Chương 28: Tức giận
Bà chủ nhà vừa nghe đến chuyện tính tiền đặt cọc, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt lướt nhìn qua trong phòng, đặc biệt cái cửa phòng ngủ bị Lâm Kiên đá vào buổi sáng, nói:
“Ôi, cửa của tôi, nó được đặt làm bởi bàn tay của một thợ mộc rất giỏi, lại tốn rất nhiều tiền. Nhìn dáng vẻ của nó bây giờ xem, sao tôi sửa được nó đây...”
“Còn sàn nhà của tôi nữa. Lúc đầu tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền, chất lượng cũng rất tốt, nhưng sao bây giờ nó lại như thế này? Mạn Mạn, cháu không biết giữ gìn nó đúng không?”
“Còn cái...”
“Mẹt"
Lý Ngạo Triết vội vàng dùng khuỷu tay húc nhẹ vào mẹ mình, bà chủ nhà sững sờ trong giây lát, khuôn mặt lập tức trở lại hiền lành và nhiệt tình, bà nắm tay Đường
Mạn Mạn nói:
“Nhà là dành cho người ở, nếu cháu sống trong đó sẽ có hao tổn, đây là chuyện bình thường...
Đường Mạn Mạn hơi cúi đầu xuống: “Bác, cháu sẽ bồi thường cửa cho bác ạ.”
Bà chủ nhà nói: “Này, cháu bồi thường cái gì chứ? Nếu sau này cháu sống cùng Ngạo Triết thì chúng ta sẽ là một gia đình rồi, ngôi nhà này lúc đó cũng sẽ là của cháu, làm sao một gia đình có thể nói chuyện bồi thường được chứ.”
Đường Mạn Mạn cúi đầu xuống, hai má ửng đỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn vốn đã đáng yêu lại càng thêm đáng yêu.
Lý Ngạo Triết cười nói: “Cô Mạn Mạn, hôm nay mẹ tôi không mang theo hợp đồng, tạm thời tiền đặt cọc thuê nhà cũng không tính được. Cô cứ để lại số điện thoại đi, tôi sẽ ra ngoài tình toán với cô sau.”
Đường Mạn Mạn nói: “Bác, ở đây cháu có hợp đồng.”
Bà chủ nhà lập tức giơ tay vuốt ve đầu cô: “Ồ, hôm nay bác cảm thấy không khỏe lắm. Mạn Mạn à, đừng có ép bác quá chứ. Cứ làm theo lời Ngạo Triết đi, sau này nó sẽ giải quyết với cháu sau. Đừng lo lắng, bác chắc chắn không nuốt của cháu xu nào.”
“Cho đi cái!"
Lâm Kiên mang theo một cái túi vải thô lớn, đặt một cái phịch xuống trước mặt bà chủ nhà và Lý Ngạo Triết, khiến họ lùi lại một bước, cau mày nhìn nhau.
“Thăng nhãi, cậu cố ý?”
Bà chủ nhà tức giận nói với Lâm Kiên.
“Đúng vậy!”
Lâm Kiên mỉm cười nói, sau đó lại xách một túi vải thô lớn khác, ném đến trước mặt hai mẹ con bọn họ.
Bà chủ nhà và Lý Ngạo Triết lại lùi lại, nhưng lại bị túi vải thô đánh trúng.
“Nè cậu kia, cậu đang kiếm chuyện đúng không!” Lý Ngạo Triết gầm lên, chuẩn bị lao tới tấn công Lâm Kiên.
Lâm Kiên khẽ mỉm cười, nhưng cánh tay lại bị Đường Mạn Mạn tùy tiện kéo lại. Đường Mạn Mạn ngẩng đầu, nhìn Lý Ngạo Triết bằng đôi mắt to, sau đó nhìn bà chủ nhà:
“Bác, chúng ta tính tiền đặt cọc luôn đi, cháu sợ..."
Bà chủ nhà vội vàng túm lấy con trai và mỉm cười nói: “Mạn Mạn, đừng hiểu lầm, tính tình Ngạo Triết rất tốt, bình thường ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết chết. Hai người cứ để lại số điện thoại cho nhau đi. Người trẻ bàn với nhau dễ hơn, bác sẽ không nuốt tiền cọc đâu mà.”
Đường Mạn Mạn nói: “Nhưng mà...” Bà chủ nhà nửa đùa nửa thật đáp: “Nếu cháu không đồng ý, bác sẽ không hoàn lại tiền thuê nhà và tiền đặt cọc cho cháu.”
Đường Mạn Mạn và Lý Ngạo Triết trao đổi danh thiếp với nhau, sau đó bà chủ nhà và Lý Ngạo Triết rời đi.
Đường Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi cô xoay người lại, suýt chút nữa đã đụng phải ngực Lâm Kiên, cô gái nhỏ lập tức cúi đầu xuống:
“A, anh Lâm Kiên, em xin lỗi.”
Lâm Kiên duỗi ra một ngón tay, cố ý nâng cằm Đường Mạn Mạn lên, thân thể Đường Mạn Mạn đột nhiên căng thẳng, đôi mắt to lo lắng đảo qua đảo lại, không dám nhìn Lâm Kiên.
“Anh Lâm Kiên, anh...”
Đường Mạn Mạn lùi về phía sau, lưng dựa vào. tường, cô muốn cúi đầu xuống, nhưng cằm lại bị Lâm Kiên nâng lên. Thân thể Lâm Kiên đang tiến lại gần cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Kiên, giống như ánh mặt trời thiêu đốt ngoài cửa sổ.
Gần hơn, gần hơn...
Kỳ lạ thay, Đường Mạn Mạn không hề cảm thấy nóng rát, mà thay vào đó cô cảm thấy trên người Lâm Kiên có chút sảng khoái, và còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Không phải là mùi nước hoa của đàn ông, cô chưa bao giờ ngửi thấy nó.
Bang, bang, bang...
Nhịp tim cứ đập liên hồi, Đường Mạn Mạn cảm thấy mình sắp nghẹt thở tới nơi. Lúc này, môi Lâm Kiên lại kề sát vào cô, Đường Mạn Mạn càng thêm lo lắng.
“Anh Lâm Kiên, không..." “Em có sợ bà chủ nhà và con trai bà ta không?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào dái tai cô, thân thể Đường Mạn Mạn như đột nhiên có dòng điện. Khi cô chậm rãi mở mắt ra, nụ cười nồng nhiệt của Lâm Kiên đã ở trước mặt cô.
Lâm Kiên buông cái cằm nhỏ của Đường Mạn Mạn ra, véo mũi cô, Đường Mạn Mạn lập tức lo lăng hét lên: “AI”
Cô theo bản năng lại muốn cúi đầu xuống, nhưng mũi lại bị Lâm Kiên véo, không thể cúi xuống được.
Lâm Kiên cười nói: “Cô nhóc này, sau này nói chuyện với người khác nhớ ngẩng đầu lên, đừng lúc nào cũng tỏ ra dễ bắt nạt. Nếu anh lại thấy em cúi đầu xuống thì...”
Ngón tay Lâm Kiên lại véo cái mũi nhỏ hếch lên của Đường Mạn Mạn một lần nữa.
“Aaaaal"
Đường Mạn Mạn lại hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không thể đỏ lên được nữa.
Lâm Kiên tiếp tục xách túi lớn, nhưng Đường Mạn Mạn lại dựa vào tường sững sờ hai giây, nhìn người đàn ông gầy gò luôn phóng khoáng trước mặt, trong lòng cô có một cảm giác an toàn chưa từng có. Cô là người sẽ cảm thấy kinh tởm khi có bàn tay đàn ông đụng vào. mình. Nhưng vừa rồi anh ta lại nắm cằm cô, véo mũi cô, nhưng cô lại không có chút phản kháng nào. Ngược lại, vào giây phút cuối cùng khi Lâm Kiên đến gần cô, trong lòng cô thật sự có một tia mong đợi...
Không, không, không!
Đường Mạn Mạn vội vàng lắc đầu thật mạnh, thâm nói trong lòng: Đường Mạn Mạn, làm sao mày có thể suy nghĩ như vậy được chứ. Không, tuyệt đối không! Anh ấy. là vị hôn thê của Hạ Thiên Trúc, cho dù Hạ Thiên Trúc không thừa nhận, và chị ấy chỉ muốn dùng anh ấy như lá chắn thì mình cũng không thể được!
Trong một chiếc BMW màu đen, Lý Ngạo Triết đang lái xe, mẹ anh ngồi ở ghế phụ.
xr
vd Bà chủ nhà nói nhảm: “Mẹ cứ tưởng cô bé này chỉ là á_ một bình hoa mà thôi. Nếu mẹ mà biết cô ta là thư ký trưởng của tập đoàn Khuynh Thành, mẹ đã sớm giới thiệu cô ta với con. Điều này tốt hơn nhiều so với đám công chức và con gái của mấy ông chủ nhỏ kia.”
Bà chủ nhà nhìn Lý Ngạo Triết: “Con trai, con có tự!' tin đốn gục cô ta không?”
Trước đèn đỏ, Lý Ngạo Triết quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ nghĩ sao về Hạ Thiên Trúc?”
Bà chủ nhà hơi sững sờ, và rồi nụ cười tương tự xuất hiện trên khuôn mặt của hai mẹ con.
Bà chủ nhà hỏi lại: “Con và con bé xấu xí trong bệnh viện thế nào rồi?
Lý Ngạo Triết cười khổ nói: “Mẹ, cô ấy không xấu xí, được chứ?”
Bà chủ nhà ghê tởm nói: “Trên mặt cô ta có vết bớt lớn như vậy, không xấu xí chứ là gì?”
Lý Ngạo Triết mỉm cười nói: “Nhưng cô ấy có thể giúp con trai mẹ được thăng chức. Nếu con trai mẹ muốn theo đuổi một cô gái xuất chúng hơn, thì thực lực phải xuất sắc. Phó bác sĩ trưởng trẻ nhất của bệnh viện số một thành phố Thiên Châu thôi là không đủ, bác sĩ trưởng sẽ được đánh giá cao ngay lập tức.”
Bà chủ nhà nói: “Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, đừng để những cô gái khác biết về con và cô ấy. Có thể dùng kỹ năng để có thể một chân đạp hai thuyền, nhưng nhất định không được làm ướt giày..."
“Ôi, cửa của tôi, nó được đặt làm bởi bàn tay của một thợ mộc rất giỏi, lại tốn rất nhiều tiền. Nhìn dáng vẻ của nó bây giờ xem, sao tôi sửa được nó đây...”
“Còn sàn nhà của tôi nữa. Lúc đầu tôi đã tiêu tốn rất nhiều tiền, chất lượng cũng rất tốt, nhưng sao bây giờ nó lại như thế này? Mạn Mạn, cháu không biết giữ gìn nó đúng không?”
“Còn cái...”
“Mẹt"
Lý Ngạo Triết vội vàng dùng khuỷu tay húc nhẹ vào mẹ mình, bà chủ nhà sững sờ trong giây lát, khuôn mặt lập tức trở lại hiền lành và nhiệt tình, bà nắm tay Đường
Mạn Mạn nói:
“Nhà là dành cho người ở, nếu cháu sống trong đó sẽ có hao tổn, đây là chuyện bình thường...
Đường Mạn Mạn hơi cúi đầu xuống: “Bác, cháu sẽ bồi thường cửa cho bác ạ.”
Bà chủ nhà nói: “Này, cháu bồi thường cái gì chứ? Nếu sau này cháu sống cùng Ngạo Triết thì chúng ta sẽ là một gia đình rồi, ngôi nhà này lúc đó cũng sẽ là của cháu, làm sao một gia đình có thể nói chuyện bồi thường được chứ.”
Đường Mạn Mạn cúi đầu xuống, hai má ửng đỏ, dáng vẻ nhỏ nhắn vốn đã đáng yêu lại càng thêm đáng yêu.
Lý Ngạo Triết cười nói: “Cô Mạn Mạn, hôm nay mẹ tôi không mang theo hợp đồng, tạm thời tiền đặt cọc thuê nhà cũng không tính được. Cô cứ để lại số điện thoại đi, tôi sẽ ra ngoài tình toán với cô sau.”
Đường Mạn Mạn nói: “Bác, ở đây cháu có hợp đồng.”
Bà chủ nhà lập tức giơ tay vuốt ve đầu cô: “Ồ, hôm nay bác cảm thấy không khỏe lắm. Mạn Mạn à, đừng có ép bác quá chứ. Cứ làm theo lời Ngạo Triết đi, sau này nó sẽ giải quyết với cháu sau. Đừng lo lắng, bác chắc chắn không nuốt của cháu xu nào.”
“Cho đi cái!"
Lâm Kiên mang theo một cái túi vải thô lớn, đặt một cái phịch xuống trước mặt bà chủ nhà và Lý Ngạo Triết, khiến họ lùi lại một bước, cau mày nhìn nhau.
“Thăng nhãi, cậu cố ý?”
Bà chủ nhà tức giận nói với Lâm Kiên.
“Đúng vậy!”
Lâm Kiên mỉm cười nói, sau đó lại xách một túi vải thô lớn khác, ném đến trước mặt hai mẹ con bọn họ.
Bà chủ nhà và Lý Ngạo Triết lại lùi lại, nhưng lại bị túi vải thô đánh trúng.
“Nè cậu kia, cậu đang kiếm chuyện đúng không!” Lý Ngạo Triết gầm lên, chuẩn bị lao tới tấn công Lâm Kiên.
Lâm Kiên khẽ mỉm cười, nhưng cánh tay lại bị Đường Mạn Mạn tùy tiện kéo lại. Đường Mạn Mạn ngẩng đầu, nhìn Lý Ngạo Triết bằng đôi mắt to, sau đó nhìn bà chủ nhà:
“Bác, chúng ta tính tiền đặt cọc luôn đi, cháu sợ..."
Bà chủ nhà vội vàng túm lấy con trai và mỉm cười nói: “Mạn Mạn, đừng hiểu lầm, tính tình Ngạo Triết rất tốt, bình thường ngay cả một con kiến cũng không nỡ giết chết. Hai người cứ để lại số điện thoại cho nhau đi. Người trẻ bàn với nhau dễ hơn, bác sẽ không nuốt tiền cọc đâu mà.”
Đường Mạn Mạn nói: “Nhưng mà...” Bà chủ nhà nửa đùa nửa thật đáp: “Nếu cháu không đồng ý, bác sẽ không hoàn lại tiền thuê nhà và tiền đặt cọc cho cháu.”
Đường Mạn Mạn và Lý Ngạo Triết trao đổi danh thiếp với nhau, sau đó bà chủ nhà và Lý Ngạo Triết rời đi.
Đường Mạn Mạn thở phào nhẹ nhõm. Ngay khi cô xoay người lại, suýt chút nữa đã đụng phải ngực Lâm Kiên, cô gái nhỏ lập tức cúi đầu xuống:
“A, anh Lâm Kiên, em xin lỗi.”
Lâm Kiên duỗi ra một ngón tay, cố ý nâng cằm Đường Mạn Mạn lên, thân thể Đường Mạn Mạn đột nhiên căng thẳng, đôi mắt to lo lắng đảo qua đảo lại, không dám nhìn Lâm Kiên.
“Anh Lâm Kiên, anh...”
Đường Mạn Mạn lùi về phía sau, lưng dựa vào. tường, cô muốn cúi đầu xuống, nhưng cằm lại bị Lâm Kiên nâng lên. Thân thể Lâm Kiên đang tiến lại gần cô, cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lâm Kiên, giống như ánh mặt trời thiêu đốt ngoài cửa sổ.
Gần hơn, gần hơn...
Kỳ lạ thay, Đường Mạn Mạn không hề cảm thấy nóng rát, mà thay vào đó cô cảm thấy trên người Lâm Kiên có chút sảng khoái, và còn có một mùi thơm thoang thoảng.
Không phải là mùi nước hoa của đàn ông, cô chưa bao giờ ngửi thấy nó.
Bang, bang, bang...
Nhịp tim cứ đập liên hồi, Đường Mạn Mạn cảm thấy mình sắp nghẹt thở tới nơi. Lúc này, môi Lâm Kiên lại kề sát vào cô, Đường Mạn Mạn càng thêm lo lắng.
“Anh Lâm Kiên, không..." “Em có sợ bà chủ nhà và con trai bà ta không?”
Hơi thở nóng bỏng phả vào dái tai cô, thân thể Đường Mạn Mạn như đột nhiên có dòng điện. Khi cô chậm rãi mở mắt ra, nụ cười nồng nhiệt của Lâm Kiên đã ở trước mặt cô.
Lâm Kiên buông cái cằm nhỏ của Đường Mạn Mạn ra, véo mũi cô, Đường Mạn Mạn lập tức lo lăng hét lên: “AI”
Cô theo bản năng lại muốn cúi đầu xuống, nhưng mũi lại bị Lâm Kiên véo, không thể cúi xuống được.
Lâm Kiên cười nói: “Cô nhóc này, sau này nói chuyện với người khác nhớ ngẩng đầu lên, đừng lúc nào cũng tỏ ra dễ bắt nạt. Nếu anh lại thấy em cúi đầu xuống thì...”
Ngón tay Lâm Kiên lại véo cái mũi nhỏ hếch lên của Đường Mạn Mạn một lần nữa.
“Aaaaal"
Đường Mạn Mạn lại hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng không thể đỏ lên được nữa.
Lâm Kiên tiếp tục xách túi lớn, nhưng Đường Mạn Mạn lại dựa vào tường sững sờ hai giây, nhìn người đàn ông gầy gò luôn phóng khoáng trước mặt, trong lòng cô có một cảm giác an toàn chưa từng có. Cô là người sẽ cảm thấy kinh tởm khi có bàn tay đàn ông đụng vào. mình. Nhưng vừa rồi anh ta lại nắm cằm cô, véo mũi cô, nhưng cô lại không có chút phản kháng nào. Ngược lại, vào giây phút cuối cùng khi Lâm Kiên đến gần cô, trong lòng cô thật sự có một tia mong đợi...
Không, không, không!
Đường Mạn Mạn vội vàng lắc đầu thật mạnh, thâm nói trong lòng: Đường Mạn Mạn, làm sao mày có thể suy nghĩ như vậy được chứ. Không, tuyệt đối không! Anh ấy. là vị hôn thê của Hạ Thiên Trúc, cho dù Hạ Thiên Trúc không thừa nhận, và chị ấy chỉ muốn dùng anh ấy như lá chắn thì mình cũng không thể được!
Trong một chiếc BMW màu đen, Lý Ngạo Triết đang lái xe, mẹ anh ngồi ở ghế phụ.
xr
vd Bà chủ nhà nói nhảm: “Mẹ cứ tưởng cô bé này chỉ là á_ một bình hoa mà thôi. Nếu mẹ mà biết cô ta là thư ký trưởng của tập đoàn Khuynh Thành, mẹ đã sớm giới thiệu cô ta với con. Điều này tốt hơn nhiều so với đám công chức và con gái của mấy ông chủ nhỏ kia.”
Bà chủ nhà nhìn Lý Ngạo Triết: “Con trai, con có tự!' tin đốn gục cô ta không?”
Trước đèn đỏ, Lý Ngạo Triết quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ nghĩ sao về Hạ Thiên Trúc?”
Bà chủ nhà hơi sững sờ, và rồi nụ cười tương tự xuất hiện trên khuôn mặt của hai mẹ con.
Bà chủ nhà hỏi lại: “Con và con bé xấu xí trong bệnh viện thế nào rồi?
Lý Ngạo Triết cười khổ nói: “Mẹ, cô ấy không xấu xí, được chứ?”
Bà chủ nhà ghê tởm nói: “Trên mặt cô ta có vết bớt lớn như vậy, không xấu xí chứ là gì?”
Lý Ngạo Triết mỉm cười nói: “Nhưng cô ấy có thể giúp con trai mẹ được thăng chức. Nếu con trai mẹ muốn theo đuổi một cô gái xuất chúng hơn, thì thực lực phải xuất sắc. Phó bác sĩ trưởng trẻ nhất của bệnh viện số một thành phố Thiên Châu thôi là không đủ, bác sĩ trưởng sẽ được đánh giá cao ngay lập tức.”
Bà chủ nhà nói: “Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, đừng để những cô gái khác biết về con và cô ấy. Có thể dùng kỹ năng để có thể một chân đạp hai thuyền, nhưng nhất định không được làm ướt giày..."