Chương 28: Nguy hiểm đang cận kề
Tên cầm đầu nói với Thanh Sơn với giọng điệu đầy đe dọa, bang phái của hắn hoạt động ở thành phố Thanh An bao nhiêu năm chưa từng có một ai dám ngỗ ngược chống lại cho dù chỏ là lời chỉ trích, nhưng thật không ngờ hôm nay lại có người dám chống trả, mà người này chỉ là một thiếu niên miệng còn hôi sữa, phải nói là mất mặt, thật sự là mất mặt.
Thanh Sơn thấy tên cầm đầu ăn nói với giọng điệu đầy hống hách như thế thì chàng cũng không tỏ ra sợ hãi hay nao núng, mà chàng khịt mũi coi thường sau đó đáp trả tên cầm đầu một cách cứng rắn và không hề sợ hãi chút nào.
- Thật nực cười một bang phái hoành hoành như vậy coi trời bằng vung, tự tung tự tác, bắt bớ hành hùng người dân như vậy ai cho phép các người làm như vậy, chả lẽ các người không để luật pháp vào mắt. Nếu vậy hôm nay tao sẽ thay trời hành đạo, cho chúng mày biết thế nào là tôn trọng người khác.
Tên cầm đầu thấy thái độ Thanh Sơn cứng rắn như vậy thì hắn cười khinh thường, hắn không hề tỏ thái độ lo lắng tý nào, bởi theo hắn thấy chỉ một thiếu niên vắt mũi chưa sạch thì cũng chằng gây được uy hiếp gì. Hắn trả lời Thanh Sơn một cách đầy thách thức.
- Coi trời bằng vung! coi trời bằng vung thì thế nào, đừng đưa pháp luật ra dọa các ông đây, các ông đây không có sợ, mà phải lo sợ ở đây không phải là bọn tao, mà nên lo lắng là mày đấy, hôm nay mày chuẩn bị đi thôi, được theo về với ông bà mày ở một nơi đẹp đẽ này là không tệ đối với mày rồi, giờ mày hãy chọn cách chết đi thôi, đau đớn hoặc nhẹ nhàng là ở mày đấy.
Nói đoạn hắn dừng lại nghỉ một tý rồi lại tiếp tục đề cao bang phái của bọn chúng.
- Chưa có một ai có thể thoát khỏi bang hắc hổ đâu, thôi không dài dòng nữa, một là mày chấp nhận chịu để bọn tao xử mày sẽ được ra đi một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng, hai là mày sẽ phải đón nhận cái chết từ từ và đau khổ, mày chọn cái nào.
Nói rồi hắn hất hàm ra hiệu bọn đàn em vây chặt lấy Thannh Sơn trên mỗi tên đàn em đều cầm hung khí sắc bén, sẵn sàng băm Thanh Sơn thành mảnh nhỏ, thấy thế trận giương cung bạt kiếm như vậy nhưng Thanh Sơn vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, mài trên đôi mắt chứa đầy vẻ tự tin như vậy, người đàn ông trung niên mang khẩu trang gật đầu tỏ ra khen ngợi, và trong miệng hắn lẩm bẩm.
- Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, nhà họ Phạm đã có hậu, lao gia, phu nhân có thể yên lòng rồi.
Lẩm bầm vài câu ông ta lại đưa mắt nhìn cục diện bên kia cầu gỗ, theo ông ta thấy một người có đảm lược như vậy sẽ làm nên chuyện lớn, quan trọng nhất là dám đảm đương chứ không phải hèn yếu vậy nên ông ta nhìn thấy được con đường tương lai tươi sáng của Thanh Sơn. Còn lúc này một mình Thanh Sơn đối đầu với hơn mười tên cầm hung khí nhưng khí thế của chàng không tỏ ra thua kém đám người bên kia tý nào. Thấy Thanh Sơn không đưa ra lựa chọn nào, tên cầm đầu tỏ ra tức điên lên cảm thấy bị khinh thường, hắn chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy, hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt hắn hét lên ra lệnh cho bọn đàn em.
- Đã mày không chịu lựa chọn, vậy bọn tao đành đưa mày đi theo con đường tàn khốc nhất. Anh em đâu lên hết cho tao, hãy băm hắn ra thành từng mảnh rồi ném xuống biển cho cá mập bôi dưỡng.
Nhận được lệnh đám đàn em nhao nhao xông lên, tên cầm kiếm, tên cầm ống sắt lao như tên bắn vào người Thanh Sơn, lúc này Thanh sơn không hề tỏ ra nao núng, chàng vận dụng ma ảnh bộ pháp thân hình như một bóng ma lướt qua đám người. chỉ một vài động tác đơn giản hắn đã hoàn toàn loại bỏ đám người phía sau, thấy thất bại trong đợt tấn công đầu tiên, đám đàn em tức điên lên, bọn chúng quay đầu ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thanh Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Một tiếng thét vang lên hơn chục tên điên cuồng lao lên, tên thì vung gậy tên thì vung kiếm chém loạn xạ vào Thanh Sơn, nhưng một đám ô hợp thì làm sao là đối thủ của chàng được,
Lần này chàng không còn né tránh nữa mà chàng vận dụng ma ảnh chưởng xông vào đám người, sử dụng ma ảnh chưởng kết hợp ma ảnh bộ pháp chàng dũng mãnh lao lên, ảnh chưởng lấp lóe, chưởng phong ào áo tuôn ra, không một động tác thừa nào, những lầm xuất chưởng đều vô cùng chính xác và vừa vặn, những tên lao lên đầu tiên nhanh chóng ngã xuống nằm yên bất động, những vị trí bị đánh trúng là vùng yếu hại nên lúc ngã xuống chúng gần như mất đi sức chiến đấu, lầm lượt mười tên đã ngã xuống đất. Bốn tên còn lại là mấy tên lúc trước lên trên xe khách, vậy nên năng lực của bọn chúng hơn hẳn mấy tên lâu la vừa rồi, bốn tên vây quanh Thanh Sơn bọn chúng thấy Chàng dũng mãnh như vậy nên không còn dám chủ quan, bốn tên đồng loạt xông lên cùng một lúc ra đòn, bốn tên này không dùng đến hung khí chúng cùng nhau xuất quyền. Quyền phong ào ào như mưa, khí thế vô cùng mạnh mẽ, tên cầm đầu thấy bốn người này ra tay cùng nhau thì cảm thấy an tâm, nên hắn ngồi xuống ghế châm một điếu thuốc rồi nheo mắt nhìn sang bên kia trận chiên. Giờ phút này một mình chống lại cả bốn tên, Thanh Sơn cảm thấy hơi chật vật mệt bở hơi tai, nhưng hắn vẫn duy trì được thế chủ động, không rơi xuống tình thế quá hạ phong, cuộc chiến diễn ra khoảng tầm hai mươi phút thì bỗng nhiên bịch một tiếng, một chưởng vỗ ra của Thanh Sơn trúng vào ngực trái của tên mập lùn, hắn nghiêng ngả nhưng chưa ngã xuống, thuận thế Thanh Sơn dùng ma ảnh bộ pháp tránh thoát thế công của ba tên còn lại rồi luồn ra sau tên mập tung một cước vào vùng hậu tâm của hắn, tên mập thét vang một tiếng rồi ngã xuống ngất đi, ba tên còn lại thấy thế vô cùng tức giận hét lên.
- Mày cũng dám dùng bọn tao làm đá mài dao, đáng chết
Nói xong chúng rút ra ba thanh đao, đao dài bốn tấc cong hình lưỡi liềm giữa thân đao dày bản, ánh thép tỏa ra rét lạnh sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ vào lưỡi cũng đủ đổ máu.
Ba tên lao nhanh vào Thanh Sơn, chúng phối hợp hết sức nhịp nhàng dường như chúng luyện tập cùng nhau từ rất lâu, luôn có ít nhất một lưỡi đao áp sát Thanh Sơn làm chàng hết sức chật vật lúc này trên người chàng đã có một vài vết thương, máu bắt đầu chảy ra ướt áo.
Thấy Thanh Sơn bị thương ba tên cướp càng thêm hung mãnh chúng quyết tâm giải quyết Thanh Sơn thật nhanh mà không muốn kéo dài cuộc chiến, lúc Thanh Sơn vừa tránh thoát. một lưỡi đao thì bỗng nhiên phía sau lưng chàng một ánh đao như quỷ mỵ âm thầm âm thần tiến sát vào ngực trái chàng.
Nguy hiểm đang cận kề....
Thanh Sơn thấy tên cầm đầu ăn nói với giọng điệu đầy hống hách như thế thì chàng cũng không tỏ ra sợ hãi hay nao núng, mà chàng khịt mũi coi thường sau đó đáp trả tên cầm đầu một cách cứng rắn và không hề sợ hãi chút nào.
- Thật nực cười một bang phái hoành hoành như vậy coi trời bằng vung, tự tung tự tác, bắt bớ hành hùng người dân như vậy ai cho phép các người làm như vậy, chả lẽ các người không để luật pháp vào mắt. Nếu vậy hôm nay tao sẽ thay trời hành đạo, cho chúng mày biết thế nào là tôn trọng người khác.
Tên cầm đầu thấy thái độ Thanh Sơn cứng rắn như vậy thì hắn cười khinh thường, hắn không hề tỏ thái độ lo lắng tý nào, bởi theo hắn thấy chỉ một thiếu niên vắt mũi chưa sạch thì cũng chằng gây được uy hiếp gì. Hắn trả lời Thanh Sơn một cách đầy thách thức.
- Coi trời bằng vung! coi trời bằng vung thì thế nào, đừng đưa pháp luật ra dọa các ông đây, các ông đây không có sợ, mà phải lo sợ ở đây không phải là bọn tao, mà nên lo lắng là mày đấy, hôm nay mày chuẩn bị đi thôi, được theo về với ông bà mày ở một nơi đẹp đẽ này là không tệ đối với mày rồi, giờ mày hãy chọn cách chết đi thôi, đau đớn hoặc nhẹ nhàng là ở mày đấy.
Nói đoạn hắn dừng lại nghỉ một tý rồi lại tiếp tục đề cao bang phái của bọn chúng.
- Chưa có một ai có thể thoát khỏi bang hắc hổ đâu, thôi không dài dòng nữa, một là mày chấp nhận chịu để bọn tao xử mày sẽ được ra đi một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng, hai là mày sẽ phải đón nhận cái chết từ từ và đau khổ, mày chọn cái nào.
Nói rồi hắn hất hàm ra hiệu bọn đàn em vây chặt lấy Thannh Sơn trên mỗi tên đàn em đều cầm hung khí sắc bén, sẵn sàng băm Thanh Sơn thành mảnh nhỏ, thấy thế trận giương cung bạt kiếm như vậy nhưng Thanh Sơn vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, mài trên đôi mắt chứa đầy vẻ tự tin như vậy, người đàn ông trung niên mang khẩu trang gật đầu tỏ ra khen ngợi, và trong miệng hắn lẩm bẩm.
- Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử, nhà họ Phạm đã có hậu, lao gia, phu nhân có thể yên lòng rồi.
Lẩm bầm vài câu ông ta lại đưa mắt nhìn cục diện bên kia cầu gỗ, theo ông ta thấy một người có đảm lược như vậy sẽ làm nên chuyện lớn, quan trọng nhất là dám đảm đương chứ không phải hèn yếu vậy nên ông ta nhìn thấy được con đường tương lai tươi sáng của Thanh Sơn. Còn lúc này một mình Thanh Sơn đối đầu với hơn mười tên cầm hung khí nhưng khí thế của chàng không tỏ ra thua kém đám người bên kia tý nào. Thấy Thanh Sơn không đưa ra lựa chọn nào, tên cầm đầu tỏ ra tức điên lên cảm thấy bị khinh thường, hắn chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục như vậy, hai mắt đỏ ngầu, hai tay nắm chặt hắn hét lên ra lệnh cho bọn đàn em.
- Đã mày không chịu lựa chọn, vậy bọn tao đành đưa mày đi theo con đường tàn khốc nhất. Anh em đâu lên hết cho tao, hãy băm hắn ra thành từng mảnh rồi ném xuống biển cho cá mập bôi dưỡng.
Nhận được lệnh đám đàn em nhao nhao xông lên, tên cầm kiếm, tên cầm ống sắt lao như tên bắn vào người Thanh Sơn, lúc này Thanh sơn không hề tỏ ra nao núng, chàng vận dụng ma ảnh bộ pháp thân hình như một bóng ma lướt qua đám người. chỉ một vài động tác đơn giản hắn đã hoàn toàn loại bỏ đám người phía sau, thấy thất bại trong đợt tấn công đầu tiên, đám đàn em tức điên lên, bọn chúng quay đầu ánh mắt nhìn chòng chọc vào Thanh Sơn như muốn ăn tươi nuốt sống chàng.
Một tiếng thét vang lên hơn chục tên điên cuồng lao lên, tên thì vung gậy tên thì vung kiếm chém loạn xạ vào Thanh Sơn, nhưng một đám ô hợp thì làm sao là đối thủ của chàng được,
Lần này chàng không còn né tránh nữa mà chàng vận dụng ma ảnh chưởng xông vào đám người, sử dụng ma ảnh chưởng kết hợp ma ảnh bộ pháp chàng dũng mãnh lao lên, ảnh chưởng lấp lóe, chưởng phong ào áo tuôn ra, không một động tác thừa nào, những lầm xuất chưởng đều vô cùng chính xác và vừa vặn, những tên lao lên đầu tiên nhanh chóng ngã xuống nằm yên bất động, những vị trí bị đánh trúng là vùng yếu hại nên lúc ngã xuống chúng gần như mất đi sức chiến đấu, lầm lượt mười tên đã ngã xuống đất. Bốn tên còn lại là mấy tên lúc trước lên trên xe khách, vậy nên năng lực của bọn chúng hơn hẳn mấy tên lâu la vừa rồi, bốn tên vây quanh Thanh Sơn bọn chúng thấy Chàng dũng mãnh như vậy nên không còn dám chủ quan, bốn tên đồng loạt xông lên cùng một lúc ra đòn, bốn tên này không dùng đến hung khí chúng cùng nhau xuất quyền. Quyền phong ào ào như mưa, khí thế vô cùng mạnh mẽ, tên cầm đầu thấy bốn người này ra tay cùng nhau thì cảm thấy an tâm, nên hắn ngồi xuống ghế châm một điếu thuốc rồi nheo mắt nhìn sang bên kia trận chiên. Giờ phút này một mình chống lại cả bốn tên, Thanh Sơn cảm thấy hơi chật vật mệt bở hơi tai, nhưng hắn vẫn duy trì được thế chủ động, không rơi xuống tình thế quá hạ phong, cuộc chiến diễn ra khoảng tầm hai mươi phút thì bỗng nhiên bịch một tiếng, một chưởng vỗ ra của Thanh Sơn trúng vào ngực trái của tên mập lùn, hắn nghiêng ngả nhưng chưa ngã xuống, thuận thế Thanh Sơn dùng ma ảnh bộ pháp tránh thoát thế công của ba tên còn lại rồi luồn ra sau tên mập tung một cước vào vùng hậu tâm của hắn, tên mập thét vang một tiếng rồi ngã xuống ngất đi, ba tên còn lại thấy thế vô cùng tức giận hét lên.
- Mày cũng dám dùng bọn tao làm đá mài dao, đáng chết
Nói xong chúng rút ra ba thanh đao, đao dài bốn tấc cong hình lưỡi liềm giữa thân đao dày bản, ánh thép tỏa ra rét lạnh sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ vào lưỡi cũng đủ đổ máu.
Ba tên lao nhanh vào Thanh Sơn, chúng phối hợp hết sức nhịp nhàng dường như chúng luyện tập cùng nhau từ rất lâu, luôn có ít nhất một lưỡi đao áp sát Thanh Sơn làm chàng hết sức chật vật lúc này trên người chàng đã có một vài vết thương, máu bắt đầu chảy ra ướt áo.
Thấy Thanh Sơn bị thương ba tên cướp càng thêm hung mãnh chúng quyết tâm giải quyết Thanh Sơn thật nhanh mà không muốn kéo dài cuộc chiến, lúc Thanh Sơn vừa tránh thoát. một lưỡi đao thì bỗng nhiên phía sau lưng chàng một ánh đao như quỷ mỵ âm thầm âm thần tiến sát vào ngực trái chàng.
Nguy hiểm đang cận kề....