hệ với bên phía tiền bối Cảnh Duệ, quản lý bên đó nói đồng ý rồi. Họ sẽ lên bài xác nhận sau em.”
“Dạ vâng chị!” Cố Lam gật đầu khẽ đáp.
“Em lên bài luôn đi nhé! Chị cúp máy đây.”
“Cố Lam… Cố Lam… Con đâu rồi?” Thình lình cô nghe đâu đó có tiếng hối hả gọi tên mình, Cố Lam liếc nhìn xung quanh.
Trương Nịnh lao vào đám đông tìm kiếm hình bóng quen thuộc của con mình, gương mặt bà lộ rõ vẻ hoang mang và lo lắng. Ánh mắt bà đờ đẫn hằn lên những tia đỏ do cả đêm không ngủ. Đêm qua khi nhận được cuộc gọi của Cố Lam, bà đã lập tức nói chồng mình cho trực thăng tìm kiếm con gái tại khách sạn. Cuối cùng, bà chỉ nhận lại được tin tức khách sạn con gái mình đang ở đã bị sụp đổ hoàn toàn, số người thương vong chưa thống kê được, nhiều người chưa xác định được danh tính. Trương Nịnh ôm hy vọng nhỏ nhoi đến từng khu vực sơ tán nhưng mãi không thấy con gái mình, bà liên tục hy vọng rồi thất vọng.
Đây đã là khu vực sơ tán cuối cùng, bà cứng rắn lau đi những giọt nước nơi khoé mắt, muốn để mình nhìn được rõ ràng hơn.
“Mẹ…” Cố Lam nghẹn ngào trông mẹ cô từ xa, bà như phờ phạc hẳn đi chỉ sau một đêm đến nỗi bỏ qua vẻ ngoài nhếch nhác của bản thân.
“Mẹ ơi…” Cố Lam gọi lớn hơn, cô vội vã đi về hướng Trương Nịnh.
“Cố Lam, con ơi!” Trương Nịnh nghe được giọng nói thân quen, bà hoảng loạn tìm kiếm khắp nơi, đến khi trông thấy Cố Lam gầy yếu đang chạy tới xuất hiện trong tầm mắt.
Cố Lam nước mắt giàn dụa nhào vào lòng Trương Nịnh.
“Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?” Trương Nịnh kiểm tra khắp người Cố Lam.
“Dạ, con không sao rồi!” Cố Lam gật đầu, đưa tay lau nước mắt.
“Không sao là được rồi. Mẹ đưa con về, đã có xe chờ ở ngoài rồi.” Nói rồi bà dìu cô đứng dậy.
“Mẹ chờ con một chút.” Cố Lam quay đầu về phía sau, đã không còn thấy bóng dáng của Phó Duệ, chắc đã có người đón anh đi rồi, sau đó lại nhìn mẹ cô thủ thỉ: “Mẹ tìm giúp con gia đình của người tên Mai Chi làm lễ tân tại khách sạn The IMPERIAL. Cô ấy vì cứu con… mà không may…”
“Được, mẹ tìm cho con. Con đừng buồn nữa.” Ánh mắt Trương Nịnh buồn bã, bà nhẹ nhàng vỗ vai an ủi con gái mình.
Vừa ổn định trong xe, Trương Nịnh ngay lập tức gọi điện cho chồng mình báo bình an, cũng nói ông tìm gia đình theo ý Cố Lam.
Cố Lam lúc này lại thẫn thờ nhìn xuống chân mình, chứng kiến cái chết của cô gái kia khiến lòng cô khó chịu âm ỉ, dẫu cho chỉ mới gặp qua một lần. Cả người đàn ông Phó Duệ kia nữa, cô không kịp chào tạm biệt và cám ơn anh ta một cách tử tế.
“Mẹ… mẹ cho con mượn điện thoại… Khụ… Khụ.” Cố Lam ho khan hai tiếng.
Bà đưa điện thoại cho cô, lại nói: “Về đến mẹ sẽ cho người khám tổng quát cho con, có thể con bị nhiễm lạnh.”
“Dạ mẹ.” Nói rồi, cô bấm số gọi điện cho chị Diệp.
Tiếng chuông chậm rãi vang lên, chờ đến khi có người vừa bắt máy, cô nói: “Chị Diệp.”
“Cố Lam?” Chị Diệp bất ngờ như không tin vào tai mình.
“Dạ.”
“Cái con bé này, em có sao không hả? Tại sao em luôn không nghe lời chị? Chị đã nói em về đoàn phim rồi mà, tại sao em ở lại thành phố kia làm gì vậy hả?” Không khó để nghe ra sự quan tâm, lo lắng của Chị Diệp dành cho cô, dù cho bây giờ chị đang mắng cô một cách giận dữ khó có thể kiểm soát. Cô lén nhìn về phía mẹ, thấy bà đang trừng mắt nhìn mình khiến cô hơi chột dạ.
“Chị… em không sao cả rồi! Xin lỗi…” Cố Lam ấp úng.
Chị Diệp rối rít trả lời: “Chị nói như vậy thôi, em đừng để trong lòng. Em an toàn là được rồi. Bây giờ em đang ở đâu? Chị đang ở khu vực sơ tán thành phố Hải Vũ.”
Cố Lam có phần cảm động không nghĩ chị Diệp sẽ chạy đến tận nơi để kiếm cô, phần tình nghĩa này cô sẽ ghi nhớ mãi.
“Mẹ đã đón em rồi, bây giờ em về Thủ đô Kinh Phú.” Cố Lam nhẹ giọng trả lời.
“Vậy tốt rồi, bây giờ chị sẽ trở lại.” Chị Diệp thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Vâng, bên phía đạo diễn Trần…”
“Đạo diễn Trần có lẽ cũng nhận được thông tin rồi, chị sẽ nói với đạo diễn. Em mau nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ đến chuyện này nữa.” Chị Diệp dặn dò.
“Vâng. Gặp lại chị sau!” Cố Lam trả lời rồi ngắt máy.
***
Sáng hôm sau.
Cố Lam vùi mình trong chăn ấm, cô nhớ lại những kí ức không mấy tốt đẹp về ngày hôm qua, nhớ về cô gái Mai Chi và cả người đàn ông Phó Duệ kia. Khi cô đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Người gọi đến là chị Diệp, cô bắt máy.
“Alo.”
“Cố Lam, em đã xem tin tức hôm nay chưa?” Chị Diệp gấp gáp.
Cố Lam ngơ ra, nhận thấy chị Diệp có điều không đúng, cô hỏi: “Có chuyện gì vậy chị?”
“Hình ảnh trong trận thảm hoạ của em với tiền bối Cảnh Duệ bị lộ ra ngoài rồi! Họ chụp được cảnh lúc hai người ở khu vực sơ tán. Bây giờ trên F đang bùng nổ bảng xếp hạng. Bọn họ nghi vấn em với tiền bối Cảnh Duệ có mối quan hệ gì? Cả những lúc em hay anh ta nhìn lén nhau nữa.” Chị Diệp nói rõ ràng.
“Để em lên xem thế nào?” Một phần vì lo lắng, phần còn lại là do cô tò mò về chuyện này.
“Chị nghĩ… em không nên xem đâu. Nó khá tệ!” Chị Diệp lo lắng.
“Em không sao ạ! Mọi người đã chuẩn bị lên công văn chưa?”Cố Lam lại hỏi.
“Chưa! Chị định hỏi em rồi mới báo bên công ty quyết định. Em với anh Cảnh Duệ sao mà biết nhau vậy?”
“Chị nói với bên công ty khoan hãy lên công văn, em sẽ tự mình giải thích. Em không quen tiền bối Cảnh Duệ trước đây, chỉ là em với anh ta trùng hợp nghỉ ngơi ở một khách sạn, khi gặp thảm hoạ thì Cảnh Duệ đã cứu và giúp đỡ em, em mới có thể sống sót. Nói trắng ra thì anh ta là ân nhân cứu mạng của em đấy!” Cố Lam thật lòng.
“Thì ra là vậy. Chị sẽ nói lại với công ty chuẩn bị vài người vào đồng tình dẫn dắt dư luận phụ em. Bây giờ em đang quay phim của đạo diễn Trần không thể xảy ra tin đồn bất lợi được.” Chị Diệp tán thành.
“Vâng, em cúp máy đây!”
Vừa vào trang chính, cô đã thấy ngay bài đăng liên quan đến mình và Phó Duệ. Những bức ảnh được chụp rõ nét và canh góc độ khá tốt, hèn gì mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của cô và anh ta, ngay cả khi cô thấy, cô cũng tưởng cô thân với Phó Duệ lắm đấy! Chắc là bên phía Phó Duệ cũng đã nhận được tin tức rồi, sao chưa thấy anh ta lên bài phủ định nhỉ?
Không đợi suy nghĩ sâu hơn, Cố Lam nhấp vào phần bình luận xem mọi người đã nói gì.
[+137 reply – 1350 react] Cố Lam này là diễn viên mới nổi, không đợi được thời nên muốn tranh thủ cọ nhiệt đây mà.
[+97 reply – 2540 react] Lầu trên ảo phim quá rồi à? Có ai bị khùng bị điên mà lao vào nơi có thảm hoạ để cọ nhiệt không?
[+214 reply – 1548 react] Không ai thấy ai cách hai con người này nhìn nhau rất có chems à? Chỉ nhìn nhan sắc của hai con người này thôi đã thấy bùng nổ.
[+56 reply – 943 react] Đồng ý với lầu 1, cô này mới nổi thôi. Nói quá cô ta lại lên bán thảm đấy! Bây giờ người mới toàn đi lối tắt đó mà. Tôi không lạ lắm đâu.
…
Đọc được những bình luận kia, Cố Lam cũng không có cảm xúc gì cho lắm. Nhanh chóng soạn một bài đăng gửi trước cho chị Diệp. Đâu đó khoảng mười lăm phút, chị Diệp gọi lại cho cô.
“Bên phía công ty duyệt bài của em rồi, cũng đã liên hệ với bên phía tiền bối Cảnh Duệ, quản lý bên đó nói đồng ý rồi. Họ sẽ lên bài xác nhận sau em.”
“Dạ vâng chị!” Cố Lam gật đầu khẽ đáp.
“Em lên bài luôn đi nhé! Chị cúp máy đây.”