Chương 8: Hôn lễ 2
- Thời gian cách hôn lễ còn mấy ngày nữa, ngươi hãy cử người sắp xếp kỹ lưỡng việc này. Đồng thời nhớ kỹ không được bên hơn bên kém. Của hồi môn cho tam muội ngươi hay là đại tỷ của ngươi đều phải giống nhau.
Đào Thế Vinh nghe cha mình nói vậy thì gật đầu, sau đó chắp tay rời đi. Nhìn về phía con trai rời đi Đào Thế Hiển lúc này thở dài ngồi đó. Trong lòng hắn lúc này đã có chút hối hận, tại sao lại đắc tội với tam hoàng tử quá nhanh như vậy.
Đến lúc này cho dù hắn muốn hàn gắn quan hệ, nhưng tính cách của tam hoàng tử vốn lập dị. Cực kỳ khó phán đoán là hắn ta đang nghĩ gì trong lòng. Điều này mới chính là thứ khiến cho Đào Thế Hiển lo lắng, mà muốn lợi dụng con gái mình để dò xét tam hoàng tử thêm một đợt nữa.
Mà trong lúc họ Đảo đang có vô số suy nghĩ, về việc chọn lựa phe phái. Thì nhân vật chính của chúng ta lúc này Vũ Tuấn Kiệt, đang hờ hững cùng với đám thuộc hạ đi tuần sát nơi trồng trọt của mình.
Từ lúc xuyên không đến đây, Vũ Tuấn Kiệt cho dù chưa thức tỉnh hệ thống. Nhưng với tri thức của người hiện đại, hắn ta sớm đã có một loạt các kỹ nghệ được phát triển mạnh mẽ.
Đối với hệ thống giống cây trồng, bởi vì nơi này là dị giới không phải trái đất. Nên sản lượng cũng như các giống cây trồng đều hoàn toàn không phù hợp với tri thức của hắn có trong đầu. Nhưng đặc tính của thực vật thì tuyệt đối không thể nào sai lệch.
Vậy nên việc lai tạo các giống cây, tạo ra các giống cây năng suất lớn. Cũng như việc đánh tạo vũ khí, đưa đường hướng phát triển công nghiệp thay thế nông nghiệp, là những gì hắn làm trong những năm qua.
Có điều bởi vì hai chữ võ giả, mà hắn tìm được qua thư tịch ở trong hoàng cung. Đã khiến hắn ta có chút thất vọng nhỏ nhỏ. Dù sao thân là nam nhi ai không muốn bay lượn cửu thiên đâu. Chính vì vậy mặc dù vẫn từ trong bóng tối xây dựng thế lực cho riêng mình. Nhưng hắn cũng không còn tập trung phát triển quá nhiều về các loại sản phẩm, phục vụ đời sống sinh hoạt cho thường dân nữa. Mà có ý nghĩ muốn hướng đến hai chữ võ giả kia mà tiến lên.
- Bẩm điện hạ thôn Đông của chúng ta lúc này đang trồng loại cây mới được nghiên cứu. Dựa theo những người nông dân phán đoán, năng suất của nó tuyệt đối phải thêm hai thành so với giống cây cũ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông trung niên, được hắn chọn làm trưởng thôn đông này mà mỉm cười.
Từ lúc được lập phủ, hắn chọn chuyển ra ngoài thanh Vĩnh Nhạc để sinh sống. Một phần dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của hoàng đế. Một phần khác là tránh những quan hệ phức tạp của hệ thống huân quý của Thiên Lang Quốc.
Từ đây hắn bắt đầu cho người bí mật tiếp xúc với các thôn dân, để mua lại những nơi này. Hắn lập ra bốn thôn làng lần lượt phân là đông, tây, nam, bắc bao quanh lấy phủ đệ của hắn. Lấy việc khai hoang trồng trọt để tạo ra một khoảng không rộng lớn. Không cho phép có kẻ nào có thể xâm nhập vào nơi hắn ở mà không bị ai phát hiện.
Ngoài ra các thôn trang này cũng được hắn bí mật xây dựng huấn luyện trang đinh. Có thể nói xung quanh phủ đệ của hắn ít nhất có hơn 2.000 quân đang đóng giữ.
Nghĩ đến những điều này lại nhìn về phía tên đàn ông trung niên đang cười hí hửng ở trước mặt, Vũ Tuấn Kiệt cũng mỉm cười. Tại Thương Vân Đại Lục này có nhiều loại giống cây hắn không biết. Nhưng tại Thiên Lang quốc giống cây lương thực được trồng, chính là một loại cây gọi là Mễ. Loại giống cây này thời gian sinh trưởng vào 4 tháng. Một năm có thể trồng được hai vụ, sản lượng của nó một mẫu có thể được đến 8 tạ.
Nhưng giống lúa này trong mắt Vũ Tuấn Kiệt vẫn có tiềm năng phát triển. Vậy là Vũ Tuấn Kiệt đã tập hợp một số nông dân nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là có tính cách quái gở, thích phát minh. Để bọn chúng lai tạo những giống cây này, với một số giống cây khác. Có sản lượng cao và lấy đặc tính của chúng để gieo trồng.
Trải qua hai năm phát triển, loại Mễ họ đang trồng lúc này được hắn đặt tên là cao sản Mễ. Bởi vì sản lượng của giống cây này ít nhất tăng hai thành so với loại giống cây Mễ cũ. Nghĩ đến đây Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng nói rằng:
- A Cường ngươi phải nhớ kỹ, những giống cây này đều là chúng ta mới phát triển. Hạt giống của chúng không được ăn, phải thu gom lại để tiến hành nhân giống. Tương lai ngàn vạn thân dân của Thiên Lang quốc có thể ăn no bụng hay không đều nhờ vào chúng.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, thôn trưởng thôn Đông tên là A Cường này, vội vàng mỉm cười sau đó gật đầu nói rằng:
- Điện hạ xin yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía A Cường một chút. Sau đó hắn lại lên tiếng nói rằng:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, để cho 500 tráng đinh thôn Đông của các ngươi ngang nhiên tiến hành tập luyện. Hệ thống vũ khí áo giáp của họ thì trực tiếp phát cho họ, cũng không cần phải giấu diếm gì nữa. Có điều bình thường huấn luyện không được mặc áo giáp và cầm theo vũ khí là được.
A Cường nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó có chút rụt rè nói rằng:
- Bẩm tam điện hạ chúng ta làm vậy liệu có vi phạm luật pháp của Thiên Lang Quốc hay không.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười nhạt sau đó nói rằng:
- Thời điểm này phụ hoàng của ta đã phái người điều tra. Các ngươi do ta nuôi dưỡng, tin tức này chắc phụ hoàng cũng đã biết. Vậy nên lúc này các ngươi cho dù có ẩn giấu đi đâu nữa cũng không có tác dụng.
- Nếu như đã ẩn giấu không được, vậy thì trực tiếp lộ diện. Ta tin rằng phụ hoàng của ta cũng không phải hồ đồ, chỉ hơn 2.000 quân. Phụ hoàng của ta tuyệt đối sẽ không ý kiến quá nhiều.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, A Cường lúc này cũng gật đầu. Thấy hắn như vậy Vũ Tuấn Kiệt lúc này lại lên tiếng:
- Được rồi thôn Đông các ngươi hãy huấn luyện cho tốt. Đồng thời cũng truyền đạt mệnh lệnh này của ta cho các thôn khác, để bọn họ dựa vào việc ta nói mà hành động.
- Tuân lệnh.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó để A Cường rời đi. Bản thân hắn lại cùng với đám thân vệ của mình tiếp tục dạo chơi tại nơi này. Đứng trên một gồ đất lớn, nhìn về phía mênh mông bát ngát ruộng đồng mà Vũ Tuấn Kiệt lúc này thở ra một hơi.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, thủ lĩnh thân vệ của hắn tên là Thạch Hùng lên tiếng nói rằng:
- Bẩm điện hạ người của ta báo cáo, mấy ngày qua vương phi bị Đào Cẩm Tiên đánh mấy lần.
Nghe Thạch Hùng nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hờ hững nhìn về phía ruộng đồng không lên tiếng. Không biết qua bao lâu hắn lúc này thở dài nói rằng:
- Ngươi liên lạc với Quỷ Ảnh để hắn ta phái người xâm nhập vào phủ họ Đào. Giết hết đám tì nữ giám đụng đến vương phi đi.
Thạch Hùng nghe vậy thì chắp tay nói rằng:
- Tuân lệnh.
- Quỷ Ảnh có tin tức về thân phận tên sát thủ kia hay chưa.
- Bẩm điện hạ quỷ ảnh vẫn đang điều tra, có điều những người quen biết tên sát thủ kia trong vòng một đêm cũng bị giết hết. Hiện nay Quỷ Ảnh thực sự đang dốc hết sức để dò tìm tin tức.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nói rằng:
- Để cho Quỷ Ảnh ngừng việc điều tra lại không cần thiết nữa.
- Tuân lệnh.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, trong lúc hắn còn đang nhìn ngắm nơi này. Lúc này Thạch Hùng lại tiếp tục lên tiếng:
- Bẩm điện hạ trong thời gian qua, người của các thế lực tiến hành dò xét qua nơi của chúng ta rất nhiều. Đặc biệt có mấy tên áo đen thân thủ cực kỳ đáng sợ. Người của chúng ta sử dụng liên nỏ mà cũng không thể nào truy kích được bọn chúng.
- Quan trọng nhất chúng đã xâm nhập vào kho quân khí của ta. Lấy đi mười mấy bộ áo giáp cùng với một số vũ khí nỏ cầm tay.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy lúc này hắn ta quay đầu nhìn về phía Thạch Hùng sau đó nói rằng:
- Liên nỏ của chúng ta có thể bắn được 10 phát liên tiếp, sát thương của nó áo giáp của các binh sĩ Thiên Lang Quốc đều không thể nào chống đỡ được. Tầm bắn cũng lên đến 300 mét, vậy mà các người để cho những tên áo đen kia chạy thoát hay sao.
Đào Thế Vinh nghe cha mình nói vậy thì gật đầu, sau đó chắp tay rời đi. Nhìn về phía con trai rời đi Đào Thế Hiển lúc này thở dài ngồi đó. Trong lòng hắn lúc này đã có chút hối hận, tại sao lại đắc tội với tam hoàng tử quá nhanh như vậy.
Đến lúc này cho dù hắn muốn hàn gắn quan hệ, nhưng tính cách của tam hoàng tử vốn lập dị. Cực kỳ khó phán đoán là hắn ta đang nghĩ gì trong lòng. Điều này mới chính là thứ khiến cho Đào Thế Hiển lo lắng, mà muốn lợi dụng con gái mình để dò xét tam hoàng tử thêm một đợt nữa.
Mà trong lúc họ Đảo đang có vô số suy nghĩ, về việc chọn lựa phe phái. Thì nhân vật chính của chúng ta lúc này Vũ Tuấn Kiệt, đang hờ hững cùng với đám thuộc hạ đi tuần sát nơi trồng trọt của mình.
Từ lúc xuyên không đến đây, Vũ Tuấn Kiệt cho dù chưa thức tỉnh hệ thống. Nhưng với tri thức của người hiện đại, hắn ta sớm đã có một loạt các kỹ nghệ được phát triển mạnh mẽ.
Đối với hệ thống giống cây trồng, bởi vì nơi này là dị giới không phải trái đất. Nên sản lượng cũng như các giống cây trồng đều hoàn toàn không phù hợp với tri thức của hắn có trong đầu. Nhưng đặc tính của thực vật thì tuyệt đối không thể nào sai lệch.
Vậy nên việc lai tạo các giống cây, tạo ra các giống cây năng suất lớn. Cũng như việc đánh tạo vũ khí, đưa đường hướng phát triển công nghiệp thay thế nông nghiệp, là những gì hắn làm trong những năm qua.
Có điều bởi vì hai chữ võ giả, mà hắn tìm được qua thư tịch ở trong hoàng cung. Đã khiến hắn ta có chút thất vọng nhỏ nhỏ. Dù sao thân là nam nhi ai không muốn bay lượn cửu thiên đâu. Chính vì vậy mặc dù vẫn từ trong bóng tối xây dựng thế lực cho riêng mình. Nhưng hắn cũng không còn tập trung phát triển quá nhiều về các loại sản phẩm, phục vụ đời sống sinh hoạt cho thường dân nữa. Mà có ý nghĩ muốn hướng đến hai chữ võ giả kia mà tiến lên.
- Bẩm điện hạ thôn Đông của chúng ta lúc này đang trồng loại cây mới được nghiên cứu. Dựa theo những người nông dân phán đoán, năng suất của nó tuyệt đối phải thêm hai thành so với giống cây cũ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông trung niên, được hắn chọn làm trưởng thôn đông này mà mỉm cười.
Từ lúc được lập phủ, hắn chọn chuyển ra ngoài thanh Vĩnh Nhạc để sinh sống. Một phần dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của hoàng đế. Một phần khác là tránh những quan hệ phức tạp của hệ thống huân quý của Thiên Lang Quốc.
Từ đây hắn bắt đầu cho người bí mật tiếp xúc với các thôn dân, để mua lại những nơi này. Hắn lập ra bốn thôn làng lần lượt phân là đông, tây, nam, bắc bao quanh lấy phủ đệ của hắn. Lấy việc khai hoang trồng trọt để tạo ra một khoảng không rộng lớn. Không cho phép có kẻ nào có thể xâm nhập vào nơi hắn ở mà không bị ai phát hiện.
Ngoài ra các thôn trang này cũng được hắn bí mật xây dựng huấn luyện trang đinh. Có thể nói xung quanh phủ đệ của hắn ít nhất có hơn 2.000 quân đang đóng giữ.
Nghĩ đến những điều này lại nhìn về phía tên đàn ông trung niên đang cười hí hửng ở trước mặt, Vũ Tuấn Kiệt cũng mỉm cười. Tại Thương Vân Đại Lục này có nhiều loại giống cây hắn không biết. Nhưng tại Thiên Lang quốc giống cây lương thực được trồng, chính là một loại cây gọi là Mễ. Loại giống cây này thời gian sinh trưởng vào 4 tháng. Một năm có thể trồng được hai vụ, sản lượng của nó một mẫu có thể được đến 8 tạ.
Nhưng giống lúa này trong mắt Vũ Tuấn Kiệt vẫn có tiềm năng phát triển. Vậy là Vũ Tuấn Kiệt đã tập hợp một số nông dân nhiều kinh nghiệm, đặc biệt là có tính cách quái gở, thích phát minh. Để bọn chúng lai tạo những giống cây này, với một số giống cây khác. Có sản lượng cao và lấy đặc tính của chúng để gieo trồng.
Trải qua hai năm phát triển, loại Mễ họ đang trồng lúc này được hắn đặt tên là cao sản Mễ. Bởi vì sản lượng của giống cây này ít nhất tăng hai thành so với loại giống cây Mễ cũ. Nghĩ đến đây Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng nói rằng:
- A Cường ngươi phải nhớ kỹ, những giống cây này đều là chúng ta mới phát triển. Hạt giống của chúng không được ăn, phải thu gom lại để tiến hành nhân giống. Tương lai ngàn vạn thân dân của Thiên Lang quốc có thể ăn no bụng hay không đều nhờ vào chúng.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, thôn trưởng thôn Đông tên là A Cường này, vội vàng mỉm cười sau đó gật đầu nói rằng:
- Điện hạ xin yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía A Cường một chút. Sau đó hắn lại lên tiếng nói rằng:
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, để cho 500 tráng đinh thôn Đông của các ngươi ngang nhiên tiến hành tập luyện. Hệ thống vũ khí áo giáp của họ thì trực tiếp phát cho họ, cũng không cần phải giấu diếm gì nữa. Có điều bình thường huấn luyện không được mặc áo giáp và cầm theo vũ khí là được.
A Cường nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó có chút rụt rè nói rằng:
- Bẩm tam điện hạ chúng ta làm vậy liệu có vi phạm luật pháp của Thiên Lang Quốc hay không.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười nhạt sau đó nói rằng:
- Thời điểm này phụ hoàng của ta đã phái người điều tra. Các ngươi do ta nuôi dưỡng, tin tức này chắc phụ hoàng cũng đã biết. Vậy nên lúc này các ngươi cho dù có ẩn giấu đi đâu nữa cũng không có tác dụng.
- Nếu như đã ẩn giấu không được, vậy thì trực tiếp lộ diện. Ta tin rằng phụ hoàng của ta cũng không phải hồ đồ, chỉ hơn 2.000 quân. Phụ hoàng của ta tuyệt đối sẽ không ý kiến quá nhiều.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, A Cường lúc này cũng gật đầu. Thấy hắn như vậy Vũ Tuấn Kiệt lúc này lại lên tiếng:
- Được rồi thôn Đông các ngươi hãy huấn luyện cho tốt. Đồng thời cũng truyền đạt mệnh lệnh này của ta cho các thôn khác, để bọn họ dựa vào việc ta nói mà hành động.
- Tuân lệnh.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó để A Cường rời đi. Bản thân hắn lại cùng với đám thân vệ của mình tiếp tục dạo chơi tại nơi này. Đứng trên một gồ đất lớn, nhìn về phía mênh mông bát ngát ruộng đồng mà Vũ Tuấn Kiệt lúc này thở ra một hơi.
Nhìn thấy điệu bộ của hắn như vậy, thủ lĩnh thân vệ của hắn tên là Thạch Hùng lên tiếng nói rằng:
- Bẩm điện hạ người của ta báo cáo, mấy ngày qua vương phi bị Đào Cẩm Tiên đánh mấy lần.
Nghe Thạch Hùng nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này hờ hững nhìn về phía ruộng đồng không lên tiếng. Không biết qua bao lâu hắn lúc này thở dài nói rằng:
- Ngươi liên lạc với Quỷ Ảnh để hắn ta phái người xâm nhập vào phủ họ Đào. Giết hết đám tì nữ giám đụng đến vương phi đi.
Thạch Hùng nghe vậy thì chắp tay nói rằng:
- Tuân lệnh.
- Quỷ Ảnh có tin tức về thân phận tên sát thủ kia hay chưa.
- Bẩm điện hạ quỷ ảnh vẫn đang điều tra, có điều những người quen biết tên sát thủ kia trong vòng một đêm cũng bị giết hết. Hiện nay Quỷ Ảnh thực sự đang dốc hết sức để dò tìm tin tức.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nói rằng:
- Để cho Quỷ Ảnh ngừng việc điều tra lại không cần thiết nữa.
- Tuân lệnh.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, trong lúc hắn còn đang nhìn ngắm nơi này. Lúc này Thạch Hùng lại tiếp tục lên tiếng:
- Bẩm điện hạ trong thời gian qua, người của các thế lực tiến hành dò xét qua nơi của chúng ta rất nhiều. Đặc biệt có mấy tên áo đen thân thủ cực kỳ đáng sợ. Người của chúng ta sử dụng liên nỏ mà cũng không thể nào truy kích được bọn chúng.
- Quan trọng nhất chúng đã xâm nhập vào kho quân khí của ta. Lấy đi mười mấy bộ áo giáp cùng với một số vũ khí nỏ cầm tay.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy lúc này hắn ta quay đầu nhìn về phía Thạch Hùng sau đó nói rằng:
- Liên nỏ của chúng ta có thể bắn được 10 phát liên tiếp, sát thương của nó áo giáp của các binh sĩ Thiên Lang Quốc đều không thể nào chống đỡ được. Tầm bắn cũng lên đến 300 mét, vậy mà các người để cho những tên áo đen kia chạy thoát hay sao.