Chương 13: Oan Hồn Ma Cờ
Vào lúc Thanh Lam và cường giả Nhân tộc đang giằng co, Đế Long cảm thấy có vô số cường giả dùng thần niệm quét tới ý đồ đánh dấu trên người cô, muốn tìm cơ hội xuống tay với cô. Cô có một loại dự cảm -- Khương Hoài Ưu bảo không được cô, Thanh Lam cũng hộ không được cô. Các nàng muốn thành tiên nên nguyện ý ra tay giúp cô. Cô có giá trị lợi dụng, cô còn sống mới có thể mở ra phong ấn, mở ra đường thành tiên, cho nên các nàng bảo vệ mạng cô, cũng chỉ là giữ cái mạng. Đế Long bị người ta vũ nhục không phải chuyện của các nàng. Xuất thân của cô vốn không có tội, chỉ vì người mang ngọc bích mà thành có tội, giống như giao long bị giết ở khu rừng Hồng Hoang. Nhưng thái độ của nữ đế Khương Hoài Ưu, yêu thần Thanh Lam và Hắc Giao đối với cô, làm cô muốn được tôn trọng, không muốn bị nhục mạ thì chỉ có tự bảo vệ bản thân và đứng lên phản kháng. Khi cô đi trên con đường có thổ phỉ qua lại, thổ phỉ cướp cô, cô mạnh hơn thổ mỉ, cô không bị giết không bị cướp đồ vật, cô còn cướp ngược lại bọn họ. Cô bị Thanh Lam chộp trong tay, cô sẽ bị ăn hay Thanh Lam trợ cô tăng lên tu vi, tất cả chỉ là Thanh Lam một ý nghĩ. Vận mệnh và tính mạng của cô nằm trong tay Thanh Lam, là việc đáng buồn cỡ nào? Cô chưa từng nghĩ sẽ khinh dể hoặc hại ai nhưng lại rơi vào kết cục hôm nay --cá trên thớt mặc người làm thịt. Không trách ai được, chỉ có thể trách chính mình quá yếu đuối, không tự bảo vệ được. Muốn bước tiếp mà sống phải có năng lực sinh tồn, không muốn bị khinh dể phải có năng lực tự bảo vệ mình, muốn người khác tôn trọng phải có thực lực làm người kính sợ. Nếu không cho dù là Đế Long sinh ra mang theo vận trời, cũng không khác con heo béo trong chuồng heo bao nhiêu. Cô là Đế Long, cô không giống như con chuột không thấy ánh mặt trời, cả ngày trốn tránh, càng không phải cá mặc người làm thịt, cô tự quyết định cuộc đời mình!. Đế Long đè xuống trong lòng phẫn nộ, con ngươi lạnh lẽo nhìn theo những người thả niệm lực trên đầu cô, cô dùng niệm lực tập trung khóa chặt một người lại một người. Dù tu vi bị phế, mất đi pháp lực, nhưng so nguyên thần niệm lực, tự nhiên Nhân tộc nơi này còn chưa đủ trình với cô! Cô đánh dấu từng vết lại từng vết trên Nguyên Thần mỗi một người, chờ tương lai tính sổ từng người một. Mà trước mắt, nếu bọn họ xuống tay với cô, tự nhiên cô cũng sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt! Muốn ăn cô tăng lên tu vi hả? Cô cũng ăn bọn họ tăng lên tu vi! Cá lớn nuốt cá bé, ai yếu thì bị ăn thịt! Cô có thể lợi dụng bí mật thành tiên, gài bẫy cường giả đi vào, lại lợi dụng pháp trận phong ấn hành tinh này hủy diệt toàn bộ, sau đó cô cắn nuốt máu tươi của họ! Tu tiên Đại Thừa giả máu thịt mạnh hơn so với bất cứ cái gì linh vật trên thế gian, ăn bọn họ, sức mạnh cô có thể tăng lên rất nhanh. Pháp trận phong ấn có niên đại cổ xưa nên đã bị rách một góc, cô là từ vết rách đó xuống đây, cô lợi dụng vết rách kia, chỉ cần một câu là có thể dẫn toàn bộ vào bẫy. Chỉ là, cô muốn ăn bọn họ sao? Thật sự muốn ăn toàn bộ bọn sao? Cô không muốn hại người, suy nghĩ hại người làm lòng cô rất không thoải mái, khó chịu như bị kim đâm. Đế Long do dự, cô nhớ tới Khương Hoài Ưu cho cô rất nhiều linh dược trân bảo, còn dạy cô rất nhiều tri thức Tu Tiên giới. Cho dù Khương Hoài Ưu muốn lợi dụng cô thành tiên, nhưng trước giờ nàng không có hại cô, thậm chí còn trợ giúp cô. Cô không thể xếp người chưa từng hại cô như Khương Hoài Ưu cũng tính ở bên trong. Cô lại nghĩ: Ăn miếng trả miếng vậy! "Ha ha ha ha ha!" Một tiếng cười bừa bãi kinh sợ chín phương trời mười phương phật, hắn cười to nói: "Con rồng nhỏ, cô cho rằng núp sau lưng yêu thần, có yêu thần chống lưng cho cô thì sẽ an toàn hay sao? Nàng bảo vệ được cô sao?" (Chín phương trời mười phương phật = Cửu thiên thập địa: ở đây nghĩa là bao trọn cả bầu trời.)/* Các bạn có thể tra thêm gg để biết thêm thông tin câu này.Một dòng khí đen từ phương xa phóng tới cực nhanh, khí đen dày đặc giống một mảng mây đen quay cuồng, sát khí hôi hổi. Khuôn mặt Đế Long lập tức u ám! Đây là khí đen tu luyện từ tà pháp. Tu Tiên giới tu đến cuối thì độ kiếp thành Tiên, tu luyện tà pháp thì gọi là độ kiếp thành Ma. Cô có mối thù không đội trời chung với Ma, mối thù mất xác! Trong giây lát bóng đen đã đến đây, trực tiếp giết về phía Đế Long! Thanh Lam giận tím mặt, lạnh giọng quát lên: "Ma Tôn con trai của mẹ, muốn ăn đòn!" Chân nàng bước ở không trung một bước thi triển ra pháp tướng -- một con chim xanh rất lớn giống như Côn Bằng từ trên người nàng bay ra xông thẳng Ma Tôn. Chim xanh phát ra một tiếng thánh thót, hai cánh 'phịch' nhấc lên từng trận gió quét đến trên người Ma Tôn, khí đen tán ra bốn phía, chim xanh lắc mình hóa một cái mũi tên nhọn bắn thẳng vào trong mây đen đánh tới Ma Tôn. Ma Tôn hét lớn một tiếng, trong sương đen đột nhiên xuất hiện một người màu đen khổng lồ đứng sừng sững. Hắn đỉnh đầu đụng trời, chân đạp đất, một chưởng chộp tới chim xanh. Chim xanh toàn thân sáng mờ, bay nhanh tránh đi bàn tay đang chộp tới, nghênh trời mà lên, đánh thẳng mặt Ma Tôn pháp ảnh. Ma Tôn thế tay thay đổi, giơ tay giống như chụp ruồi bọ chụp tới pháp ảnh chim xanh, chim xanh lần nữa tránh thoát. Sau đó nó bắt đầu tấn công, hai bóng pháp ảnh ở không trung đánh nhau, Ma Tôn bản thể đã vọt tới trước mặt Đế Long, bị Thanh Lam ngăn lại. Ma Tôn là một chàng trai trẻ có mắt lam, tóc lam, nước da màu đồng, cả người cơ bắp cuồn cuộn, cái đầu rối tung nhè nhẹ, mái tóc như con sâu róm chết khô, bàn tay hình cái móc trông như vuốt rồng, sau lưng còn có đôi cánh rất lớn giống cánh dơi. Đế Long mở ra Thiên Nhãn nhìn về hướng Ma Tôn, phát hiện hắn nguyên hình quả nhiên không phải người, mà là một con dực long, cả người tỏa ra ma khí màu đen. Khương Hoài Ưu từng nói với cô về người tu ma, người tu ma có hai loại: một là tu luyện tà pháp rơi vào ma đạo; hai là sinh ra đã sống dưới nền đất tối tăm nơi có ma khí tràn đầy, sau đó dựa vào hấp thu ma khí tu luyện. Trên mặt đất bao la, giống loài phong phú tài nguyên dồi dào. Dưới nền đất trong lòng đất tối tăm, còn có một thế giới rộng lớn, dồi dào hơn bên trên. Ma Tôn là một trong những kẻ mạnh thuộc về thế giới lòng đất. Đế Long thất thần trong giây lát, đột nhiên bên người không khí vặn vẹo kịch liệt, hình như có rất nhiều người giấu mặt đánh về phía cô. Đế Long theo bản năng chạy về hướng không gian vững vàng phóng đi, nháy mắt đã ra mấy nghìn mét bên ngoài, có rất lớn vật thể đang bay hăng hái ở trong khí, âm thanh quạt cánh "Vù vù" theo sát phía sau cô. Đế Long hét lớn một tiếng: "Muốn thành tiên đúng không? Tôi thành toàn cho các người!" Cơ thể cô phóng lên cao, bay thẳng tới tầng gió lốc. Thanh Lam đang đánh Ma Tôn khó mà dừng lại được, nhìn thấy Đế Long chạy xa vội vàng mà kêu lên: "Rồng nhỏ, quay lại!". Lại có mấy chục bóng người phóng lên cao, bay thẳng nhằm phía tầng gió đánh tới Đế Long. Trên bầu trời, Khương Hoài Ưu âm thanh lạnh nhạt vang lên: "Ma? Quả nhiên!". Bóng xanh chợt lóe, Khương Hoài Ưu đột nhiên từ phương xa đã bước đến bên cạnh Đế Long. Tay trái đè lại Đế Long đang vọt tới tầng gió, túm chặt bả vai Đế Long. Sau đó nâng lên tay phải nhẹ nhàng mà chưởng một cái ở không trung, hóa thành bàn tay to lớn tát về phía cách đó không xa. Liền nghe được "Phụt" âm thanh vang lên, một đoàn khí đen đậm đặc cùng với một đoàn sương máu nổ tung trong không trung. Khương Hoài Ưu bàn tay nhỏ chưởng ra nhìn như thong thả, nhưng mỗi chưởng phát ra đều nặng như ngàn cân, ma vật ở dưới chưởng bị khóa chặt trốn cũng không thể trốn, bị tát thành mưa máu. Ma Tôn thấy tình hình như vậy, nghiến răng tức giận mà gào lên: "Khương Hoài Ưu!". Khương Hoài Ưu ánh mắt lạnh lùng quét nhìn những người tu tiên đang bay về phía Đế Long, âm thanh trầm thấp từ môi nàng phát ra: "Giết Đế Long đồng nghĩa là giết tôi!". Nhấc lên bàn tay, xông tới trước mặt một vị tu tiên môn phái lão luyện, ông ta bị nàng đánh một chưởng hóa thành mưa máu. Những người còn lại nhìn thấy Khương Hoài Ưu xuất hiện đã là hoảng sợ, lại thấy nàng ra tay lật đật quay đầu chạy trốn. Xa xa, một tiếng phẫn nộ rống lên: "Khương Hoài Ưu, cô dám giết Thái thượng trưởng lão của Bắc Nguyên Thánh chúng tôi!". Khương Hoài Ưu nâng tay chưởng một cái tới hướng đỉnh núi nơi âm thanh truyền đến. Chưởng phong ở không trung bay "Vùu" thổi qua mấy nghìn km. Trong nháy mắt đánh đến ngọn núi, liền nghe "Ầm" một tiếng vang lớn. Nàng một chưởng chụp xuống ngọn núi bị san bằng lưu lại dấu bàn tay to lớn. "A --" một người nam tử tóc dài bay bay đứng ở trên không trung ngọn núi, rít gào lên: "Khương Hoài Ưu, đừng khinh người quá đáng!". Khương Hoài Ưu đang giết về hướng Ma Tôn, nghe được nam tử tiếng hô mí mắt cũng chưa nâng một chút, trực tiếp vung lên tay áo, một đạo ánh sáng xanh từ tay áo nàng bay ra cắt đến phía nam tử. Nam tử nhìn thấy ánh sáng đánh úp tới nhanh chóng né tránh, lại không nghĩ rằng ánh sáng như có đôi mắt dí theo hắn với tốc độ cực nhanh. Trong nháy mắt hắn tránh phải né trái nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi ánh sáng này. Mắt thấy ánh sáng sắp giết đến trước mặt lấy đi tính mạng của mình, hắn cuống quýt lấy ra toàn bộ pháp bảo ném tới ánh sáng! "Ầm ầm ầm ầm ầm ầm --" liên tiếp mười mấy tiếng nổ vang mạnh. Từng món pháp bảo giống như từng quả pháo phát nổ tan tác, pháp bảo nổ mạnh chấn động cả một bầu trời. Cuối cùng một mũi tên ở ngoài xa lao tới đánh vào ánh sáng xanh mới hóa giải hiểm cảnh cho hắn. Nam tử la lên một tiếng: "Phụ thân!" Trên ngọn núi cao nhất của Bắc Nguyên Thánh địa phát ra một tiếng la rầy: "Còn không mau cút trở về!". Khương Hoài Ưu không buồn liếc nhìn hướng Bắc Nguyên Thánh Địa, thậm chí còn không thèm để ý đến. Ánh mắt nàng khóa chặt Ma Tôn, hai tay tung bay đánh ra từng chiêu sát chiêu về phía Ma Tôn!. Khương Hoài Ưu ra tay nhìn như nhẹ nhàng bâng quơ, thậm chí khi đánh ra không mang theo bất luận cái gì mạnh mẽ khí thế. Nhưng thời điểm sát chiêu đánh đến lại có thể khóa chặt kẻ thù, nháy mắt bộc phát ra sức mạnh hủy diệt khủng bố. Phạm vi không lớn, thậm chí nửa mét ngoài cũng không cảm giác được cái gì, nhưng trong phạm vi nàng đánh trúng hư không đều bị bổ nát. Ma Tôn và Thanh Lam đánh ngang tài ngang sức không phân được thắng thua. Hiện giờ lại thêm một nữ đế Khương Hoài Ưu 5000 năm trước đánh hắn xém tàn phế, hắn lập tức lâm vào hiểm cảnh. Khương Hoài Ưu có mối thù diệt quốc với hắn, đương nhiên ta tay toàn là sát chiêu. Nếu không phải tu vi hắn cao thâm, đã là dực long đắc đạo, da dày thịt béo có thể đỡ được đòn hiểm, chỉ sợ sớm đã đẫm máu. Đang trong tình huống hiểm nguy, đột nhiên có tiếng hét lớn: "Ma Tôn, chúng ta đến giúp!". Bốn bóng Ma phóng lên cao chia ra hướng hướng Thanh Lam và Khương Hoài Ưu giết tới. Khương Hoài Ưu biến Đế Long thành một con rồng nhỏ dài chưa tới nửa mét quấn trên cổ tay trái. Đế Long móng vuốt bám chặt lấy cổ tay Khương Hoài Ưu, chỉ sợ nàng đánh đến hăng say vứt cô ra ngoài, hại cô vô tình trở thành pháo hôi. Cô nghe được tiếng hô, nhanh chóng đi thăm dò phương hướng âm thanh truyền đến, chỉ thấy một đám làm người ta chán ghét, ma khí hôi hổi, là bốn con Ma tu thực lực không kém Thanh Lam chút nào. Bốn người này dám xông lên đánh với Khương Hoài Ưu và Thanh Lam, cũng không phải hạng người tầm thường. Đế Long vừa thấy bọn họ diện mạo, vũ khí và chân thân đã lập tức phân biệt bọn hắn là tên nào trong Tứ Ma Vương của Ma Giới mà Khương Hoài Ưu đã nói với cô. Con rắn lớn trên đầu có khối u màu đen là Hắc Xà Ma Vương, và con thằn lằn màu hồng là Hồng Ngao Ma Vương, bọn hắn đang đánh với Thanh lam. Bên Khương Hoài Ưu là Rết Ma Vương, Địa Quỷ Ma Vương và Ma Tôn. Tên Địa Quỷ gầy gò như bộ xương trắng, trên tay hắn cầm lá cờ to lớn đen kịt tỏa ra ma khí, là thiên Ma Cờ. Lá cờ mở ra, ngập trời ma khí trào ra, vô số oan hồn gào thét rên rỉ giết tới Khương Hoài Ưu, một ảo cảnh thảm trận hiện ra ở trên lá cờ. Nó đang tái hiện lại cảnh tượng thảm thương, khi Hồn Thiên Vương đến nhân gian dùng máu và linh hồn con người để luyện Cờ Ma. Từng màn cảnh tượng, từng tiếng thê thảm rên rỉ làm cho Khương Hoài Ưu từ trước đến giờ biểu cảm nhạt nhẽo không chút cảm xúc, trong nháy mắt đỏ mắt. Từng chiêu sắc bén, khí thế bức người đánh tới Địa Quỷ thiên vương giết đi! Tóc đen bay bay, áo xanh phần phật, chưởng phong cuồn cuộn, sát khí vô hình không một tiếng động tràn ngập phía chân trời, cảnh tượng như đang phản chiếu hình ảnh mà ma cờ hiện ra. Đế Long bị chấn động! Hoàng thất vô tình, huynh đệ tương tàn, phong kiến cát cứ Tề quốc! Khương Hoài Ưu là trưởng công chúa con của Thái Tử, vừa mới sinh ra không đến ba tháng. Thái Tử bị vu oan tội mưu phản, nàng được thị vệ che chở mở một đường máu trốn thoát, giấu ở dân gian. Khi nàng bảy tuổi, Thái Tử được minh oan, nhưng các huynh đệ giết hại lẫn nhau toàn bộ đã chết hết. Lão hoàng đế nhớ mong, lại thẹn với Thái Tử, tìm về con gái hắn nuôi dưỡng bên người. Cung đình đảo chính, đại tướng quân mưu sát lão hoàng đế lập bảy tuổi Khương Hoài Ưu làm con rối. Nhớ Thái Tử tình cũ, lại tận tâm và trung thành đối với Thái Tử. 'Từ Lão' giả vờ đầu nhập đại tướng quân, dùng mọi cách âm thầm bảo vệ Khương Hoài Ưu, dạy dỗ và phụ tá nàng. Khương Hoài Ưu ẩn nhẫn tám năm, liên lạc đông cung lính cũ của phụ thân, âm thầm thu phục bồi dưỡng thế lực. Rốt cuộc cũng trừ sạch đối thủ bên người, tự mình cầm quyền. Bảy năm trôi qua, nàng bình định thiên hạ, bá tánh thái bình. Thấy Tề quốc hồi phục hưng thịnh, dân chúng trở về an cư lạc nghiệp. Nhưng không ngờ Ma giới đến xâm lăng, toàn bộ lãnh thổ Tề Quốc đều hóa thành lãnh thổ Ma Giới! Khương Hoài Ưu dốc hết binh lực quốc gia chống cự Ma giới xâm chiếm, nhưng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn quân lính, dân chúng, núi sông, lãnh thổ bị ma quân nuốt chửng. Ma cờ phát ra rên rỉ chính là toàn bộ dân chúng Tề Quốc cũ! (Phong kiến cát cứ: là một hệ tư tưởng chính trị và thực tiễn trong triều đại Chu (năm 1046 TCN- 256TCN) của Trung Quốc cổ đại) */ Cái này mình không biết Việt Nam có tên gọi khác không nên mình giữ nguyên. Ma Cờ chuyển động làm vô số oan hồn giết về hướng Khương Hoài Ưu, nỗ lực mà kéo nàng tiến vào trong Ma Cờ. Chúng nó phát ra tiếng gào đầy tuyệt vọng và không cam lòng! Có oan hồn tướng sĩ giãy giụa trong Ma Cờ, hiện ra là cảnh tượng khi hắn chết, lời hắn gào lên là: "Bệ hạ chạy mau! Cưỡi lên viêm lân của thần đi Hà Nguyệt Cốc!". Khương Hoài Ưu trong lòng đau đớn khôn cùng, một giọt nước mắt từ Khương Hoài Ưu trong mắt lăn xuống, môi nàng nhẹ nhàng mấp máy, hô lên: "Nghĩa huynh!". Ngay lập tức nàng càng tức giận, đánh tới càng mạnh mẽ, muốn đoạt lấy Ma Cờ. Trong Ma Cờ dung luyện chính là con dân, binh lính, thuộc hạ của nàng! Ma cờ bị Địa Quỷ Ma Vương khống chế chặt chẽ trong tay, thả ra hàng triệu hàng nghìn oan hồn ùn ùn tiến về Khương Hoài Ưu, vây kín tầng tầng Khương Hoài Ưu. Oan hồn bị Khương Hoài Ưu chấn vỡ, hóa thành khí đen trở về trong ma cờ trọng tổ, lại lao ra tới, giết không dứt trảm không hết vô tận! Mà từng gương mặt cũ, lúc sắp chết vẻ mặt cùng gào thảm từng màn lần lượt mà hiện ra trước mặt Khương Hoài Ưu trước, oan hồn nghĩa huynh bị nàng đánh tan còn đang kêu "Bệ hạ chạy mau......" Một lần lại một lần...... Đế Long quấn trên cánh tay Khương Hoài Ưu thấy một màn như vậy, thật sự không đành lòng nhìn tiếp, cô nhắm mắt lại thở dài: "Quá thảm!" Khương Hoài Ưu bị Đế Long âm thanh bừng tỉnh. Lúc này nàng mới ý thức được chính mình một lòng tưởng niệm cướp đi ma cờ không ngừng tiến lên, đã bị Địa Quỷ Ma Vương lấy oan hồn làm mồi nhử dụ vây ở cờ trận. Nàng truyền âm Đế Long nói: "Tôi bị nhốt rồi!" "A!" Đế Long giật mình mà trợn mắt. "Phải phá vòng vây, bằng không chúng ta sẽ bị cờ trận luyện hóa trở thành một cái oan hồn của nó." Đế Long lập tức muốn dậm chân mà hét lên: Cô mạnh như vậy còn bị nhốt! Tôi nào có biện pháp!