Chương 71: Đối đầu
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì cười lớn, sau đó nói rằng.
- Nếu bình thường ngươi làm như vậy, ta e rằng ngươi chắc chắn sẽ chết. Thậm chí người họ Thạch sau lưng ngươi cũng sống không nổi.
- Nhưng lúc này ngươi có ta đứng sau lưng, ngươi cứ thoải mái mà đập phá nơi này, mọi hậu quả ta sẽ gánh chịu.
Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Thạch Khôn lúc này trầm tư nhìn về phía hắn một chút. Qua một lúc hắn cắn răng đứng dậy đi ra bên ngoài, thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt hờ hững ôm theo hai tiểu mỹ nhân, cùng với đám thuộc hạ cũng đi ra bên ngoài xem kịch vui.
Đứng trên lầu hai, Thạch Khôn nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt đang nở một nụ cười bình tĩnh đứng sau lưng mình. Rồi lại nhìn thấy hơn chục tên hộ vệ vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra mà hắn lúc này hét lớn.
- Đập phá nơi này cho ta.
Nghe Thạch Khôn nói vậy, đám hộ vệ của hắn lúc này cũng hơi bất ngờ. Có điều đám này cũng không nói nhiều, bắt đầu tiến hành đập phá nơi đây. Các quan khách của nơi này, một câu không hợp thì đều bị bọn chúng đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Nhìn thấy Minh Nguyệt Lâu loạn thành một đoàn, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nở một nụ cười thú vị, nhìn về phía Thạch Khôn nói rằng.
- Thạch gia xem ra cũng không tệ đi, đám hộ vệ này vậy mà đều có cảnh giới võ tôn, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.
- Đại nhân nói đùa rồi, bất quá chỉ là một đám ngồi ăn chờ chết mà thôi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, hứng thú nhìn về phía nơi này một chút. Rồi lại ngước đầu lên nhìn về phía tầng ba như có điều gì đáng suy nghĩ.
Mà đối mặt với việc đập phá của đám hộ vệ, những vị khách đang uống rượu tại đây nhanh chóng hoảng loạn chạy đi.
Cảm nhận được bầu không khí hỗn loạn, lúc này bà chủ Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Từ trên tầng ba đi xuống, nhìn về phía nắng võ tôn của nhà họ Thạch đang đập phá nơi này mà cười lạnh nói rằng.
- Dừng tay lại, các ngươi muốn chết phải không.
Minh Nguyệt vừa nói xong, khí thế võ hoàng hậu kỳ trên người bà ta thả ra ngoài, đám hộ vệ của Thạch Khôn lập tức đình trệ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên mặt chúng, khiến chúng không dám thở mạnh một chút nào.
Thấy tình cảnh này, Thạch Khôn lúc này cũng run rẩy một chút. Võ Hoàng hậu kỳ đây chính là cảnh giới mà lão tổ nhà hắn mới đạt đến mà thôi. Nghĩ đến việc này hắn sợ hãi quay đầu nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút. Mặc dù không biết kẻ này là ai, nhưng thân là một thế gia công tử ăn chơi Thạch Khôn vẫn có tầm nhìn một chút. Hắn biết vị thanh niên đứng bên cạnh mình tuyệt đối cũng không đơn giản.
Quả nhiên bà chủ Minh Nguyệt sau khi dùng khí thế dọa lùi đám hộ vệ của nhà họ Thạch.Thì lúc này bà ta dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
- Thiếu gia tại sao lại sai người hủy hoại đi Minh Nguyệt Lâu của ta.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng.
- Bà chủ thân là Võ Hoàng hậu kỳ, vậy mà lúc nãy để cho đám công tử nhà họ Thạch này đến đây gây rối. Bây giờ bọn họ phá quán của ngươi, ngươi tại sao lại trách ta đây. Nếu trách thì là trách ngươi không đủ thực lực để trấn áp họ Thạch mà thôi.
Minh Nguyệt Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, bà ta lúc này cười lớn, rồi dùng một ánh mắt sắc lạnh nói rằng.
- Thiếu gia nói vậy sai rồi, nếu không có ngài ra lệnh. Vị Thạch công tử này làm sao dám sai người phá quán của ta được.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy lúc này hắn mỉm cười sau đó nói rằng.
- Thì ra từ lúc đầu đến giờ, bà chủ luôn luôn quan sát đến cuộc nói chuyện của chúng ta.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Minh Nguyệt lúc này cũng không thể hiện ra thái độ xấu hổ vì đã nghe trộm, mà còn thể hiện ra một sự ngang nhiên lên tiếng nói rằng:
- Nơi này là lầu các của chúng ta, việc chúng ta giám sát các hành động mờ ám của các vị tại nơi này, hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nếu không ta làm sao biết một vị công tử tuổi trẻ, lại có dã tâm đi sai khiến kẻ khác phá quán của mình cơ chứ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía nơi này một chút sau đó hắn nói rằng.
- Ngươi bất quá chỉ là một võ hoàng hậu kỳ mà thôi. Ngươi có tư cách cùng ta nói chuyện hay sao. Bây giờ nếu ta để người ở đây phá quán, ngươi lại làm được gì đây.
Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười trên môi, sau đó dùng những lời nói khinh miệt. Khiến cho Minh Nguyệt cũng phải tức giận không thôi. Có điều bà ta biết Vũ Tuấn Kiệt là ai và càng hiểu Vũ tộc đứng sau lưng hắn là gì. Cho nên mặc dù tức giận Minh Nguyệt vẫn không dám động thủ. Mặc dù đám hộ vệ của Vũ Tuấn Kiệt lúc này, cảnh giới bất quá mới là Võ Vương mà thôi.
Cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, lúc này Nạp Lan Minh Ngọc mang theo một nụ cười, mở ra cửa phòng hướng về phía Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng.
- Vũ tộc cho dù mạnh mẽ, cũng không thể nào bá đạo ức hiếp các mối làm ăn nhỏ của Khổng Tước thương hội chúng ta chứ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Nạp Lan Minh Ngọc mà trầm tư nói rằng.
- Ồ, không phải là Nạp Lan tiểu thư đây hay sao. Ngươi vậy mà lại có sản nghiệp tại nơi này, thật sự khiến ta bất ngờ.
- Vũ thiếu gia nói đùa rồi, Khổng Tước thương hội chúng ta chỉ làm ăn nhỏ. Thỉnh thoảng cũng có một chút cơ sở tại một số châu vực là điều bình thường.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nở một nụ cười quỷ dị nhìn về phía Nạp Lan Minh Ngọc nói rằng.
- Nạp Lan tiểu thư đây đã là sản nghiệp của ngươi. Vậy việc người của các ngươi khiến cho ta không tận hứng nói chuyện với mấy tiểu cô nương này thì sao đây.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì mỉm cười, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó nói rằng.
- Việc này hoàn toàn là do Thạch Khôn gây chuyện, chúng ta không hề có ý gì cả.
- Nếu bình thường ngươi làm như vậy, ta e rằng ngươi chắc chắn sẽ chết. Thậm chí người họ Thạch sau lưng ngươi cũng sống không nổi.
- Nhưng lúc này ngươi có ta đứng sau lưng, ngươi cứ thoải mái mà đập phá nơi này, mọi hậu quả ta sẽ gánh chịu.
Vũ Tuấn Kiệt vừa nói vậy, Thạch Khôn lúc này trầm tư nhìn về phía hắn một chút. Qua một lúc hắn cắn răng đứng dậy đi ra bên ngoài, thấy cảnh này Vũ Tuấn Kiệt hờ hững ôm theo hai tiểu mỹ nhân, cùng với đám thuộc hạ cũng đi ra bên ngoài xem kịch vui.
Đứng trên lầu hai, Thạch Khôn nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt đang nở một nụ cười bình tĩnh đứng sau lưng mình. Rồi lại nhìn thấy hơn chục tên hộ vệ vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra mà hắn lúc này hét lớn.
- Đập phá nơi này cho ta.
Nghe Thạch Khôn nói vậy, đám hộ vệ của hắn lúc này cũng hơi bất ngờ. Có điều đám này cũng không nói nhiều, bắt đầu tiến hành đập phá nơi đây. Các quan khách của nơi này, một câu không hợp thì đều bị bọn chúng đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Nhìn thấy Minh Nguyệt Lâu loạn thành một đoàn, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nở một nụ cười thú vị, nhìn về phía Thạch Khôn nói rằng.
- Thạch gia xem ra cũng không tệ đi, đám hộ vệ này vậy mà đều có cảnh giới võ tôn, thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt.
- Đại nhân nói đùa rồi, bất quá chỉ là một đám ngồi ăn chờ chết mà thôi.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, hứng thú nhìn về phía nơi này một chút. Rồi lại ngước đầu lên nhìn về phía tầng ba như có điều gì đáng suy nghĩ.
Mà đối mặt với việc đập phá của đám hộ vệ, những vị khách đang uống rượu tại đây nhanh chóng hoảng loạn chạy đi.
Cảm nhận được bầu không khí hỗn loạn, lúc này bà chủ Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng. Từ trên tầng ba đi xuống, nhìn về phía nắng võ tôn của nhà họ Thạch đang đập phá nơi này mà cười lạnh nói rằng.
- Dừng tay lại, các ngươi muốn chết phải không.
Minh Nguyệt vừa nói xong, khí thế võ hoàng hậu kỳ trên người bà ta thả ra ngoài, đám hộ vệ của Thạch Khôn lập tức đình trệ, mồ hôi lạnh không ngừng chảy trên mặt chúng, khiến chúng không dám thở mạnh một chút nào.
Thấy tình cảnh này, Thạch Khôn lúc này cũng run rẩy một chút. Võ Hoàng hậu kỳ đây chính là cảnh giới mà lão tổ nhà hắn mới đạt đến mà thôi. Nghĩ đến việc này hắn sợ hãi quay đầu nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt một chút. Mặc dù không biết kẻ này là ai, nhưng thân là một thế gia công tử ăn chơi Thạch Khôn vẫn có tầm nhìn một chút. Hắn biết vị thanh niên đứng bên cạnh mình tuyệt đối cũng không đơn giản.
Quả nhiên bà chủ Minh Nguyệt sau khi dùng khí thế dọa lùi đám hộ vệ của nhà họ Thạch.Thì lúc này bà ta dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt nói rằng.
- Thiếu gia tại sao lại sai người hủy hoại đi Minh Nguyệt Lâu của ta.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng.
- Bà chủ thân là Võ Hoàng hậu kỳ, vậy mà lúc nãy để cho đám công tử nhà họ Thạch này đến đây gây rối. Bây giờ bọn họ phá quán của ngươi, ngươi tại sao lại trách ta đây. Nếu trách thì là trách ngươi không đủ thực lực để trấn áp họ Thạch mà thôi.
Minh Nguyệt Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, bà ta lúc này cười lớn, rồi dùng một ánh mắt sắc lạnh nói rằng.
- Thiếu gia nói vậy sai rồi, nếu không có ngài ra lệnh. Vị Thạch công tử này làm sao dám sai người phá quán của ta được.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy lúc này hắn mỉm cười sau đó nói rằng.
- Thì ra từ lúc đầu đến giờ, bà chủ luôn luôn quan sát đến cuộc nói chuyện của chúng ta.
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Minh Nguyệt lúc này cũng không thể hiện ra thái độ xấu hổ vì đã nghe trộm, mà còn thể hiện ra một sự ngang nhiên lên tiếng nói rằng:
- Nơi này là lầu các của chúng ta, việc chúng ta giám sát các hành động mờ ám của các vị tại nơi này, hoàn toàn hợp tình hợp lý. Nếu không ta làm sao biết một vị công tử tuổi trẻ, lại có dã tâm đi sai khiến kẻ khác phá quán của mình cơ chứ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía nơi này một chút sau đó hắn nói rằng.
- Ngươi bất quá chỉ là một võ hoàng hậu kỳ mà thôi. Ngươi có tư cách cùng ta nói chuyện hay sao. Bây giờ nếu ta để người ở đây phá quán, ngươi lại làm được gì đây.
Vũ Tuấn Kiệt nở một nụ cười trên môi, sau đó dùng những lời nói khinh miệt. Khiến cho Minh Nguyệt cũng phải tức giận không thôi. Có điều bà ta biết Vũ Tuấn Kiệt là ai và càng hiểu Vũ tộc đứng sau lưng hắn là gì. Cho nên mặc dù tức giận Minh Nguyệt vẫn không dám động thủ. Mặc dù đám hộ vệ của Vũ Tuấn Kiệt lúc này, cảnh giới bất quá mới là Võ Vương mà thôi.
Cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt, lúc này Nạp Lan Minh Ngọc mang theo một nụ cười, mở ra cửa phòng hướng về phía Vũ Tuấn Kiệt lên tiếng.
- Vũ tộc cho dù mạnh mẽ, cũng không thể nào bá đạo ức hiếp các mối làm ăn nhỏ của Khổng Tước thương hội chúng ta chứ.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì mỉm cười, nhìn về phía Nạp Lan Minh Ngọc mà trầm tư nói rằng.
- Ồ, không phải là Nạp Lan tiểu thư đây hay sao. Ngươi vậy mà lại có sản nghiệp tại nơi này, thật sự khiến ta bất ngờ.
- Vũ thiếu gia nói đùa rồi, Khổng Tước thương hội chúng ta chỉ làm ăn nhỏ. Thỉnh thoảng cũng có một chút cơ sở tại một số châu vực là điều bình thường.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì gật đầu, sau đó nở một nụ cười quỷ dị nhìn về phía Nạp Lan Minh Ngọc nói rằng.
- Nạp Lan tiểu thư đây đã là sản nghiệp của ngươi. Vậy việc người của các ngươi khiến cho ta không tận hứng nói chuyện với mấy tiểu cô nương này thì sao đây.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì mỉm cười, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt sau đó nói rằng.
- Việc này hoàn toàn là do Thạch Khôn gây chuyện, chúng ta không hề có ý gì cả.