Chương 34
Thịnh Mẫn nói xong lại nhìn ngay phản ứng của Lý Minh Cách, rồi kéo thẳng cửa bước ra ngoài, lần này không còn ai cản cậu nữa.
Mặt trời giữa trưa rất nóng, trên con đường ra khỏi cư xá rộng lớn ngợp bóng cây lại không có được mấy bóng người, chỉ có tiếng ve sầu kêu vang không biết mệt mỏi. Nhiệt độ nóng bỏng gần như lan tràn từ không khí tới trong cơ thể cậu, cả người đều bức bối. Kìm nén một hồi mới ra khỏi cửa cư xá, nhưng lại đi về hai con đường phía trước mà không hề có mục đích nào, rốt cuộc không nhịn được nữa mà phun ra bên cạnh thùng rác ven đường.
Buồn nôn quá.
Cậu nhớ tới biệt thự tối tăm không thấy bóng mặt trời của nhà họ Lý, dáng vẻ cao ngạo như bề trên của Lý Minh Cách, còn có thái độ cẩn thận của dì, không hiểu sao lại cảm thấy một cơn buồn nôn.
Nhưng vì sáng sớm này, cậu ăn không thấy ngon miệng, mà vì uống thuốc nên phải miễn cưỡng uống vào nửa ly sữa bò, giữa trưa lại không có ăn gì, lúc này ngũ phủ ngũ tạng đau nhức như quấn lấy nhau, cũng không phun ra được cái gì, chỉ có chút nước còn lại đều là nôn khan, hơn nửa ngày mới dừng lại.
Thịnh Mẫn đỡ thân cây từ từ đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên gò mát, cảm thấy trong dạ dày dễ chịu một chút mới đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua chai nước.
“Cậu vẫn ổn đó chứ?” Nhân viên cửa hàng thấy mặt mày không chút máu của cậu thì ân cần nói: “Có phải bị cảm nắng không? Có cần uống thuốc không?”
Thịnh Mẫn lắc đầu: “Không sao, cảm ơn.”
Con đường này tới gần chân núi, cũng được khoanh vùng coi như một phần của điểm tham quan. Cây cối được dời tới trồng vừa lớn vừa rậm rạp, mỗi căn phòng cách nhau hơn mười mét, giữa đó sẽ bày một cái ghế dài màu trắng để cho người đi đường nghỉ chân.
Thịnh Mẫn cố gắng dùng nước súc miệng, mỏi mệt ngồi xuống ghế dựa. Dùng thân bình lạnh lẽo để lên trán, hơi lạnh thấm vào bên dưới da, suy nghĩ cũng dần trở lại. Suy nghĩ một chút vẫn cầm điện thoại ra gửi một tin cho Lý Huyền. Sửa tới sửa lui trên màn hình cả buổi, cuối cùng chỉ giữ lại chuyện mình đi tới nhà họ Lý, những việc khác gần như không thể nào giải thích rõ trong tin nhắn được.
Tin nhắn nhanh chóng hiển thị được gửi thành công, Thịnh Mẫn xoa xoa lông mày, huyệt thái dương hơi nhói đau, tựa lưng vào ghế thở dài một hơi. Ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá rơi xuống bên dưới, cậu vô thức đưa tay chạm vào những quần sáng trước mắt.
Cho dù là thế nào, Thịnh Mẫn nghĩ mình nhất quyết không thể để Lý Huyền về lại nhà họ Lý.
“Cậu ở đâu?”
Trong giây phút nhìn thấy tin nhắn, Lý Huyền đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh táo lại, không hề nghĩ ngợi nhiều lập tức gọi điện thoại lại.
Chờ một hồi thì được kết nối, nhưng trong vài giây chờ đợi đó, vô số cảm xúc trong lòng anh gào thét trào ra. Vừa có giận dữ, không phân rõ nhằm vào ai, giọng điệu khi nói chuyện cũng vì vậy mà không được tốt.
“Tôi ở…” Thịnh Mẫn liếc mắt nhìn cột mốc đường xung quanh: “Số chín mươi bảy đường Ninh Đức…. Trước cửa cư xá rẽ trái là thấy một cửa hàng tiện lợi.”
Cách điện thoại, Lý Huyền cũng có thể cảm giác được rõ ràng giọng điệu của Thịnh Mẫn không đúng, vốn muốn nói cái gì cũng quên mất: “Cậu sao rồi?”
“Cái gì?” Thịnh Mẫn giống như không nhận ra.
Lý Huyền không nhịn được nhíu mày: “Tôi nói bây giờ cậu không sao chứ?”
“Không sao…”
Không có gì mới lạ. Lý Huyền nghe rõ giọng điệu yếu ớt của cậu nên không nhịn được gằn giọng mắng một tiếng, vừa nói chuyện cũng vừa đứng lên: “Ở tại đó chờ tôi, tôi lập tức tới ngay.”
“Anh đừng tới đây.” Trong lúc bắt máy, Thịnh Mẫn vẫn còn nhẩm tính xem trong tay mình có bao nhiêu tài sản, Lý Huyền lại chợt đặt một đống câu hỏi, vốn cậu đã thấy đau đầu suy nghĩ cũng hơi mơ màng. Lúc này cũng chỉ vừa tỉnh táo lại: “Tôi không sao. Chúng ta cứ tới cửa N gặp đi, xe tôi vẫn còn đỗ ở sân vận động.”
Quanh năm ở trước cửa vườn Software luôn trải dài một hàng xe chờ đón khách, chỉ là bây giờ gần giữa trưa cho nên đa phần đều đang dùng cơm hoặc là chờ thay ca, trong xe rỗng tuếch. Lý Huyền tìm được một chiếc có người rồi kéo cửa ngồi lên, lái xe vừa thả hộp cơm xuống, sửng sốt nói: “Chàng trai à, bây giờ tôi không đi.”
“Tới cửa nam khu N trường học Đại Tân.” Lý Huyền đeo xong dây an toàn, thuận tay sửa lại khẩu trang: “Đi tới đó tôi trả giá gấp đôi được chứ? Thật sự tôi có việc gấp, làm phiền.”
Vườn Software nằm ở trung tâm thành phố, đại học thành phố nằm bên ngoài đó, bên trong thành phố bị chắn kín, dù nhanh thế nào cũng phải một tiếng sau mới có thể tới đó.
Từ khu biệt thự đến khu N trái lại thì gần hơn một chút, theo lý thuyết Thịnh Mẫn nên tới trước mới đúng, nhưng khi Lý Huyền xuống xe rồi, tìm từ cửa sân vận động một hồi rồi tìm tới xe Audi màu đen của Thịnh Mẫn nhưng trong xe lại không thấy bóng dáng cậu đâu.
“Alo, tôi đến rồi, cậu…”
Tiếng động bên kia cực kỳ giống với bên đây, Lý Huyền quay đầu lại đã nhìn thấy Thịnh Mẫn đi ra từ tiệm in đối diện, trong tay cầm một túi nhựa màu đen.
“Tôi cũng đến rồi.”
Thịnh Mẫn hiển nhiên nhìn thấy anh, sau khi nói xong thì cúp điện thoại, nhân dịp đèn xanh qua đường được, thì nhanh chóng đi qua rồi chừng chân cách khoảng mười mét trước mặt Lý Huyền.
Đã vài ngày không gặp, từ khi biết nhau đến nay, đây là lần đầu tách nhau lâu tới vậy. Lần chia tay trước tan rã trong không vui, đột nhiên gặp lại, đều có vẻ không được tự nhiên.
Nhưng mặc kệ thế nào, giờ phút này trông thấy Thịnh Mẫn bình yên đứng trước mặt Lý Huyền, sự lo lắng vẫn luôn treo trong lòng anh từ khi thấy tin nhắn đã hoàn toàn được buông lỏng.
Điện thoại cầm trên tay vẫn không ngừng vang lên tiếng tút tút giống như cộng hưởng với nhịp đập trái tim. Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, trong lòng bàn tay hơi nóng lên, cuối cùng Lý Huyền cũng nhớ ra cất điện thoại đi.
“Tới rồi nha.” Anh nói, tự mình đi qua trước, không nói gì khác đã nhận lấy túi trong tay Thịnh Mẫn, bên trong có một xấp giấy dày, cũng không biết là thứ gì.
“Không cần đâu, tôi tự cầm được.”
Thịnh Mẫn muốn lấy đồ lại nhưng Lý Huyền không để ý tới cậu, xoay người đi tới trước xe: “Chìa khóa.”
Đại học thành phố xe ít nhưng đường rất rộng, ra khỏi vài trăm mét ngoài sân vận động cũng không trông thấy chiếc xe nào trên đường cái, hai người giống như bị ngăn bên trong một chỗ nho nhỏ với thế giới bên ngoài.
Lý Huyền vẫn nghiêm mặt lái xe, không để ý tới cậu, bờ môi mím thành một đường thẳng, Thịnh Mẫn ngồi ở vị trí phó lái thì âm thầm dò xét anh.
“Nhìn gì vậy?” Lý Huyền chợt hỏi.
“Không có.”
Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói.
“Không thấy tôi à?”
Thịnh Mẫn không nói. Lý Huyền nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Thịnh Mẫn, cũng cảm thấy giọng điệu mình thực sự hơi công kích quá, ho khan một tiếng.
“Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“Mấy ngày nay anh vẫn ổn chứ?”
Bọn họ gần như cùng mở miệng, cũng cùng im lặng.
“Tôi có thể nói cái gì đây.”
Lý Huyền nói.
Thịnh Mẫn nói nhỏ: “Ánh mắt của anh trông đỏ quá.”
“Ngủ không ngon thôi.” Lý Huyền quẹt miệng: “Đừng nói lảng sang chuyện khác. Đến cậu, cậu đừng nói là không sao, mặt mày cậu có thể so với ma rồi đấy.”
“Làm gì tới mức đấy.” Thịnh Mẫn cười nhẹ ra tiếng, không muốn cho anh biết mình phải nôn một trận sau khi rời khỏi nhà họ Lý, chỉ qua quýt cho xong: “Có lẽ bị cảm nắng thôi.”
Lý Huyền liếc mắt nhìn cậu nhưng không nói chuyện. Chỉ đi lên phía trước một đoạn ngắn thì chợt rẽ phải rồi dừng lại ven đường, cởi dây an toàn ra, nghiêng người sang sờ lên trán Thịnh Mẫn.
“Chờ tôi một lúc.” Anh nhanh chóng thu tay lại. Mở cửa xe ra rồi bước xuống, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở hàng cây bên đường.
Chỉ khoảng hai, ba phút sau, lúc Lý Huyền trở lại còn mang chút hơi nóng từ thời tiết bên ngoài vào.
“Không bị sốt sẽ không nghiêm trọng lắm, trước uống thuốc cái đã.” Anh vừa nói vừa vặn hũ đường ra, lại mở một bình Hoắc hương chính khí đưa tới.
“Cảm ơn.” Thịnh Mẫn hơi do dự, rồi ngoan ngoãn uống hết. Hương vị của Hoắc hương chính khí thật khó uống, vừa uống xong mới nâng mắt lên thì trong lòng bàn tay Lý Huyền đã đặt một viên kẹo mềm có nhân.
Mặt mày Thịnh Mẫn nhăn lại, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh, có cảm giác hơi lạnh buốt.
“Tôi thấy cậu không chỉ bị cảm nắng mà còn hơi tụt huyết áp nữa đấy.” Lý Huyền nhìn cậu chậm rãi ăn kẹo thì bắt đầu khởi động xe lần nữa: “Thân thể tôi cũng không kém như vậy…. Không ăn cơm trưa à?”
Anh hỏi xong thì dừng một chút, sau đó cười tự giễu: “Cũng đúng, cậu qua đó rồi chắc chắn sẽ ăn không vô.”
“Không nghiêm trọng tới vậy.” Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói.
Lý Huyền từ chối cho ý kiến: “Một hồi tìm nơi nào ăn cơm đã, cậu muốn ăn cái gì?”
“Bây giờ tôi không có khẩu vị gì cả… Thật đó, nhưng nếu anh đói bụng, vậy chúng ta có thể đi ăn…. Có phải anh cũng chưa ăn cơm không?”
“Vậy thì chờ chút rồi lại nói.” Lý Huyền không trả lời cậu, rẽ trái tiến vào làn đường bên cạnh.
Anh không có đi theo bảng chỉ dẫn, mà là vòng bên ngoài đường giao nhau của trạm thu phí, hiển nhiên không phải là đường về phòng trọ.
“Anh muốn đi lấy đồ gì à?” Thịnh Mẫn phỏng đoán thử, dừng một lúc lại nói: “Mấy ngày nay anh ở đâu?”
Đề tài này tóm lại vẫn liên quan tới việc gây gổ nhau vào đêm mấy hôm trước, thực sự không tính là vui vẻ gì, giọng điệu của Thịnh Mẫn cũng nhẹ đi: “Bên khách sạn tôi có hỏi rồi, nói anh không có đi…”
“Hầm cầu.” Lý Huyền hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện ngày đó, không nghĩ muốn nhắc tới, nên thuận miệng cắt đứt lời cậu.
Anh chỉ muốn nói tới việc tin nhắn nhưng Thịnh Mẫn lại im lặng, rồi nhanh chóng quay đầu sang một bên. Ban đầu, Lý Huyền cho rằng cậu tức giận nên lúc dừng chờ đèn đỏ mới nhận ra vẻ mặt của cậu không đúng.
“Cậu sao thế? Cái vẻ mặt này… Không cần cái gì cũng tin chứ. Tôi chỉ gạt cậu thôi.”
“Tôi biết, tôi không có tin.” Thịnh Mẫn nói, vừa rũ mắt xuống: “Thật đấy… Đèn xanh rồi, xe đằng sau đang hối kìa.”
Cậu cố gắng để giọng của mình nghe nhẹ hơn, nhưng cảm xúc suy sụp vẫn rõ ràng, Lý Huyền nhanh chóng hiểu rõ mọi khúc mắc trong đó, sau khi khởi động xe lần nữa thì hỏi: “Rốt cuộc bọn họ nói cái gì với cậu rồi?”
Thịnh Mẫn không có trả lời ngay, Lý Huyền cũng không hối.
“Hôm nay không có bị hù dọa chứ?” Trong giọng nói của anh chứa chút bất đắc dĩ: “Bình thường cũng không ngốc tới vậy, gọi cậu đi là cậu đi ngay sao. Ông ta cũng không tới mức bắt ép cậu, lặng lẽ gọi điện thoại cho tôi cũng không có là sao?”
“Nếu tôi nói cho anh biết, anh nhất định không cho tôi đi.”
“Cậu rất muốn đi.”
“Tôi không muốn anh đi. Không muốn chuyện gì anh cũng tự mình giải quyết.”
Cậu vừa bật thốt lên lời này, lập tức cảm thấy lời mình có hơi không ổn: “Ý tôi là bây giờ, chúng ta có lẽ không thể tách nhau ra. Vốn tôi cũng đã nói, anh…”
“Tôi quan tâm chuyện của cậu, cậu lại muốn nổi giận, nhưng cậu lại rất muốn lo chuyện của tôi.” Lý Huyền cắt đứt lời cậu nói.
“… Không giống vậy.” Thịnh Mẫn khẽ giật mình.
“Có chỗ nào không giống?”
“Dù sao tôi cũng không hề tức giận.” Thịnh Mẫn đành tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.
“Rõ ràng là anh tức giận.”
“Tôi dĩ nhiên giận, chẳng lẽ không được à? Không phải người nào cũng có thể học làm Bồ Tát như cậu.” Lý Huyền liếc mắt nhìn cậu một cái, nhìn Thịnh Mẫn dường như muốn nói xin lỗi, anh cũng không muốn nghe: “Được rồi, trước hết không đề cập tới nữa.”
Anh bực bội khoát tay, nói chậm lại: “Chỉ là việc này hoàn toàn là do vấn đề ở tôi, trước đó không chịu nói với cậu, tôi cũng không nghĩ tới ông ta sẽ lại trường học nhanh đến thế, tôi còn nghĩ ít nhất cũng phải tuần sau… Không có làm gì cậu chứ?”
“Bọn họ sẽ làm gì với anh?” Thịnh Mẫn cảnh giác ngẩng đầu lên, nghĩ tới vết thương trên người Lý Huyền: “… Đánh anh sao?”
“Không có chuyện đó.” Lý Huyền lắc đầu trấn an: “Ý của tôi là lúc Thư Hinh phát bệnh sẽ không khống chế nổi… Thật sự không có đánh tôi, đều là người có trí thức cao làm gì tùy tiện đánh người như vậy được. Hơn nữa lúc tôi ở nhà bọn họ, đã không phải là đứa bé, càng không thể nào đánh tôi được.”
“Cho nên bọn họ đúng là cha mẹ nuôi của anh sao?”
“Cũng coi như vậy.”
Vốn cái này đã là một vấn đề rõ ràng, sau khi Thịnh Mẫn có được câu trả lời chắc chắn nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
“Không cho nhíu mày.” Lý Huyền không hề muốn gặp dáng vẻ này của cậu: “Tôi đã nói là không sao mà.”
Thịnh Mẫn cúi đầu uống một hớp nước: “Biết rồi… Hôm nay, tôi cũng không sao, tóm lại là đợi không lâu… Chỉ là có lẽ tôi đã làm phật lòng ông ta…”
Cậu nói tóm gọn lại cuộc trò chuyện trong phòng sách, cố gắng loại bỏ hết những từ ngữ khiến cậu không thoải mái. Nhưng thái độ Lý Minh Cách luôn là vậy, Thịnh Mẫn không nói nhưng Lý Huyền cũng có thể đoán ra được. Từ đầu tới cửa vẻ mặt đều rất bình tĩnh.
“Xong rồi sao?”
“Ừm.”
Lý Huyền gật đầu, cắn môi dưới, lại hỏi cậu: “Trước kia cậu đã biết Triệu Tích Triết?”
“Lần trước khi đi lấy sách cho cậu, có thư rơi ra. Chỉ là tôi không có mở.”
“Mở ra cũng không sao.” Lý Huyền không thèm để ý.
“Rốt cuộc là anh ta ra tù vào ngày nào? Nếu đến lúc đó chúng ta không đổi lại thì tôi muốn đi đón anh ta, được chứ?”
“Đến lúc đó rồi nói.”
Thịnh Mẫn ừ một tiếng, ban đầu thứ cậu quan tâm cũng không phải cái này nên không tiếp tục hỏi nữa.
“Chuyện khác, cậu cũng không cần lo lắng. Không sao đâu.” Lý Huyền coi như nhìn thấu ý nghĩ của cậu: “Lý Minh Cách dễ dàng bị mất lòng như vậy thì tôi đã sớm chọc tức ông ta chết tám trăm lần rồi. Ông ta cũng không thể nào trở thành người chịu tội cho cậu… Cho nên dù ông ta có muốn ép tôi, cũng sẽ không có quan hệ gì với chuyện của cậu vào hôm nay, cậu có thể không cần để ý.”
“Ông ta thật sự biết sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Anh không thấy lo lắng chút nào?”
Thịnh Mẫn nhếch môi, sự lo lắng nơi đáy mắt cũng không vì vậy mà mất đi. Lý Huyền nhìn thẳng hai mắt cậu, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, bởi vì không có người thân nuôi dưỡng, cho nên tôi được đưa vào viện mồ côi, không phải ở thành phố N này.” Anh nói một địa chỉ, chính là một tỉnh lân cận đây, khi còn bé Thịnh Mẫn từng quay phim ở đó một lần.
“Sau đó xảy ra vài việc, từ đó tôi chạy ra, khoảng chừng mười một tuổi. Lúc đấy, việc quản lao động trả em không có nghiêm trọng lắm, tóm lại cứ làm việc vặt mà lãnh lương, cứ thế đi thẳng tới thành phố N. Sau đó gặp phải Lý Minh Cách, bọn họ nhận nuôi tôi… Lúc đầu, tôi cũng không ngờ sẽ ở nhà họ lâu như vậy, nhiều lắm cũng chỉ một, hai năm… Vì ban đầu nhà bọn họ cũng có con trai, không ở đây thôi, hôm nay cậu đi một chuyến chắc cũng biết mà nhỉ?” Lý Huyền đột nhiên hỏi.
“Tóm lại vẫn đoán được.” Thịnh Mẫn châm chước hỏi lại: “Vậy chắc là sau khi người đó chết thì anh mới được nhận nuôi?”
“Không phải.” Lý Huyền lắc đầu: “Lúc anh ta chết, tôi đã ở nhà bọn họ hơn một năm. Thân thể của anh ta không quá tốt, trước khi chết một hôm còn tìm tới tôi nói chuyện phiếm, nói nếu anh ta đi rồi, tôi có thể thay anh ta ở bên mẹ anh ta. Lúc ấy tôi vốn không để ý, kết quả ngày hôm sau anh ta đã mất thật rồi… Lý Minh Cách cho rằng những năm này tôi ở lại nhà họ là vì chờ lấy sản nghiệp nhà ông ta, hoặc là vì tôi sợ ông ta. Ông ta thích nghĩ thế nào thì tùy, chẳng qua tôi cảm thấy không cần thiết nuốt lời với người đã mất thôi.”
Nhìn thấy vườn Software rồi nên Lý Huyền thả chậm tốc độ rẽ vào cửa lớn: “Vốn tôi định đợi tới lúc Triệu Tích Triết và Lý Minh Cách ngả bài với nhau, đây cũng chính là thời gian đã nói xong trước đây, người cũng đã không còn, tôi còn làm theo ý của anh ta nhưng cha lại quá vội vàng, vậy cũng không còn cách nào, dù sao tôi không thẹn với lòng. Cho dù xuống dưới rồi gặp, tôi cũng không sợ anh ta cái gì. Còn Lý Minh Cách…” Anh cười nhẹ nhàng một tiếng: “Cậu hỏi tôi sao không lo lắng nhưng đây là lời nói thật, chỉ cảm thấy hơi phiền thôi. Chỉ là trước kia tôi đã biết ông ta không dễ dàng thả tôi đi như vậy, sắp vạch mặt nhau rồi, nên càng sớm càng tốt thôi. Tôi vẫn luôn mong đợi… Bây giờ cậu khá hơn chút nào chưa?”
Biểu hiện của Thịnh Mẫn hiển nhiên là không có gì. Lý Huyền cười một tiếng, thở dài: “Được rồi, cậu muốn hỏi cái gì đều hỏi đi… Đừng nhíu chân mày, cũng đừng nhìn tôi như vậy.”
Dĩ nhiên còn có rất nhiều vấn đề, Lý Huyền đã lược bỏ một ít bên trong rồi. Tại sao anh muốn chạy, tại sao Lý Minh Cách muốn nhận nuôi anh, lúc nào thì Thư Hinh bị điên, sao lại vừa vặn nhận nhầm anh thành con của mình, cùng với chuyện Triệu Tích Triết có quan hệ gì chứ… Còn có vết sẹo bên eo Lý Huyền…
Tất cả bí ẩn vẫn còn bủa vây, Thịnh Mẫn hiểu rõ chắc có lẽ đây là thời khắc cậu tới gần đáp án nhất rồi. Nhưng việc bóc ra vết sẹo của mình luôn đau đớn, dù nhìn qua Lý Huyền có vẻ không thèm để ý, coi trời bằng vung, nhưng Thịnh Mẫn vẫn không đành lòng để anh bị đau chút nào.
“Tôi không có gì muốn hỏi.” Cậu vừa nhẹ nhàng nhưng cũng trịnh trọng nói: “Tôi chỉ hy vọng anh sống tốt.”
“Đừng để mù quáng trong tình cảm chứ, tôi không để mình bị quay mòng mòng đâu…” Lý Huyền hơi sửng sốt, chợt cười ra tiếng.
“Lý Huyền.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng cắt ngang lời anh: “Nếu ông ta thật sự gây phiền phức cho anh, nếu như, tôi nói là nếu như, anh mà không giải quyết được, cũng đừng cậy mạnh. Anh đã nói mình không thẹn với lòng thì cũng đừng về lại nhà họ Lý.”
Lý Huyền tìm một chỗ đậu xe dưới lầu rồi dừng lại, vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn: “Làm gì sợ tôi trở về như vậy, xem ra hôm nay cậu bị bóng ma tâm lý quá lớn rồi nhỉ? Cậu còn nói không sao.”
Bởi vì anh quá tốt, bất kỳ người nào cũng không được xem nhẹ anh. Thịnh Mẫn thầm nghĩ, nhưng không nói ra mà chỉ nói: “Nhưng anh nhất định phải nói với tôi.”
“Lý do gì hả?”
“Tôi sẽ giúp anh.” Thịnh Mẫn nhỏ giọng nói: “Tuy về máy tính tôi là người dốt đặc cán mai, nhưng nếu anh cần tiền hoặc bất cứ cái gì thì ít nhiều tôi vẫn có một ít, dù sao tôi cũng ra mắt nhiều năm như vậy…”
“Không cần.” Lý Huyền hờ hững gõ tay lái, lại hỏi cậu: “Sao lại nghĩ muốn giúp tôi vậy?
“Không phải anh nói tôi là Bồ Tát sao?”
Lý Huyền sững sờ, rồi lắc đầu cười nhỏ.
“Có được không?” Thịnh Mẫn vẫn không cười, đôi mắt chỉ nhìn vào anh, ánh sáng bên trong như làn nước mùa thu, khiến ý cười hững hờ của Lý Huyền hoàn toàn hòa tan vào đó: “Anh đồng ý với tôi đi.”
Cuối cùng Lý Huyền không có trả lời, được hay không cũng không nói.
“Đừng lo lắng cho tôi.” Anh nói với Thịnh Mẫn như vậy, sau đó mở cửa xe: “Xuống xe trước đã.”
Mặt trời giữa trưa rất nóng, trên con đường ra khỏi cư xá rộng lớn ngợp bóng cây lại không có được mấy bóng người, chỉ có tiếng ve sầu kêu vang không biết mệt mỏi. Nhiệt độ nóng bỏng gần như lan tràn từ không khí tới trong cơ thể cậu, cả người đều bức bối. Kìm nén một hồi mới ra khỏi cửa cư xá, nhưng lại đi về hai con đường phía trước mà không hề có mục đích nào, rốt cuộc không nhịn được nữa mà phun ra bên cạnh thùng rác ven đường.
Buồn nôn quá.
Cậu nhớ tới biệt thự tối tăm không thấy bóng mặt trời của nhà họ Lý, dáng vẻ cao ngạo như bề trên của Lý Minh Cách, còn có thái độ cẩn thận của dì, không hiểu sao lại cảm thấy một cơn buồn nôn.
Nhưng vì sáng sớm này, cậu ăn không thấy ngon miệng, mà vì uống thuốc nên phải miễn cưỡng uống vào nửa ly sữa bò, giữa trưa lại không có ăn gì, lúc này ngũ phủ ngũ tạng đau nhức như quấn lấy nhau, cũng không phun ra được cái gì, chỉ có chút nước còn lại đều là nôn khan, hơn nửa ngày mới dừng lại.
Thịnh Mẫn đỡ thân cây từ từ đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên gò mát, cảm thấy trong dạ dày dễ chịu một chút mới đi tới cửa hàng tiện lợi bên cạnh để mua chai nước.
“Cậu vẫn ổn đó chứ?” Nhân viên cửa hàng thấy mặt mày không chút máu của cậu thì ân cần nói: “Có phải bị cảm nắng không? Có cần uống thuốc không?”
Thịnh Mẫn lắc đầu: “Không sao, cảm ơn.”
Con đường này tới gần chân núi, cũng được khoanh vùng coi như một phần của điểm tham quan. Cây cối được dời tới trồng vừa lớn vừa rậm rạp, mỗi căn phòng cách nhau hơn mười mét, giữa đó sẽ bày một cái ghế dài màu trắng để cho người đi đường nghỉ chân.
Thịnh Mẫn cố gắng dùng nước súc miệng, mỏi mệt ngồi xuống ghế dựa. Dùng thân bình lạnh lẽo để lên trán, hơi lạnh thấm vào bên dưới da, suy nghĩ cũng dần trở lại. Suy nghĩ một chút vẫn cầm điện thoại ra gửi một tin cho Lý Huyền. Sửa tới sửa lui trên màn hình cả buổi, cuối cùng chỉ giữ lại chuyện mình đi tới nhà họ Lý, những việc khác gần như không thể nào giải thích rõ trong tin nhắn được.
Tin nhắn nhanh chóng hiển thị được gửi thành công, Thịnh Mẫn xoa xoa lông mày, huyệt thái dương hơi nhói đau, tựa lưng vào ghế thở dài một hơi. Ánh nắng xuyên thấu qua kẽ lá rơi xuống bên dưới, cậu vô thức đưa tay chạm vào những quần sáng trước mắt.
Cho dù là thế nào, Thịnh Mẫn nghĩ mình nhất quyết không thể để Lý Huyền về lại nhà họ Lý.
“Cậu ở đâu?”
Trong giây phút nhìn thấy tin nhắn, Lý Huyền đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh táo lại, không hề nghĩ ngợi nhiều lập tức gọi điện thoại lại.
Chờ một hồi thì được kết nối, nhưng trong vài giây chờ đợi đó, vô số cảm xúc trong lòng anh gào thét trào ra. Vừa có giận dữ, không phân rõ nhằm vào ai, giọng điệu khi nói chuyện cũng vì vậy mà không được tốt.
“Tôi ở…” Thịnh Mẫn liếc mắt nhìn cột mốc đường xung quanh: “Số chín mươi bảy đường Ninh Đức…. Trước cửa cư xá rẽ trái là thấy một cửa hàng tiện lợi.”
Cách điện thoại, Lý Huyền cũng có thể cảm giác được rõ ràng giọng điệu của Thịnh Mẫn không đúng, vốn muốn nói cái gì cũng quên mất: “Cậu sao rồi?”
“Cái gì?” Thịnh Mẫn giống như không nhận ra.
Lý Huyền không nhịn được nhíu mày: “Tôi nói bây giờ cậu không sao chứ?”
“Không sao…”
Không có gì mới lạ. Lý Huyền nghe rõ giọng điệu yếu ớt của cậu nên không nhịn được gằn giọng mắng một tiếng, vừa nói chuyện cũng vừa đứng lên: “Ở tại đó chờ tôi, tôi lập tức tới ngay.”
“Anh đừng tới đây.” Trong lúc bắt máy, Thịnh Mẫn vẫn còn nhẩm tính xem trong tay mình có bao nhiêu tài sản, Lý Huyền lại chợt đặt một đống câu hỏi, vốn cậu đã thấy đau đầu suy nghĩ cũng hơi mơ màng. Lúc này cũng chỉ vừa tỉnh táo lại: “Tôi không sao. Chúng ta cứ tới cửa N gặp đi, xe tôi vẫn còn đỗ ở sân vận động.”
Quanh năm ở trước cửa vườn Software luôn trải dài một hàng xe chờ đón khách, chỉ là bây giờ gần giữa trưa cho nên đa phần đều đang dùng cơm hoặc là chờ thay ca, trong xe rỗng tuếch. Lý Huyền tìm được một chiếc có người rồi kéo cửa ngồi lên, lái xe vừa thả hộp cơm xuống, sửng sốt nói: “Chàng trai à, bây giờ tôi không đi.”
“Tới cửa nam khu N trường học Đại Tân.” Lý Huyền đeo xong dây an toàn, thuận tay sửa lại khẩu trang: “Đi tới đó tôi trả giá gấp đôi được chứ? Thật sự tôi có việc gấp, làm phiền.”
Vườn Software nằm ở trung tâm thành phố, đại học thành phố nằm bên ngoài đó, bên trong thành phố bị chắn kín, dù nhanh thế nào cũng phải một tiếng sau mới có thể tới đó.
Từ khu biệt thự đến khu N trái lại thì gần hơn một chút, theo lý thuyết Thịnh Mẫn nên tới trước mới đúng, nhưng khi Lý Huyền xuống xe rồi, tìm từ cửa sân vận động một hồi rồi tìm tới xe Audi màu đen của Thịnh Mẫn nhưng trong xe lại không thấy bóng dáng cậu đâu.
“Alo, tôi đến rồi, cậu…”
Tiếng động bên kia cực kỳ giống với bên đây, Lý Huyền quay đầu lại đã nhìn thấy Thịnh Mẫn đi ra từ tiệm in đối diện, trong tay cầm một túi nhựa màu đen.
“Tôi cũng đến rồi.”
Thịnh Mẫn hiển nhiên nhìn thấy anh, sau khi nói xong thì cúp điện thoại, nhân dịp đèn xanh qua đường được, thì nhanh chóng đi qua rồi chừng chân cách khoảng mười mét trước mặt Lý Huyền.
Đã vài ngày không gặp, từ khi biết nhau đến nay, đây là lần đầu tách nhau lâu tới vậy. Lần chia tay trước tan rã trong không vui, đột nhiên gặp lại, đều có vẻ không được tự nhiên.
Nhưng mặc kệ thế nào, giờ phút này trông thấy Thịnh Mẫn bình yên đứng trước mặt Lý Huyền, sự lo lắng vẫn luôn treo trong lòng anh từ khi thấy tin nhắn đã hoàn toàn được buông lỏng.
Điện thoại cầm trên tay vẫn không ngừng vang lên tiếng tút tút giống như cộng hưởng với nhịp đập trái tim. Bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, trong lòng bàn tay hơi nóng lên, cuối cùng Lý Huyền cũng nhớ ra cất điện thoại đi.
“Tới rồi nha.” Anh nói, tự mình đi qua trước, không nói gì khác đã nhận lấy túi trong tay Thịnh Mẫn, bên trong có một xấp giấy dày, cũng không biết là thứ gì.
“Không cần đâu, tôi tự cầm được.”
Thịnh Mẫn muốn lấy đồ lại nhưng Lý Huyền không để ý tới cậu, xoay người đi tới trước xe: “Chìa khóa.”
Đại học thành phố xe ít nhưng đường rất rộng, ra khỏi vài trăm mét ngoài sân vận động cũng không trông thấy chiếc xe nào trên đường cái, hai người giống như bị ngăn bên trong một chỗ nho nhỏ với thế giới bên ngoài.
Lý Huyền vẫn nghiêm mặt lái xe, không để ý tới cậu, bờ môi mím thành một đường thẳng, Thịnh Mẫn ngồi ở vị trí phó lái thì âm thầm dò xét anh.
“Nhìn gì vậy?” Lý Huyền chợt hỏi.
“Không có.”
Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói.
“Không thấy tôi à?”
Thịnh Mẫn không nói. Lý Huyền nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của Thịnh Mẫn, cũng cảm thấy giọng điệu mình thực sự hơi công kích quá, ho khan một tiếng.
“Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
“Mấy ngày nay anh vẫn ổn chứ?”
Bọn họ gần như cùng mở miệng, cũng cùng im lặng.
“Tôi có thể nói cái gì đây.”
Lý Huyền nói.
Thịnh Mẫn nói nhỏ: “Ánh mắt của anh trông đỏ quá.”
“Ngủ không ngon thôi.” Lý Huyền quẹt miệng: “Đừng nói lảng sang chuyện khác. Đến cậu, cậu đừng nói là không sao, mặt mày cậu có thể so với ma rồi đấy.”
“Làm gì tới mức đấy.” Thịnh Mẫn cười nhẹ ra tiếng, không muốn cho anh biết mình phải nôn một trận sau khi rời khỏi nhà họ Lý, chỉ qua quýt cho xong: “Có lẽ bị cảm nắng thôi.”
Lý Huyền liếc mắt nhìn cậu nhưng không nói chuyện. Chỉ đi lên phía trước một đoạn ngắn thì chợt rẽ phải rồi dừng lại ven đường, cởi dây an toàn ra, nghiêng người sang sờ lên trán Thịnh Mẫn.
“Chờ tôi một lúc.” Anh nhanh chóng thu tay lại. Mở cửa xe ra rồi bước xuống, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở hàng cây bên đường.
Chỉ khoảng hai, ba phút sau, lúc Lý Huyền trở lại còn mang chút hơi nóng từ thời tiết bên ngoài vào.
“Không bị sốt sẽ không nghiêm trọng lắm, trước uống thuốc cái đã.” Anh vừa nói vừa vặn hũ đường ra, lại mở một bình Hoắc hương chính khí đưa tới.
“Cảm ơn.” Thịnh Mẫn hơi do dự, rồi ngoan ngoãn uống hết. Hương vị của Hoắc hương chính khí thật khó uống, vừa uống xong mới nâng mắt lên thì trong lòng bàn tay Lý Huyền đã đặt một viên kẹo mềm có nhân.
Mặt mày Thịnh Mẫn nhăn lại, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay anh, có cảm giác hơi lạnh buốt.
“Tôi thấy cậu không chỉ bị cảm nắng mà còn hơi tụt huyết áp nữa đấy.” Lý Huyền nhìn cậu chậm rãi ăn kẹo thì bắt đầu khởi động xe lần nữa: “Thân thể tôi cũng không kém như vậy…. Không ăn cơm trưa à?”
Anh hỏi xong thì dừng một chút, sau đó cười tự giễu: “Cũng đúng, cậu qua đó rồi chắc chắn sẽ ăn không vô.”
“Không nghiêm trọng tới vậy.” Thịnh Mẫn nhẹ giọng nói.
Lý Huyền từ chối cho ý kiến: “Một hồi tìm nơi nào ăn cơm đã, cậu muốn ăn cái gì?”
“Bây giờ tôi không có khẩu vị gì cả… Thật đó, nhưng nếu anh đói bụng, vậy chúng ta có thể đi ăn…. Có phải anh cũng chưa ăn cơm không?”
“Vậy thì chờ chút rồi lại nói.” Lý Huyền không trả lời cậu, rẽ trái tiến vào làn đường bên cạnh.
Anh không có đi theo bảng chỉ dẫn, mà là vòng bên ngoài đường giao nhau của trạm thu phí, hiển nhiên không phải là đường về phòng trọ.
“Anh muốn đi lấy đồ gì à?” Thịnh Mẫn phỏng đoán thử, dừng một lúc lại nói: “Mấy ngày nay anh ở đâu?”
Đề tài này tóm lại vẫn liên quan tới việc gây gổ nhau vào đêm mấy hôm trước, thực sự không tính là vui vẻ gì, giọng điệu của Thịnh Mẫn cũng nhẹ đi: “Bên khách sạn tôi có hỏi rồi, nói anh không có đi…”
“Hầm cầu.” Lý Huyền hiển nhiên cũng nhớ tới chuyện ngày đó, không nghĩ muốn nhắc tới, nên thuận miệng cắt đứt lời cậu.
Anh chỉ muốn nói tới việc tin nhắn nhưng Thịnh Mẫn lại im lặng, rồi nhanh chóng quay đầu sang một bên. Ban đầu, Lý Huyền cho rằng cậu tức giận nên lúc dừng chờ đèn đỏ mới nhận ra vẻ mặt của cậu không đúng.
“Cậu sao thế? Cái vẻ mặt này… Không cần cái gì cũng tin chứ. Tôi chỉ gạt cậu thôi.”
“Tôi biết, tôi không có tin.” Thịnh Mẫn nói, vừa rũ mắt xuống: “Thật đấy… Đèn xanh rồi, xe đằng sau đang hối kìa.”
Cậu cố gắng để giọng của mình nghe nhẹ hơn, nhưng cảm xúc suy sụp vẫn rõ ràng, Lý Huyền nhanh chóng hiểu rõ mọi khúc mắc trong đó, sau khi khởi động xe lần nữa thì hỏi: “Rốt cuộc bọn họ nói cái gì với cậu rồi?”
Thịnh Mẫn không có trả lời ngay, Lý Huyền cũng không hối.
“Hôm nay không có bị hù dọa chứ?” Trong giọng nói của anh chứa chút bất đắc dĩ: “Bình thường cũng không ngốc tới vậy, gọi cậu đi là cậu đi ngay sao. Ông ta cũng không tới mức bắt ép cậu, lặng lẽ gọi điện thoại cho tôi cũng không có là sao?”
“Nếu tôi nói cho anh biết, anh nhất định không cho tôi đi.”
“Cậu rất muốn đi.”
“Tôi không muốn anh đi. Không muốn chuyện gì anh cũng tự mình giải quyết.”
Cậu vừa bật thốt lên lời này, lập tức cảm thấy lời mình có hơi không ổn: “Ý tôi là bây giờ, chúng ta có lẽ không thể tách nhau ra. Vốn tôi cũng đã nói, anh…”
“Tôi quan tâm chuyện của cậu, cậu lại muốn nổi giận, nhưng cậu lại rất muốn lo chuyện của tôi.” Lý Huyền cắt đứt lời cậu nói.
“… Không giống vậy.” Thịnh Mẫn khẽ giật mình.
“Có chỗ nào không giống?”
“Dù sao tôi cũng không hề tức giận.” Thịnh Mẫn đành tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời.
“Rõ ràng là anh tức giận.”
“Tôi dĩ nhiên giận, chẳng lẽ không được à? Không phải người nào cũng có thể học làm Bồ Tát như cậu.” Lý Huyền liếc mắt nhìn cậu một cái, nhìn Thịnh Mẫn dường như muốn nói xin lỗi, anh cũng không muốn nghe: “Được rồi, trước hết không đề cập tới nữa.”
Anh bực bội khoát tay, nói chậm lại: “Chỉ là việc này hoàn toàn là do vấn đề ở tôi, trước đó không chịu nói với cậu, tôi cũng không nghĩ tới ông ta sẽ lại trường học nhanh đến thế, tôi còn nghĩ ít nhất cũng phải tuần sau… Không có làm gì cậu chứ?”
“Bọn họ sẽ làm gì với anh?” Thịnh Mẫn cảnh giác ngẩng đầu lên, nghĩ tới vết thương trên người Lý Huyền: “… Đánh anh sao?”
“Không có chuyện đó.” Lý Huyền lắc đầu trấn an: “Ý của tôi là lúc Thư Hinh phát bệnh sẽ không khống chế nổi… Thật sự không có đánh tôi, đều là người có trí thức cao làm gì tùy tiện đánh người như vậy được. Hơn nữa lúc tôi ở nhà bọn họ, đã không phải là đứa bé, càng không thể nào đánh tôi được.”
“Cho nên bọn họ đúng là cha mẹ nuôi của anh sao?”
“Cũng coi như vậy.”
Vốn cái này đã là một vấn đề rõ ràng, sau khi Thịnh Mẫn có được câu trả lời chắc chắn nhưng vẫn không nhịn được mà nhíu mày.
“Không cho nhíu mày.” Lý Huyền không hề muốn gặp dáng vẻ này của cậu: “Tôi đã nói là không sao mà.”
Thịnh Mẫn cúi đầu uống một hớp nước: “Biết rồi… Hôm nay, tôi cũng không sao, tóm lại là đợi không lâu… Chỉ là có lẽ tôi đã làm phật lòng ông ta…”
Cậu nói tóm gọn lại cuộc trò chuyện trong phòng sách, cố gắng loại bỏ hết những từ ngữ khiến cậu không thoải mái. Nhưng thái độ Lý Minh Cách luôn là vậy, Thịnh Mẫn không nói nhưng Lý Huyền cũng có thể đoán ra được. Từ đầu tới cửa vẻ mặt đều rất bình tĩnh.
“Xong rồi sao?”
“Ừm.”
Lý Huyền gật đầu, cắn môi dưới, lại hỏi cậu: “Trước kia cậu đã biết Triệu Tích Triết?”
“Lần trước khi đi lấy sách cho cậu, có thư rơi ra. Chỉ là tôi không có mở.”
“Mở ra cũng không sao.” Lý Huyền không thèm để ý.
“Rốt cuộc là anh ta ra tù vào ngày nào? Nếu đến lúc đó chúng ta không đổi lại thì tôi muốn đi đón anh ta, được chứ?”
“Đến lúc đó rồi nói.”
Thịnh Mẫn ừ một tiếng, ban đầu thứ cậu quan tâm cũng không phải cái này nên không tiếp tục hỏi nữa.
“Chuyện khác, cậu cũng không cần lo lắng. Không sao đâu.” Lý Huyền coi như nhìn thấu ý nghĩ của cậu: “Lý Minh Cách dễ dàng bị mất lòng như vậy thì tôi đã sớm chọc tức ông ta chết tám trăm lần rồi. Ông ta cũng không thể nào trở thành người chịu tội cho cậu… Cho nên dù ông ta có muốn ép tôi, cũng sẽ không có quan hệ gì với chuyện của cậu vào hôm nay, cậu có thể không cần để ý.”
“Ông ta thật sự biết sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Anh không thấy lo lắng chút nào?”
Thịnh Mẫn nhếch môi, sự lo lắng nơi đáy mắt cũng không vì vậy mà mất đi. Lý Huyền nhìn thẳng hai mắt cậu, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Sau khi cha mẹ tôi qua đời, bởi vì không có người thân nuôi dưỡng, cho nên tôi được đưa vào viện mồ côi, không phải ở thành phố N này.” Anh nói một địa chỉ, chính là một tỉnh lân cận đây, khi còn bé Thịnh Mẫn từng quay phim ở đó một lần.
“Sau đó xảy ra vài việc, từ đó tôi chạy ra, khoảng chừng mười một tuổi. Lúc đấy, việc quản lao động trả em không có nghiêm trọng lắm, tóm lại cứ làm việc vặt mà lãnh lương, cứ thế đi thẳng tới thành phố N. Sau đó gặp phải Lý Minh Cách, bọn họ nhận nuôi tôi… Lúc đầu, tôi cũng không ngờ sẽ ở nhà họ lâu như vậy, nhiều lắm cũng chỉ một, hai năm… Vì ban đầu nhà bọn họ cũng có con trai, không ở đây thôi, hôm nay cậu đi một chuyến chắc cũng biết mà nhỉ?” Lý Huyền đột nhiên hỏi.
“Tóm lại vẫn đoán được.” Thịnh Mẫn châm chước hỏi lại: “Vậy chắc là sau khi người đó chết thì anh mới được nhận nuôi?”
“Không phải.” Lý Huyền lắc đầu: “Lúc anh ta chết, tôi đã ở nhà bọn họ hơn một năm. Thân thể của anh ta không quá tốt, trước khi chết một hôm còn tìm tới tôi nói chuyện phiếm, nói nếu anh ta đi rồi, tôi có thể thay anh ta ở bên mẹ anh ta. Lúc ấy tôi vốn không để ý, kết quả ngày hôm sau anh ta đã mất thật rồi… Lý Minh Cách cho rằng những năm này tôi ở lại nhà họ là vì chờ lấy sản nghiệp nhà ông ta, hoặc là vì tôi sợ ông ta. Ông ta thích nghĩ thế nào thì tùy, chẳng qua tôi cảm thấy không cần thiết nuốt lời với người đã mất thôi.”
Nhìn thấy vườn Software rồi nên Lý Huyền thả chậm tốc độ rẽ vào cửa lớn: “Vốn tôi định đợi tới lúc Triệu Tích Triết và Lý Minh Cách ngả bài với nhau, đây cũng chính là thời gian đã nói xong trước đây, người cũng đã không còn, tôi còn làm theo ý của anh ta nhưng cha lại quá vội vàng, vậy cũng không còn cách nào, dù sao tôi không thẹn với lòng. Cho dù xuống dưới rồi gặp, tôi cũng không sợ anh ta cái gì. Còn Lý Minh Cách…” Anh cười nhẹ nhàng một tiếng: “Cậu hỏi tôi sao không lo lắng nhưng đây là lời nói thật, chỉ cảm thấy hơi phiền thôi. Chỉ là trước kia tôi đã biết ông ta không dễ dàng thả tôi đi như vậy, sắp vạch mặt nhau rồi, nên càng sớm càng tốt thôi. Tôi vẫn luôn mong đợi… Bây giờ cậu khá hơn chút nào chưa?”
Biểu hiện của Thịnh Mẫn hiển nhiên là không có gì. Lý Huyền cười một tiếng, thở dài: “Được rồi, cậu muốn hỏi cái gì đều hỏi đi… Đừng nhíu chân mày, cũng đừng nhìn tôi như vậy.”
Dĩ nhiên còn có rất nhiều vấn đề, Lý Huyền đã lược bỏ một ít bên trong rồi. Tại sao anh muốn chạy, tại sao Lý Minh Cách muốn nhận nuôi anh, lúc nào thì Thư Hinh bị điên, sao lại vừa vặn nhận nhầm anh thành con của mình, cùng với chuyện Triệu Tích Triết có quan hệ gì chứ… Còn có vết sẹo bên eo Lý Huyền…
Tất cả bí ẩn vẫn còn bủa vây, Thịnh Mẫn hiểu rõ chắc có lẽ đây là thời khắc cậu tới gần đáp án nhất rồi. Nhưng việc bóc ra vết sẹo của mình luôn đau đớn, dù nhìn qua Lý Huyền có vẻ không thèm để ý, coi trời bằng vung, nhưng Thịnh Mẫn vẫn không đành lòng để anh bị đau chút nào.
“Tôi không có gì muốn hỏi.” Cậu vừa nhẹ nhàng nhưng cũng trịnh trọng nói: “Tôi chỉ hy vọng anh sống tốt.”
“Đừng để mù quáng trong tình cảm chứ, tôi không để mình bị quay mòng mòng đâu…” Lý Huyền hơi sửng sốt, chợt cười ra tiếng.
“Lý Huyền.” Thịnh Mẫn nhẹ nhàng cắt ngang lời anh: “Nếu ông ta thật sự gây phiền phức cho anh, nếu như, tôi nói là nếu như, anh mà không giải quyết được, cũng đừng cậy mạnh. Anh đã nói mình không thẹn với lòng thì cũng đừng về lại nhà họ Lý.”
Lý Huyền tìm một chỗ đậu xe dưới lầu rồi dừng lại, vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn: “Làm gì sợ tôi trở về như vậy, xem ra hôm nay cậu bị bóng ma tâm lý quá lớn rồi nhỉ? Cậu còn nói không sao.”
Bởi vì anh quá tốt, bất kỳ người nào cũng không được xem nhẹ anh. Thịnh Mẫn thầm nghĩ, nhưng không nói ra mà chỉ nói: “Nhưng anh nhất định phải nói với tôi.”
“Lý do gì hả?”
“Tôi sẽ giúp anh.” Thịnh Mẫn nhỏ giọng nói: “Tuy về máy tính tôi là người dốt đặc cán mai, nhưng nếu anh cần tiền hoặc bất cứ cái gì thì ít nhiều tôi vẫn có một ít, dù sao tôi cũng ra mắt nhiều năm như vậy…”
“Không cần.” Lý Huyền hờ hững gõ tay lái, lại hỏi cậu: “Sao lại nghĩ muốn giúp tôi vậy?
“Không phải anh nói tôi là Bồ Tát sao?”
Lý Huyền sững sờ, rồi lắc đầu cười nhỏ.
“Có được không?” Thịnh Mẫn vẫn không cười, đôi mắt chỉ nhìn vào anh, ánh sáng bên trong như làn nước mùa thu, khiến ý cười hững hờ của Lý Huyền hoàn toàn hòa tan vào đó: “Anh đồng ý với tôi đi.”
Cuối cùng Lý Huyền không có trả lời, được hay không cũng không nói.
“Đừng lo lắng cho tôi.” Anh nói với Thịnh Mẫn như vậy, sau đó mở cửa xe: “Xuống xe trước đã.”