Chương 44: Cướp tú cầu
Nghe Vũ Mạnh Thông nói vậy, lúc này mấy người Vũ Tuấn Kiệt lập tức đã cảm nhận thấy trời đất muốn sụp đổ. Nghi vấn trong đầu họ về sự cường đại của Vũ tộc cuối cùng đã xuất hiện manh mối.
Vũ Mạnh Thông là ai họ có thể không biết và cũng không cảm nhận thấy sức mạnh của ông ta. Nhưng Vũ Tuấn Kiệt biết rằng đám quỷ vệ và ảnh vệ lúc này đều như tượng gỗ đứng xung quanh, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hai lão già này. Đã làm cho hắn cảm thấy áp lực vô số, thậm chí cho dù là hệ thống cũng không hiện lên thông tin của họ. Điều này càng thể hiện những kẻ này nắm giữ cảnh giới vượt qua hắn rất nhiều, cho nên cho dù là hệ thống cũng không sử dụng công năng dò xét vào lúc này.
Nghĩ tới những điều này, Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải nhìn nhau một chút, sau đó họ đồng loạt chắp tay nói rằng:
- Tử tôn Vũ Tuấn Kiệt, Vũ Anh Khải bái kiến lão tổ, không biết họ Vũ ta nên làm gì vào lúc này. Cũng như ngài có gì để chứng minh ngài là lão tổ của Vũ tộc hay không.
Hai người Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải nói vậy, lúc này Vũ Thiên vội vàng đứng trước mặt bọn họ sau đó chắp tay nói rằng:
- Lão tổ thứ tội hai vị em họ không biết đến sự tồn tại của ngài. Sau khi trở về ta sẽ hướng dẫn lại họ, tuyệt đối không phạm lại sai lầm ngày hôm nay.
Nghe Vũ Thiên nói vậy Vũ Mạnh Thông lúc này hừ lạnh nhìn về phía hắn sau đó nói rằng:
- Người thân là con trai của tộc trưởng đời này của Vũ tộc, nhưng biểu hiện của ngươi khiến ta khá thất vọng. Có điều chuyện này là việc của đám người trẻ tuổi, ta không có hứng thú quan tâm.
- Hôm nay ta chỉ cần nói cho các người biết một điều, tiểu tân nương kia nhất định phải là con dâu của Vũ tộc. Các ngươi đều liều mạng tranh cho ta một khẩu khí, về phần thực lực hậu trường thì có lão già ta ở đây. Cần thiết ta liền lôi lão già đứng cạnh cũng vào cuộc, tin rằng đan các cũng chả thể làm gì được chúng ta.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, Bạch Khắc Tiệp lúc này hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Vũ Mạnh Thông ngươi đừng có mà làm loạn, họ Bạch ta không muốn dính dáng đến việc này. Ai lại đi đắc tội với Đan Các, kẻ đó đúng là ngu ngốc.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là một thánh tử sâu kiến mà thôi. Cùng lắm ta liền mang hắn chôn luôn tại đây, Đan Các có ý kiến lại có thể thế nào.
Nghe Vũ Mạnh Thông nói vậy Bạch Khắc Tiệp lúc này cùng ông ta không ngừng to nhỏ cãi nhau. Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lại có một chút kiềm Kỵ.
Bạch Khắc Tiệp nhìn thì như ngu ngốc hoặc có thể là hồ đồ, cùng Vũ Mạnh Thông không ngừng trò chuyện. Nhưng ông ta càng hiểu đến cảnh giới của mình, Đan Các sức ảnh hưởng đáng sợ như thế nào.
Đan Các cũng không phải chỉ có nguyên đan sư, võ đế bọn họ cũng không thiếu. Mà việc vũ tộc có thể chống đối được với Đan Các. Từ đây có thể thấy họ Vũ thật sự đã rất mạnh, hoặc là Vũ Mạnh Thông thực sự ngu ngốc.
Nghĩ đến việc một cường giả võ đế trải qua vô số mưa máu mà trưởng thành là một kẻ ngốc, thì Bạch Khắc Tiệp tất nhiên là không tin. Vậy là hắn càng nghiêng đến giả thiết thứ nhất, họ Vũ lúc này đã rất mạnh. Thậm chí cho dù là Đan Các cũng không khiến họ Vũ lùi bước.
Mà đám người Vũ Tuấn Kiệt sau khi nghe Vũ Thiên xác nhận, đây là lão tổ của mình. Lúc này họ bắt đầu trao đổi với nhau trải qua Vũ Thiên giải thích, thì họ cũng hiểu sự đáng sợ của Vũ tộc. Có điều Vũ Thiên cũng chỉ là hàng hậu bối, những tin tức hắn biết về vũ tộc cũng không nhiều. Đối với việc này đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng không dò hỏi, mà họ lúc này bắt đầu ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chơi tới bến vụ việc cướp tân nương lần này.
Mà trong lúc đám người Vũ Tuấn Kiệt và hai vị lão tổ cười nói chuyện với nhau. Âm thanh của Bùi Cẩm Tú như chuông đồng không ngừng vang lên.
- Xin chào các vị, ta tên là Bùi Cẩm Tú. Ngày hôm nay ta muốn nhờ ông trời tìm cho ta một mối lương duyên tốt, hi vọng các vị có thể thành toàn ước nguyện này cho ta.
Âm thanh của Bùi Cẩm Tú vừa vang lên, lúc này vô số thanh niên có mặt tại quảng trường của Thiên Lan tông, đều dùng ánh mắt ngưỡng vọng và si mê nhìn về phía cô ta. Có điều một giọng nói tiếp theo lại khiến cho họ cảm thấy như đang chìm vào trong hầm băng.
- Các vị đạo hữu, ta là Trần Thiên Quân thánh tử của Đan Các tại trung vực. Ngày hôm nay ta đến đây muốn tham gia cuộc kén rể của Thiên Lan tông.
- Ngoài ra bật mí với các vị một điều, ta từ trước cũng đã truy cầu qua thánh nữ của Thiên Lan tông. Ngay hôm nay ta hi vọng các vị bán cho ta một bộ mặt, bán cho đan các một ân tình, không biết có được hay không.
Âm thanh của Trần Thiên Quân vừa vang lên, hàng vạn người đến đây tham gia tuyển tú kén rể của Thiên Lan tông đều sững sờ. Sau đó vô số âm thanh không ngừng vang lên, cùng với từng người nhanh chóng rời khỏi quảng trường.
- Thì ra là thánh tử của Đan Các, ngài đã truy cầu thánh nữ thì chúng ta làm sao có thể tham gia vào việc này. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
- Thánh tử tha lỗi, chúng ta thật sự không có ý mạo phạm, chúc ngài và thánh nữ kết duyên trăm năm đầu bạc đến già.
Từng âm thanh chúc phúc không ngừng vang lên, thì từng người cũng rời khỏi quảng trường. Thấy cảnh này Bùi Cẩm Tú lúc này ở sau chiếc khăn che đầu, vậy mà đang cắn môi, dùng một ánh mắt tức giận nhưng không thể nào làm gì được, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Về phía người của Thiên Lan tông mặc dù lúc này cũng đã tức giận đến ánh mắt phun lửa. Nhưng họ cũng chỉ bất lực đứng đó, không dám nói gì. Dù sao Đan Các quá mạnh, chỉ cần bọn họ sử dụng ân tình của mình, cách đứt toàn bộ nguồn cung cấp đan dược cho thiên Lan tông. Thậm chí liên hệ với một số thế lực khác, thì ngày tàn của Thiên Lan tông có thể cũng đã đến.
Qua một lúc toàn bộ quảng trường của Thiên Lan tông vậy mà bắt đầu trở nên trống vắng. Tất nhiên lúc này đám người Vũ Tuấn Kiệt lại lộ ra vô cùng rõ ràng, dù sao chỉ có bọn họ còn đứng ở đây.
Trần Thiên Quân lúc này nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt một lúc, sau đó hắn cười lạnh nói rằng:
- Thì ra là tam thiếu gia của Bạch Long thương hội, ngày hôm nay Bạch huynh lẽ nào cũng muốn tham gia vào việc này hay sao.
Trần Thiên Quân vừa nói vậy, lúc này Bùi Cẩm Tú ánh mắt đã có một chút tia sáng, thông qua tấm vải mỏng trên mặt, cô ta nhìn về phía đám người Bạch Thần Anh mà có chút may mắn.
Đúng vậy cô ta tổ chức buổi kén rể ngày hôm nay, chẳng qua là cầu một tia may mắn. Là sẽ có thế lực đứng ra ngăn cản đan các mà thôi.
Tất nhiên nếu như thế lực kia đứng ra vậy thì cô ta cũng phải gả đi. Nhưng ít nhất cô ta cảm thấy mình đã tự làm chủ hôn nhân của mình, mà không phải vì ép buộc.
Nghĩ đến điều này, cô ta nhìn về phía Bạch Thần Anh, muốn đợi xem tam thiếu gia của Bạch Long thương hội một thế lực cũng là bá chủ của Trung vực. Liệu có thể giúp cô ta đối kháng với vận mệnh của mình hay không.
Mà Bạch Thần Anh khi nghe câu nói của Trần Thiên Quân, hắn lúc này mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
- Trần Thánh tử nói quá lời rồi, Bạch Long thương hội cùng với Đan Các đã có thỏa thuận. Lần này tất nhiên ta chỉ góp vui mà không tham gia.
Trần Thiên Quân nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, lúc này hắn nhìn về phía đoàn người của Bạch Thần Anh sau đó lên tiếng nói rằng:
Vũ Mạnh Thông là ai họ có thể không biết và cũng không cảm nhận thấy sức mạnh của ông ta. Nhưng Vũ Tuấn Kiệt biết rằng đám quỷ vệ và ảnh vệ lúc này đều như tượng gỗ đứng xung quanh, chỉ có thể dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hai lão già này. Đã làm cho hắn cảm thấy áp lực vô số, thậm chí cho dù là hệ thống cũng không hiện lên thông tin của họ. Điều này càng thể hiện những kẻ này nắm giữ cảnh giới vượt qua hắn rất nhiều, cho nên cho dù là hệ thống cũng không sử dụng công năng dò xét vào lúc này.
Nghĩ tới những điều này, Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải nhìn nhau một chút, sau đó họ đồng loạt chắp tay nói rằng:
- Tử tôn Vũ Tuấn Kiệt, Vũ Anh Khải bái kiến lão tổ, không biết họ Vũ ta nên làm gì vào lúc này. Cũng như ngài có gì để chứng minh ngài là lão tổ của Vũ tộc hay không.
Hai người Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Anh Khải nói vậy, lúc này Vũ Thiên vội vàng đứng trước mặt bọn họ sau đó chắp tay nói rằng:
- Lão tổ thứ tội hai vị em họ không biết đến sự tồn tại của ngài. Sau khi trở về ta sẽ hướng dẫn lại họ, tuyệt đối không phạm lại sai lầm ngày hôm nay.
Nghe Vũ Thiên nói vậy Vũ Mạnh Thông lúc này hừ lạnh nhìn về phía hắn sau đó nói rằng:
- Người thân là con trai của tộc trưởng đời này của Vũ tộc, nhưng biểu hiện của ngươi khiến ta khá thất vọng. Có điều chuyện này là việc của đám người trẻ tuổi, ta không có hứng thú quan tâm.
- Hôm nay ta chỉ cần nói cho các người biết một điều, tiểu tân nương kia nhất định phải là con dâu của Vũ tộc. Các ngươi đều liều mạng tranh cho ta một khẩu khí, về phần thực lực hậu trường thì có lão già ta ở đây. Cần thiết ta liền lôi lão già đứng cạnh cũng vào cuộc, tin rằng đan các cũng chả thể làm gì được chúng ta.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, Bạch Khắc Tiệp lúc này hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Vũ Mạnh Thông ngươi đừng có mà làm loạn, họ Bạch ta không muốn dính dáng đến việc này. Ai lại đi đắc tội với Đan Các, kẻ đó đúng là ngu ngốc.
Vũ Mạnh Thông nghe vậy thì hừ lạnh sau đó nói rằng:
- Chẳng qua chỉ là một thánh tử sâu kiến mà thôi. Cùng lắm ta liền mang hắn chôn luôn tại đây, Đan Các có ý kiến lại có thể thế nào.
Nghe Vũ Mạnh Thông nói vậy Bạch Khắc Tiệp lúc này cùng ông ta không ngừng to nhỏ cãi nhau. Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt lại có một chút kiềm Kỵ.
Bạch Khắc Tiệp nhìn thì như ngu ngốc hoặc có thể là hồ đồ, cùng Vũ Mạnh Thông không ngừng trò chuyện. Nhưng ông ta càng hiểu đến cảnh giới của mình, Đan Các sức ảnh hưởng đáng sợ như thế nào.
Đan Các cũng không phải chỉ có nguyên đan sư, võ đế bọn họ cũng không thiếu. Mà việc vũ tộc có thể chống đối được với Đan Các. Từ đây có thể thấy họ Vũ thật sự đã rất mạnh, hoặc là Vũ Mạnh Thông thực sự ngu ngốc.
Nghĩ đến việc một cường giả võ đế trải qua vô số mưa máu mà trưởng thành là một kẻ ngốc, thì Bạch Khắc Tiệp tất nhiên là không tin. Vậy là hắn càng nghiêng đến giả thiết thứ nhất, họ Vũ lúc này đã rất mạnh. Thậm chí cho dù là Đan Các cũng không khiến họ Vũ lùi bước.
Mà đám người Vũ Tuấn Kiệt sau khi nghe Vũ Thiên xác nhận, đây là lão tổ của mình. Lúc này họ bắt đầu trao đổi với nhau trải qua Vũ Thiên giải thích, thì họ cũng hiểu sự đáng sợ của Vũ tộc. Có điều Vũ Thiên cũng chỉ là hàng hậu bối, những tin tức hắn biết về vũ tộc cũng không nhiều. Đối với việc này đám người Vũ Tuấn Kiệt cũng không dò hỏi, mà họ lúc này bắt đầu ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chơi tới bến vụ việc cướp tân nương lần này.
Mà trong lúc đám người Vũ Tuấn Kiệt và hai vị lão tổ cười nói chuyện với nhau. Âm thanh của Bùi Cẩm Tú như chuông đồng không ngừng vang lên.
- Xin chào các vị, ta tên là Bùi Cẩm Tú. Ngày hôm nay ta muốn nhờ ông trời tìm cho ta một mối lương duyên tốt, hi vọng các vị có thể thành toàn ước nguyện này cho ta.
Âm thanh của Bùi Cẩm Tú vừa vang lên, lúc này vô số thanh niên có mặt tại quảng trường của Thiên Lan tông, đều dùng ánh mắt ngưỡng vọng và si mê nhìn về phía cô ta. Có điều một giọng nói tiếp theo lại khiến cho họ cảm thấy như đang chìm vào trong hầm băng.
- Các vị đạo hữu, ta là Trần Thiên Quân thánh tử của Đan Các tại trung vực. Ngày hôm nay ta đến đây muốn tham gia cuộc kén rể của Thiên Lan tông.
- Ngoài ra bật mí với các vị một điều, ta từ trước cũng đã truy cầu qua thánh nữ của Thiên Lan tông. Ngay hôm nay ta hi vọng các vị bán cho ta một bộ mặt, bán cho đan các một ân tình, không biết có được hay không.
Âm thanh của Trần Thiên Quân vừa vang lên, hàng vạn người đến đây tham gia tuyển tú kén rể của Thiên Lan tông đều sững sờ. Sau đó vô số âm thanh không ngừng vang lên, cùng với từng người nhanh chóng rời khỏi quảng trường.
- Thì ra là thánh tử của Đan Các, ngài đã truy cầu thánh nữ thì chúng ta làm sao có thể tham gia vào việc này. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
- Thánh tử tha lỗi, chúng ta thật sự không có ý mạo phạm, chúc ngài và thánh nữ kết duyên trăm năm đầu bạc đến già.
Từng âm thanh chúc phúc không ngừng vang lên, thì từng người cũng rời khỏi quảng trường. Thấy cảnh này Bùi Cẩm Tú lúc này ở sau chiếc khăn che đầu, vậy mà đang cắn môi, dùng một ánh mắt tức giận nhưng không thể nào làm gì được, chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt.
Về phía người của Thiên Lan tông mặc dù lúc này cũng đã tức giận đến ánh mắt phun lửa. Nhưng họ cũng chỉ bất lực đứng đó, không dám nói gì. Dù sao Đan Các quá mạnh, chỉ cần bọn họ sử dụng ân tình của mình, cách đứt toàn bộ nguồn cung cấp đan dược cho thiên Lan tông. Thậm chí liên hệ với một số thế lực khác, thì ngày tàn của Thiên Lan tông có thể cũng đã đến.
Qua một lúc toàn bộ quảng trường của Thiên Lan tông vậy mà bắt đầu trở nên trống vắng. Tất nhiên lúc này đám người Vũ Tuấn Kiệt lại lộ ra vô cùng rõ ràng, dù sao chỉ có bọn họ còn đứng ở đây.
Trần Thiên Quân lúc này nhìn về phía đám người Vũ Tuấn Kiệt một lúc, sau đó hắn cười lạnh nói rằng:
- Thì ra là tam thiếu gia của Bạch Long thương hội, ngày hôm nay Bạch huynh lẽ nào cũng muốn tham gia vào việc này hay sao.
Trần Thiên Quân vừa nói vậy, lúc này Bùi Cẩm Tú ánh mắt đã có một chút tia sáng, thông qua tấm vải mỏng trên mặt, cô ta nhìn về phía đám người Bạch Thần Anh mà có chút may mắn.
Đúng vậy cô ta tổ chức buổi kén rể ngày hôm nay, chẳng qua là cầu một tia may mắn. Là sẽ có thế lực đứng ra ngăn cản đan các mà thôi.
Tất nhiên nếu như thế lực kia đứng ra vậy thì cô ta cũng phải gả đi. Nhưng ít nhất cô ta cảm thấy mình đã tự làm chủ hôn nhân của mình, mà không phải vì ép buộc.
Nghĩ đến điều này, cô ta nhìn về phía Bạch Thần Anh, muốn đợi xem tam thiếu gia của Bạch Long thương hội một thế lực cũng là bá chủ của Trung vực. Liệu có thể giúp cô ta đối kháng với vận mệnh của mình hay không.
Mà Bạch Thần Anh khi nghe câu nói của Trần Thiên Quân, hắn lúc này mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:
- Trần Thánh tử nói quá lời rồi, Bạch Long thương hội cùng với Đan Các đã có thỏa thuận. Lần này tất nhiên ta chỉ góp vui mà không tham gia.
Trần Thiên Quân nghe vậy thì mỉm cười gật đầu, lúc này hắn nhìn về phía đoàn người của Bạch Thần Anh sau đó lên tiếng nói rằng: