Chương : 15
Hắn, Liêm vương gia, hiện tại 20 tuổi. Tướng mạo anh tuấn, khí chất lạnh lùng, là vương gia mà bao nữ nhân trong Hoàng quốc muốn. Ngoài danh hiệu vương gia, hắn còn là một người chỉ huy đầy mưu mẹo, tài năng được bao quân sĩ ngưỡng mộ.
Hắn không quan tâm tới chuyện lập gia đình. Lúc nhận được chỉ từ hoàng huynh, hắn cũng không hề để tâm lắm. Từ lâu, trong đầu óc hắn đã hình thành khái niệm: Nữ nhân chỉ biết thêu thùa, may vá. Nữ nhi cũng chỉ là hạng người yếu đuối, luôn thích dựa dẫm vào người khác. Gặp chuyện thì cứ khóc rồi ầm ĩ lên, không hề được chuyện gì cả. Chính cái khái niệm này nên đêm tân hôn, dù nương tử là đệ nhất tài nữ, hắn cũng không thèm nhìn mặt.
Cho tới khi bị nàng phát hiện đang ẩn nấp trên cây mà phóng trâm, hắn đã biết công chúa Diệp Dương Diễm My này không phải là nữ tử bình thường, có khả năng còn là gián điệp do Diệp quốc đưa sang. Vì suy nghĩ này, buổi tối hắn mới đến Diệp Diễm cùng nàng dùng bữa. Vẫn không ngờ, nàng lại biến mất trước mặt hắn.
Hắn đứng trên lầu cao nhất của Vĩnh Dương lầu, ngắm nhìn bóng trắng cùng khí chất phiêu dật đến thất thần. Nhìn nàng nở nụ cười lạnh, dùng một cái trâm ghết cả 5 tên thích khách. Lúc tìm đến tử thi của thích khách vẫn nằm nguyên trong góc khuất, hắn không khỏi giật mình. Đây rõ ràng là thích khách do Hoàng thượng Diệp quốc phái ra. Đằng sau cổ họ, đều có một chữ DH chính là biểu tượng của Hoàng thượng Diệp quốc. Nếu nàng là gián điệp, Hoàng đế kia sẽ không ngu xuẩn đi ghết nàng.
Nghe những lời nàng nói, nhất là câu: Ngươi coi ta là vương phi kia, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khó tả. Rồi tới lúc xuyên qua ngọn lửa, nhìn thấy ánh mắt đầy bình tĩnh, không hề hốt hoảng của nàng, hắn giật mình. Sau đó, hắn nhìn thương thế của nàng nặng như thế nhưng đến cả tiếng kêu hay một cái nhíu mày cũng không hề có, hắn cảm thấy nàng không phải nữ tử bình thường rồi.
Cuối cùng, là lúc nghe được bí mật về hình xăm hoa hồng trên vái trái của nàng, hắn mới triệt để biết được tột cùng. Hóa ra, bao năm nay, Hoàng thất Diệp quốc vốn không như bề ngoài. Sau đó, từ việc võ thuật nàng cao cường, từ việc Hoàng đế Diệp quốc phái thích khách ám sát con gái, hết thảy đều hợp tình hợp lý.
Trên xe ngựa, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, đưa một tay dúi đầu hắn xuống, chỉ sợ bây giờ, trên thế gian đã không tồn tại Liêm vương gia rồi. Nhìn kẻ kia dùng chiêu thức hèn hạ là đánh lén nàng, hắn không hề do dự mà nhảy ra. Hắn hiểu rõ mình lúc đó, khi nhìn thấy thanh kiếm kia sắp đâm vào lưng nàng, hắn vừa chua xót vừa không đành lòng nên mới lao ra đỡ. Có lẽ, hắn yêu nàng rồi chăng?
Yêu nàng, chính là như thế nào? Giống như Hoàng huynh của hắn, cả giang sơn bao nhiêu mỹ nhân chỉ chung thủy tình cảm với Hoàng tẩu chăng? Là yêu vô điều kiện, nàng muốn gì đều cố gắng hết mình cho nàng?
Hắn nghĩ, có lẽ mình yêu nàng. Yêu cái cô công chúa lớn lên trong hoàng thất, lớn lên giữa mưu mô của bao người. Yêu cái vẻ vô cảm, thương cái sự việc nàng đã trải qua kia. Phải chăng lời nàng nói hôm đó là thật sao? Rằng nàng suýt mất mạng năm mười tuổi, lớn lên trong thế giới tàn nhẫn ta không ghết ngươi thì ngươi sẽ ghết ta, luôn đối mặt với sự tàn bạo nên tính cách lạnh lùng của nàng mới hình thành? ( Xem lại
Hắn không quan tâm tới chuyện lập gia đình. Lúc nhận được chỉ từ hoàng huynh, hắn cũng không hề để tâm lắm. Từ lâu, trong đầu óc hắn đã hình thành khái niệm: Nữ nhân chỉ biết thêu thùa, may vá. Nữ nhi cũng chỉ là hạng người yếu đuối, luôn thích dựa dẫm vào người khác. Gặp chuyện thì cứ khóc rồi ầm ĩ lên, không hề được chuyện gì cả. Chính cái khái niệm này nên đêm tân hôn, dù nương tử là đệ nhất tài nữ, hắn cũng không thèm nhìn mặt.
Cho tới khi bị nàng phát hiện đang ẩn nấp trên cây mà phóng trâm, hắn đã biết công chúa Diệp Dương Diễm My này không phải là nữ tử bình thường, có khả năng còn là gián điệp do Diệp quốc đưa sang. Vì suy nghĩ này, buổi tối hắn mới đến Diệp Diễm cùng nàng dùng bữa. Vẫn không ngờ, nàng lại biến mất trước mặt hắn.
Hắn đứng trên lầu cao nhất của Vĩnh Dương lầu, ngắm nhìn bóng trắng cùng khí chất phiêu dật đến thất thần. Nhìn nàng nở nụ cười lạnh, dùng một cái trâm ghết cả 5 tên thích khách. Lúc tìm đến tử thi của thích khách vẫn nằm nguyên trong góc khuất, hắn không khỏi giật mình. Đây rõ ràng là thích khách do Hoàng thượng Diệp quốc phái ra. Đằng sau cổ họ, đều có một chữ DH chính là biểu tượng của Hoàng thượng Diệp quốc. Nếu nàng là gián điệp, Hoàng đế kia sẽ không ngu xuẩn đi ghết nàng.
Nghe những lời nàng nói, nhất là câu: Ngươi coi ta là vương phi kia, trong lòng hắn nổi lên một cảm giác khó tả. Rồi tới lúc xuyên qua ngọn lửa, nhìn thấy ánh mắt đầy bình tĩnh, không hề hốt hoảng của nàng, hắn giật mình. Sau đó, hắn nhìn thương thế của nàng nặng như thế nhưng đến cả tiếng kêu hay một cái nhíu mày cũng không hề có, hắn cảm thấy nàng không phải nữ tử bình thường rồi.
Cuối cùng, là lúc nghe được bí mật về hình xăm hoa hồng trên vái trái của nàng, hắn mới triệt để biết được tột cùng. Hóa ra, bao năm nay, Hoàng thất Diệp quốc vốn không như bề ngoài. Sau đó, từ việc võ thuật nàng cao cường, từ việc Hoàng đế Diệp quốc phái thích khách ám sát con gái, hết thảy đều hợp tình hợp lý.
Trên xe ngựa, nếu không phải nàng phản ứng nhanh, đưa một tay dúi đầu hắn xuống, chỉ sợ bây giờ, trên thế gian đã không tồn tại Liêm vương gia rồi. Nhìn kẻ kia dùng chiêu thức hèn hạ là đánh lén nàng, hắn không hề do dự mà nhảy ra. Hắn hiểu rõ mình lúc đó, khi nhìn thấy thanh kiếm kia sắp đâm vào lưng nàng, hắn vừa chua xót vừa không đành lòng nên mới lao ra đỡ. Có lẽ, hắn yêu nàng rồi chăng?
Yêu nàng, chính là như thế nào? Giống như Hoàng huynh của hắn, cả giang sơn bao nhiêu mỹ nhân chỉ chung thủy tình cảm với Hoàng tẩu chăng? Là yêu vô điều kiện, nàng muốn gì đều cố gắng hết mình cho nàng?
Hắn nghĩ, có lẽ mình yêu nàng. Yêu cái cô công chúa lớn lên trong hoàng thất, lớn lên giữa mưu mô của bao người. Yêu cái vẻ vô cảm, thương cái sự việc nàng đã trải qua kia. Phải chăng lời nàng nói hôm đó là thật sao? Rằng nàng suýt mất mạng năm mười tuổi, lớn lên trong thế giới tàn nhẫn ta không ghết ngươi thì ngươi sẽ ghết ta, luôn đối mặt với sự tàn bạo nên tính cách lạnh lùng của nàng mới hình thành? ( Xem lại