Chương 10: Gặp lại
Ánh mắt Cố Lam sợ hãi nhìn anh ta, Giang Hạ hôm nay khiến cô rất bất an. Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên từng hồi giục giã. Bây giờ chạy cũng không được, anh ta đã chặn đường chạy duy nhất.
“Tôi… nghe điện thoại được không? Nếu chị Diệp không thấy tôi trả lời sẽ đi tìm.” Cố Lam nâng mắt, tỏ ra bình tĩnh.
“Em đừng nghĩ đến việc cầu cứu. Nghe máy cũng được, nhưng không được nói lộ gì ra đấy.”
Cố Lam không trả lời mà đi đến chiếc túi lấy ra chiếc điện thoại, tay nhanh chóng bấm trả lời cuộc gọi.
“Alo.”
“Em đang ở đâu vậy? Sao nãy giờ không nghe máy? Chị hỏi nhân viên đoàn phim họ nói em đi được một lúc rồi.” Chị Diệp vừa nghe được giọng Cố Lam lập tức nói.
“Em…” Không đợi Cố Lam nói hết câu, cảm giác lành lạnh của kim loại chạm nhẹ vào cần cổ.
Sắc mặt Cố Lam trở nên căng thẳng, dường như không thể tin được Giang Hạ lại làm ra loại hành động này, bàn tay khẽ run lên, Cố Lam vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn Giang Hạ. Hắn ta đưa tay chạm vào nút bật loa ngoài.
“Em đói bụng nên đi ăn. Chị đứng đó đợi một chút em về liền.” Cố Lam trả lời.
“Quanh đây có cái nhà hàng nào đâu? Em ở đâu chị chạy đến đó đón em.”
Cố Lam bên này nghe được tiếng đóng cửa xe, cô mím môi suy nghĩ cách trả lời để ám hiệu cho chị Diệp. Nếu cô để chị Diệp đi luôn thì tên Giang Hạ này không biết sẽ làm gì cô nữa.
Giang Hạ thấy cô ngập ngừng, hiểu lầm cô muốn khai ra mọi chuyện, hắn ta tức giận muốn tắt điện thoại. Bàn tay cầm dao không kiểm soát ghì vào cổ Cố Lam làm trên cổ xuất hiện đường máu nhỏ.
Đột nhiên cô nói: “Em ở gần đây thôi, quán lẩu Đài Loan ở đường Nam Hoà bên cạnh, em đi ăn với mấy người Quan Dục, chị có gặp thì nhớ chào hỏi người ta.”
Cố Lam bây giờ chỉ mong chị Diệp có thể gặp được nhóm người Quan Dục rồi phát hiện sự việc không đúng thôi.
Giang Hạ thấy cô trả lời khác đi, sắc mặt anh ta mới dịu lại. Sau đó giật lấy điện thoại rồi tắt máy ngang.
“Em tính kéo dài thời gian để thông báo cho người kia à?”
“Anh muốn gì đây hả Giang Hạ?” Cố Lam tức giận.
“Em vẫn còn giận anh à? Sao em không biết cảm thông cho anh gì hết vậy?” Giang Hạ cao giọng trách móc.
“Cảm thông? Tôi phải cảm thông cho anh cái gì? Tôi với anh chia tay rồi, đừng làm những chuyện khó coi nữa được không?”
“Cũng chỉ vì em làm diễn viên, anh không có thời gian bên cạnh em. Cũng không được làm những việc cặp đôi nên làm. Anh cũng là đàn ông, tìm người bầu bạn cũng là bình thường thôi. Em phải cảm thông cho anh chứ!” Giọng điệu nạn nhân của Giang Hạ khiến Cố Lam ghê tởm, tại sao hắn ta có thể vừa sở khanh vừa trơ trẽn đến vậy chứ?
Cố Lam mệt mỏi khi phải dây dưa với anh ta: “Anh đừng nói như thể tôi có lỗi với anh vậy! Thử hỏi khi quen tôi anh đã trao cho tôi được cái gì hay chỉ có tôi đơn phương chiều chuộng anh. Giang Hạ, chân thành mà tôi đặt nơi anh hai năm nay bị anh bào mòn hết rồi. Nếu tôi không tự phát hiện ra, anh còn muốn giấu giếm tôi đến bao giờ?”
Giang Hạ cảm nhận được Cố Lam thật sự muốn cắt đứt với anh ta, gấp gáp nắm lấy bàn tay cô vuốt ve: “Em đừng có như vậy. Anh đã cắt đứt với ả kia rồi, là cô ta quyến rũ anh trước, trong lúc thiếu suy nghĩ anh mới đồng ý. Nhưng mà từ giờ sẽ không như vậy nữa, chúng ta làm lại từ đầu.” . ngôn tình hoàn
“Muộn rồi. Chuyện anh đến đây hôm nay tôi sẽ không nói với ai, từ giờ chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.” Gạt đi bàn tay đang nắm cổ tay mình, Cố Lam dành sự tử tế cuối để nói với Giang Hạ.
Cố Lam nhân lúc Giang Hạ sơ hở, cô dồn lực đẩy hắn ta về phía sau rồi xoay người chạy nhanh ra ngoài đường lớn, sợ rằng Giang Hạ sẽ đổi ý mà níu kéo cô lại, đúng hơn là vì hành động vừa rồi của hắn ta, Cố Lam sợ bản thân mình sẽ bị thương. Cô đâm đầu chạy về phía trước, đèn đường lúc này tắt ngóm, chỉ còn một vài cái hiu hắt để nhận diện đường đi.
Nhìn về phía sau thấy Giang Hạ tiếp tục đi theo mình, Cố Lam hoảng sợ thật rồi. Bước chân cô chạy càng nhanh, ánh mắt hoảng loạn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Cho đến khi, cô bắt gặp một nam một nữ đang đứng ở ngã tư đường, Cố Lam kêu lên:
“Giúp tôi với!” Cô nhanh chóng chạy tới, bắt được vạt áo của người phụ nữ.
“Giúp… giúp tôi…” Thanh âm run run nài nỉ.
Người phụ nữ kia vội vàng đỡ lấy thân thể Cố Lam.
“Cô gì ơi? Cô không sao chứ?”
“Có người… đuổi theo tôi.” Cố Lam hụt hơi nói.
Giang Hạ nhận ra bản thân bị phát hiện, lập tức lùi lại vào màn đêm, chỉ để lại bóng lưng cao gầy, nhưng như thế đủ để hai người kia tin rằng lời cô nói là sự thật.
“Hắn ta đi rồi. Cô bình tĩnh lại chút.” Giọng nói từ tính quen thuộc lần nữa lọt vào tai khiến đáy lòng cô tràn đầy kích động.
Cố Lam ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô thật sự là Phó Duệ.
Phó Duệ khi nhìn thấy cô lại càng ngạc nhiên hơn, song bắt gặp ánh mắt lấp lánh như sao của Cố Lam nhìn về phía mình khiến một người độc thân như anh cảm thấy rung động.
Lúc này, Cố Lam cũng nhận ra bản thân đã thất thố. Phát hiện người đi kế Phó Duệ là phụ nữ, ánh sáng trong mắt dần thu lại, cô chật vật đứng dậy. Lần nào xuất hiện trước mặt Phó Duệ cũng là lúc cô nhếch nhác nhất, điều này làm Cố Lam thấy chán nản. Cô chỉnh đốn lại cảm xúc.
“Em cám ơn hai người đã giúp đỡ.” Cố Lam gập người.
“Không cần cám ơn đâu. Gặp người khác cũng sẽ giúp đỡ em vậy thôi.” Người phụ nữ nở nụ cười rồi vỗ vai cô an ủi, chị ấy lại nói: “Em có muốn gọi điện thông báo cho người nhà không?”
“Dạ…” Đúng lúc cuộc gọi của chị Diệp truyền đến, cô nhìn người phụ nữ nói: “Xin phép chị.”
Cố Lam lập tức nghe máy.
“Em đang ở đâu? Chị đến quán lẩu, Quan Dục nói em không đi cùng bọn họ.” Nghe giọng chị Diệp tuy cáu gắt, nhưng Cố Lam vẫn nghe ra sự quan tâm, lo lắng ở trong đó.
“Chuyện dài lắm. Em đang ở ngã tư đường Cửa Đông.” Cố Lam nhỏ giọng trả lời.
“Ừm… Em ở đó đợi chị, chị tới liền.” Chị Diệp nhận ra sự mệt mỏi và bất đắc dĩ qua giọng của Cố Lam, chị Diệp không hỏi nữa mà đánh lái đi về con đường cô nói.
“Tôi… nghe điện thoại được không? Nếu chị Diệp không thấy tôi trả lời sẽ đi tìm.” Cố Lam nâng mắt, tỏ ra bình tĩnh.
“Em đừng nghĩ đến việc cầu cứu. Nghe máy cũng được, nhưng không được nói lộ gì ra đấy.”
Cố Lam không trả lời mà đi đến chiếc túi lấy ra chiếc điện thoại, tay nhanh chóng bấm trả lời cuộc gọi.
“Alo.”
“Em đang ở đâu vậy? Sao nãy giờ không nghe máy? Chị hỏi nhân viên đoàn phim họ nói em đi được một lúc rồi.” Chị Diệp vừa nghe được giọng Cố Lam lập tức nói.
“Em…” Không đợi Cố Lam nói hết câu, cảm giác lành lạnh của kim loại chạm nhẹ vào cần cổ.
Sắc mặt Cố Lam trở nên căng thẳng, dường như không thể tin được Giang Hạ lại làm ra loại hành động này, bàn tay khẽ run lên, Cố Lam vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn Giang Hạ. Hắn ta đưa tay chạm vào nút bật loa ngoài.
“Em đói bụng nên đi ăn. Chị đứng đó đợi một chút em về liền.” Cố Lam trả lời.
“Quanh đây có cái nhà hàng nào đâu? Em ở đâu chị chạy đến đó đón em.”
Cố Lam bên này nghe được tiếng đóng cửa xe, cô mím môi suy nghĩ cách trả lời để ám hiệu cho chị Diệp. Nếu cô để chị Diệp đi luôn thì tên Giang Hạ này không biết sẽ làm gì cô nữa.
Giang Hạ thấy cô ngập ngừng, hiểu lầm cô muốn khai ra mọi chuyện, hắn ta tức giận muốn tắt điện thoại. Bàn tay cầm dao không kiểm soát ghì vào cổ Cố Lam làm trên cổ xuất hiện đường máu nhỏ.
Đột nhiên cô nói: “Em ở gần đây thôi, quán lẩu Đài Loan ở đường Nam Hoà bên cạnh, em đi ăn với mấy người Quan Dục, chị có gặp thì nhớ chào hỏi người ta.”
Cố Lam bây giờ chỉ mong chị Diệp có thể gặp được nhóm người Quan Dục rồi phát hiện sự việc không đúng thôi.
Giang Hạ thấy cô trả lời khác đi, sắc mặt anh ta mới dịu lại. Sau đó giật lấy điện thoại rồi tắt máy ngang.
“Em tính kéo dài thời gian để thông báo cho người kia à?”
“Anh muốn gì đây hả Giang Hạ?” Cố Lam tức giận.
“Em vẫn còn giận anh à? Sao em không biết cảm thông cho anh gì hết vậy?” Giang Hạ cao giọng trách móc.
“Cảm thông? Tôi phải cảm thông cho anh cái gì? Tôi với anh chia tay rồi, đừng làm những chuyện khó coi nữa được không?”
“Cũng chỉ vì em làm diễn viên, anh không có thời gian bên cạnh em. Cũng không được làm những việc cặp đôi nên làm. Anh cũng là đàn ông, tìm người bầu bạn cũng là bình thường thôi. Em phải cảm thông cho anh chứ!” Giọng điệu nạn nhân của Giang Hạ khiến Cố Lam ghê tởm, tại sao hắn ta có thể vừa sở khanh vừa trơ trẽn đến vậy chứ?
Cố Lam mệt mỏi khi phải dây dưa với anh ta: “Anh đừng nói như thể tôi có lỗi với anh vậy! Thử hỏi khi quen tôi anh đã trao cho tôi được cái gì hay chỉ có tôi đơn phương chiều chuộng anh. Giang Hạ, chân thành mà tôi đặt nơi anh hai năm nay bị anh bào mòn hết rồi. Nếu tôi không tự phát hiện ra, anh còn muốn giấu giếm tôi đến bao giờ?”
Giang Hạ cảm nhận được Cố Lam thật sự muốn cắt đứt với anh ta, gấp gáp nắm lấy bàn tay cô vuốt ve: “Em đừng có như vậy. Anh đã cắt đứt với ả kia rồi, là cô ta quyến rũ anh trước, trong lúc thiếu suy nghĩ anh mới đồng ý. Nhưng mà từ giờ sẽ không như vậy nữa, chúng ta làm lại từ đầu.” . ngôn tình hoàn
“Muộn rồi. Chuyện anh đến đây hôm nay tôi sẽ không nói với ai, từ giờ chúng ta không nên gặp lại nhau nữa.” Gạt đi bàn tay đang nắm cổ tay mình, Cố Lam dành sự tử tế cuối để nói với Giang Hạ.
Cố Lam nhân lúc Giang Hạ sơ hở, cô dồn lực đẩy hắn ta về phía sau rồi xoay người chạy nhanh ra ngoài đường lớn, sợ rằng Giang Hạ sẽ đổi ý mà níu kéo cô lại, đúng hơn là vì hành động vừa rồi của hắn ta, Cố Lam sợ bản thân mình sẽ bị thương. Cô đâm đầu chạy về phía trước, đèn đường lúc này tắt ngóm, chỉ còn một vài cái hiu hắt để nhận diện đường đi.
Nhìn về phía sau thấy Giang Hạ tiếp tục đi theo mình, Cố Lam hoảng sợ thật rồi. Bước chân cô chạy càng nhanh, ánh mắt hoảng loạn muốn tìm kiếm sự giúp đỡ. Cho đến khi, cô bắt gặp một nam một nữ đang đứng ở ngã tư đường, Cố Lam kêu lên:
“Giúp tôi với!” Cô nhanh chóng chạy tới, bắt được vạt áo của người phụ nữ.
“Giúp… giúp tôi…” Thanh âm run run nài nỉ.
Người phụ nữ kia vội vàng đỡ lấy thân thể Cố Lam.
“Cô gì ơi? Cô không sao chứ?”
“Có người… đuổi theo tôi.” Cố Lam hụt hơi nói.
Giang Hạ nhận ra bản thân bị phát hiện, lập tức lùi lại vào màn đêm, chỉ để lại bóng lưng cao gầy, nhưng như thế đủ để hai người kia tin rằng lời cô nói là sự thật.
“Hắn ta đi rồi. Cô bình tĩnh lại chút.” Giọng nói từ tính quen thuộc lần nữa lọt vào tai khiến đáy lòng cô tràn đầy kích động.
Cố Lam ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt cô thật sự là Phó Duệ.
Phó Duệ khi nhìn thấy cô lại càng ngạc nhiên hơn, song bắt gặp ánh mắt lấp lánh như sao của Cố Lam nhìn về phía mình khiến một người độc thân như anh cảm thấy rung động.
Lúc này, Cố Lam cũng nhận ra bản thân đã thất thố. Phát hiện người đi kế Phó Duệ là phụ nữ, ánh sáng trong mắt dần thu lại, cô chật vật đứng dậy. Lần nào xuất hiện trước mặt Phó Duệ cũng là lúc cô nhếch nhác nhất, điều này làm Cố Lam thấy chán nản. Cô chỉnh đốn lại cảm xúc.
“Em cám ơn hai người đã giúp đỡ.” Cố Lam gập người.
“Không cần cám ơn đâu. Gặp người khác cũng sẽ giúp đỡ em vậy thôi.” Người phụ nữ nở nụ cười rồi vỗ vai cô an ủi, chị ấy lại nói: “Em có muốn gọi điện thông báo cho người nhà không?”
“Dạ…” Đúng lúc cuộc gọi của chị Diệp truyền đến, cô nhìn người phụ nữ nói: “Xin phép chị.”
Cố Lam lập tức nghe máy.
“Em đang ở đâu? Chị đến quán lẩu, Quan Dục nói em không đi cùng bọn họ.” Nghe giọng chị Diệp tuy cáu gắt, nhưng Cố Lam vẫn nghe ra sự quan tâm, lo lắng ở trong đó.
“Chuyện dài lắm. Em đang ở ngã tư đường Cửa Đông.” Cố Lam nhỏ giọng trả lời.
“Ừm… Em ở đó đợi chị, chị tới liền.” Chị Diệp nhận ra sự mệt mỏi và bất đắc dĩ qua giọng của Cố Lam, chị Diệp không hỏi nữa mà đánh lái đi về con đường cô nói.