Chương : 68
Cho đến giờ ăn cơm chiều Hoa Đường mới trở về.
” Vừa rồi Dao nhi vẫn còn hỏi ngươi.” Kim thẩm thẩm nói: ” Lúc này chắc đã tới hậu viện rồi, có lẽ đang ở trong phòng Vương gia.”
” Thân thể đại ca sao rồi?” Hoa Đường hỏi.
” Trên tinh thần thì nhìn qua rất tốt, nhưng Nam sư phụ lại nói là không thể kéo dài được, phải nhanh chóng tới băng thất bế quan.” Kim thẩm thẩm nói: ” Các sự vụ trong Tây Nam Phủ sau này sẽ phân cho vài vị đại nhân, sau khi Tiểu Dư trở về, có thể sẽ phải gánh vác vài chuyện. Dù sao lần này Vương gia bế quan những ba năm, Dao nhi lại còn quá nhỏ, tuy là hai năm nay biên cảnh an ổn nhưng chung quy vẫn cần phải có người trấn thủ Tây Nam Phủ này, nếu không Vương gia cũng không thể nào an tâm trị thương.”
” Tiểu Ngũ vốn là người của Tây Nam Phủ, những chuyện này cũng là bổn phận của hắn.” Hoa Đường nói:” Huống chi Truy Ảnh Cung có cung chủ và công tử rồi, tây nam cách Thục Trung cũng không xa, nếu thật sự có việc gì gấp, chúng ta ra roi thúc ngựa chạy trở về là được, thẩm thẩm không cần lo lắng.”
” Ủy khuất ngươi rồi.” Kim thẩm thẩm vỗ vỗ tay nàng, lại hỏi: ” Sáng sớm nay đi đâu vậy? Cả ngày cũng không thấy trở về?”
” Vốn là tính đi mua chút thảo dược, nhưng trên đường đi thì nhìn thấy Cẩm Nương.” Hoa Đường nói.
Cẩm Nương chính là nữ nhân mà trước kia Triệu Ngũ cứu ra từ nanh vuốt mãnh hổ, lần này trở lại Tây Nam Phủ thì cũng quyết định ở đây lâu dài luôn, Kim thẩm thẩm liền an bài nàng ở khu nhuộm vải làm việc kiếm sống. Xung quanh đều là tiếng cười nói chuyện trò của các thiếu nữ, trên mặt Cẩm Nương cũng dần dần xuất hiện nụ cười, quan hệ với mọi người cũng rất tốt.
” Có chuyện gì ư?” Kim thẩm thẩm hỏi.
” Nàng giống như đang trốn tránh một người.” Hoa Đường nói: ” Thậm chí ngay cả giỏ xách cũng nhét vào hàng quán bên đường, vội vã chạy vào ngõ nhỏ, qua chừng nửa canh giờ mới trở ra, sau đó vội vàng gấp gáp về Tây Nam Phủ.”
Kim thẩm thẩm nhíu mày: ” Trốn ai?”
Hoa Đường nói: ” Một hòa thượng béo, chắc không phải là người địa phương. Vừa rồi ta cũng tiện đường nên hỏi thăm người dân trên phố một chút, mọi người đều nói hắn là một kẻ lừa bịp trên giang hồ, mấy ngày trước mới vào thành, dựa vào mồm mép và thuốc giả kiếm cơm ăn.”
” Nhìn Cẩm Nương một thân một mình lưu lạc bên ngoài như vậy, cũng biết là một người nặng lòng với chuyện cũ.” Kim thẩm thẩm nói: ” Có thể là kẻ thù của nàng ấy lúc trước, có cần phải tìm nàng hỏi một chút không?”
Hoa Đường nói: ” Nếu đó thật sự là chuyện cũ thương tâm, chúng ta nhắc tới rồi lại sẽ xát thêm muối vào vết thương mất, ta chỉ cảm thấy lo lắng cho nàng ấy thôi.”
” Vậy thôi trước tiên đừng hỏi nữa.” Kim thẩm thẩm nói: ” Dù chỉ là vì nhi tử còn nhỏ tuổi của mình, nếu sau này thật sự gặp phải phiền phức, chắc chắn Cẩm Nương cũng sẽ chủ động xin giúp đỡ thôi, nếu bây giờ nàng không muốn nói thì ta và ngươi cứ xem như không biết gì là được.”
” Ta tới xem Vương gia và Dao nhi.” Hoa Đường nói.
Kim thẩm thẩm gật đầu, xoay người tới trù phòng sắc thuốc..
Bên trong phòng ngủ, Đoạn Dao nói: ” Bồ Đề tâm kinh rốt cuộc là thứ võ công gì thế?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là loại võ công sư phụ tự nghĩ ra.”
Đoạn Dao: ” Nói cũng như chưa nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: ” Ta chỉ luyện có ba chiêu, làm sao có thể biết rõ ràng được. Muốn biết như vậy thì sao không tự mình tới hỏi sư phụ?”
Đoạn Dao nói: ” Hỏi rồi, sư phụ không chịu nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Luyện xong là có thể độc bộ thiên hạ.”
” Gạt người.” Đoạn Dao nói: ” Nếu thật sự là như thế thì sư phụ đã sớm mừng rỡ thổi phồng nó lên trời rồi, làm sao lại buồn bã khổ sở như bây giờ được?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ba năm sau, ngươi đã mười chín tuổi, nếu nói hai mươi thì cũng không quá đáng, nên thành thân rồi.”
Đoạn Dao che cái miệng của hắn: ” Ngươi đừng nói!”
” Vì sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười.
Đoạn Dao do dự nói: ” Không cát lợi.” Nghe cứ như là đang….giao phó hậu sự vậy.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ta sẽ không chết.”
Đoạn Dao nói: ” Ừ.”
” Chỉ là đổi một thân phận khác tồn tại trên đời thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Đoạn Dao nhíu mày: ” Cái gì gọi là đổi một thân phận khác?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tây Nam Vương….e là không thể làm được nữa, chắc Tiểu Dư cũng sẽ không nguyện ý ở nơi này cả đời, về phần ngươi, cũng là đã bị nuông chiều thành hư. Có điều với thế cục hiện nay thì biên cảnh ít nhất còn có thể có thêm mười năm an ổn, nên cũng không cần lo lắng.”
” Tại sao lại không thể làm Tây Nam Vương nữa?” Đoạn Dao lo lắng hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Luyện xong Bồ Đề tâm kinh thì ngay cả máu chảy trong người đều mang độc, dung mạo bị hủy hết, nửa người nửa quỷ.”
Đoạn Dao nghe như sét đánh qua tai: ” Ta không tin!”
” Không tin cũng phải tin.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vai hắn: ” Đừng cứ như tiểu hài tử vậy, nên trưởng thành rồi.”
” Không luyện không được sao?” Đoạn Dao sốt ruột nói: ” Sư phụ nói thế nào? Còn có biện pháp nào khác hay không? Nhị ca cũng đi tìm Thiên Thần Sa rồi, không thể chờ hắn trở về ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Không còn kịp nữa.”
” Vậy tẩu tẩu phải làm sao bây giờ?” Đoạn Dao hỏi tiếp.
Thân hình Đoạn Bạch Nguyệt căng cứng.
” Trước khi ta trở về tây nam, tẩu tẩu còn nói muốn mỗi tháng viết cho hắn một phong thư, báo cho hắn biết tình hình gần nhất của ngươi, còn nói chờ sự vụ trong triều thư thả một chút, sẽ tới tây nam xem ngươi.” Đoạn Dao nói: ” Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trốn không gặp là được.”
Đoạn Dao trừng lớn mắt.
” Hắn là Hoàng thượng, là vua một nước, tất nhiên phải biết mình nên lựa chọn thế nào.” Đoạn Bạch Nguyệt khép hờ mắt lại: ” Ba năm năm năm có thể sẽ tức giận, mười năm hai mươi năm, ba mươi năm bốn mươi năm, ai còn có thể giận cả đời, có đúng hay không?”
Đoạn Dao rất muốn ôm hắn gào khóc thiệt to.
” Nghĩ theo hướng tốt, thì dù sao vẫn còn có thể hít thở, so với chết đã tốt hơn nhiều…” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mang mặt nạ vào, ít nhất cũng có thể đi dạo trên đường.”
Đoạn Dao đứng bật dậy: ” Ta đi tìm sư phụ!!!!”
” Không cần tìm.” Nam Ma Tà đẩy cửa vào phòng. ” Đừng nói là tìm sư phụ ngươi, dù có tìm Thiên Vương lão tử cũng vô dụng, trừ phi có Thiên Thần Sa, nếu không chỉ có con đường duy nhất này có thể đi.”
” Nhưng….” Đoạn Dao cũng không biết hiện tại mình nên nói cái gì.
” Được rồi, đi ra ngoài đi.” Nam Ma Tà xoa xoa đầu hắn, thở dài nói: ” Nếu nhị ca ngươi có thể tìm được Thiên Thần Sa thì sự tình còn có thể xoay chuyển được, nhưng hiện tại thật sự chỉ có thể làm như vậy.”
Lúc lâu sau khi Hoa Đường tới tiểu viện thì thấy Đoạn Dao vẫn đang ngồi xổm dưới tàng cây dong già, nhìn rể cây ngẩn người.
” Đại ca đã ngủ rồi sao?” Hoa Đường hỏi.
” Vẫn chưa, sư phụ đang ghim ngân châm cho ca ca.” Đoạn Dao đứng dậy, cứng rắn kìm nén nước mắt lại.
Hoa Đường nói: ” Trời giá rét vậy mà còn ngồi chỗ này, cũng không sợ nhiễm lạnh.”
” Mấy ngày nữa ca ca phải đi luyện Bồ Đề tâm kinh rồi.” Đoạn Dao nói: ” Băng thất lạnh hơn.”
Hoa Đường kéo hắn tới ngồi dưới hành lang quanh co: ” Biết cả rồi ư?”
” Ừm.” Đoạn Dao lau nước mũi, liều mạng nghẹn ngào: ” Sư phụ chỉ biết dạy thứ võ công rách nát cho ca ca thôi!”
” Tiểu Ngũ vẫn đang lênh đênh trên biển tìm, chưa biết chừng thật sự có thể mang về Thiên Thần Sa.” Hoa Đường giúp hắn lau nước mắt: ” Vương gia cũng chỉ là tạm thời bế quan thôi, mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tốt, có đúng hay không?”
” Ừ…” Đoạn Dao gật đầu.
” Được rồi, về nghỉ ngơi đi.” Hoa Đường nói: ” Vương gia có thương tích chưa lành, ngươi cũng đừng để cảm lạnh nữa.”
” Nhị tẩu cũng trở về phòng đi, ca ca còn lâu nữa mới xong, có lẽ phải đến quá nửa đêm.” Đoạn Dao nói: ” Nếu không trở lại đại bảo và tiểu bảo sẽ khóc nháo.”
Hoa Đường gật đầu, đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, thấy bên trong phòng ánh đèn hôn ám hoàn toàn yên lặng, không giống như là cần người hỗ trợ, mới cùng Đoạn Dao rời khỏi tiểu viện.
Ba ngày sau, Đoạn Bạch Nguyệt đem tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Tây Nam Phủ bố trí ổn thỏa, lại viết một phong thư, phái người âm thầm đưa tới vương thành, rồi cùng Nam Ma Tà vào băng thất.
Cửa đá ầm ầm đóng lại, cho dù chỉ đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận hàn khí lạnh thấu xương.
Vừa nghĩ đến ca ca phải ở chỗ quái quỷ này suốt ba năm, sau khi ra ngoài cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì, Đoạn Dao rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm Kim thẩm thẩm gào khóc thật lâu.
Vì sao lại xui xẻo như vậy? Vận khí tốt một chút có được hay không?
Hạ nhân trong Tây Nam Phủ đều nói là Vương gia lần này phải bế quan ba năm, sau khi ra ngoài liền có thể độc bộ thiên hạ, chưa biết chừng ngay cả võ lâm minh chủ cũng không phải là đối thủ.
Sau khi thủ lĩnh các bộ tộc ở biên cảnh nghe được tin tức này thì đều trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ tây nam có một Vương gia âm tình bất định như vậy, là đã phải sống cuộc sống ngày ngày lo lắng đề phòng rồi, bây giờ cư nhiên còn muốn bế quan luyện thần công, nghìn vạn lần đừng nói là thật sự muốn làm đệ nhất thiên hạ gì đó a, chúng ta mới vừa yên ổn được mấy năm, còn muốn xây phòng ốc ruộng vườn làm địa chủ, cũng không muốn đuổi theo bắc thượng soán vị chút nào đâu.
Bên trong băng thất, Đoạn Bạch Nguyệt khép hờ mắt ngồi trên tuyết thạch, cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ từ tản đi, cơ hồ ngay cả máu cũng bị đóng băng.
Vương thành cách nơi đó xa nghìn dặm, Sở Uyên xử lý xong chính vụ trong triều rồi tới Ngự thư phòng, Tứ Hỉ công công cười ha hả ra đón, nhỏ giọng nói tây nam lại đưa thư tới rồi, nhìn màu sắc niêm phong lần này không giống với thư của Đoạn Tiểu Vương gia những lần trước, chắc là do tự tay Tây Nam Vương viết.
Sở Uyên nói: ” Tính ngày thì đúng là không sai biệt lắm.”
” Đúng vậy đúng vậy.” Tứ Hỉ công công tươi cười đầy mặt nói.
Sở Uyên vỗ vỗ bụng bự của hắn, dở khóc dở cười: ” Ngươi vui vẻ cái gì a? Mau mang tới đây.”
” Dạ.” Tứ Hỉ công công hai tay trình thư lên, thức thời lui ra cửa.
Sở Uyên ngồi xuống long ỷ, nhẹ nhàng gỡ niêm phong, rút ra tờ giấy viết thư mỏng mảnh.
Đúng thật là bút tích quen thuộc, nhưng chỉ có vài chữ loe que, nói mình phải tới băng thất bế quan, sự vụ trong Tây Nam Phủ đều đã an bài thỏa đáng, mọi chuyện đều tốt cả, đừng lo lắng.
Sở Uyên nhíu mày, lần nữa cầm phong thư lên rũ rũ.
Thật sự chỉ có một tờ giấy kia.
…….
Một lát sau.
Hừ!
” Hoàng thượng.” Thấy hắn ra cửa, Tứ Hỉ công công cười tươi: “Muốn dùng bữa sao?”
Sở Uyên mặt không chút biểu tình: ” Đi, đem cây kia đào!”
Tứ Hỉ công công tươi cười cứng ngắc: ” Lại đào a?”
Sở Uyên hỏi: ” Có vấn đề?”
Tứ Hỉ công công mặt mày khó xử nói: ” Nhưng cây kia hiện giờ vẫn còn ở lãnh cung a.” Lần trước đào ra mang tới đó rồi vẫn chưa được đưa trở lại, mình cũng tới xem một lần, sinh trưởng rất tốt, một mình nó nở hoa đầy sân.
Sở Uyên: ” ….”
Tứ Hỉ công công vội vàng nói sang chuyện khác: ” Từ đại nhân có việc muốn tấu trình Hoàng thượng, hôm nay trời giá rét nên lão nô đã mời đại nhân tới thiên điện uống trà trước.”
” Tuyên.” Sở Uyên xoay người về phòng. ” Đi thông truyền xuống dưới, nói trẫm cả ngày hôm nay đều ở Ngự thư phòng, có việc cứ tới tấu, không có việc cũng phải tới nghe náo nhiệt.”
Tứ Hỉ công công hỏi: ” Vậy điểm tâm sáng&Sở Uyên nói: ” Không ăn.”
Tứ Hỉ công công lại nói: ” Vậy lão nô sẽ bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện cho Hoàng thượng sớm một chút.”
Sở Uyên đùng đùng nổi giận: ” Cũng không ăn!”
Tứ Hỉ công công cười hiền hòa dỗ dành: ” Vậy thôi buổi tối nên—-“
Sở Uyên vỗ bàn: ” Tuyên Từ Nhiên!”
Tứ Hỉ công công: “…”
” Công công a~” Từ đại nhân vừa đi vừa hỏi: ” Hôm nay tâm tình Hoàng thượng thế nào? Ta muốn tấu một chuyện hơi chút phiền phức khó giải quyết.”
” Nếu là khó giải quyết, nhưng không phải việc hôm nay không tấu không được thì hay là đại nhân đừng nói ra đi.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: ” Ngày hôm nay e là ngày mà tâm tình của Hoàng thượng kém nhất từ đầu xuân tới giờ a.”
Từ đại nhân lảo đảo một cái.
Nửa canh giờ sau, các đại nhân còn lại cũng phụng chỉ tiến cung, có việc thì thương nghị, vô sự đứng nghe, bên trong Ngự thư phòng đầy ắp người, ồn ào ầm ĩ tới tận đêm khuya mới giải tán. Trở lại tẩm cung, Sở Uyên qua loa rửa mặt hai cái rồi không nói tiếng nào lên giường ngủ, thậm chí còn dùng chăn che kín đầu.
Tứ Hỉ công công dở khóc dở cười, lần trước thấy Hoàng thượng cáu kỉnh như vậy cũng đã hơn mười năm rồi, khi đó Hoàng thượng mới sáu tuổi — nghĩ kĩ mới thấy, lý do lại thật giống nhau, đều là bởi vì Tây Nam Vương.
Bông tuyết bay bay như màn mưa giữa không trung, trắng xóa một mảnh, rơi xuống vương đầy nhành mai. Tuy là ngày đông giá rét nhưng hoa mai nở dày chi chít, giữa tiết trời giá buốt lặng lẽ tỏa hương.
Sau đó, thư từ Tây Nam Phủ cứ đúng hạn chuyển tới, nhưng đều là nét bút của Đoạn Dao, nói ca ca đang bế quan luyện công, hết thảy mạnh khỏe.
Sở Uyên gấp thư lại ngay ngắn, cẩn thận bỏ toàn bộ vào ám cách.
Hết thảy mạnh khỏe, liền so với bất cứ chuyện gì cũng tốt hơn.
Cây dong: loài cây cùng họ với cây si.
Tàn nhẫn quạ, beta mấy chương này đúng là tàn nhẫn quạ TToTT
” Vừa rồi Dao nhi vẫn còn hỏi ngươi.” Kim thẩm thẩm nói: ” Lúc này chắc đã tới hậu viện rồi, có lẽ đang ở trong phòng Vương gia.”
” Thân thể đại ca sao rồi?” Hoa Đường hỏi.
” Trên tinh thần thì nhìn qua rất tốt, nhưng Nam sư phụ lại nói là không thể kéo dài được, phải nhanh chóng tới băng thất bế quan.” Kim thẩm thẩm nói: ” Các sự vụ trong Tây Nam Phủ sau này sẽ phân cho vài vị đại nhân, sau khi Tiểu Dư trở về, có thể sẽ phải gánh vác vài chuyện. Dù sao lần này Vương gia bế quan những ba năm, Dao nhi lại còn quá nhỏ, tuy là hai năm nay biên cảnh an ổn nhưng chung quy vẫn cần phải có người trấn thủ Tây Nam Phủ này, nếu không Vương gia cũng không thể nào an tâm trị thương.”
” Tiểu Ngũ vốn là người của Tây Nam Phủ, những chuyện này cũng là bổn phận của hắn.” Hoa Đường nói:” Huống chi Truy Ảnh Cung có cung chủ và công tử rồi, tây nam cách Thục Trung cũng không xa, nếu thật sự có việc gì gấp, chúng ta ra roi thúc ngựa chạy trở về là được, thẩm thẩm không cần lo lắng.”
” Ủy khuất ngươi rồi.” Kim thẩm thẩm vỗ vỗ tay nàng, lại hỏi: ” Sáng sớm nay đi đâu vậy? Cả ngày cũng không thấy trở về?”
” Vốn là tính đi mua chút thảo dược, nhưng trên đường đi thì nhìn thấy Cẩm Nương.” Hoa Đường nói.
Cẩm Nương chính là nữ nhân mà trước kia Triệu Ngũ cứu ra từ nanh vuốt mãnh hổ, lần này trở lại Tây Nam Phủ thì cũng quyết định ở đây lâu dài luôn, Kim thẩm thẩm liền an bài nàng ở khu nhuộm vải làm việc kiếm sống. Xung quanh đều là tiếng cười nói chuyện trò của các thiếu nữ, trên mặt Cẩm Nương cũng dần dần xuất hiện nụ cười, quan hệ với mọi người cũng rất tốt.
” Có chuyện gì ư?” Kim thẩm thẩm hỏi.
” Nàng giống như đang trốn tránh một người.” Hoa Đường nói: ” Thậm chí ngay cả giỏ xách cũng nhét vào hàng quán bên đường, vội vã chạy vào ngõ nhỏ, qua chừng nửa canh giờ mới trở ra, sau đó vội vàng gấp gáp về Tây Nam Phủ.”
Kim thẩm thẩm nhíu mày: ” Trốn ai?”
Hoa Đường nói: ” Một hòa thượng béo, chắc không phải là người địa phương. Vừa rồi ta cũng tiện đường nên hỏi thăm người dân trên phố một chút, mọi người đều nói hắn là một kẻ lừa bịp trên giang hồ, mấy ngày trước mới vào thành, dựa vào mồm mép và thuốc giả kiếm cơm ăn.”
” Nhìn Cẩm Nương một thân một mình lưu lạc bên ngoài như vậy, cũng biết là một người nặng lòng với chuyện cũ.” Kim thẩm thẩm nói: ” Có thể là kẻ thù của nàng ấy lúc trước, có cần phải tìm nàng hỏi một chút không?”
Hoa Đường nói: ” Nếu đó thật sự là chuyện cũ thương tâm, chúng ta nhắc tới rồi lại sẽ xát thêm muối vào vết thương mất, ta chỉ cảm thấy lo lắng cho nàng ấy thôi.”
” Vậy thôi trước tiên đừng hỏi nữa.” Kim thẩm thẩm nói: ” Dù chỉ là vì nhi tử còn nhỏ tuổi của mình, nếu sau này thật sự gặp phải phiền phức, chắc chắn Cẩm Nương cũng sẽ chủ động xin giúp đỡ thôi, nếu bây giờ nàng không muốn nói thì ta và ngươi cứ xem như không biết gì là được.”
” Ta tới xem Vương gia và Dao nhi.” Hoa Đường nói.
Kim thẩm thẩm gật đầu, xoay người tới trù phòng sắc thuốc..
Bên trong phòng ngủ, Đoạn Dao nói: ” Bồ Đề tâm kinh rốt cuộc là thứ võ công gì thế?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Là loại võ công sư phụ tự nghĩ ra.”
Đoạn Dao: ” Nói cũng như chưa nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay vỗ vỗ đầu hắn: ” Ta chỉ luyện có ba chiêu, làm sao có thể biết rõ ràng được. Muốn biết như vậy thì sao không tự mình tới hỏi sư phụ?”
Đoạn Dao nói: ” Hỏi rồi, sư phụ không chịu nói.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Luyện xong là có thể độc bộ thiên hạ.”
” Gạt người.” Đoạn Dao nói: ” Nếu thật sự là như thế thì sư phụ đã sớm mừng rỡ thổi phồng nó lên trời rồi, làm sao lại buồn bã khổ sở như bây giờ được?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ba năm sau, ngươi đã mười chín tuổi, nếu nói hai mươi thì cũng không quá đáng, nên thành thân rồi.”
Đoạn Dao che cái miệng của hắn: ” Ngươi đừng nói!”
” Vì sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt bật cười.
Đoạn Dao do dự nói: ” Không cát lợi.” Nghe cứ như là đang….giao phó hậu sự vậy.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Ta sẽ không chết.”
Đoạn Dao nói: ” Ừ.”
” Chỉ là đổi một thân phận khác tồn tại trên đời thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt tiếp tục nói.
Đoạn Dao nhíu mày: ” Cái gì gọi là đổi một thân phận khác?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tây Nam Vương….e là không thể làm được nữa, chắc Tiểu Dư cũng sẽ không nguyện ý ở nơi này cả đời, về phần ngươi, cũng là đã bị nuông chiều thành hư. Có điều với thế cục hiện nay thì biên cảnh ít nhất còn có thể có thêm mười năm an ổn, nên cũng không cần lo lắng.”
” Tại sao lại không thể làm Tây Nam Vương nữa?” Đoạn Dao lo lắng hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Luyện xong Bồ Đề tâm kinh thì ngay cả máu chảy trong người đều mang độc, dung mạo bị hủy hết, nửa người nửa quỷ.”
Đoạn Dao nghe như sét đánh qua tai: ” Ta không tin!”
” Không tin cũng phải tin.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vai hắn: ” Đừng cứ như tiểu hài tử vậy, nên trưởng thành rồi.”
” Không luyện không được sao?” Đoạn Dao sốt ruột nói: ” Sư phụ nói thế nào? Còn có biện pháp nào khác hay không? Nhị ca cũng đi tìm Thiên Thần Sa rồi, không thể chờ hắn trở về ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: ” Không còn kịp nữa.”
” Vậy tẩu tẩu phải làm sao bây giờ?” Đoạn Dao hỏi tiếp.
Thân hình Đoạn Bạch Nguyệt căng cứng.
” Trước khi ta trở về tây nam, tẩu tẩu còn nói muốn mỗi tháng viết cho hắn một phong thư, báo cho hắn biết tình hình gần nhất của ngươi, còn nói chờ sự vụ trong triều thư thả một chút, sẽ tới tây nam xem ngươi.” Đoạn Dao nói: ” Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trốn không gặp là được.”
Đoạn Dao trừng lớn mắt.
” Hắn là Hoàng thượng, là vua một nước, tất nhiên phải biết mình nên lựa chọn thế nào.” Đoạn Bạch Nguyệt khép hờ mắt lại: ” Ba năm năm năm có thể sẽ tức giận, mười năm hai mươi năm, ba mươi năm bốn mươi năm, ai còn có thể giận cả đời, có đúng hay không?”
Đoạn Dao rất muốn ôm hắn gào khóc thiệt to.
” Nghĩ theo hướng tốt, thì dù sao vẫn còn có thể hít thở, so với chết đã tốt hơn nhiều…” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Mang mặt nạ vào, ít nhất cũng có thể đi dạo trên đường.”
Đoạn Dao đứng bật dậy: ” Ta đi tìm sư phụ!!!!”
” Không cần tìm.” Nam Ma Tà đẩy cửa vào phòng. ” Đừng nói là tìm sư phụ ngươi, dù có tìm Thiên Vương lão tử cũng vô dụng, trừ phi có Thiên Thần Sa, nếu không chỉ có con đường duy nhất này có thể đi.”
” Nhưng….” Đoạn Dao cũng không biết hiện tại mình nên nói cái gì.
” Được rồi, đi ra ngoài đi.” Nam Ma Tà xoa xoa đầu hắn, thở dài nói: ” Nếu nhị ca ngươi có thể tìm được Thiên Thần Sa thì sự tình còn có thể xoay chuyển được, nhưng hiện tại thật sự chỉ có thể làm như vậy.”
Lúc lâu sau khi Hoa Đường tới tiểu viện thì thấy Đoạn Dao vẫn đang ngồi xổm dưới tàng cây dong già, nhìn rể cây ngẩn người.
” Đại ca đã ngủ rồi sao?” Hoa Đường hỏi.
” Vẫn chưa, sư phụ đang ghim ngân châm cho ca ca.” Đoạn Dao đứng dậy, cứng rắn kìm nén nước mắt lại.
Hoa Đường nói: ” Trời giá rét vậy mà còn ngồi chỗ này, cũng không sợ nhiễm lạnh.”
” Mấy ngày nữa ca ca phải đi luyện Bồ Đề tâm kinh rồi.” Đoạn Dao nói: ” Băng thất lạnh hơn.”
Hoa Đường kéo hắn tới ngồi dưới hành lang quanh co: ” Biết cả rồi ư?”
” Ừm.” Đoạn Dao lau nước mũi, liều mạng nghẹn ngào: ” Sư phụ chỉ biết dạy thứ võ công rách nát cho ca ca thôi!”
” Tiểu Ngũ vẫn đang lênh đênh trên biển tìm, chưa biết chừng thật sự có thể mang về Thiên Thần Sa.” Hoa Đường giúp hắn lau nước mắt: ” Vương gia cũng chỉ là tạm thời bế quan thôi, mọi chuyện đều nên nghĩ theo hướng tốt, có đúng hay không?”
” Ừ…” Đoạn Dao gật đầu.
” Được rồi, về nghỉ ngơi đi.” Hoa Đường nói: ” Vương gia có thương tích chưa lành, ngươi cũng đừng để cảm lạnh nữa.”
” Nhị tẩu cũng trở về phòng đi, ca ca còn lâu nữa mới xong, có lẽ phải đến quá nửa đêm.” Đoạn Dao nói: ” Nếu không trở lại đại bảo và tiểu bảo sẽ khóc nháo.”
Hoa Đường gật đầu, đưa mắt nhìn vào phòng ngủ, thấy bên trong phòng ánh đèn hôn ám hoàn toàn yên lặng, không giống như là cần người hỗ trợ, mới cùng Đoạn Dao rời khỏi tiểu viện.
Ba ngày sau, Đoạn Bạch Nguyệt đem tất cả sự vụ lớn nhỏ trong Tây Nam Phủ bố trí ổn thỏa, lại viết một phong thư, phái người âm thầm đưa tới vương thành, rồi cùng Nam Ma Tà vào băng thất.
Cửa đá ầm ầm đóng lại, cho dù chỉ đứng bên ngoài cũng có thể cảm nhận hàn khí lạnh thấu xương.
Vừa nghĩ đến ca ca phải ở chỗ quái quỷ này suốt ba năm, sau khi ra ngoài cũng không biết sẽ biến thành cái dạng gì, Đoạn Dao rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm Kim thẩm thẩm gào khóc thật lâu.
Vì sao lại xui xẻo như vậy? Vận khí tốt một chút có được hay không?
Hạ nhân trong Tây Nam Phủ đều nói là Vương gia lần này phải bế quan ba năm, sau khi ra ngoài liền có thể độc bộ thiên hạ, chưa biết chừng ngay cả võ lâm minh chủ cũng không phải là đối thủ.
Sau khi thủ lĩnh các bộ tộc ở biên cảnh nghe được tin tức này thì đều trợn mắt há hốc mồm. Vốn dĩ tây nam có một Vương gia âm tình bất định như vậy, là đã phải sống cuộc sống ngày ngày lo lắng đề phòng rồi, bây giờ cư nhiên còn muốn bế quan luyện thần công, nghìn vạn lần đừng nói là thật sự muốn làm đệ nhất thiên hạ gì đó a, chúng ta mới vừa yên ổn được mấy năm, còn muốn xây phòng ốc ruộng vườn làm địa chủ, cũng không muốn đuổi theo bắc thượng soán vị chút nào đâu.
Bên trong băng thất, Đoạn Bạch Nguyệt khép hờ mắt ngồi trên tuyết thạch, cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ từ tản đi, cơ hồ ngay cả máu cũng bị đóng băng.
Vương thành cách nơi đó xa nghìn dặm, Sở Uyên xử lý xong chính vụ trong triều rồi tới Ngự thư phòng, Tứ Hỉ công công cười ha hả ra đón, nhỏ giọng nói tây nam lại đưa thư tới rồi, nhìn màu sắc niêm phong lần này không giống với thư của Đoạn Tiểu Vương gia những lần trước, chắc là do tự tay Tây Nam Vương viết.
Sở Uyên nói: ” Tính ngày thì đúng là không sai biệt lắm.”
” Đúng vậy đúng vậy.” Tứ Hỉ công công tươi cười đầy mặt nói.
Sở Uyên vỗ vỗ bụng bự của hắn, dở khóc dở cười: ” Ngươi vui vẻ cái gì a? Mau mang tới đây.”
” Dạ.” Tứ Hỉ công công hai tay trình thư lên, thức thời lui ra cửa.
Sở Uyên ngồi xuống long ỷ, nhẹ nhàng gỡ niêm phong, rút ra tờ giấy viết thư mỏng mảnh.
Đúng thật là bút tích quen thuộc, nhưng chỉ có vài chữ loe que, nói mình phải tới băng thất bế quan, sự vụ trong Tây Nam Phủ đều đã an bài thỏa đáng, mọi chuyện đều tốt cả, đừng lo lắng.
Sở Uyên nhíu mày, lần nữa cầm phong thư lên rũ rũ.
Thật sự chỉ có một tờ giấy kia.
…….
Một lát sau.
Hừ!
” Hoàng thượng.” Thấy hắn ra cửa, Tứ Hỉ công công cười tươi: “Muốn dùng bữa sao?”
Sở Uyên mặt không chút biểu tình: ” Đi, đem cây kia đào!”
Tứ Hỉ công công tươi cười cứng ngắc: ” Lại đào a?”
Sở Uyên hỏi: ” Có vấn đề?”
Tứ Hỉ công công mặt mày khó xử nói: ” Nhưng cây kia hiện giờ vẫn còn ở lãnh cung a.” Lần trước đào ra mang tới đó rồi vẫn chưa được đưa trở lại, mình cũng tới xem một lần, sinh trưởng rất tốt, một mình nó nở hoa đầy sân.
Sở Uyên: ” ….”
Tứ Hỉ công công vội vàng nói sang chuyện khác: ” Từ đại nhân có việc muốn tấu trình Hoàng thượng, hôm nay trời giá rét nên lão nô đã mời đại nhân tới thiên điện uống trà trước.”
” Tuyên.” Sở Uyên xoay người về phòng. ” Đi thông truyền xuống dưới, nói trẫm cả ngày hôm nay đều ở Ngự thư phòng, có việc cứ tới tấu, không có việc cũng phải tới nghe náo nhiệt.”
Tứ Hỉ công công hỏi: ” Vậy điểm tâm sáng&Sở Uyên nói: ” Không ăn.”
Tứ Hỉ công công lại nói: ” Vậy lão nô sẽ bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị ngọ thiện cho Hoàng thượng sớm một chút.”
Sở Uyên đùng đùng nổi giận: ” Cũng không ăn!”
Tứ Hỉ công công cười hiền hòa dỗ dành: ” Vậy thôi buổi tối nên—-“
Sở Uyên vỗ bàn: ” Tuyên Từ Nhiên!”
Tứ Hỉ công công: “…”
” Công công a~” Từ đại nhân vừa đi vừa hỏi: ” Hôm nay tâm tình Hoàng thượng thế nào? Ta muốn tấu một chuyện hơi chút phiền phức khó giải quyết.”
” Nếu là khó giải quyết, nhưng không phải việc hôm nay không tấu không được thì hay là đại nhân đừng nói ra đi.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói: ” Ngày hôm nay e là ngày mà tâm tình của Hoàng thượng kém nhất từ đầu xuân tới giờ a.”
Từ đại nhân lảo đảo một cái.
Nửa canh giờ sau, các đại nhân còn lại cũng phụng chỉ tiến cung, có việc thì thương nghị, vô sự đứng nghe, bên trong Ngự thư phòng đầy ắp người, ồn ào ầm ĩ tới tận đêm khuya mới giải tán. Trở lại tẩm cung, Sở Uyên qua loa rửa mặt hai cái rồi không nói tiếng nào lên giường ngủ, thậm chí còn dùng chăn che kín đầu.
Tứ Hỉ công công dở khóc dở cười, lần trước thấy Hoàng thượng cáu kỉnh như vậy cũng đã hơn mười năm rồi, khi đó Hoàng thượng mới sáu tuổi — nghĩ kĩ mới thấy, lý do lại thật giống nhau, đều là bởi vì Tây Nam Vương.
Bông tuyết bay bay như màn mưa giữa không trung, trắng xóa một mảnh, rơi xuống vương đầy nhành mai. Tuy là ngày đông giá rét nhưng hoa mai nở dày chi chít, giữa tiết trời giá buốt lặng lẽ tỏa hương.
Sau đó, thư từ Tây Nam Phủ cứ đúng hạn chuyển tới, nhưng đều là nét bút của Đoạn Dao, nói ca ca đang bế quan luyện công, hết thảy mạnh khỏe.
Sở Uyên gấp thư lại ngay ngắn, cẩn thận bỏ toàn bộ vào ám cách.
Hết thảy mạnh khỏe, liền so với bất cứ chuyện gì cũng tốt hơn.
Cây dong: loài cây cùng họ với cây si.
Tàn nhẫn quạ, beta mấy chương này đúng là tàn nhẫn quạ TToTT