Chương 4: Tuỳ em
Translation: Độc Mộc Lam
Beta: Matcha Machiato
23/2/2022
Chỉ một cái liếc mắt này, liền làm cho Bạch Tranh nhớ tới mùa hè của nhiều năm về trước.
Lúc đó là khoảng tháng bảy tháng tám, bên cạnh bờ sông, những cành liễu non đã bắt đầu vươn mình nảy mầm, báo hiệu cho thời gian lũ trẻ được nghỉ hè trở về thăm nhà. Sau bữa trưa, người lớn liền dẫn đám trẻ ra ngồi chơi hóng mát dưới gốc đa, mọi người tụm ba tụm bốn lại cùng nhau, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ, thoải mái của buổi chiều.
Vì giận Phó Minh Tu nên cô cũng chạy ra ngoài, bên ngoài nắng gắt vô cùng, khiến cho người khác không thể mở nổi mắt.
Bạch Tranh nâng tay che chắn ánh nắng chói chang, qua khe hở của kẽ tay, cô thấy một chiếc xe quân sự đang tiến vào trong sân.
"Cha!"
Giọng một cậu bé đột nhiên vang lên.
Phó Xa Lâm xuống xe, dang tay ôm lấy Phó Minh Tu, tươi cười hỏi: "Con có nghe lời ông nội không đấy?"
Phó Minh Tu vừa ôm lấy cổ cha mình làm nũng, vừa thành thật trả lời: "Con không thích ông nội, ông toàn mắng con."
"Bị mắng à, để cha bảo ông." Phó Lâm Xa dỗ dành đứa con nhỏ, sau đó ông nhìn về phía sau, "Con nhìn xem còn có ai kìa?"
Hai mắt cậu bé liền sáng lên "Cậu!"
Bạch Tranh tiến tới nhìn, người vừa từ ghế lái bước xuống là một người con trai còn trẻ tuổi.
Tóc hắn cạo còn khoảng một phân, thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị ẩn dưới vành nón quân phục màu xanh biếc, con người đen láy không chút cảm xúc, đôi lúc còn ẩn hiện sát khí bén như dao.
Đó là lần đầu tiên Bạch Tranh nhìn thấy hắn, ước chừng cô đã ngây người tại đó năm phút.
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện, lại có người mặc trang phục quân đội đẹp đến vậy.
-
Bất giác, khuôn mặt trong trí nhớ của cô lại giống hệt khuôn mặt của nam nhân trước mặt này.
Hắn thuộc loại người có vẻ ngoài điển trai, khuôn hàm mỏng, thân thể cường tráng, con ngươi đen láy lại rất thâm trầm, trong mắt còn ẩn chứa vẻ lãnh đạm khó gần.
Bạch Tranh nghĩ, có lẽ là vì bộ dạng này, mới có thể khiến cô không kiềm được ý nghĩ muốn phá hủy nó.
Muốn xem thử sự điên cuồng phía dưới lớp da kia, có giống những gì cô tưởng tượng hay không.
Hay là, càng mãnh liệt hơn so với những gì cô tưởng tượng.
"Có thể đi được không?" Thấy cô ngây ngốc quá lâu, Đàm Khải Thâm đành lên tiếng phá vỡ cục diện.
Thu hồi tầm mắt lại, Bạch Tranh khẽ ho một tiếng, lập tức trở về đề tài kia, "Không cần, tôi bắt xe là được, cảm ơn."
"Nơi này không dễ bắt xe."
"Không có việc gì, tôi sẽ đi bộ theo, để dễ tiêu hóa sau khi ăn."
"Tôi tiễn cô." Đàm Khải Thâm nói.
Phong cách làm việc của hắn trước giờ vẫn không thay đổi, luôn quyết đoán như vậy, không để cho người khác có dịp phản bác.
Bạch Tranh hơi dừng lại, nhớ tới mình của trước kia chỉ cần được hắn quan tâm một chút liền mừng rỡ đến mức quên hết tất cả mọi thứ, đột nhiên lại cảm thấy có chút may mắn.
Xoay người lại, trong mắt cô ánh lên những tia sáng nhỏ, giống hệt như những ngôi sao, "Đến đây là được rồi."
Đàm Khải Thâm quay đầu lại, hơi nhíu mày.
Bạch Tranh nâng mắt nhìn "Chúng ta cứ giữ khoảng cách như này là được rồi, không cần quá gần gũi."
Ước chừng nửa khắc sau, nam nhân kia cũng không lên tiếng. Mãi đến lúc cô quyết định rời đi, mới nghe thấy người phía sau đáp lời, "Tùy em."
Giọng điệu rất bình thường, không hề có chút cảm xúc khác lạ nào.
Bạch Tranh hiểu ý cười, bộ quần áo màu đỏ càng làm nụ cười cô trở nên rạng rỡ hơn, "Cảm ơn anh."
Mãi đến khi bóng dáng người kia khuất xa, Đàm Khải Thâm mới thu hồi tầm mắt, tựa vào cột đá mà Bạch Tranh vừa tựa vào, châm lên một điếu thuốc. Hắn không hút, chỉ khẽ cụp mi xuống, kiên nhẫn chờ đợi điếu thuốc cháy hết.
Vài cây táo được trồng trong vườn lan, sau nhiều năm được chăm sóc tỉ mỉ, hiện tại còn muốn cao hơn cả một con người.
Gió mùa thu lướt qua, lá cây cũng xào xào lay động.
Khiến cho những mong ước sớm đã lụi tàn lơ lửng trong tâm người đó, rồi lập tức tan biến.
-
Bạch Tranh đi dọc theo con hào gần mười phút, cuối cùng cũng bắt được một cái xe.
Lúc về đến nhà, trời cũng đã gần sáng, cô liền tắm rửa rồi nhào lên giường, vốn tưởng rất nhanh sẽ ngủ được, nào ngờ tới tận bốn giờ sáng rồi cô vẫn không buồn ngủ.
Bạch Tranh liền ngồi dậy, tùy ý chọn một bộ phim để xem.
Đây là một bộ phim trinh thám lý luận, không có nửa điểm dư thừa, cần tập trung cao độ. Vốn nghĩ cũng không quá nhức đầu, nào ngờ cô lại bỏ lỡ lời giải thích cho cảnh đầu tiên, nên mọi nội dung phía sau cô cũng không còn theo kịp.
"...." Kiên trì thêm được mười lăm phút nữa, Bạch Tranh liền quyết định từ bỏ.
Bộ phim vẫn tiếp tục được chiếu, nhưng tâm trí cô sớm đã trôi dạt đi rất xa.
Tính ra, từ sau ngày cô tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Đàm Khải Thâm.
Bạch Hướng Võ qua đời, cô được Phó Trí Hồng nhận nuôi, đưa đến Bắc Thành. Vợ chồng nhà Phó gia bận rộn công việc, ông cụ Phó tuổi tác đã cao, không thể lo toan hết mọi chuyện trong nhà, chỉ có thể nhờ Đàm Khải Thâm chiếu cố Bạch Tranh.
Đại khái trong khoảng bốn năm, mọi chuyện ăn, ngủ, trang phục, nơi ở của cô đều do Đàm Khải Thâm lo liệu. Thầy giáo mời phụ huynh cũng là Đàm Khải Thâm đi, cảm mạo phát sốt cũng là Đàm Khải Thâm đưa cô đi viện, ngay cả ngày hội văn nghệ cuối kì trung học cũng là Đàm Khải Thâm đi cùng cô.
Sống một cuộc sống luôn luôn có sự tồn tại của hắn, sớm đã thành một thói quen của cô.
Thói quen lả một thứ rất khó để từ bỏ. Vậy nên sau nhiều năm cách xa, cô luôn cảm thấy cuộc sống thiếu đi một thứ gì đó.
Cứ suy nghĩ mông lung phức tạp như vậy, mãi đến khi đồng hồ kêu lên một tiếng, Bạch Tranh mới cố ép mình chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ này, cô đã mơ thấy rất nhiều chuyện của trước kia.
Sau khi tỉnh giấc, hầu hết mọi thứ đều đã phai nhạt trong trí nhớ cô. Ấn tượng duy nhất khắc sâu trong trí nhớ cô là ánh mắt của Đàm Khải Thâm, lạnh nhạt, xa cách, không có chút cảm xúc nào, thậm chí ngay cả chán ghét cũng không có.
Từ đầu tới cuối, hắn luôn bình tĩnh nhìn cô.
"Cô còn nhỏ, đối với định nghĩ từ thích rất mơ hồ. Đợi đến khi cô lớn lên, sẽ hiểu cảm giác thích một người là như thế nào."
"Cô có thể thích bất kì ai khác, chỉ trừ mỗi tôi, điều này cô buộc phải nhớ lấy."
-
8 giờ sáng, ánh nắng chói chang đã chiếu xuyên qua bức màn mỏng manh.
Đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, nhưng Bạch Tranh lại bị vết muỗi chích trên đùi làm cho tỉnh lại. Cô không muốn dậy sớm như vậy, nên cố đưa tay gãi, một lần lại hai lần, mãi đến lúc không nhịn được nữa, cô mới mở mắt, vươn tay lấy bình xịt muỗi ra phun với vẻ mặt sát khí.
Sau khi xịt quanh hai vòng, cô liền ném bình xịt xuống giường, sau đó lại kéo chăn nằm xuống.
Vừa mới nhắm mắt không đến mười giây, lại có tiếng điện thoại vang lên.
"..."Bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra lấy điện thoại, cô cũng không thèm nhìn, trực tiếp bấm nhận cuộc gọi: "Tôi không mua bảo hiểm, cũng không mua đất, trong nhà không có đứa trẻ nào cần học thêm, cảm ơn."
Không đợi cô nói xong, liền bị một giọng nữ phía bên kia điện thoại ngắt lời, "Chị Tranh Tranh, mau tới đây, phòng làm việc của chúng ta đang bị người khác đập phá."
Bạch Tranh lập tức tỉnh ngủ, cô xốc chăn lên, bước xuống giường, vừa đi về phía toilet vừa tìm hiểu tình huống, "Em đừng vội, sao lại vậy, nói rõ ràng cho chị."
Tiểu Lý bèn trấn an mình một chút, sau đó thuật lại một chút tình hình cụ thể.
"...Vào lúc em đến thì đã vậy, tài liệu nằm ngổn ngang, bàn ghế bị đập vỡ, cả mấy cái máy tính cũng vậy. Em có hỏi qua mấy chú bảo vệ canh cửa, trước khi chúng ta đi làm đã có ba người đàn ông mặc quần áo đen đi vào, sau đó em đi kiểm tra camera một chút, camera cũng quay được chính là bọn họ làm."
"Camera quay được bọn họ?" Bạch Tranh vội vàng rửa mặt, sau đó đi xuống trực tiếp ngăn chiếc xe taxi đi ngang qua tiểu khu.
"Đúng vậy, cũng rất rõ ràng, có phải báo công an không?"
"Trước thì không cần." Đã cố ý động thủ, còn không thèm tránh camera.
Đối phương chắc hẳn đã nắm chắc được, báo công an bây giờ không phải là một biện pháp hay, trước tiên phải biết bọn họ là ai.
"Vậy chị Tranh Tranh, bây giờ phải làm sao đây?" Tiểu Lí dĩ nhiên là không có kinh nghiệm giải quyết trường hợp này.
Bạch Tranh hơi im lặng, sau đó lại hỏi, "Bọn họ có nói gì với bảo vệ, hay để lại giấy tờ gì không?"
"Giấy tờ?" Tiểu Lí do dự nói, "Hình như không có..."
Vừa nói xong, phía bên kia giống như có người nói gì đó, Tiểu Lí lập tức phản ứng lại, "A! Đúng rồi, người con trai đi đầu trước khi rời đi có để lại một tấm danh thiếp."
"Chụp danh thiếp gửi cho chị."
"Dạ."
Tiểu Lí nhanh chóng làm theo, lập tức ngắt điện thoại, chụp lại danh thiếp cùng một vài bức hình văn phòng bị đập phá gửi đi.
Bạch Tranh mở ra xem, quả nhiên không ngoài suy đoán, là người quen. Trong tay cô còn cầm một cái danh thiếp giống hệt, là của thư kí của hắn đưa cho cô vào lần đầu tiên cô và Trần Thế Khang, hiện giờ vẫn còn nằm trong ví của cô."
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Tranh liền gọi điện cho Trần Thế Khang.
-
Vào mùa hè, khung giờ vào buổi trưa là nắng gắt nhất.
Gió mát thổi lướt qua, những cây linh san bên đường như đang trong giờ nghỉ ngơi, thoải mái đung đưa cành cây.
Chiếc taxi vút nhanh trên đường, không đi vào những còn đường xe cộ tấp nập trong thành phố, mà rẽ qua một hướng khác, rồi dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao cao cấp.
Người ngồi ở ghế sau liền đẩy cửa xe ra, một người con gái ăn mặc đơn giản, giầy thể thao kết hợp với quần bó, chiếc áo T ngắn để lộ vòng eo mảnh khảnh, trông vô cùng tươi trẻ. Bạch Tranh vén mấy sợi tóc ngắn ra sau, để lộ ngũ quan rõ nét, để lộ hai đồng điếu nhỏ xinh ở khóe miệng, dù không chỉnh trang kĩ nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Vừa mới xuống xe, Lâm Nhiễm đã gọi điện thoại đến.
"Tớ vừa mới biết việc này, giờ cậu muốn làm gì?"
Cửa khách sạn vừa mở đã có người đứng chờ, nhìn kĩ mới thấy đó là thư kí của Trần Thế Khang.
Bạch Tranh liếc mắt nhìn người kia một chút, sau đó tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện với Lâm Nhiễm, "Trần Thế Khang muốn gặp mặt tớ."
"Tên khốn kiếp này, hắn đã nói gì với cậu?"
"Cũng chưa nói gì, chỉ là gặp mặt nói chút chuyện phiếm." Cô đưa tay gạt đi những sợi tóc trên mái, "Tôi đi xem tình huống một chút, đoán chừng phải cắt đất trả tiền cho hắn."
"Hắn dám làm ra chuyện trái đạo đức này, còn muốn chúng ta cắt đất trả tiền cho hắn?" Bảo hắn nằm mơ đi, cậu mở định vị điện thoại lên, tớ đi gặp hắn với cậu." Lâm Nhiễn ngậm một bụng đầy tức giận, không cách nào nuốt trôi, cũng không đợi Bạch Tranh khuyên giải cô đã ngắt điện thoại.
Bất đắc dĩ, Bạch Tranh đành phát định vị cho cô.
Nhà của Lâm Nhiễm nằm ngay gần đó, lái xe qua cũng rất nhanh, không đến năm phút đã tới.
Người con trai đứng trước cửa khách sạn cũng không còn kiên nhẫn, đi tới đánh giá hai người một chút, sau đó liền dẫn hai người vào khách sạn.
"Làm sao hắn biết là chúng ta?" Lâm Nhiễm thấp giọng hỏi bên tai Bạch Tranh.
"Cậu xem giờ là giữa trưa, còn ai khác ngoài tụi mình à?"
Điều hòa bên trong khách sạn rất lạnh, lập tức thổi bay cơn nóng trong người.
Bạch Tranh và Lân Nhiễm đi theo người thư kí kia, rẽ phải, sau đó đi qua một đoạn, cuối cùng dừng trước cửa một căn phòng.
"Trần tổng đang ở bên trong." Bạch Tranh không muốn nói chuyện, liền mở cửa đi vào. Lâm Nhiễm cũng đi theo sau Bạch Tranh, nhưng lại bị thư kí ngăn cản, "Trần tổng chỉ nói muốn gặp Bạch tiểu thư."
Lâm Nhiễm vừa định phát hỏa, Bạch Tranh liền ném cho cô một ánh mắt, "Yên tâm đi."
"Có chuyện thì gọi điện thoại cho tớ."
Còn chưa nói xong, cửa đã bị đóng lại.
Không gian bên trong rất lớn, trang trí vô cùng xa hoa, có môt bình phong ngăn cách thành hai không gian, phía bên này cửa hình như có người đang tụ tập đánh bài.
Có bốn người đàn ông ngồi trên bàn chính, xung quanh là một vòng những cô gái dính sát vào họ, người đứng, người ngồi, đoán chừng có một số người là bạn gái của những người đàn ông kia.
Có người nghe thấy động tĩnh ở cửa phòng, liền quay lên liếc nhìn cô một cái, sau đó quay sang bàn luận vài câu.
Bạch Tranh không đứng ở cửa quá lâu, cô rất nhanh đã xác minh được mục tiêu của mình. Nhìn bốn phía xung quanh, cô lập tức thấy người mình cần tìm đang an vị uống trà ở một cái bàn tròn.
Người đàn ông đó ăn mặc lòe loẹt, tóc hói đến gần gáy, cười lên một cái liền lộ ra nếp nhăn trên trán, trông vô cùng gian xảo.
Bên cạnh hắn có một cô thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha, mặc một bộ váy rất mỏng, cổ áo còn lộ ra một vùng, khi nói chuyện, ánh mắt Trần Thế Khang cứ dính chằm chằm vào bộ ngực của cô gái kia.
Bạch Tranh thở ra một hơi, giả vờ như bị mù, hướng về phía bình phong đi tới.
E
Rèm bên trong được kéo lên hoàn toàn, trông càng thêm tối, cũng càng thêm im lặng.
Cùng là bàn tròn, điểm khác biệt duy nhất là chỉ có ba người ngồi.
Bên ngoài bình phòng không có ai, Bạch Tranh liền chậm rãi tiến vào, cảm giác không khí nơi này có chút khác thường.
Cùng lúc đó, tiếng người ở bên kia ngừng hẳn, nghiêng đầu nhìn qua, liền lộ ra khuôn mặt người đàn ông kia.
Bạch Tranh liền đứng lại.
Cuối cùng ánh mắt của Trần Thế Khang cũng rời khỏi bộ ngực của nữ nhân kia, hắn bắt lấy tay cô, "Sao cô lại tới chậm vậy?"
Bạch Tranh còn chưa kịp hiểu tình huống hiện tại, đã bị lôi đến trước mặt hắn.
Trần Thế Khang cười nịnh nọt, nói dối đã thành thói, "Đàm Tổng, đây là em gái tôi, bộ dáng cũng không tệ, liền gọi tới hầu trà cho ngài, ngài xem có vừa mắt không?"
Bạch Tranh, "?"
Beta: Matcha Machiato
23/2/2022
Chỉ một cái liếc mắt này, liền làm cho Bạch Tranh nhớ tới mùa hè của nhiều năm về trước.
Lúc đó là khoảng tháng bảy tháng tám, bên cạnh bờ sông, những cành liễu non đã bắt đầu vươn mình nảy mầm, báo hiệu cho thời gian lũ trẻ được nghỉ hè trở về thăm nhà. Sau bữa trưa, người lớn liền dẫn đám trẻ ra ngồi chơi hóng mát dưới gốc đa, mọi người tụm ba tụm bốn lại cùng nhau, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ, thoải mái của buổi chiều.
Vì giận Phó Minh Tu nên cô cũng chạy ra ngoài, bên ngoài nắng gắt vô cùng, khiến cho người khác không thể mở nổi mắt.
Bạch Tranh nâng tay che chắn ánh nắng chói chang, qua khe hở của kẽ tay, cô thấy một chiếc xe quân sự đang tiến vào trong sân.
"Cha!"
Giọng một cậu bé đột nhiên vang lên.
Phó Xa Lâm xuống xe, dang tay ôm lấy Phó Minh Tu, tươi cười hỏi: "Con có nghe lời ông nội không đấy?"
Phó Minh Tu vừa ôm lấy cổ cha mình làm nũng, vừa thành thật trả lời: "Con không thích ông nội, ông toàn mắng con."
"Bị mắng à, để cha bảo ông." Phó Lâm Xa dỗ dành đứa con nhỏ, sau đó ông nhìn về phía sau, "Con nhìn xem còn có ai kìa?"
Hai mắt cậu bé liền sáng lên "Cậu!"
Bạch Tranh tiến tới nhìn, người vừa từ ghế lái bước xuống là một người con trai còn trẻ tuổi.
Tóc hắn cạo còn khoảng một phân, thân hình cao lớn, ngũ quan cương nghị ẩn dưới vành nón quân phục màu xanh biếc, con người đen láy không chút cảm xúc, đôi lúc còn ẩn hiện sát khí bén như dao.
Đó là lần đầu tiên Bạch Tranh nhìn thấy hắn, ước chừng cô đã ngây người tại đó năm phút.
Đây là lần đầu tiên cô phát hiện, lại có người mặc trang phục quân đội đẹp đến vậy.
-
Bất giác, khuôn mặt trong trí nhớ của cô lại giống hệt khuôn mặt của nam nhân trước mặt này.
Hắn thuộc loại người có vẻ ngoài điển trai, khuôn hàm mỏng, thân thể cường tráng, con ngươi đen láy lại rất thâm trầm, trong mắt còn ẩn chứa vẻ lãnh đạm khó gần.
Bạch Tranh nghĩ, có lẽ là vì bộ dạng này, mới có thể khiến cô không kiềm được ý nghĩ muốn phá hủy nó.
Muốn xem thử sự điên cuồng phía dưới lớp da kia, có giống những gì cô tưởng tượng hay không.
Hay là, càng mãnh liệt hơn so với những gì cô tưởng tượng.
"Có thể đi được không?" Thấy cô ngây ngốc quá lâu, Đàm Khải Thâm đành lên tiếng phá vỡ cục diện.
Thu hồi tầm mắt lại, Bạch Tranh khẽ ho một tiếng, lập tức trở về đề tài kia, "Không cần, tôi bắt xe là được, cảm ơn."
"Nơi này không dễ bắt xe."
"Không có việc gì, tôi sẽ đi bộ theo, để dễ tiêu hóa sau khi ăn."
"Tôi tiễn cô." Đàm Khải Thâm nói.
Phong cách làm việc của hắn trước giờ vẫn không thay đổi, luôn quyết đoán như vậy, không để cho người khác có dịp phản bác.
Bạch Tranh hơi dừng lại, nhớ tới mình của trước kia chỉ cần được hắn quan tâm một chút liền mừng rỡ đến mức quên hết tất cả mọi thứ, đột nhiên lại cảm thấy có chút may mắn.
Xoay người lại, trong mắt cô ánh lên những tia sáng nhỏ, giống hệt như những ngôi sao, "Đến đây là được rồi."
Đàm Khải Thâm quay đầu lại, hơi nhíu mày.
Bạch Tranh nâng mắt nhìn "Chúng ta cứ giữ khoảng cách như này là được rồi, không cần quá gần gũi."
Ước chừng nửa khắc sau, nam nhân kia cũng không lên tiếng. Mãi đến lúc cô quyết định rời đi, mới nghe thấy người phía sau đáp lời, "Tùy em."
Giọng điệu rất bình thường, không hề có chút cảm xúc khác lạ nào.
Bạch Tranh hiểu ý cười, bộ quần áo màu đỏ càng làm nụ cười cô trở nên rạng rỡ hơn, "Cảm ơn anh."
Mãi đến khi bóng dáng người kia khuất xa, Đàm Khải Thâm mới thu hồi tầm mắt, tựa vào cột đá mà Bạch Tranh vừa tựa vào, châm lên một điếu thuốc. Hắn không hút, chỉ khẽ cụp mi xuống, kiên nhẫn chờ đợi điếu thuốc cháy hết.
Vài cây táo được trồng trong vườn lan, sau nhiều năm được chăm sóc tỉ mỉ, hiện tại còn muốn cao hơn cả một con người.
Gió mùa thu lướt qua, lá cây cũng xào xào lay động.
Khiến cho những mong ước sớm đã lụi tàn lơ lửng trong tâm người đó, rồi lập tức tan biến.
-
Bạch Tranh đi dọc theo con hào gần mười phút, cuối cùng cũng bắt được một cái xe.
Lúc về đến nhà, trời cũng đã gần sáng, cô liền tắm rửa rồi nhào lên giường, vốn tưởng rất nhanh sẽ ngủ được, nào ngờ tới tận bốn giờ sáng rồi cô vẫn không buồn ngủ.
Bạch Tranh liền ngồi dậy, tùy ý chọn một bộ phim để xem.
Đây là một bộ phim trinh thám lý luận, không có nửa điểm dư thừa, cần tập trung cao độ. Vốn nghĩ cũng không quá nhức đầu, nào ngờ cô lại bỏ lỡ lời giải thích cho cảnh đầu tiên, nên mọi nội dung phía sau cô cũng không còn theo kịp.
"...." Kiên trì thêm được mười lăm phút nữa, Bạch Tranh liền quyết định từ bỏ.
Bộ phim vẫn tiếp tục được chiếu, nhưng tâm trí cô sớm đã trôi dạt đi rất xa.
Tính ra, từ sau ngày cô tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Đàm Khải Thâm.
Bạch Hướng Võ qua đời, cô được Phó Trí Hồng nhận nuôi, đưa đến Bắc Thành. Vợ chồng nhà Phó gia bận rộn công việc, ông cụ Phó tuổi tác đã cao, không thể lo toan hết mọi chuyện trong nhà, chỉ có thể nhờ Đàm Khải Thâm chiếu cố Bạch Tranh.
Đại khái trong khoảng bốn năm, mọi chuyện ăn, ngủ, trang phục, nơi ở của cô đều do Đàm Khải Thâm lo liệu. Thầy giáo mời phụ huynh cũng là Đàm Khải Thâm đi, cảm mạo phát sốt cũng là Đàm Khải Thâm đưa cô đi viện, ngay cả ngày hội văn nghệ cuối kì trung học cũng là Đàm Khải Thâm đi cùng cô.
Sống một cuộc sống luôn luôn có sự tồn tại của hắn, sớm đã thành một thói quen của cô.
Thói quen lả một thứ rất khó để từ bỏ. Vậy nên sau nhiều năm cách xa, cô luôn cảm thấy cuộc sống thiếu đi một thứ gì đó.
Cứ suy nghĩ mông lung phức tạp như vậy, mãi đến khi đồng hồ kêu lên một tiếng, Bạch Tranh mới cố ép mình chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ này, cô đã mơ thấy rất nhiều chuyện của trước kia.
Sau khi tỉnh giấc, hầu hết mọi thứ đều đã phai nhạt trong trí nhớ cô. Ấn tượng duy nhất khắc sâu trong trí nhớ cô là ánh mắt của Đàm Khải Thâm, lạnh nhạt, xa cách, không có chút cảm xúc nào, thậm chí ngay cả chán ghét cũng không có.
Từ đầu tới cuối, hắn luôn bình tĩnh nhìn cô.
"Cô còn nhỏ, đối với định nghĩ từ thích rất mơ hồ. Đợi đến khi cô lớn lên, sẽ hiểu cảm giác thích một người là như thế nào."
"Cô có thể thích bất kì ai khác, chỉ trừ mỗi tôi, điều này cô buộc phải nhớ lấy."
-
8 giờ sáng, ánh nắng chói chang đã chiếu xuyên qua bức màn mỏng manh.
Đồng hồ báo thức vẫn chưa kêu, nhưng Bạch Tranh lại bị vết muỗi chích trên đùi làm cho tỉnh lại. Cô không muốn dậy sớm như vậy, nên cố đưa tay gãi, một lần lại hai lần, mãi đến lúc không nhịn được nữa, cô mới mở mắt, vươn tay lấy bình xịt muỗi ra phun với vẻ mặt sát khí.
Sau khi xịt quanh hai vòng, cô liền ném bình xịt xuống giường, sau đó lại kéo chăn nằm xuống.
Vừa mới nhắm mắt không đến mười giây, lại có tiếng điện thoại vang lên.
"..."Bàn tay trắng nõn từ trong chăn vươn ra lấy điện thoại, cô cũng không thèm nhìn, trực tiếp bấm nhận cuộc gọi: "Tôi không mua bảo hiểm, cũng không mua đất, trong nhà không có đứa trẻ nào cần học thêm, cảm ơn."
Không đợi cô nói xong, liền bị một giọng nữ phía bên kia điện thoại ngắt lời, "Chị Tranh Tranh, mau tới đây, phòng làm việc của chúng ta đang bị người khác đập phá."
Bạch Tranh lập tức tỉnh ngủ, cô xốc chăn lên, bước xuống giường, vừa đi về phía toilet vừa tìm hiểu tình huống, "Em đừng vội, sao lại vậy, nói rõ ràng cho chị."
Tiểu Lý bèn trấn an mình một chút, sau đó thuật lại một chút tình hình cụ thể.
"...Vào lúc em đến thì đã vậy, tài liệu nằm ngổn ngang, bàn ghế bị đập vỡ, cả mấy cái máy tính cũng vậy. Em có hỏi qua mấy chú bảo vệ canh cửa, trước khi chúng ta đi làm đã có ba người đàn ông mặc quần áo đen đi vào, sau đó em đi kiểm tra camera một chút, camera cũng quay được chính là bọn họ làm."
"Camera quay được bọn họ?" Bạch Tranh vội vàng rửa mặt, sau đó đi xuống trực tiếp ngăn chiếc xe taxi đi ngang qua tiểu khu.
"Đúng vậy, cũng rất rõ ràng, có phải báo công an không?"
"Trước thì không cần." Đã cố ý động thủ, còn không thèm tránh camera.
Đối phương chắc hẳn đã nắm chắc được, báo công an bây giờ không phải là một biện pháp hay, trước tiên phải biết bọn họ là ai.
"Vậy chị Tranh Tranh, bây giờ phải làm sao đây?" Tiểu Lí dĩ nhiên là không có kinh nghiệm giải quyết trường hợp này.
Bạch Tranh hơi im lặng, sau đó lại hỏi, "Bọn họ có nói gì với bảo vệ, hay để lại giấy tờ gì không?"
"Giấy tờ?" Tiểu Lí do dự nói, "Hình như không có..."
Vừa nói xong, phía bên kia giống như có người nói gì đó, Tiểu Lí lập tức phản ứng lại, "A! Đúng rồi, người con trai đi đầu trước khi rời đi có để lại một tấm danh thiếp."
"Chụp danh thiếp gửi cho chị."
"Dạ."
Tiểu Lí nhanh chóng làm theo, lập tức ngắt điện thoại, chụp lại danh thiếp cùng một vài bức hình văn phòng bị đập phá gửi đi.
Bạch Tranh mở ra xem, quả nhiên không ngoài suy đoán, là người quen. Trong tay cô còn cầm một cái danh thiếp giống hệt, là của thư kí của hắn đưa cho cô vào lần đầu tiên cô và Trần Thế Khang, hiện giờ vẫn còn nằm trong ví của cô."
Không suy nghĩ nhiều, Bạch Tranh liền gọi điện cho Trần Thế Khang.
-
Vào mùa hè, khung giờ vào buổi trưa là nắng gắt nhất.
Gió mát thổi lướt qua, những cây linh san bên đường như đang trong giờ nghỉ ngơi, thoải mái đung đưa cành cây.
Chiếc taxi vút nhanh trên đường, không đi vào những còn đường xe cộ tấp nập trong thành phố, mà rẽ qua một hướng khác, rồi dừng lại trước cửa một khách sạn năm sao cao cấp.
Người ngồi ở ghế sau liền đẩy cửa xe ra, một người con gái ăn mặc đơn giản, giầy thể thao kết hợp với quần bó, chiếc áo T ngắn để lộ vòng eo mảnh khảnh, trông vô cùng tươi trẻ. Bạch Tranh vén mấy sợi tóc ngắn ra sau, để lộ ngũ quan rõ nét, để lộ hai đồng điếu nhỏ xinh ở khóe miệng, dù không chỉnh trang kĩ nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.
Vừa mới xuống xe, Lâm Nhiễm đã gọi điện thoại đến.
"Tớ vừa mới biết việc này, giờ cậu muốn làm gì?"
Cửa khách sạn vừa mở đã có người đứng chờ, nhìn kĩ mới thấy đó là thư kí của Trần Thế Khang.
Bạch Tranh liếc mắt nhìn người kia một chút, sau đó tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện với Lâm Nhiễm, "Trần Thế Khang muốn gặp mặt tớ."
"Tên khốn kiếp này, hắn đã nói gì với cậu?"
"Cũng chưa nói gì, chỉ là gặp mặt nói chút chuyện phiếm." Cô đưa tay gạt đi những sợi tóc trên mái, "Tôi đi xem tình huống một chút, đoán chừng phải cắt đất trả tiền cho hắn."
"Hắn dám làm ra chuyện trái đạo đức này, còn muốn chúng ta cắt đất trả tiền cho hắn?" Bảo hắn nằm mơ đi, cậu mở định vị điện thoại lên, tớ đi gặp hắn với cậu." Lâm Nhiễn ngậm một bụng đầy tức giận, không cách nào nuốt trôi, cũng không đợi Bạch Tranh khuyên giải cô đã ngắt điện thoại.
Bất đắc dĩ, Bạch Tranh đành phát định vị cho cô.
Nhà của Lâm Nhiễm nằm ngay gần đó, lái xe qua cũng rất nhanh, không đến năm phút đã tới.
Người con trai đứng trước cửa khách sạn cũng không còn kiên nhẫn, đi tới đánh giá hai người một chút, sau đó liền dẫn hai người vào khách sạn.
"Làm sao hắn biết là chúng ta?" Lâm Nhiễm thấp giọng hỏi bên tai Bạch Tranh.
"Cậu xem giờ là giữa trưa, còn ai khác ngoài tụi mình à?"
Điều hòa bên trong khách sạn rất lạnh, lập tức thổi bay cơn nóng trong người.
Bạch Tranh và Lân Nhiễm đi theo người thư kí kia, rẽ phải, sau đó đi qua một đoạn, cuối cùng dừng trước cửa một căn phòng.
"Trần tổng đang ở bên trong." Bạch Tranh không muốn nói chuyện, liền mở cửa đi vào. Lâm Nhiễm cũng đi theo sau Bạch Tranh, nhưng lại bị thư kí ngăn cản, "Trần tổng chỉ nói muốn gặp Bạch tiểu thư."
Lâm Nhiễm vừa định phát hỏa, Bạch Tranh liền ném cho cô một ánh mắt, "Yên tâm đi."
"Có chuyện thì gọi điện thoại cho tớ."
Còn chưa nói xong, cửa đã bị đóng lại.
Không gian bên trong rất lớn, trang trí vô cùng xa hoa, có môt bình phong ngăn cách thành hai không gian, phía bên này cửa hình như có người đang tụ tập đánh bài.
Có bốn người đàn ông ngồi trên bàn chính, xung quanh là một vòng những cô gái dính sát vào họ, người đứng, người ngồi, đoán chừng có một số người là bạn gái của những người đàn ông kia.
Có người nghe thấy động tĩnh ở cửa phòng, liền quay lên liếc nhìn cô một cái, sau đó quay sang bàn luận vài câu.
Bạch Tranh không đứng ở cửa quá lâu, cô rất nhanh đã xác minh được mục tiêu của mình. Nhìn bốn phía xung quanh, cô lập tức thấy người mình cần tìm đang an vị uống trà ở một cái bàn tròn.
Người đàn ông đó ăn mặc lòe loẹt, tóc hói đến gần gáy, cười lên một cái liền lộ ra nếp nhăn trên trán, trông vô cùng gian xảo.
Bên cạnh hắn có một cô thiếu nữ xinh đẹp, dáng người thướt tha, mặc một bộ váy rất mỏng, cổ áo còn lộ ra một vùng, khi nói chuyện, ánh mắt Trần Thế Khang cứ dính chằm chằm vào bộ ngực của cô gái kia.
Bạch Tranh thở ra một hơi, giả vờ như bị mù, hướng về phía bình phong đi tới.
E
Rèm bên trong được kéo lên hoàn toàn, trông càng thêm tối, cũng càng thêm im lặng.
Cùng là bàn tròn, điểm khác biệt duy nhất là chỉ có ba người ngồi.
Bên ngoài bình phòng không có ai, Bạch Tranh liền chậm rãi tiến vào, cảm giác không khí nơi này có chút khác thường.
Cùng lúc đó, tiếng người ở bên kia ngừng hẳn, nghiêng đầu nhìn qua, liền lộ ra khuôn mặt người đàn ông kia.
Bạch Tranh liền đứng lại.
Cuối cùng ánh mắt của Trần Thế Khang cũng rời khỏi bộ ngực của nữ nhân kia, hắn bắt lấy tay cô, "Sao cô lại tới chậm vậy?"
Bạch Tranh còn chưa kịp hiểu tình huống hiện tại, đã bị lôi đến trước mặt hắn.
Trần Thế Khang cười nịnh nọt, nói dối đã thành thói, "Đàm Tổng, đây là em gái tôi, bộ dáng cũng không tệ, liền gọi tới hầu trà cho ngài, ngài xem có vừa mắt không?"
Bạch Tranh, "?"