Chương 36
Khoảnh khắc từ cuối cùng được nói ra, Thịnh Mẫn thực sự cảm thấy có chút hối hận, mặc dù cậu đã cố gắng giữ giọng điệu thản nhiên và không để ý tới.
Phần lớn thời gian trong cuộc đời có lẽ là nên im lặng, Thịnh Mẫn luôn cho rằng như vậy. Có rất nhiều điều không nhất thiết phải nói ra, nói nhiều sẽ càng sai nhiều, nhưng hôm nay đối mặt với Lý Huyền, cậu đã liên tục phá bỏ nguyên tắc này. Ngay cả khi bản thân không nhận thức được nhưng dường như vẫn phải nói thêm điều gì đó với anh để anh biết rằng luôn có người kiên trì đứng về phía anh thì mới có thể cảm thấy yên tâm.
Cho dù Thịnh Mẫn hiểu rằng điều này không thể bù đắp được nhiều khoảnh khắc khi Lý Huyền không được lựa chọn hoặc bị buộc phải lựa chọn trong quá khứ.
“Dù gì chúng ta cũng là bạn bè.” Cậu nói thêm: “Có được coi là như vậy không?”
Lý Huyền nhìn Thịnh Mẫn rồi nhún vai nhẹ: “Tôi không biết.” Anh nói.
Thịnh Mẫn sững sờ một lúc, vẻ mặt có chút lúng túng thì lại nghe thấy Lý Huyền hỏi cậu một cách rất thản nhiên: “Vậy chuyện của cậu thì tính như thế nào?”
Đây là lần thứ hai những từ ngữ tương tự được nhắc đến kể từ khi chạm mặt nhau, mặc dù giọng điệu của anh đã nhẹ nhàng, ôn hoà hơn so với khi trên xe, nhưng bản chất mâu thuẫn vẫn không hề thay đổi.
“Tôi…” Môi Thịnh Mẫn khẽ mấp máy.
“Suỵt.” Lý Huyền không để cho cậu nói xong, lập tức giơ một ngón tay lên, hơi nghiêng người.
“Tôi không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với cậu nữa.” Anh có vẻ bất lực, hoặc nói cách khác là sự phiền muộn mà bản thân không nhận ra: “Vậy nên cậu đừng vội vàng nói gì. Về chuyện này cậu cũng không cần phải nhắn nhủ tôi bất cứ điều gì… Nhưng nếu cậu nghĩ rằng chúng ta là bạn bè thì cậu không thể cứ như vậy.”
Thịnh Mẫn khẽ mở miệng, nhất thời có vẻ không thể xác định được mình phải nói gì, Lý Huyền cũng không thúc giục cậu, anh đứng thẳng dậy, tự mình uống một ngụm nước, rất lâu sau, cuối cùng anh cũng nghe thấy Thịnh Mẫn nói: “… Anh để tôi suy nghĩ.”
“Nghĩ cái gì?”
Thịnh Mẫn bĩu môi và liếc nhìn anh rồi đánh trống lảng nói: “Dù sao thì trước tiên anh cũng đừng tức giận nữa.”
Lý Huyền nhìn cậu cho đến khi Thịnh Mẫn dường như không chịu nổi ánh mắt của anh mới hơi quay đầu lại, cuối cùng nở nụ cười nói: “Tôi không giỏi kiên nhẫn, vậy cậu phải nghĩ nhanh lên.”
“Ôi, còn làm gì ở ở đây vậy, không thấy chật chội sao? Vào phòng họp thôi.” Cuối cùng Tề Bạc Nguyên cũng quay lại, trong tay cầm một xấp danh thiếp và hai hộp trà tiện tay để vào phòng uống nước.
“Anh lấy của công ty luật à?” Đầu Thịnh Mẫn vẫn nghiêng ra ngoài cửa sổ, Lý Huyền từ quầy lễ tân đi ra trước, vị trí quá hẹp, mu bàn tay cọ vào đốt ngón tay của Thịnh Mẫn, vừa chạm vào là tách ra.
“Tôi có lấy đâu? Một đối tác đã nhét nó cho tôi, trông còn khá trẻ. Nếu sau này công ty gặp phải kiện tụng gì thì có thể liên hệ với họ. Tốt hơn hết là không gặp phải… Đi thôi, đến phòng họp trước…”
Tề Bạc Nguyên rất thoải mái, tự nhiên, cho dù đối phương là người xa lạ chưa gặp đến mười lăm phút cũng có thể nói chuyện vui vẻ, mở một chai nước uống hai hớp rồi đi tới phòng họp: “Thật nhiệt tình, nói khô hết cả miệng rồi…”
“Cậu nói cái gì?” Lý Huyền liếc mắt nhìn lại, thấy vẻ mặt Thịnh Mẫn vẫn như thường lệ đang bước theo nên tiếp tục đi về phía trước.
Phòng họp là phòng đầu tiên khi rẽ trái, Tề Bạc Nguyên đẩy cửa: “Tôi không nói gì cả, vừa rồi nói chuyện kinh doanh không dễ làm, gây rắc rối không biết xấu hổ… Sau đó, đưa cho tôi một xấp danh thiếp và lá trà, nói là đặc sản của quê hương họ… Tôi nhớ hình như đã mua cà phê túi lọc, chút nữa tôi lấy hai hộp qua đó là được rồi… Alo… “
Đang nói, điện thoại di động của Tề Bạc Nguyên vang lên: “Học trưởng, anh tới rồi à? Đúng vậy, cửa bên trái…”
“Người ta tới dưới lầu rồi, tôi đi đón.” Cậu ta cúp điện thoại, chỉ tay cho Thịnh Mẫn thấy những hồ sơ trên bàn họp: “CV của cậu ta ở đó, còn có mấy người khác nữa, Lý Huyền, cậu xem trước đi.”
Cậu ta nói xong thì vội vàng rời đi.
Lúc đầu nghe Tề Bạc Nguyên miêu tả, Thịnh Mẫn nghĩ rằng Sở Thiên Hằng sẽ là một kẻ cứng nhắc, tính tình xấu xa, nhưng khi thấy người thật lại thẹn thùng một cách lạ thường. Hỏi một thì cậu ta trả lời một, chỉ khi nói những gì liên quan đến công việc thì mới nói nhiều hơn một chút.
Thịnh Mẫn thực sự không hiểu một số thuật ngữ chuyên môn và tiếng lóng trong ngành của bọn họ. Nhưng dù sao thì diễn xuất cũng là sở trường của cậu. Cậu giả vờ nói một vài câu rồi ném cho Tề Bạc Nguyên mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào, những thuật ngữ ngắn gọn được nói một cách lưu loát, trôi chảy. Hai người kia thì không hề để ý, chỉ có Lý Huyền ở bên cạnh nhìn cậu cười híp mắt, lông mày lộ ra ngoài khẩu trang nhướng lên, bị Thịnh Mẫn trừng mắt nhìn vài cái, nhưng cũng không hề nhịn lại.
“Đừng cười nữa.” Lợi dụng lúc Tề Bạc Nguyên xuống lầu đón khách, Thịnh Mẫn hỏi anh: “Anh nghĩ thế nào về cái này?”
“Vừa rồi không phải hai người bàn rất thuận lợi sao.” Lý Huyền kéo khẩu trang xuống, thở ra một hơi.
“Anh đừng cười tôi nữa.”
“Đâu có.” Lý Huyền đứng dậy vươn vai: “Cũng tạm được, vừa rồi khi hai người nói tôi cũng có chút ấn tượng, xem ra chúng ta cùng nhau làm dự án, chuyên môn cũng không có vấn đề gì… Về phần người, Tề Bạc Nguyên không bàn tiếp nữa. Để cậu ta lo liệu đi.”
Thịnh Mẫn ừ một tiếng, thuận miệng nói: “Người vừa rồi phỏng vấn khiến tôi có cảm thấy có chút hơi giống anh.”
Lý Huyền đang nhéo nhéo xương cột sống, nghe được lời nói này, động tác sững sờ một chút, nghiêng đầu kêu răng rắc: “Giống chỗ nào?”
“Cái gì…?” Thịnh Mẫn quay đầu nhìn anh: “À… Chỉ là cảm giác thôi.”
“Cảm giác thôi?” Lý Huyền hỏi vặn.
“Rất thông minh và có kỷ luật… Chuyện này làm sao có thể giải thích rõ ràng được?” Thịnh Mẫn bật cười: “Tôi đang khen anh đó.”
Lý Huyền hừ nhẹ một tiếng, chẳng hề nói đúng sai.
“Anh đi lấy đồ trước đi.” Thịnh Mẫn nói: “Một lát nữa Tề Bạc Nguyên lên đây, chúng ta viện một cái cớ để rời khỏi đây đi? Hay là ở đây anh còn có những việc khác cần phải giải quyết? Nếu không, chúng ta quay về đi.”
“Quay về đâu?” Lý Huyền chống tay lên bệ cửa sổ: “Ai nói tôi sẽ về?”
“Tôi nói.” Thịnh Mẫn tiện tay thu cất những tài liệu và cv rải rác trên bàn họp mà không thèm nhìn lên, không nghe thấy câu trả lời của Lý Huyền, ngẩng mặt lên hỏi anh: “Có được không?”
“Không được.”
“Được rồi.” Thịnh Mẫn hợp tác gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ hỏi lại anh, tôi nên gọi điện thoại hay trực tiếp đến gặp anh? Hay tất cả đều được.”
Lý Huyền liếc nhìn cậu rồi cười nửa miệng nhưng không trả lời, một tay nắm lại từ cửa sổ rồi nhảy xuống, xoay người bước ra ngoài phòng họp.
Phần lớn thời gian trong cuộc đời có lẽ là nên im lặng, Thịnh Mẫn luôn cho rằng như vậy. Có rất nhiều điều không nhất thiết phải nói ra, nói nhiều sẽ càng sai nhiều, nhưng hôm nay đối mặt với Lý Huyền, cậu đã liên tục phá bỏ nguyên tắc này. Ngay cả khi bản thân không nhận thức được nhưng dường như vẫn phải nói thêm điều gì đó với anh để anh biết rằng luôn có người kiên trì đứng về phía anh thì mới có thể cảm thấy yên tâm.
Cho dù Thịnh Mẫn hiểu rằng điều này không thể bù đắp được nhiều khoảnh khắc khi Lý Huyền không được lựa chọn hoặc bị buộc phải lựa chọn trong quá khứ.
“Dù gì chúng ta cũng là bạn bè.” Cậu nói thêm: “Có được coi là như vậy không?”
Lý Huyền nhìn Thịnh Mẫn rồi nhún vai nhẹ: “Tôi không biết.” Anh nói.
Thịnh Mẫn sững sờ một lúc, vẻ mặt có chút lúng túng thì lại nghe thấy Lý Huyền hỏi cậu một cách rất thản nhiên: “Vậy chuyện của cậu thì tính như thế nào?”
Đây là lần thứ hai những từ ngữ tương tự được nhắc đến kể từ khi chạm mặt nhau, mặc dù giọng điệu của anh đã nhẹ nhàng, ôn hoà hơn so với khi trên xe, nhưng bản chất mâu thuẫn vẫn không hề thay đổi.
“Tôi…” Môi Thịnh Mẫn khẽ mấp máy.
“Suỵt.” Lý Huyền không để cho cậu nói xong, lập tức giơ một ngón tay lên, hơi nghiêng người.
“Tôi không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với cậu nữa.” Anh có vẻ bất lực, hoặc nói cách khác là sự phiền muộn mà bản thân không nhận ra: “Vậy nên cậu đừng vội vàng nói gì. Về chuyện này cậu cũng không cần phải nhắn nhủ tôi bất cứ điều gì… Nhưng nếu cậu nghĩ rằng chúng ta là bạn bè thì cậu không thể cứ như vậy.”
Thịnh Mẫn khẽ mở miệng, nhất thời có vẻ không thể xác định được mình phải nói gì, Lý Huyền cũng không thúc giục cậu, anh đứng thẳng dậy, tự mình uống một ngụm nước, rất lâu sau, cuối cùng anh cũng nghe thấy Thịnh Mẫn nói: “… Anh để tôi suy nghĩ.”
“Nghĩ cái gì?”
Thịnh Mẫn bĩu môi và liếc nhìn anh rồi đánh trống lảng nói: “Dù sao thì trước tiên anh cũng đừng tức giận nữa.”
Lý Huyền nhìn cậu cho đến khi Thịnh Mẫn dường như không chịu nổi ánh mắt của anh mới hơi quay đầu lại, cuối cùng nở nụ cười nói: “Tôi không giỏi kiên nhẫn, vậy cậu phải nghĩ nhanh lên.”
“Ôi, còn làm gì ở ở đây vậy, không thấy chật chội sao? Vào phòng họp thôi.” Cuối cùng Tề Bạc Nguyên cũng quay lại, trong tay cầm một xấp danh thiếp và hai hộp trà tiện tay để vào phòng uống nước.
“Anh lấy của công ty luật à?” Đầu Thịnh Mẫn vẫn nghiêng ra ngoài cửa sổ, Lý Huyền từ quầy lễ tân đi ra trước, vị trí quá hẹp, mu bàn tay cọ vào đốt ngón tay của Thịnh Mẫn, vừa chạm vào là tách ra.
“Tôi có lấy đâu? Một đối tác đã nhét nó cho tôi, trông còn khá trẻ. Nếu sau này công ty gặp phải kiện tụng gì thì có thể liên hệ với họ. Tốt hơn hết là không gặp phải… Đi thôi, đến phòng họp trước…”
Tề Bạc Nguyên rất thoải mái, tự nhiên, cho dù đối phương là người xa lạ chưa gặp đến mười lăm phút cũng có thể nói chuyện vui vẻ, mở một chai nước uống hai hớp rồi đi tới phòng họp: “Thật nhiệt tình, nói khô hết cả miệng rồi…”
“Cậu nói cái gì?” Lý Huyền liếc mắt nhìn lại, thấy vẻ mặt Thịnh Mẫn vẫn như thường lệ đang bước theo nên tiếp tục đi về phía trước.
Phòng họp là phòng đầu tiên khi rẽ trái, Tề Bạc Nguyên đẩy cửa: “Tôi không nói gì cả, vừa rồi nói chuyện kinh doanh không dễ làm, gây rắc rối không biết xấu hổ… Sau đó, đưa cho tôi một xấp danh thiếp và lá trà, nói là đặc sản của quê hương họ… Tôi nhớ hình như đã mua cà phê túi lọc, chút nữa tôi lấy hai hộp qua đó là được rồi… Alo… “
Đang nói, điện thoại di động của Tề Bạc Nguyên vang lên: “Học trưởng, anh tới rồi à? Đúng vậy, cửa bên trái…”
“Người ta tới dưới lầu rồi, tôi đi đón.” Cậu ta cúp điện thoại, chỉ tay cho Thịnh Mẫn thấy những hồ sơ trên bàn họp: “CV của cậu ta ở đó, còn có mấy người khác nữa, Lý Huyền, cậu xem trước đi.”
Cậu ta nói xong thì vội vàng rời đi.
Lúc đầu nghe Tề Bạc Nguyên miêu tả, Thịnh Mẫn nghĩ rằng Sở Thiên Hằng sẽ là một kẻ cứng nhắc, tính tình xấu xa, nhưng khi thấy người thật lại thẹn thùng một cách lạ thường. Hỏi một thì cậu ta trả lời một, chỉ khi nói những gì liên quan đến công việc thì mới nói nhiều hơn một chút.
Thịnh Mẫn thực sự không hiểu một số thuật ngữ chuyên môn và tiếng lóng trong ngành của bọn họ. Nhưng dù sao thì diễn xuất cũng là sở trường của cậu. Cậu giả vờ nói một vài câu rồi ném cho Tề Bạc Nguyên mà không để lộ bất kỳ dấu vết nào, những thuật ngữ ngắn gọn được nói một cách lưu loát, trôi chảy. Hai người kia thì không hề để ý, chỉ có Lý Huyền ở bên cạnh nhìn cậu cười híp mắt, lông mày lộ ra ngoài khẩu trang nhướng lên, bị Thịnh Mẫn trừng mắt nhìn vài cái, nhưng cũng không hề nhịn lại.
“Đừng cười nữa.” Lợi dụng lúc Tề Bạc Nguyên xuống lầu đón khách, Thịnh Mẫn hỏi anh: “Anh nghĩ thế nào về cái này?”
“Vừa rồi không phải hai người bàn rất thuận lợi sao.” Lý Huyền kéo khẩu trang xuống, thở ra một hơi.
“Anh đừng cười tôi nữa.”
“Đâu có.” Lý Huyền đứng dậy vươn vai: “Cũng tạm được, vừa rồi khi hai người nói tôi cũng có chút ấn tượng, xem ra chúng ta cùng nhau làm dự án, chuyên môn cũng không có vấn đề gì… Về phần người, Tề Bạc Nguyên không bàn tiếp nữa. Để cậu ta lo liệu đi.”
Thịnh Mẫn ừ một tiếng, thuận miệng nói: “Người vừa rồi phỏng vấn khiến tôi có cảm thấy có chút hơi giống anh.”
Lý Huyền đang nhéo nhéo xương cột sống, nghe được lời nói này, động tác sững sờ một chút, nghiêng đầu kêu răng rắc: “Giống chỗ nào?”
“Cái gì…?” Thịnh Mẫn quay đầu nhìn anh: “À… Chỉ là cảm giác thôi.”
“Cảm giác thôi?” Lý Huyền hỏi vặn.
“Rất thông minh và có kỷ luật… Chuyện này làm sao có thể giải thích rõ ràng được?” Thịnh Mẫn bật cười: “Tôi đang khen anh đó.”
Lý Huyền hừ nhẹ một tiếng, chẳng hề nói đúng sai.
“Anh đi lấy đồ trước đi.” Thịnh Mẫn nói: “Một lát nữa Tề Bạc Nguyên lên đây, chúng ta viện một cái cớ để rời khỏi đây đi? Hay là ở đây anh còn có những việc khác cần phải giải quyết? Nếu không, chúng ta quay về đi.”
“Quay về đâu?” Lý Huyền chống tay lên bệ cửa sổ: “Ai nói tôi sẽ về?”
“Tôi nói.” Thịnh Mẫn tiện tay thu cất những tài liệu và cv rải rác trên bàn họp mà không thèm nhìn lên, không nghe thấy câu trả lời của Lý Huyền, ngẩng mặt lên hỏi anh: “Có được không?”
“Không được.”
“Được rồi.” Thịnh Mẫn hợp tác gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ hỏi lại anh, tôi nên gọi điện thoại hay trực tiếp đến gặp anh? Hay tất cả đều được.”
Lý Huyền liếc nhìn cậu rồi cười nửa miệng nhưng không trả lời, một tay nắm lại từ cửa sổ rồi nhảy xuống, xoay người bước ra ngoài phòng họp.