Chương 79: Bẫy rập
- Vũ huynh đã nhường rồi, ván cờ này ta đã thắng.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía bàn cờ, lúc này Mạc Tuấn thật sự đã lật ngược thế cờ. Quân đen số lượng đã nhiều hơn quân trắng, mà số quân của hắn có trong tay cũng đã không thể cứu vớt được trận thua này.
Có điều lúc này Vũ Tuấn Kiệt lại nở một nụ cười điềm tĩnh, hắn lại lấy một quân cờ trắng, sau đó đặt vào vòng vây của quân đen rồi mỉm cười nói rằng.
- Nước cờ này của ta gọi là lấy lực phá chi, ván cờ này chúng ta hòa rồi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Tuấn lúc này sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn về phía bàn cờ không có thay đổi gì. Vũ Tuấn Kiệt bất quá chỉ đưa một quân trắng vào trong vòng vây, tăng số lượng quân bị giết mà thôi.
Có điều Vũ Tuấn Kiệt đã nói rất rõ, tên nước cờ của hắn là lấy lực phá chi, từ đây có thể thấy đây không phải là nước cờ mà là một sự uy hiếp.
Có điều Vũ Tuấn Kiệt cũng không phải là kẻ lỗ mãn, hắn chỉ lấy thế hòa mà không dám đổi trắng thay đen. Nghĩ đến điều này Mạc Tuấn trong lòng thở ra một hơi, thầm nghĩ rằng người của vũ tộc cũng không phải là cậy mạnh hiếp yếu. Trải qua một số suy nghĩ trong đầu, Mạc Tuấn lúc này mỉm cười sau đó nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
- Vũ huynh thật sự là tài nghệ hơn người, một nước cờ cuối cùng này vậy mà có thể tạo ra thế cờ hòa, thật sự khiến ta bội phục.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía Mạc Tuấn mỉm cười, trong lòng thì chỉ biết lắc đầu thở dài tên này quá ngu ngốc.
Nhìn về phía hắn một chút, Vũ Tuấn Kiệt lúc này lên tiếng nói rằng.
- Thời gian qua, ta nghe nói Thanh Vũ Điện đã bắt đầu ra tay, nhiều thành trì của Đại hạ Hoàng Triều đã bị tàn sát. Không biết chuyện này có phải là thật hay không.
Mạc Tuấn nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt, sau đó cười khổ nói rằng.
- Thực sự đúng là như vậy, chỉ hơn 10 ngày có 8 tòa thành với gần 2 triệu người bị giết. Cho dù là 8 vị võ vương chúng ta cử đi điều tra về việc này cũng bị người ta giết rồi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Mạc Tuấn hắn lên tiếng nói rằng.
- Đại hạ hoàng triều định xử lý việc này thế nào.
Mạc Tuấn nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó nói rằng.
- Phụ hoàng của ta cử ta đến đây chính là vì việc này. Chúng ta trải qua một lượng lớn nhân thủ hi sinh, đã tìm ra được một vài căn cứ của Thanh Vũ điện. Hôm nay ta đến đây chính là mời các vị cùng chúng ta đi tiêu trừ bọn chúng.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, cũng không lảng tránh vấn đề này mà mỉm cười nói rằng.
- Nếu như đã tìm được căn cứ của Thanh Vũ điện, vậy thì đầu buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát đi tiêu diệt bọn chúng,không biết ý Mạc huynh thế nào.
Mạc Tuấn nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nhìn về phía hai huynh đệ họ Vũ, sau đó hắn chắp tay rồi rời khỏi đây. Nhìn về phía kẻ này rời đi, Vũ Thiên lúc này thở dài nói rằng.
- Tuấn Kiệt ngươi đánh cờ như vậy thật sự là quá kém, một ván cờ đáng lẽ là người thắng, vậy mà ngươi lại đánh thua rồi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Vũ Thiên nói rằng.
- Vũ Thiên nếu như gặp một con hổ, mà ngươi chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi, vậy thì ngươi sẽ làm gì đây.
Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này không hiểu, suy nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Nếu ta là một đứa trẻ 3 tuổi, gặp phải một con hổ tất nhiên ta sẽ bỏ chạy rồi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng.
- Vậy nếu con hổ đó đang bị bệnh và ngươi cảm thấy dựa vào sức của một đứa trẻ 3 tuổi, vẫn có thể chạy vòng qua con hổ đó thì sao.
Vũ Thiên nghe vậy thì rơi vào trầm tư, qua một lúc hắn như bừng tỉnh nghĩ ra được cái gì đó, rồi nở một nụ cười điềm tĩnh, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nhưng cũng không nói gì nữa.
Thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt cũng chỉ nở một nụ cười điềm tĩnh, sau đó cùng với Vũ Thiên rời khỏi đình viện, bắt đầu tập kết nhân thủ chuẩn bị tiêu diệt căn cứ của Thanh Vũ Điện.
Một lúc sau tại nơi ở của Mạc Tần Quân, lúc này Hạ Hoàng và Mạc Tuấn đã có mặt tại đây. Nhìn về phía Mạc Tuấn, Mạc Tần Quân lúc này thở dài sau đó nói rằng.
- Ván cờ ngươi vừa đánh thật sự rất tốt, nhưng vào lúc cuối cùng ngươi lại chịu thương lượng với tên tiểu tử họ Vũ kia, thực sự khiến ta thất vọng.
Mạc Tuấn nghe lão tổ nói vậy thì có chút không hiểu cúi đầu chắp tay nói rằng.
- Bẩm lão tổ Vũ Tuấn Kiệt nước cờ cuối cùng của hắn là lấy lực phá chi, đây rõ ràng là đang thể hiện sức mạnh của vũ tộc để chèn ép chúng ta.
- Nếu lúc đó ta không cùng hắn thương lượng, tạo lập thế cờ hòa. Đây chẳng khác nào là trực tiếp đối địch với họ Vũ và thể hiện một thái độ rõ ràng của họ Mạc rồi.
Mạc Tuấn vừa nói vậy, Hạ Hoàng lúc này chỉ nhìn về phía hắn sau đó thở dài im lặng đứng một bên. Về phần lão tổ của họ Mạc là Mạc Tần Quân thì lúc này tức giận sau đó nói rằng.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía bàn cờ, lúc này Mạc Tuấn thật sự đã lật ngược thế cờ. Quân đen số lượng đã nhiều hơn quân trắng, mà số quân của hắn có trong tay cũng đã không thể cứu vớt được trận thua này.
Có điều lúc này Vũ Tuấn Kiệt lại nở một nụ cười điềm tĩnh, hắn lại lấy một quân cờ trắng, sau đó đặt vào vòng vây của quân đen rồi mỉm cười nói rằng.
- Nước cờ này của ta gọi là lấy lực phá chi, ván cờ này chúng ta hòa rồi.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Mạc Tuấn lúc này sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn về phía bàn cờ không có thay đổi gì. Vũ Tuấn Kiệt bất quá chỉ đưa một quân trắng vào trong vòng vây, tăng số lượng quân bị giết mà thôi.
Có điều Vũ Tuấn Kiệt đã nói rất rõ, tên nước cờ của hắn là lấy lực phá chi, từ đây có thể thấy đây không phải là nước cờ mà là một sự uy hiếp.
Có điều Vũ Tuấn Kiệt cũng không phải là kẻ lỗ mãn, hắn chỉ lấy thế hòa mà không dám đổi trắng thay đen. Nghĩ đến điều này Mạc Tuấn trong lòng thở ra một hơi, thầm nghĩ rằng người của vũ tộc cũng không phải là cậy mạnh hiếp yếu. Trải qua một số suy nghĩ trong đầu, Mạc Tuấn lúc này mỉm cười sau đó nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
- Vũ huynh thật sự là tài nghệ hơn người, một nước cờ cuối cùng này vậy mà có thể tạo ra thế cờ hòa, thật sự khiến ta bội phục.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nhìn về phía Mạc Tuấn mỉm cười, trong lòng thì chỉ biết lắc đầu thở dài tên này quá ngu ngốc.
Nhìn về phía hắn một chút, Vũ Tuấn Kiệt lúc này lên tiếng nói rằng.
- Thời gian qua, ta nghe nói Thanh Vũ Điện đã bắt đầu ra tay, nhiều thành trì của Đại hạ Hoàng Triều đã bị tàn sát. Không biết chuyện này có phải là thật hay không.
Mạc Tuấn nghe vậy thì nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt, sau đó cười khổ nói rằng.
- Thực sự đúng là như vậy, chỉ hơn 10 ngày có 8 tòa thành với gần 2 triệu người bị giết. Cho dù là 8 vị võ vương chúng ta cử đi điều tra về việc này cũng bị người ta giết rồi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Mạc Tuấn hắn lên tiếng nói rằng.
- Đại hạ hoàng triều định xử lý việc này thế nào.
Mạc Tuấn nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó nói rằng.
- Phụ hoàng của ta cử ta đến đây chính là vì việc này. Chúng ta trải qua một lượng lớn nhân thủ hi sinh, đã tìm ra được một vài căn cứ của Thanh Vũ điện. Hôm nay ta đến đây chính là mời các vị cùng chúng ta đi tiêu trừ bọn chúng.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, cũng không lảng tránh vấn đề này mà mỉm cười nói rằng.
- Nếu như đã tìm được căn cứ của Thanh Vũ điện, vậy thì đầu buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát đi tiêu diệt bọn chúng,không biết ý Mạc huynh thế nào.
Mạc Tuấn nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, nhìn về phía hai huynh đệ họ Vũ, sau đó hắn chắp tay rồi rời khỏi đây. Nhìn về phía kẻ này rời đi, Vũ Thiên lúc này thở dài nói rằng.
- Tuấn Kiệt ngươi đánh cờ như vậy thật sự là quá kém, một ván cờ đáng lẽ là người thắng, vậy mà ngươi lại đánh thua rồi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì nở một nụ cười lạnh lùng, sau đó nhìn về phía Vũ Thiên nói rằng.
- Vũ Thiên nếu như gặp một con hổ, mà ngươi chỉ là một đứa trẻ 3 tuổi, vậy thì ngươi sẽ làm gì đây.
Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này không hiểu, suy nghĩ một lúc hắn lên tiếng nói rằng.
- Nếu ta là một đứa trẻ 3 tuổi, gặp phải một con hổ tất nhiên ta sẽ bỏ chạy rồi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng.
- Vậy nếu con hổ đó đang bị bệnh và ngươi cảm thấy dựa vào sức của một đứa trẻ 3 tuổi, vẫn có thể chạy vòng qua con hổ đó thì sao.
Vũ Thiên nghe vậy thì rơi vào trầm tư, qua một lúc hắn như bừng tỉnh nghĩ ra được cái gì đó, rồi nở một nụ cười điềm tĩnh, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nhưng cũng không nói gì nữa.
Thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt cũng chỉ nở một nụ cười điềm tĩnh, sau đó cùng với Vũ Thiên rời khỏi đình viện, bắt đầu tập kết nhân thủ chuẩn bị tiêu diệt căn cứ của Thanh Vũ Điện.
Một lúc sau tại nơi ở của Mạc Tần Quân, lúc này Hạ Hoàng và Mạc Tuấn đã có mặt tại đây. Nhìn về phía Mạc Tuấn, Mạc Tần Quân lúc này thở dài sau đó nói rằng.
- Ván cờ ngươi vừa đánh thật sự rất tốt, nhưng vào lúc cuối cùng ngươi lại chịu thương lượng với tên tiểu tử họ Vũ kia, thực sự khiến ta thất vọng.
Mạc Tuấn nghe lão tổ nói vậy thì có chút không hiểu cúi đầu chắp tay nói rằng.
- Bẩm lão tổ Vũ Tuấn Kiệt nước cờ cuối cùng của hắn là lấy lực phá chi, đây rõ ràng là đang thể hiện sức mạnh của vũ tộc để chèn ép chúng ta.
- Nếu lúc đó ta không cùng hắn thương lượng, tạo lập thế cờ hòa. Đây chẳng khác nào là trực tiếp đối địch với họ Vũ và thể hiện một thái độ rõ ràng của họ Mạc rồi.
Mạc Tuấn vừa nói vậy, Hạ Hoàng lúc này chỉ nhìn về phía hắn sau đó thở dài im lặng đứng một bên. Về phần lão tổ của họ Mạc là Mạc Tần Quân thì lúc này tức giận sau đó nói rằng.