Chương 59: Vứt bỏ quân cờ
Một lúc sau tại một khách sạn nhỏ trong đế đô của Đại hạ Hoàng Triều, Tiểu Huệ thị nữ lúc này đã thay đổi vẻ mặt khúm núm và lo sợ, khi đứng trước mặt Mạc Nhược Lan bằng một vẻ mặt lãnh khốc và điềm tĩnh.
Đứng đối diện với cô ta lúc này là một người đàn ông, mặc một bộ quần áo choàng màu đen che kín hết mặt mũi.
- Tú Nương ngươi không cảm thấy ghê tởm, khi đeo một tấm mặt nạ da người như vậy hay sao.
Nghe người mặc áo choàng đen nói vậy, lúc này Tiểu Huệ nở một nụ cười thú vị. Sau đó đưa tay lôi lớp mặt nạ da người của mình ra khỏi mặt. Để lộ ra một gương mặt một người phụ nữ với vóc người đẫy đà, nhưng trên mặt bên trái lại bị hủy dung. Cô ta chính là Tú Nương nhị trưởng Lão của Thanh Vũ điện.
Nhìn về phía người mặc áo choàng đen, Tú Nương lúc này cười lạnh sau đó nói rằng:
- Hà Khánh ngươi thật sự không có chút phong tình nào cả, ta sử dụng gương mặt đẹp đẽ như vậy gặp ngươi. Lẽ nào không tốt hơn là một gương mặt đã bị hủy hoại hay sao.
Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh thân là một trưởng lão khác của Thành Vũ điện lúc này cười lạnh sau đó nói rằng:
- Ngươi cứ sử dụng bộ mặt xấu xí của mình đi, ta còn không cảm thấy ghê tởm. Bởi vì mỗi một lần ngươi sử dụng những gương mặt đẹp đẽ, là sẽ có vô số cảnh máu tanh xảy ra.
Tú Nương nghe vậy thì cười lớn, điệu cười của cô ta lại không ngừng ảnh hưởng đến vết thương trên mặt. Càng làm điệu bộ của cô ta trở nên dữ tợn và kinh dị. Khiến cho Hà Khánh cũng cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
- Hà Khánh ngươi không nên nói như vậy, ta đã giết bao nhiêu người đâu, thậm chí thù của ta ta còn chưa trả được đây.
Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó lên tiếng nói rằng:
- Ngươi tốt nhất đừng nói nhảm nữa, lần này bởi vì dính líu đến Vũ tộc. Cho nên phó điện chủ đã hạ lệnh ngừng toàn bộ động tác lại, các quân cờ đều phải bị vứt bỏ.
- Ngươi thân là người chịu trách nhiệm tại Việt Châu, việc này ngươi phải xử lý cho tốt. Đừng để cho mấy lão đồ cổ của Vũ tộc ra tay.
Nghe Hà Khánh nói vậy, Tú Nương lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng:
- Thật sự là phí hết bao nhiêu công sức mới tìm được một kẻ vừa tàn nhẫn, lại có chút tâm cơ như Mạc Nhược Lan. Bây giờ lại vứt bỏ cô ta, thật sự khiến ta không cam tâm.
Hà Khánh nghe vậy thì cười lạnh sau đó nói rằng:
- Mạc Nhược Lan mà tâm cơ cái gì chứ. Bất quá là một ả phụ nữ ngu ngốc mà thôi.
- Cô ta từ lúc biết thân phận của Vũ Thiên, vậy mà luôn thể hiện ra một bộ mặt lẳng lơ, cộng với một số suy nghĩ đen tối trong lòng. Đây chẳng khác nào là đang đùa giỡn với trí tuệ của người Vũ tộc.
- Bây giờ cô ta chưa bước chân vào vũ tộc, cho nên lực lượng cao tầng của Vũ tộc không thèm để ý. Một khi cô ta dám đặt chân vào vũ tộc, vậy thì ta khẳng định với ngươi không chỉ cô ta sẽ chết, mà toàn bộ chúng ta tại Việt Châu, thậm chí là vùng đất phía đông vực này đều phải bị xóa sổ.
Nghe Hà Khánh nói vậy, Tú Nương lúc này cười lớn Sau đó nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là người của Vũ tộc mà thôi, bọn chúng thật sự mạnh đến vậy sao.
Hà Khánh nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:
- Tại thế giới này Vũ tộc có thể không phải là những kẻ mạnh nhất, nhưng những người đắc tội được với vũ tộc lại không bao gồm chúng ta.
- Vậy nên ngươi tốt nhất hãy xử lý sạch sẽ một chút. Đừng để lộ ra một chút gì liên quan đến chúng ta.
Nghe Hà Khánh nói vậy, Tú Nương lúc này gật đầu sau đó thở dài nói rằng;
- Mặc dù không muốn vứt bỏ quân cờ kia, nhưng mà xem ra đã hết cách rồi. Ngày hôm nay ta đã bảo cô ta đi đầu độc lão tổ của Mạc gia.
- Việc này bất kể có thành công hay không thì cô ta chắc chắn sẽ bị nghi kỵ, thậm chí là bị giết. Từ đây manh mối của mấy thế lực kia về Thanh Vũ điện cũng kết thúc. Bí mật mà chúng ta đang muốn làm tại Việt Châu cũng không ai biết được.
Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:
- Được rồi ngươi hãy làm việc của mình đi, ta bây giờ sẽ rời khỏi Việt Châu để báo cáo với phó điện chủ.
Tú Nương nghe vậy thì gật đầu, sau đó hai người bọn họ quỷ dị biến mất khỏi đây. Bọn họ vừa rời đi không lâu thì lúc này trong phòng lại xuất hiện hai ông lão. Họ không phải ai khác chính là hai vị lão tổ của Vũ tộc. Thời gian qua họ cũng chưa trở về vũ tộc, mà quyết định đi theo Vũ Tuấn Kiệt dạo chơi một chút. Dù sao họ đã bế quan vô số năm, việc này cũng khiến họ rất mệt mỏi.
- Mạnh Thông ngươi bảo để cho Tuấn Kiệt rèn luyện hay sao. Ta thấy Thanh Vũ điện cũng không phải là một thế lực nhỏ, nó liệu có thể làm được hay không.
Vũ Mạnh Thông nghe Vũ Minh Quang nói vậy, thì lúc này ông ta cười lớn sau đó nói rằng:
- Thanh Vũ điện tuy rằng rất mạnh, nhưng đối với chúng ta thì chúng cũng chả mạnh là bao nhiêu. Ngoài ra việc này lại liên quan đến hậu bối của Vũ Tộc, vậy nên để cho đám trẻ thử sức một chút cũng được.
Vũ Minh Quang nghe vậy thì trầm tư một lúc sau đó nói rằng:
- Đám người Thanh Vũ điện này lại có ý định gieo rắc thứ khốn kiếp kia tại Việt Châu. Ngươi thấy việc này phải xử lý thế nào.
- Có gì phải xử lý chứ, cứ để cho tên Vũ Tuấn Kiệt kia giày vò đi. Dù sao người của Thanh Vũ điện cũng không hướng về phía Vũ tộc của chúng ta mà lấn tới, thì chúng ta cũng không cần phá hoại việc làm của chúng. Cứ để cho những thế lực tại Việt Châu vui đùa đi.
Vũ Minh Quang nghe vậy thì nhìn về phía nơi đây một chút, sau đó thở dài nói rằng:
- Nếu cứ để bọn chúng làm loạn, e rằng sẽ có rất nhiều người chết.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì cười lớn Sau đó nói rằng:
- Nhỏ yếu chính là tội, chúng ta cũng không tự tay giết chúng. Vậy thì chúng ta có lỗi gì đâu. Ngoài ra chúng ta cũng để cho một dòng chính của Vũ tộc tìm cách hóa giải kiếp số lần này.
- Thành công thì Vũ Tuấn Kiệt sẽ mang theo một lượng lớn nhân quả, cùng với công đức vô lượng và thanh danh to lớn.
- Thất bại thì Vũ tộc chúng ta cũng đã cố sức ngăn cản việc này, không một thế lực nào có thể nói rằng vũ tộc chúng ta Khoanh tay đứng nhìn việc này được.
Nghe Vũ Mạnh Thông nói vậy, Vũ Minh Quang lúc này cũng gật đầu đồng ý, vậy là họ cũng lại rời khỏi đây. Bỏ mặc một cuộc sóng gió mới đang từ từ thẩm thấu tại Việt Châu. Giao hết trọng trách gỡ bỏ việc này cho Vũ Tuấn Kiệt.
Đứng đối diện với cô ta lúc này là một người đàn ông, mặc một bộ quần áo choàng màu đen che kín hết mặt mũi.
- Tú Nương ngươi không cảm thấy ghê tởm, khi đeo một tấm mặt nạ da người như vậy hay sao.
Nghe người mặc áo choàng đen nói vậy, lúc này Tiểu Huệ nở một nụ cười thú vị. Sau đó đưa tay lôi lớp mặt nạ da người của mình ra khỏi mặt. Để lộ ra một gương mặt một người phụ nữ với vóc người đẫy đà, nhưng trên mặt bên trái lại bị hủy dung. Cô ta chính là Tú Nương nhị trưởng Lão của Thanh Vũ điện.
Nhìn về phía người mặc áo choàng đen, Tú Nương lúc này cười lạnh sau đó nói rằng:
- Hà Khánh ngươi thật sự không có chút phong tình nào cả, ta sử dụng gương mặt đẹp đẽ như vậy gặp ngươi. Lẽ nào không tốt hơn là một gương mặt đã bị hủy hoại hay sao.
Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh thân là một trưởng lão khác của Thành Vũ điện lúc này cười lạnh sau đó nói rằng:
- Ngươi cứ sử dụng bộ mặt xấu xí của mình đi, ta còn không cảm thấy ghê tởm. Bởi vì mỗi một lần ngươi sử dụng những gương mặt đẹp đẽ, là sẽ có vô số cảnh máu tanh xảy ra.
Tú Nương nghe vậy thì cười lớn, điệu cười của cô ta lại không ngừng ảnh hưởng đến vết thương trên mặt. Càng làm điệu bộ của cô ta trở nên dữ tợn và kinh dị. Khiến cho Hà Khánh cũng cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
- Hà Khánh ngươi không nên nói như vậy, ta đã giết bao nhiêu người đâu, thậm chí thù của ta ta còn chưa trả được đây.
Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó lên tiếng nói rằng:
- Ngươi tốt nhất đừng nói nhảm nữa, lần này bởi vì dính líu đến Vũ tộc. Cho nên phó điện chủ đã hạ lệnh ngừng toàn bộ động tác lại, các quân cờ đều phải bị vứt bỏ.
- Ngươi thân là người chịu trách nhiệm tại Việt Châu, việc này ngươi phải xử lý cho tốt. Đừng để cho mấy lão đồ cổ của Vũ tộc ra tay.
Nghe Hà Khánh nói vậy, Tú Nương lúc này hừ lạnh một tiếng sau đó nói rằng:
- Thật sự là phí hết bao nhiêu công sức mới tìm được một kẻ vừa tàn nhẫn, lại có chút tâm cơ như Mạc Nhược Lan. Bây giờ lại vứt bỏ cô ta, thật sự khiến ta không cam tâm.
Hà Khánh nghe vậy thì cười lạnh sau đó nói rằng:
- Mạc Nhược Lan mà tâm cơ cái gì chứ. Bất quá là một ả phụ nữ ngu ngốc mà thôi.
- Cô ta từ lúc biết thân phận của Vũ Thiên, vậy mà luôn thể hiện ra một bộ mặt lẳng lơ, cộng với một số suy nghĩ đen tối trong lòng. Đây chẳng khác nào là đang đùa giỡn với trí tuệ của người Vũ tộc.
- Bây giờ cô ta chưa bước chân vào vũ tộc, cho nên lực lượng cao tầng của Vũ tộc không thèm để ý. Một khi cô ta dám đặt chân vào vũ tộc, vậy thì ta khẳng định với ngươi không chỉ cô ta sẽ chết, mà toàn bộ chúng ta tại Việt Châu, thậm chí là vùng đất phía đông vực này đều phải bị xóa sổ.
Nghe Hà Khánh nói vậy, Tú Nương lúc này cười lớn Sau đó nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là người của Vũ tộc mà thôi, bọn chúng thật sự mạnh đến vậy sao.
Hà Khánh nghe vậy thì cười lớn sau đó nói rằng:
- Tại thế giới này Vũ tộc có thể không phải là những kẻ mạnh nhất, nhưng những người đắc tội được với vũ tộc lại không bao gồm chúng ta.
- Vậy nên ngươi tốt nhất hãy xử lý sạch sẽ một chút. Đừng để lộ ra một chút gì liên quan đến chúng ta.
Nghe Hà Khánh nói vậy, Tú Nương lúc này gật đầu sau đó thở dài nói rằng;
- Mặc dù không muốn vứt bỏ quân cờ kia, nhưng mà xem ra đã hết cách rồi. Ngày hôm nay ta đã bảo cô ta đi đầu độc lão tổ của Mạc gia.
- Việc này bất kể có thành công hay không thì cô ta chắc chắn sẽ bị nghi kỵ, thậm chí là bị giết. Từ đây manh mối của mấy thế lực kia về Thanh Vũ điện cũng kết thúc. Bí mật mà chúng ta đang muốn làm tại Việt Châu cũng không ai biết được.
Nghe Tú Nương nói vậy, Hà Khánh lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:
- Được rồi ngươi hãy làm việc của mình đi, ta bây giờ sẽ rời khỏi Việt Châu để báo cáo với phó điện chủ.
Tú Nương nghe vậy thì gật đầu, sau đó hai người bọn họ quỷ dị biến mất khỏi đây. Bọn họ vừa rời đi không lâu thì lúc này trong phòng lại xuất hiện hai ông lão. Họ không phải ai khác chính là hai vị lão tổ của Vũ tộc. Thời gian qua họ cũng chưa trở về vũ tộc, mà quyết định đi theo Vũ Tuấn Kiệt dạo chơi một chút. Dù sao họ đã bế quan vô số năm, việc này cũng khiến họ rất mệt mỏi.
- Mạnh Thông ngươi bảo để cho Tuấn Kiệt rèn luyện hay sao. Ta thấy Thanh Vũ điện cũng không phải là một thế lực nhỏ, nó liệu có thể làm được hay không.
Vũ Mạnh Thông nghe Vũ Minh Quang nói vậy, thì lúc này ông ta cười lớn sau đó nói rằng:
- Thanh Vũ điện tuy rằng rất mạnh, nhưng đối với chúng ta thì chúng cũng chả mạnh là bao nhiêu. Ngoài ra việc này lại liên quan đến hậu bối của Vũ Tộc, vậy nên để cho đám trẻ thử sức một chút cũng được.
Vũ Minh Quang nghe vậy thì trầm tư một lúc sau đó nói rằng:
- Đám người Thanh Vũ điện này lại có ý định gieo rắc thứ khốn kiếp kia tại Việt Châu. Ngươi thấy việc này phải xử lý thế nào.
- Có gì phải xử lý chứ, cứ để cho tên Vũ Tuấn Kiệt kia giày vò đi. Dù sao người của Thanh Vũ điện cũng không hướng về phía Vũ tộc của chúng ta mà lấn tới, thì chúng ta cũng không cần phá hoại việc làm của chúng. Cứ để cho những thế lực tại Việt Châu vui đùa đi.
Vũ Minh Quang nghe vậy thì nhìn về phía nơi đây một chút, sau đó thở dài nói rằng:
- Nếu cứ để bọn chúng làm loạn, e rằng sẽ có rất nhiều người chết.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì cười lớn Sau đó nói rằng:
- Nhỏ yếu chính là tội, chúng ta cũng không tự tay giết chúng. Vậy thì chúng ta có lỗi gì đâu. Ngoài ra chúng ta cũng để cho một dòng chính của Vũ tộc tìm cách hóa giải kiếp số lần này.
- Thành công thì Vũ Tuấn Kiệt sẽ mang theo một lượng lớn nhân quả, cùng với công đức vô lượng và thanh danh to lớn.
- Thất bại thì Vũ tộc chúng ta cũng đã cố sức ngăn cản việc này, không một thế lực nào có thể nói rằng vũ tộc chúng ta Khoanh tay đứng nhìn việc này được.
Nghe Vũ Mạnh Thông nói vậy, Vũ Minh Quang lúc này cũng gật đầu đồng ý, vậy là họ cũng lại rời khỏi đây. Bỏ mặc một cuộc sóng gió mới đang từ từ thẩm thấu tại Việt Châu. Giao hết trọng trách gỡ bỏ việc này cho Vũ Tuấn Kiệt.