Chương 56: Gặp mặt
Nghe Vũ Tuấn Kiệt nói vậy, Vũ Thiên lúc này đầu tiên là sững sờ, sau đó cười lớn nói rằng:
- Vũ đệ ngươi có phải đang tự luyến hay không. Người ta rõ ràng là đi qua, làm sao có thể dùng cách này để chào hỏi chúng ta cơ chứ. Ngoài ra chúng ta cũng là lần đầu đến đây, họ làm sao có thể vì chúng ta mà đích thân đến đây, diễn vở kịch như vậy được.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Vũ Thiên, sau đó chỉ mỉm cười cũng không nói gì. Rồi họ tiếp tục hướng thẳng về phía hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều mà đến.
Mà tại một nơi khác, đoàn người của Khổng Tước thương hội lúc này đang dừng lại trong một quán tửu lâu, ngồi uống nước tại đây.
- Tiểu thư người nếu như đã muốn cùng vũ tộc hợp tác. Tại sao không trực tiếp gặp mặt bọn chúng, mà phải sử dụng cách như vừa rồi.
Nghe Trần Quý thuộc hạ của mình nói vậy, Nạp Lan Minh Ngọc lúc này cười nhạt sau đó nói rằng:
- Ta mặc dù chưa từng tiếp xúc với người Vũ tộc, nhưng thanh danh của Vũ tộc ở trung vực không phải là thứ tốt đẹp gì.
- Mà lần này tin tức của chúng ta nhận được, đó là một dòng chính của Vũ tộc đang xuất hành. Đối với việc này chúng ta chỉ có thể lôi kéo mà không thể kết thù.
- Nhưng chúng ta tự nhiên đến đó kết bạn với hắn, đây chẳng khác nào là hạ thấp tư thái của mình. Từ đây trong lúc bàn bạc điều kiện giữa hai thế lực, chúng ta e rằng sẽ bị bọn chúng ép một đầu.
- Vậy nên cách tốt nhất chính là giả vờ không quen biết, sau đó từng bước tạo ra các cuộc gặp gỡ trùng hợp, rồi từ từ kết bạn. Đây mới là đạo lý đồng minh ngang hàng, mà không phải là chúng ta tự ý tìm kiếm bọn chúng kết minh.
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, Trần Quý lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:
- Tiểu Thư nghe nói tên Vũ Tuấn Kiệt kia đã có vợ rồi. Người tìm hắn kết minh, liệu có ổn hay không. Những người đứng đầu của gia tộc e rằng sẽ không chấp nhận việc này.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Trong truyền ngôn của Vũ tộc có rất nhiều, điều thú vị đặc biệt đó là việc phân cấp thứ bậc trong gia tộc này cực kỳ xâm nghiêm.
- Đối với việc này, ta chính là vì nó mà đến. Vũ Tuấn Kiệt cho dù đã có vợ, nhưng phu nhân của hắn bất quá chỉ là phàm nhân mà thôi. Mà ngày hôm nay chúng ta đã gặp rồi, cô ta mặc dù có thể tu luyện. Nhưng có vẻ như cũng không phải là quá mạnh, so với ta mà nói cô ta lại tính là gì đây.
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nó vậy, Trần Quý lúc này chỉ nhìn về phía cô ta một chút, sau đó thở dài nói rằng:
- Tiểu thư việc này người phải nghĩ cho kỹ. Trên thế giới này không có kẻ ngốc, một khi âm mưu của người bị bại lộ. Người không chỉ bị gia tộc chỉ trích, mà người của vũ tộc sẽ nhìn chằm chằm, thậm chí có thể sẽ tiến hành trả thù.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì chỉ mỉm cười sau đó nói rằng:
- Lần này chỉ là vấn đề của hậu bối, cho dù Vũ Tuấn Kiệt muốn trả thù, hắn cũng không thể nào huy động sức mạnh của vũ tộc được. Bởi vì phát động hai đế tộc giao chiến không phải chuyện đơn giản như vậy. Vừa rồi vấn đề của Vũ tộc và Đan Các chính là một ví dụ điển hình
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, Trần Quý lúc này chỉ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Thấy vậy Nạp Lan Minh Ngọc lúc này lại trầm tư nói rằng:
- Đại ca của ta những ngày qua đang làm gì.
- Bẩm tiểu thư đại thiếu gia thời gian qua vẫn đang bế quan tu luyện, nghe nói chuẩn bị đột phá cảnh giới Võ Hoàng.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì gật đầu sau đó thở dài nói rằng:
- Đại ca của ta vừa sinh ra đã mang theo thể chất cường đại. Năm nay hắn chỉ có 25 tuổi, vậy mà cũng đã sắp đạt đến cảnh giới Võ Hoàng. Thật sự người so với người khiến ta tức chết.
- Tiểu thư người nói gì vậy, trên người ngươi cũng có một thể chất đặc biệt. Vậy nên sau này ai trở thành gia chủ của Nạp Lan Gia Tộc vẫn chưa biết được.
Nghe thuộc hạ Trần Quý của mình nói vậy, Nạp Lan Linh Ngọc lúc này liếm môi một chút, thể hiện ra một bộ mặt vô cùng quyến rũ, nhưng ẩn sau bộ mặt ấy lại là một tâm tư đen tối và tà ác.
Tại trong hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều, lúc này Hạ Hoàng mặc một bộ long bào, uy nghiêm ngồi trên ngai vàng, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt ở phía dưới mà mỉm cười nói rằng:
- Vũ hiền chất ngày hôm nay ngươi ghé thăm Đại Hạ Hoàng Triều, thực sự khiến cho chúng ta hết sức vui mừng, hi vọng quan hệ của hai bên sẽ ngày một tốt.
- Hạ Hoàng nói quá lời, chúng ta dù sao cũng đều là người của Việt Châu. Sau này mấy thế lực chúng ta phải giao hảo nhiều hơn. Vũ tộc hi vọng có thể bình yên sinh sống, duy trì mối hữu hảo hai bên.
Hạ Hoàng nghe vậy thì gật đầu, lúc này ông ta nhìn về phía Mạc Nhược Lan và Vũ Thiên sau đó nói rằng:
- Nhược Lan vấn đề của ngươi và Vũ Thiên trẫm đang xem xét. Có điều ngươi một thân nữ nhi chạy ra ngoài cùng với một nam tử ở chung thời gian lâu như vậy, rốt cuộc ngươi có còn muốn giữ lấy thanh danh của họ Mạc chúng ta hay không.
Nghe Hạ Hoàng nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này quỳ gối xuống, thể hiện ra một sự yếu đuối rồi lên tiếng nói rằng:
- Là nhi thần suy nghĩ không chu đáo, mong phụ hoàng thứ lỗi.
- Được rồi ngươi trở về tẩm cung trước đi, Trẫm có chuyện muốn nói với mấy người của Vũ tộc.
- Tuân lệnh.
Nhìn về phía Mạc Nhược Lan rời đi, Hạ Hoàng lúc này lại nhìn về phía Vũ Thiên, thấy tên này chỉ có cảnh giới tiên thiên hậu kỳ khiến hắn nhíu mày nói rằng:
- Nhược Lan là cửu công chúa của Đại hạ Hoàng Triều. Mặc dù thiên phú không tốt, nhưng nó thân phận vẫn rất cao quý. Vậy nên nếu như người Vũ tộc muốn kết thân với nó, vậy thì không có môn đăng hộ đối Đại Hạ Hoàng Triều chúng ta sẽ không gả.
Nghe Hạ Hoàng nói vậy Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt lúc này đều gật đầu đồng ý. Dù sao thân là những đại thế lực không thể nào để con em của mình gả cho các tiểu thế lực. Đây là đánh mất mặt mũi, cũng là thể hiện sự uy nghiêm của các gia tộc.
Có điều nghĩ đến vấn đề này thì hai người Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt đều không lo lắng. Bởi vì Vũ Thiên cho dù thiên phú tu luyện không tốt, nhưng hắn ta là con trai của tộc trưởng. Có thể nói thân phận địa vị của hắn tuyệt đối không thua kém với Mạc Nhược Lan.
Nghĩ đến những điều này, Vũ Tuấn Kiệt lúc này ra hiệu cho Vũ Thiên im lặng. Bản thân thì tiến lên một bước, sau đó chắp tay với Hạ Hoàng rồi nói rằng:
- Vũ đệ ngươi có phải đang tự luyến hay không. Người ta rõ ràng là đi qua, làm sao có thể dùng cách này để chào hỏi chúng ta cơ chứ. Ngoài ra chúng ta cũng là lần đầu đến đây, họ làm sao có thể vì chúng ta mà đích thân đến đây, diễn vở kịch như vậy được.
Vũ Tuấn Kiệt nghe vậy thì dùng một ánh mắt trầm tư nhìn về phía Vũ Thiên, sau đó chỉ mỉm cười cũng không nói gì. Rồi họ tiếp tục hướng thẳng về phía hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều mà đến.
Mà tại một nơi khác, đoàn người của Khổng Tước thương hội lúc này đang dừng lại trong một quán tửu lâu, ngồi uống nước tại đây.
- Tiểu thư người nếu như đã muốn cùng vũ tộc hợp tác. Tại sao không trực tiếp gặp mặt bọn chúng, mà phải sử dụng cách như vừa rồi.
Nghe Trần Quý thuộc hạ của mình nói vậy, Nạp Lan Minh Ngọc lúc này cười nhạt sau đó nói rằng:
- Ta mặc dù chưa từng tiếp xúc với người Vũ tộc, nhưng thanh danh của Vũ tộc ở trung vực không phải là thứ tốt đẹp gì.
- Mà lần này tin tức của chúng ta nhận được, đó là một dòng chính của Vũ tộc đang xuất hành. Đối với việc này chúng ta chỉ có thể lôi kéo mà không thể kết thù.
- Nhưng chúng ta tự nhiên đến đó kết bạn với hắn, đây chẳng khác nào là hạ thấp tư thái của mình. Từ đây trong lúc bàn bạc điều kiện giữa hai thế lực, chúng ta e rằng sẽ bị bọn chúng ép một đầu.
- Vậy nên cách tốt nhất chính là giả vờ không quen biết, sau đó từng bước tạo ra các cuộc gặp gỡ trùng hợp, rồi từ từ kết bạn. Đây mới là đạo lý đồng minh ngang hàng, mà không phải là chúng ta tự ý tìm kiếm bọn chúng kết minh.
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, Trần Quý lúc này cũng gật đầu sau đó nói rằng:
- Tiểu Thư nghe nói tên Vũ Tuấn Kiệt kia đã có vợ rồi. Người tìm hắn kết minh, liệu có ổn hay không. Những người đứng đầu của gia tộc e rằng sẽ không chấp nhận việc này.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:
- Trong truyền ngôn của Vũ tộc có rất nhiều, điều thú vị đặc biệt đó là việc phân cấp thứ bậc trong gia tộc này cực kỳ xâm nghiêm.
- Đối với việc này, ta chính là vì nó mà đến. Vũ Tuấn Kiệt cho dù đã có vợ, nhưng phu nhân của hắn bất quá chỉ là phàm nhân mà thôi. Mà ngày hôm nay chúng ta đã gặp rồi, cô ta mặc dù có thể tu luyện. Nhưng có vẻ như cũng không phải là quá mạnh, so với ta mà nói cô ta lại tính là gì đây.
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nó vậy, Trần Quý lúc này chỉ nhìn về phía cô ta một chút, sau đó thở dài nói rằng:
- Tiểu thư việc này người phải nghĩ cho kỹ. Trên thế giới này không có kẻ ngốc, một khi âm mưu của người bị bại lộ. Người không chỉ bị gia tộc chỉ trích, mà người của vũ tộc sẽ nhìn chằm chằm, thậm chí có thể sẽ tiến hành trả thù.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì chỉ mỉm cười sau đó nói rằng:
- Lần này chỉ là vấn đề của hậu bối, cho dù Vũ Tuấn Kiệt muốn trả thù, hắn cũng không thể nào huy động sức mạnh của vũ tộc được. Bởi vì phát động hai đế tộc giao chiến không phải chuyện đơn giản như vậy. Vừa rồi vấn đề của Vũ tộc và Đan Các chính là một ví dụ điển hình
Nghe Nạp Lan Minh Ngọc nói vậy, Trần Quý lúc này chỉ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Thấy vậy Nạp Lan Minh Ngọc lúc này lại trầm tư nói rằng:
- Đại ca của ta những ngày qua đang làm gì.
- Bẩm tiểu thư đại thiếu gia thời gian qua vẫn đang bế quan tu luyện, nghe nói chuẩn bị đột phá cảnh giới Võ Hoàng.
Nạp Lan Minh Ngọc nghe vậy thì gật đầu sau đó thở dài nói rằng:
- Đại ca của ta vừa sinh ra đã mang theo thể chất cường đại. Năm nay hắn chỉ có 25 tuổi, vậy mà cũng đã sắp đạt đến cảnh giới Võ Hoàng. Thật sự người so với người khiến ta tức chết.
- Tiểu thư người nói gì vậy, trên người ngươi cũng có một thể chất đặc biệt. Vậy nên sau này ai trở thành gia chủ của Nạp Lan Gia Tộc vẫn chưa biết được.
Nghe thuộc hạ Trần Quý của mình nói vậy, Nạp Lan Linh Ngọc lúc này liếm môi một chút, thể hiện ra một bộ mặt vô cùng quyến rũ, nhưng ẩn sau bộ mặt ấy lại là một tâm tư đen tối và tà ác.
Tại trong hoàng cung của Đại Hạ Hoàng Triều, lúc này Hạ Hoàng mặc một bộ long bào, uy nghiêm ngồi trên ngai vàng, nhìn về phía Vũ Tuấn Kiệt ở phía dưới mà mỉm cười nói rằng:
- Vũ hiền chất ngày hôm nay ngươi ghé thăm Đại Hạ Hoàng Triều, thực sự khiến cho chúng ta hết sức vui mừng, hi vọng quan hệ của hai bên sẽ ngày một tốt.
- Hạ Hoàng nói quá lời, chúng ta dù sao cũng đều là người của Việt Châu. Sau này mấy thế lực chúng ta phải giao hảo nhiều hơn. Vũ tộc hi vọng có thể bình yên sinh sống, duy trì mối hữu hảo hai bên.
Hạ Hoàng nghe vậy thì gật đầu, lúc này ông ta nhìn về phía Mạc Nhược Lan và Vũ Thiên sau đó nói rằng:
- Nhược Lan vấn đề của ngươi và Vũ Thiên trẫm đang xem xét. Có điều ngươi một thân nữ nhi chạy ra ngoài cùng với một nam tử ở chung thời gian lâu như vậy, rốt cuộc ngươi có còn muốn giữ lấy thanh danh của họ Mạc chúng ta hay không.
Nghe Hạ Hoàng nói vậy, Mạc Nhược Lan lúc này quỳ gối xuống, thể hiện ra một sự yếu đuối rồi lên tiếng nói rằng:
- Là nhi thần suy nghĩ không chu đáo, mong phụ hoàng thứ lỗi.
- Được rồi ngươi trở về tẩm cung trước đi, Trẫm có chuyện muốn nói với mấy người của Vũ tộc.
- Tuân lệnh.
Nhìn về phía Mạc Nhược Lan rời đi, Hạ Hoàng lúc này lại nhìn về phía Vũ Thiên, thấy tên này chỉ có cảnh giới tiên thiên hậu kỳ khiến hắn nhíu mày nói rằng:
- Nhược Lan là cửu công chúa của Đại hạ Hoàng Triều. Mặc dù thiên phú không tốt, nhưng nó thân phận vẫn rất cao quý. Vậy nên nếu như người Vũ tộc muốn kết thân với nó, vậy thì không có môn đăng hộ đối Đại Hạ Hoàng Triều chúng ta sẽ không gả.
Nghe Hạ Hoàng nói vậy Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt lúc này đều gật đầu đồng ý. Dù sao thân là những đại thế lực không thể nào để con em của mình gả cho các tiểu thế lực. Đây là đánh mất mặt mũi, cũng là thể hiện sự uy nghiêm của các gia tộc.
Có điều nghĩ đến vấn đề này thì hai người Vũ Thiên và Vũ Tuấn Kiệt đều không lo lắng. Bởi vì Vũ Thiên cho dù thiên phú tu luyện không tốt, nhưng hắn ta là con trai của tộc trưởng. Có thể nói thân phận địa vị của hắn tuyệt đối không thua kém với Mạc Nhược Lan.
Nghĩ đến những điều này, Vũ Tuấn Kiệt lúc này ra hiệu cho Vũ Thiên im lặng. Bản thân thì tiến lên một bước, sau đó chắp tay với Hạ Hoàng rồi nói rằng: