Chương 32
Thịnh Mẫn bất giác lùi lại một bước, gần như cùng lúc đó, bàn tay của Lý Minh Cách ấn mạnh vào xương bả vai của cậu, ánh mắt ông ta nghiêm nghị tựa như nước đá lạnh trút xuống từ không trung, Thịnh Mẫn cuối cùng cũng hoàn hồn sau cảm giác kinh hãi vừa rồi.
Cậu bấm chặt vào lòng bàn tay, mím môi rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt. Người phụ nữ trạc tuổi với Lý Minh Cách, trông có vẻ chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, ngũ quan tinh tế, hài hòa. Không khó để nhận ra vẻ đẹp thời còn trẻ. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có thể coi đây là một phụ nữ thanh lịch – ngoại trừ đôi mắt ấy, gần như là một đôi mắt cuồng dại, điều đó khiến Thịnh Mẫn nhớ lại hình ảnh của một fan hâm mộ nửa đêm cầm theo dao xông vào chung cư nhà cậu.
Thịnh Mẫn không nhớ rõ hình dáng của người đó ra sao, chỉ nhớ mang máng trên cánh tay gầy gò, xanh xao của người đó có đeo một chiếc vòng, trông rất giống vòng đeo tay bluetooth thông thường, nhưng thực tế lại là thiết bị định vị đặc biệt dành riêng cho bệnh nhân tâm thần, còn bây giờ, người phụ nữ đứng trước mặt cậu, trên đôi tay gầy guộc, khô khốc không có sức sống kia cũng đeo một chiếc vòng tay giống y hệt.
“Con trai, con trai?”
Nhận ra được Thịnh Mẫn đang định lùi lại, thần kinh của người phụ nữ bỗng trở nên căng thẳng, lắp bắp gọi cậu.
“Con…”
Thịnh Mẫn mấp máy môi, cổ họng hơi khô khốc, nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ vụt tắt, vội vàng nắm lấy tay của cậu, chiếc hộp trong tay Thịnh Mẫn rơi xuống đất: “Con sao vậy? Tại sao không nói gì? Hãy nói cho mẹ biết con bị làm sao? Hay con khó chịu ở đâu?”
“Con trai không sao.” Bà ấy bất ngờ lên cơn, Lý Minh Cách dường như đã quá quen với cảnh này, vội vàng đến an ủi, vỗ về bà ấy: “Thư Hinh, bà hãy nhìn tôi. Con không sao cả, bà đừng nghĩ lung tung.”
“Làm sao vậy, rốt cuộc con bị làm sao, lại phát bệnh rồi… Hay là lại phát bệnh rồi, cha con đang giấu mẹ…”
Thư Hinh hoàn toàn không nghe những gì Lý Minh Cách nói, chỉ giữ khư khư tay của Thịnh Mẫn, móng tay cứ thế bấu chặt vào da thịt cậu, giây phút cảm nhận được sự đau đớn lan tỏa, lần đầu tiên hiện ra trước mắt Thịnh Mẫn, đó là những vết thương loang lổ trên người của Lý Huyền.
“Con không sao, con vẫn khỏe.” Thịnh Mẫn bình tĩnh lại, nở một nụ cười. Mặc dù Lý Minh Cách đã khuyên bảo không ngừng, nhưng biểu hiện của bà ấy vẫn rất kích động, chỉ khi nghe Thịnh Mẫn trả lời, bà ấy mới đột nhiên trấn tĩnh lại như một kì tích.
“Vâng.” Thịnh Mẫn nhìn vào mắt bà ấy: “Con rất khỏe.”
“Ừ, khỏe, khỏe…” Thư Hinh liên tục lẩm bẩm.
“Tôi đã bảo rồi, con trai không sao.” Lý Minh Cách dịu dàng ôm lấy vai bà ấy: “Sở dĩ thứ hai không về được, là vì phải ở lại trường sửa luận văn… Con trai cũng nhớ bà, còn đặc biệt mua quà tặng cho bà.”
Thịnh Mẫn nhặt chiếc hộp bị rơi dưới đất lên, phối hợp theo rồi đưa cho bà ấy, trên một góc ruy băng vẫn còn bị dính chút bụi.
“Con trai mua quà cho tôi.” Thư Hinh tươi cười hớn hở, giơ quà lên cho Lý Minh Cách xem.
“Đúng vậy.” Lý Minh Cách cười bảo: “Con trai chúng ta từ nhỏ đã rất thân với bà, vừa rồi trên đường về nhà còn nói với tôi muốn ăn món gà nhồi bao tử heo, bà đã nấu xong chưa?”
“Gà nhồi bao tử heo…” Thư Hinh chợt sửng sốt, cất giọng gọi to: “Chị Trương!”
“Vâng, tôi đây.” Một phụ nữ tóc ngắn không biết từ đâu chạy đến gần cửa.
“Thức ăn đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Xong rồi, chuẩn bị ăn cơm được rồi.” Chị Trương vội vàng trả lời, nhưng khi vô tình nhìn vào sắc mặt của Lý Minh Cách, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, lo lắng.
“Nấu xong rồi. Mẹ đưa con vào ăn, đói rồi phải không, chắc chắn là đói rồi. Nào, mau vào trong với mẹ, trời nóng bức thế này, con xem toát hết mồ hôi rồi. Con không được để bị nóng, bị lạnh đâu.”
Thư Hinh cứ thế kéo lấy tay áo của Thịnh Mẫn đi qua sân vào trong nhà, bà ấy vội vã đến mức vấp ngã. Lý Minh Cách và người giúp việc đi theo đằng sau. Chỉ nghe tiếng người giúp việc khẽ nói: “Tôi mải nấu ăn không chú ý, bà chủ đã chạy ra ngoài này rồi…”
“Để sau hãy nói.” Lý Minh Cách bình thản trả lời, nhưng rất nhanh chóng đã bước lên trước một bước, đỡ lấy một bên cánh tay của Thư Hinh: “Từ từ thôi, coi chừng làm ngã con bây giờ.”
Nhìn Thư Hinh trông gầy yếu, nhưng sức lực không hề nhỏ. Thịnh Mẫn bị bà ấy kéo đi cả một quãng đường, cổ tay nổi gân xanh lên, trên mu bàn tay còn xuất hiện những vệt hằn màu xanh tím do bị bà ấy bấu chặt vào, trông có vẻ hơi đáng sợ.
“Mẹ mở quà ra trước đi? Xem bên trong là gì?” Thịnh Mẫn định thử rút tay ra.
Quả nhiên Thư Hinh bị phân tán sự chú ý, bà ấy gật gật đầu. Nhưng nhìn sang cậu với ánh mắt như cầu cứu: “Mẹ không nhớ là để kéo ở đâu rồi.”
“Tôi đưa bà đi lấy, bà để cho con nghỉ ngơi một lát.” Lý Minh Cách dịu dàng đón lấy tay bà ấy, lần này đã thuận lợi đưa bà ấy đi.
Người giúp việc cũng đã đi vào bếp, trong phòng khách rộng rãi phút chốc chỉ còn lại một mình Thịnh Mẫn. Cậu có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, quan sát một lượt không gian xung quanh.
Nhà họ Lý trang trí theo phong cách điển hình kiểu Trung, đủ loại đồ nội thất bằng gỗ sưa với màu sắc khác nhau, trên tường treo những bức tranh thư pháp. Đúng ra một biệt thự biệt lập thường sẽ sáng sủa, nhưng do quanh năm suốt tháng đều buông rèm, nên trong phòng cảm giác vô cùng âm u, ảm đạm. Hoặc cũng có thể do điều hòa trung tâm bật quá thấp, Thịnh Mẫn cảm thấy khắp người đều ớn lạnh, cậu giơ tay xoa xoa vết bầm tím trên cổ tay, bất chợt nghe thấy trên tầng hai có tiếng tranh cãi và đập cửa, âm thanh đó đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh chỉ vừa mới kéo dài không được bao lâu.
“Lý Huyền.” Thịnh Mẫn nhíu mày ngước nhìn lên, Lý Minh Cách đột ngột xuất hiện ở gần tay vịn lan can trên tầng hai: “Lên đây một lát.”
Tầng hai có tổng cộng bốn phòng, Lý Minh Cách đang đứng ở cửa phòng thứ hai tính từ trái sang phải, vừa nhìn thấy Thịnh Mẫn đến gần, ông ta giơ tay lên gõ cửa phòng: “Thư Hinh, con lên đây rồi, bà mở cửa ra được không.”
Cánh cửa khẽ mở he hé một chút, Thư Hinh vừa nhìn thấy cậu thì nở một nụ cười phấn khích.
“Nào, con trai.” Bà ấy tiến tới nắm lấy tay Thịnh Mẫn: “Mau vào đây.”
Thịnh Mẫn đã rút kinh nghiệm từ lúc trước, nên không biểu hiện ra ngoài phản xạ muốn tránh né như lúc đầu, cậu ngoan ngoãn đi theo sau, Thư Hinh chợt vội vàng đóng cửa lại, nhốt Lý Minh Cách bên ngoài cửa phòng.
“Đây, con giúp mẹ bày lên đi. Không cần nhờ cha con giúp, ông ấy không biết cách.” Thư Hinh dứt khoát nhét vào tay cậu một quả cầu pha lê bóng mờ, to cỡ nắm tay được làm bởi tay nghề tinh xảo. Vỏ hộp quà quen thuộc kia thản nhiên bị vứt sang một bên, đại khái thì đó là món quà mà Lý Minh cách bảo cậu mang đến.
“Con đặt lên đi.” Khi thấy cậu đứng yên không nhúc nhích, Thư Hinh vội vàng lên tiếng thúc giục.
Đây là phòng để đồ, nhưng không giống như thông thường, giữa phòng đặt một chiếc bàn, và hai chiếc ghế ngoài ra không có thêm bất kì đồ đạc nào khác. Ngược lại trên bốn bức tường toàn bộ được gắn những tấm gỗ, vị trí các tấm gỗ lên xuống trên dưới một cách ngẫu nhiên, có một số chỗ còn để trống, nhưng bên trên phần lớn đều đã được bày trí đủ loại đồ vật.
Trên bức tường đối diện với Thịnh Mẫn, là một loạt những quả cầu pha lê bóng mờ, màu sắc khác nhau, kích cỡ to nhỏ đủ loại. Cách bài trí nhìn có vẻ quen thuộc, Thịnh Mẫn suy nghĩ kĩ lại, nhớ ra đúng là đã từng nhìn thấy một lần trong quyển sách vật lý của Lý Huyền, đó là tám hành tinh lớn trong hệ mặt trời.
Trên khắp bức tường này, đều là mô hình của các hành tinh, được sắp xếp theo vị trí từ xa đến gần của chúng trong hệ mặt trời. Còn trống nhóm trên cùng, chỉ đặt mô hình mặt trời và ngôi sao thứ ba.
“Con trai?” Thư Hinh trở nên bất an.
“Vâng, để con.” Thịnh Mẫn khẽ mỉm cười trấn an bà ấy. Cậu cầm lấy mô hình, đi đến bên cạnh bức tường.
Những mô hình này có lẽ thuộc các dòng khác nhau, thuộc cùng một tinh thể, tay nghề và hình dáng cũng khác nhau. Thịnh Mẫn không biết trong tay cậu rốt cuộc là thứ gì, cũng rất khó suy đoán từ những thứ đã có trên kia, xem rốt cuộc nên đặt nó ở vị trí nào.
Với trạng thái tinh thần như vậy của Thư Hinh, Thịnh Mẫn không muốn chạm vào điểm nhạy cảm của bà ấy để gây thêm những phiền phức không đáng có, mô hình trên tay cậu dường như nặng nề thêm vài phần.
Cậu chậm rãi đưa tay lên, trong lúc lại gần bức tường, cậu vu vơ nói chuyện với Thư Hinh, và thông qua trò chuyện, vô tình di chuyển mô hình qua các vị trí khác nhau, cẩn thận quan sát biểu hiện của Thư Hinh.
Chỗ thứ năm hoặc là chỗ thứ sáu, Thịnh Mẫn suy nghĩ.
Càng chạm đến gần, cậu càng thấy thật khó khăn để suy đoán thêm, khi thấy cậu lưỡng lự hồi lâu không thể đặt mô hình vào vị trí chính xác Thư Hinh bắt đầu sốt ruột.
Thịnh Mẫn đánh liều, với tay đặt lên ô phía sau…
Chắc là đúng rồi. Thư Hinh không nói gì, bà ấy ngắm nhìn khắp bức tường được đặt đầy các mô hình, nụ cười phảng phất trên gương mặt.
Thịnh Mẫn khẽ nhíu mày, lặng lẽ lùi sang bên chừng hai bước, sau khi chắc chắn rằng bà ấy không còn chú ý đến mình, cậu định mở cửa cho Lý Minh Cách vào trong. Nhưng còn chưa kịp lùi sang bên cạnh, cậu đã bị bức tường bên cạnh treo đầy rẫy những tấm ảnh thu hút sự chú ý.
Đó là một loạt những tấm ảnh gia đình, nhìn sơ qua có khoảng chừng hai mươi tấm, được sắp xếp theo các mốc thời gian. Cha mẹ từ khi còn trẻ đến khi trưởng thành, con cái từ khi còn là trẻ sơ sinh quấn tã đến khi trở thành thanh niên cao lớn, tuấn tú, cho dù được bày trong căn phòng không sáng sủa cho lắm, nhưng cũng được coi là một kỉ niệm ấm áp – nếu như không phải bắt đầu từ một tấm ảnh nào đó, đứa trẻ bất ngờ chuyển thành một người khác.
“Con trai.”
Thịnh Mẫn khẽ nhíu mày, không biết từ bao giờ, Thư Hinh đã lặng lẽ đứng phía sau lưng cậu.
“Đang nhìn gì vậy?” Bà ấy vẫn luôn cười một cách bí hiểm, cánh tay khô khốc khoác lên vai cậu một cách thân mật giống như loài rong đang bám lấy xác chết chìm sâu dưới đáy biển: “Con xem khi con còn nhỏ, xinh đẹp biết bao, hồng hào biết bao.”
Bà ấy vươn tay ra, vuốt ve một chiếc khung ảnh vô cùng thân thuộc. Trong bức ảnh, là một chàng trai hoàn toàn xa lạ, áng chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn đường nét khuôn mặt không khó để nhận ra, bức ảnh từ lúc còn sơ sinh đều là chàng trai ấy, nhưng sau đó, chàng trai trên bức ảnh đột nhiên biến thành Lý Huyền.
Mặc dù đều là thân hình cao gầy, nhưng Lý Huyền và chàng trai đó không hề giống nhau, khi đặt bức ảnh cạnh nhau thì vô cùng rõ ràng. Chàng trai đó có một khuôn mặt tròn ưa nhìn, cặp mắt và lông mày biết cười, chỉ có điều trong bức ảnh không được rõ nét sắc mặt vẫn luôn nhợt nhạt một cách bất thường.
Thêm vào đó người đầu tiên xuất hiện trong bức ảnh kế tiếp lại là Lý Huyền, xét về độ tuổi còn nhỏ hơn chàng trai kia một chút, dáng cũng không cao, nhưng đường nét khuôn mặt đã khá giống với hiện tại, với một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đang rất khó chịu khi nhìn vào máy ảnh.
Sau khi nhận ra ánh mắt và nụ cười của cậu, Thư Hinh cũng nhìn theo hướng đó, dường như bà ấy không hề nhận ra sự khác biệt của hai đứa trẻ: “Nhưng mà con trai mẹ lúc nào cũng đẹp trai…”
Ngón tay của bà ấy từ từ lướt xuống, khi bà ấy sắp chạm phải bức ảnh của Lý Huyền, Thịnh Mẫn đã vô thức ngăn lại.
“Con trai?” Thư Hinh hơi hốt hoảng nhìn sang cậu.
Thịnh Mẫn không thể giải thích rõ ràng, nhưng cậu không muốn để Thư Hinh chạm vào Lý Huyền, dù chỉ là chạm vào bức ảnh của anh.
“Con đói rồi.” Thịnh Mẫn tạm thời gác lại những suy nghĩ phức tạp, nở một nụ cười chân thành, may mắn là diễn xuất vẫn luôn là sở trường của cậu: “Đi ăn cơm trước? Có được không?”
Cậu bấm chặt vào lòng bàn tay, mím môi rồi lại nhìn người phụ nữ trước mặt. Người phụ nữ trạc tuổi với Lý Minh Cách, trông có vẻ chăm sóc bản thân kỹ lưỡng, ngũ quan tinh tế, hài hòa. Không khó để nhận ra vẻ đẹp thời còn trẻ. Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, có thể coi đây là một phụ nữ thanh lịch – ngoại trừ đôi mắt ấy, gần như là một đôi mắt cuồng dại, điều đó khiến Thịnh Mẫn nhớ lại hình ảnh của một fan hâm mộ nửa đêm cầm theo dao xông vào chung cư nhà cậu.
Thịnh Mẫn không nhớ rõ hình dáng của người đó ra sao, chỉ nhớ mang máng trên cánh tay gầy gò, xanh xao của người đó có đeo một chiếc vòng, trông rất giống vòng đeo tay bluetooth thông thường, nhưng thực tế lại là thiết bị định vị đặc biệt dành riêng cho bệnh nhân tâm thần, còn bây giờ, người phụ nữ đứng trước mặt cậu, trên đôi tay gầy guộc, khô khốc không có sức sống kia cũng đeo một chiếc vòng tay giống y hệt.
“Con trai, con trai?”
Nhận ra được Thịnh Mẫn đang định lùi lại, thần kinh của người phụ nữ bỗng trở nên căng thẳng, lắp bắp gọi cậu.
“Con…”
Thịnh Mẫn mấp máy môi, cổ họng hơi khô khốc, nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ vụt tắt, vội vàng nắm lấy tay của cậu, chiếc hộp trong tay Thịnh Mẫn rơi xuống đất: “Con sao vậy? Tại sao không nói gì? Hãy nói cho mẹ biết con bị làm sao? Hay con khó chịu ở đâu?”
“Con trai không sao.” Bà ấy bất ngờ lên cơn, Lý Minh Cách dường như đã quá quen với cảnh này, vội vàng đến an ủi, vỗ về bà ấy: “Thư Hinh, bà hãy nhìn tôi. Con không sao cả, bà đừng nghĩ lung tung.”
“Làm sao vậy, rốt cuộc con bị làm sao, lại phát bệnh rồi… Hay là lại phát bệnh rồi, cha con đang giấu mẹ…”
Thư Hinh hoàn toàn không nghe những gì Lý Minh Cách nói, chỉ giữ khư khư tay của Thịnh Mẫn, móng tay cứ thế bấu chặt vào da thịt cậu, giây phút cảm nhận được sự đau đớn lan tỏa, lần đầu tiên hiện ra trước mắt Thịnh Mẫn, đó là những vết thương loang lổ trên người của Lý Huyền.
“Con không sao, con vẫn khỏe.” Thịnh Mẫn bình tĩnh lại, nở một nụ cười. Mặc dù Lý Minh Cách đã khuyên bảo không ngừng, nhưng biểu hiện của bà ấy vẫn rất kích động, chỉ khi nghe Thịnh Mẫn trả lời, bà ấy mới đột nhiên trấn tĩnh lại như một kì tích.
“Vâng.” Thịnh Mẫn nhìn vào mắt bà ấy: “Con rất khỏe.”
“Ừ, khỏe, khỏe…” Thư Hinh liên tục lẩm bẩm.
“Tôi đã bảo rồi, con trai không sao.” Lý Minh Cách dịu dàng ôm lấy vai bà ấy: “Sở dĩ thứ hai không về được, là vì phải ở lại trường sửa luận văn… Con trai cũng nhớ bà, còn đặc biệt mua quà tặng cho bà.”
Thịnh Mẫn nhặt chiếc hộp bị rơi dưới đất lên, phối hợp theo rồi đưa cho bà ấy, trên một góc ruy băng vẫn còn bị dính chút bụi.
“Con trai mua quà cho tôi.” Thư Hinh tươi cười hớn hở, giơ quà lên cho Lý Minh Cách xem.
“Đúng vậy.” Lý Minh Cách cười bảo: “Con trai chúng ta từ nhỏ đã rất thân với bà, vừa rồi trên đường về nhà còn nói với tôi muốn ăn món gà nhồi bao tử heo, bà đã nấu xong chưa?”
“Gà nhồi bao tử heo…” Thư Hinh chợt sửng sốt, cất giọng gọi to: “Chị Trương!”
“Vâng, tôi đây.” Một phụ nữ tóc ngắn không biết từ đâu chạy đến gần cửa.
“Thức ăn đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Xong rồi, chuẩn bị ăn cơm được rồi.” Chị Trương vội vàng trả lời, nhưng khi vô tình nhìn vào sắc mặt của Lý Minh Cách, bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, lo lắng.
“Nấu xong rồi. Mẹ đưa con vào ăn, đói rồi phải không, chắc chắn là đói rồi. Nào, mau vào trong với mẹ, trời nóng bức thế này, con xem toát hết mồ hôi rồi. Con không được để bị nóng, bị lạnh đâu.”
Thư Hinh cứ thế kéo lấy tay áo của Thịnh Mẫn đi qua sân vào trong nhà, bà ấy vội vã đến mức vấp ngã. Lý Minh Cách và người giúp việc đi theo đằng sau. Chỉ nghe tiếng người giúp việc khẽ nói: “Tôi mải nấu ăn không chú ý, bà chủ đã chạy ra ngoài này rồi…”
“Để sau hãy nói.” Lý Minh Cách bình thản trả lời, nhưng rất nhanh chóng đã bước lên trước một bước, đỡ lấy một bên cánh tay của Thư Hinh: “Từ từ thôi, coi chừng làm ngã con bây giờ.”
Nhìn Thư Hinh trông gầy yếu, nhưng sức lực không hề nhỏ. Thịnh Mẫn bị bà ấy kéo đi cả một quãng đường, cổ tay nổi gân xanh lên, trên mu bàn tay còn xuất hiện những vệt hằn màu xanh tím do bị bà ấy bấu chặt vào, trông có vẻ hơi đáng sợ.
“Mẹ mở quà ra trước đi? Xem bên trong là gì?” Thịnh Mẫn định thử rút tay ra.
Quả nhiên Thư Hinh bị phân tán sự chú ý, bà ấy gật gật đầu. Nhưng nhìn sang cậu với ánh mắt như cầu cứu: “Mẹ không nhớ là để kéo ở đâu rồi.”
“Tôi đưa bà đi lấy, bà để cho con nghỉ ngơi một lát.” Lý Minh Cách dịu dàng đón lấy tay bà ấy, lần này đã thuận lợi đưa bà ấy đi.
Người giúp việc cũng đã đi vào bếp, trong phòng khách rộng rãi phút chốc chỉ còn lại một mình Thịnh Mẫn. Cậu có thể tạm thời thở phào nhẹ nhõm, quan sát một lượt không gian xung quanh.
Nhà họ Lý trang trí theo phong cách điển hình kiểu Trung, đủ loại đồ nội thất bằng gỗ sưa với màu sắc khác nhau, trên tường treo những bức tranh thư pháp. Đúng ra một biệt thự biệt lập thường sẽ sáng sủa, nhưng do quanh năm suốt tháng đều buông rèm, nên trong phòng cảm giác vô cùng âm u, ảm đạm. Hoặc cũng có thể do điều hòa trung tâm bật quá thấp, Thịnh Mẫn cảm thấy khắp người đều ớn lạnh, cậu giơ tay xoa xoa vết bầm tím trên cổ tay, bất chợt nghe thấy trên tầng hai có tiếng tranh cãi và đập cửa, âm thanh đó đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh chỉ vừa mới kéo dài không được bao lâu.
“Lý Huyền.” Thịnh Mẫn nhíu mày ngước nhìn lên, Lý Minh Cách đột ngột xuất hiện ở gần tay vịn lan can trên tầng hai: “Lên đây một lát.”
Tầng hai có tổng cộng bốn phòng, Lý Minh Cách đang đứng ở cửa phòng thứ hai tính từ trái sang phải, vừa nhìn thấy Thịnh Mẫn đến gần, ông ta giơ tay lên gõ cửa phòng: “Thư Hinh, con lên đây rồi, bà mở cửa ra được không.”
Cánh cửa khẽ mở he hé một chút, Thư Hinh vừa nhìn thấy cậu thì nở một nụ cười phấn khích.
“Nào, con trai.” Bà ấy tiến tới nắm lấy tay Thịnh Mẫn: “Mau vào đây.”
Thịnh Mẫn đã rút kinh nghiệm từ lúc trước, nên không biểu hiện ra ngoài phản xạ muốn tránh né như lúc đầu, cậu ngoan ngoãn đi theo sau, Thư Hinh chợt vội vàng đóng cửa lại, nhốt Lý Minh Cách bên ngoài cửa phòng.
“Đây, con giúp mẹ bày lên đi. Không cần nhờ cha con giúp, ông ấy không biết cách.” Thư Hinh dứt khoát nhét vào tay cậu một quả cầu pha lê bóng mờ, to cỡ nắm tay được làm bởi tay nghề tinh xảo. Vỏ hộp quà quen thuộc kia thản nhiên bị vứt sang một bên, đại khái thì đó là món quà mà Lý Minh cách bảo cậu mang đến.
“Con đặt lên đi.” Khi thấy cậu đứng yên không nhúc nhích, Thư Hinh vội vàng lên tiếng thúc giục.
Đây là phòng để đồ, nhưng không giống như thông thường, giữa phòng đặt một chiếc bàn, và hai chiếc ghế ngoài ra không có thêm bất kì đồ đạc nào khác. Ngược lại trên bốn bức tường toàn bộ được gắn những tấm gỗ, vị trí các tấm gỗ lên xuống trên dưới một cách ngẫu nhiên, có một số chỗ còn để trống, nhưng bên trên phần lớn đều đã được bày trí đủ loại đồ vật.
Trên bức tường đối diện với Thịnh Mẫn, là một loạt những quả cầu pha lê bóng mờ, màu sắc khác nhau, kích cỡ to nhỏ đủ loại. Cách bài trí nhìn có vẻ quen thuộc, Thịnh Mẫn suy nghĩ kĩ lại, nhớ ra đúng là đã từng nhìn thấy một lần trong quyển sách vật lý của Lý Huyền, đó là tám hành tinh lớn trong hệ mặt trời.
Trên khắp bức tường này, đều là mô hình của các hành tinh, được sắp xếp theo vị trí từ xa đến gần của chúng trong hệ mặt trời. Còn trống nhóm trên cùng, chỉ đặt mô hình mặt trời và ngôi sao thứ ba.
“Con trai?” Thư Hinh trở nên bất an.
“Vâng, để con.” Thịnh Mẫn khẽ mỉm cười trấn an bà ấy. Cậu cầm lấy mô hình, đi đến bên cạnh bức tường.
Những mô hình này có lẽ thuộc các dòng khác nhau, thuộc cùng một tinh thể, tay nghề và hình dáng cũng khác nhau. Thịnh Mẫn không biết trong tay cậu rốt cuộc là thứ gì, cũng rất khó suy đoán từ những thứ đã có trên kia, xem rốt cuộc nên đặt nó ở vị trí nào.
Với trạng thái tinh thần như vậy của Thư Hinh, Thịnh Mẫn không muốn chạm vào điểm nhạy cảm của bà ấy để gây thêm những phiền phức không đáng có, mô hình trên tay cậu dường như nặng nề thêm vài phần.
Cậu chậm rãi đưa tay lên, trong lúc lại gần bức tường, cậu vu vơ nói chuyện với Thư Hinh, và thông qua trò chuyện, vô tình di chuyển mô hình qua các vị trí khác nhau, cẩn thận quan sát biểu hiện của Thư Hinh.
Chỗ thứ năm hoặc là chỗ thứ sáu, Thịnh Mẫn suy nghĩ.
Càng chạm đến gần, cậu càng thấy thật khó khăn để suy đoán thêm, khi thấy cậu lưỡng lự hồi lâu không thể đặt mô hình vào vị trí chính xác Thư Hinh bắt đầu sốt ruột.
Thịnh Mẫn đánh liều, với tay đặt lên ô phía sau…
Chắc là đúng rồi. Thư Hinh không nói gì, bà ấy ngắm nhìn khắp bức tường được đặt đầy các mô hình, nụ cười phảng phất trên gương mặt.
Thịnh Mẫn khẽ nhíu mày, lặng lẽ lùi sang bên chừng hai bước, sau khi chắc chắn rằng bà ấy không còn chú ý đến mình, cậu định mở cửa cho Lý Minh Cách vào trong. Nhưng còn chưa kịp lùi sang bên cạnh, cậu đã bị bức tường bên cạnh treo đầy rẫy những tấm ảnh thu hút sự chú ý.
Đó là một loạt những tấm ảnh gia đình, nhìn sơ qua có khoảng chừng hai mươi tấm, được sắp xếp theo các mốc thời gian. Cha mẹ từ khi còn trẻ đến khi trưởng thành, con cái từ khi còn là trẻ sơ sinh quấn tã đến khi trở thành thanh niên cao lớn, tuấn tú, cho dù được bày trong căn phòng không sáng sủa cho lắm, nhưng cũng được coi là một kỉ niệm ấm áp – nếu như không phải bắt đầu từ một tấm ảnh nào đó, đứa trẻ bất ngờ chuyển thành một người khác.
“Con trai.”
Thịnh Mẫn khẽ nhíu mày, không biết từ bao giờ, Thư Hinh đã lặng lẽ đứng phía sau lưng cậu.
“Đang nhìn gì vậy?” Bà ấy vẫn luôn cười một cách bí hiểm, cánh tay khô khốc khoác lên vai cậu một cách thân mật giống như loài rong đang bám lấy xác chết chìm sâu dưới đáy biển: “Con xem khi con còn nhỏ, xinh đẹp biết bao, hồng hào biết bao.”
Bà ấy vươn tay ra, vuốt ve một chiếc khung ảnh vô cùng thân thuộc. Trong bức ảnh, là một chàng trai hoàn toàn xa lạ, áng chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn đường nét khuôn mặt không khó để nhận ra, bức ảnh từ lúc còn sơ sinh đều là chàng trai ấy, nhưng sau đó, chàng trai trên bức ảnh đột nhiên biến thành Lý Huyền.
Mặc dù đều là thân hình cao gầy, nhưng Lý Huyền và chàng trai đó không hề giống nhau, khi đặt bức ảnh cạnh nhau thì vô cùng rõ ràng. Chàng trai đó có một khuôn mặt tròn ưa nhìn, cặp mắt và lông mày biết cười, chỉ có điều trong bức ảnh không được rõ nét sắc mặt vẫn luôn nhợt nhạt một cách bất thường.
Thêm vào đó người đầu tiên xuất hiện trong bức ảnh kế tiếp lại là Lý Huyền, xét về độ tuổi còn nhỏ hơn chàng trai kia một chút, dáng cũng không cao, nhưng đường nét khuôn mặt đã khá giống với hiện tại, với một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đang rất khó chịu khi nhìn vào máy ảnh.
Sau khi nhận ra ánh mắt và nụ cười của cậu, Thư Hinh cũng nhìn theo hướng đó, dường như bà ấy không hề nhận ra sự khác biệt của hai đứa trẻ: “Nhưng mà con trai mẹ lúc nào cũng đẹp trai…”
Ngón tay của bà ấy từ từ lướt xuống, khi bà ấy sắp chạm phải bức ảnh của Lý Huyền, Thịnh Mẫn đã vô thức ngăn lại.
“Con trai?” Thư Hinh hơi hốt hoảng nhìn sang cậu.
Thịnh Mẫn không thể giải thích rõ ràng, nhưng cậu không muốn để Thư Hinh chạm vào Lý Huyền, dù chỉ là chạm vào bức ảnh của anh.
“Con đói rồi.” Thịnh Mẫn tạm thời gác lại những suy nghĩ phức tạp, nở một nụ cười chân thành, may mắn là diễn xuất vẫn luôn là sở trường của cậu: “Đi ăn cơm trước? Có được không?”