Chương 36: Em còn có anh, em không cần cảm thấy buồn đâu
19-4-2024
Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
"Chị, chị..." Một giọng nói kéo lại suy nghĩ của Bạch Tranh. Cô quay đầu lại, liền thấy Nguyễn Đào nghi hoặc nhìn chằm chằm cô: "Chị sao vậy? Tối qua không ngủ được à?"
"...Có lẽ vậy"Bạch Tranh ngáp một cái che giấu sự thật mình đang phân tâm.
Một giờ trước, Đàm Khải Thâm đưa cô trở lại khách sạn, đúng lúc bắt kịp Lão Vu đi kiểm tra phòng.
Vì lý do thời tiết nên tổ chương trình tạm thời quyết định đẩy thời gian bắt đầu quay sang chiều nay, về đến phòng cô cũng chưa có thời gian uống nước, cô và Nguyễn Đào lần lượt để hành lý lên xe. Sau khi thu dọn đồ đạc, theo đoàn nhanh chóng đuổi kịp xe buýt.
Lộ trình chặc chẽ không có khe hở sau khi ngồi xuống, Bạch Tranh mới có thời gian trầm tư.
Người trong xe hoặc đang trò chuyện cùng nhau hoặc đang ngủ trưa, khá yên tĩnh.
Nguyễn Đào xé gói khoai tây chiên trong tay cô ấy đưa ra: "Không biết khi nào mới có thể ăn trưa, trước tiên ăn lót dạ đã."
"Không cần." Cô lắc đầu, tùy tiện kiếm cớ: "Chị hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát."
"Vậy chị đi ngủ đi, đến nơi em gọi chị." Nguyễn Đào đồng ý, sau đó ném hai miếng khoai tây chiên vào miệng, đeo tai nghe vào bắt đầu chơi game. Cô ấy mải mê chơi đến nỗi không để ý tai của người bên cạnh đã đỏ bừng ngay từ khi mới gặp nhau.
Bạch Tranh lại tựa lưng vào ghế, kỳ thật cô cũng không buồn ngủ chút nào. Ngược lại, cô tỉnh táo đến mức có thể nhớ lại từng lời Đàm Khải Thâm đã nói trong máy tiếng trước.
Trái tim cô như được ngâm trong một chậu nước ấm, ấm lại ẩm ướt, thỉnh thoảng rung lên, tạo ra những gợn sóng, giống như tâm trạng của cô lúc này, thật khó để bình tĩnh lại. Khó bình tĩnh không kém là khóe miệng cô kể từ khi bước xuống xe không khỏi nhếch lên.
Đề phòng người khác chú ý tới, Bạch Tranh cố ý kiềm chế bản thân. Cô cố gắng hết sức để chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác, không hiểu sao, suy nghĩ luôn không kềm chế được.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng bị Nguyễn Đào vô ý đặt điện thoại xuống uống nước phát hiện ra.
"Chị, chị cười cái gì vậy?"
"...." Bạch Tranh sửng sốt một chút, mím môi, giả vờ chuyển chủ đề: "Chị cười à?"
Nghe được câu hỏi của cô, Nguyễn Đào do dự một chút: "... Chị không có sao?"
Bạch Tranh như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lắc đầu.
"Em lại nhìn nhầm à?" Nguyễn Đào vặn chặt nắp chai liên tục hạ xuống hai lần, cô ấy không khỏi nghi ngờ về thị lực của mình, cô ấy nhìn trái nhìn phải với chiếc điện thoại đang tắt màn hình."Có lẽ thị lực của em kém đi do nhìn điện thoại quá lâu..."
Nói xong, cô ấy vội vàng tìm trong túi xách một cặp che mắt dán lên như sự an ủi tâm lý.
Bạch Tranh sau đó quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế một lúc. Vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của Lận Nhiễm.
"Cậu thấy gì chưa? Tiêu điểm Bắc Thành sáng nay, đám cưới của cậu và Phó Minh Tú đã bị hoãn lại!"
Điện thoại vừa kết nối, những lời này liền truyền vào tai Bạch Tranh
Cô cởi ba lô chuyển hành lý cùng Nguyễn Đào đến khoảng trống phía trước xe, bấm vào ảnh chụp màn hình Lận Nhiễm gửi,trong ảnh là đoạn phỏng vấn cùng giải thích, đại khái là phát biểu chính thức của Trí Hoà về việc hoãn đám cưới.
Nguyên nhân cụ thể là do ông cụ trong nhà không khỏe, con cháu hoãn đám cưới thể hiện lòng hiếu thảo, đợi đến khi sức khỏe của ông cụ tốt hơn mới sắp xếp.
Lận Nhiễm: "Mình tìm người tìm hiểu thì bài này là do phu nhân phó tổng đêm qua tìm người viết. Tuy không trực tiếp hủy hôn mà chỉ hoãn lại nhưng cũng gần như vậy, hiện tại cậu có thể yên tâm. "
"Tớ biết rồi."
"Sao vậy? " Lận Nhiễm nhận thấy tâm trạng của cô không ổn,"Nghe được tin này cậu không vui sao?"
Bạch Tranh nhếch khóe môi tượng trưng, "Vui."
Chuyện này là đúng, nhưng lại bằng cách này, cô càng nợ Đàm Ngữ Lâm nhiều hơn.
Lận Nhiễm hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của cô, chỉ thành thật mừng thay cho cô: "Thà dùng phương pháp của tớ,tuy chạy trốn rất xấu hổ, nhưng cũng có ích nếu mà cậu không chịu được nữa!"
"Đúng vậy, tớ trở về sẽ thưởng cho cậu thật tốt." Bạch Tranh trợn mắt.
Dù thế nào đi nữa, tiệc đính hôn không thành là một điều đáng vui đối với cô.
Còn những chuyện khác thì đợi đến ngày quay lại rồi "thú tội".
"Vậy mình sẽ làm thịt cậu, gọi tất cả người thân bạn bè của chúng ta tới."
"Được, nhưng trước tiên phải nói trước tớ sẽ chỉ trả tiền cho cậu "
"....."
-
Trả lời điện thoại, Bạch Tranh nhân cơ hội đi vào phòng tắm.
Tổ chương trình lần này thuê hai chiếc xe buýt, một chiếc xe buýt đến muộn do điều kiện giao thông, khi Bạch Tranh ra ngoài tình cờ gặp được.
Khi đang đi bộ về, cửa xe buýt vừa mở, một số thí sinh bước xuống xe bắt đầu từ từ di chuyển hành lý xuống giống như vừa rồi.
Thí sinh năm nay đều là con gái nên việc lấy hành lý hơi khó khăn, Bạch Tranh thấy vài cô gái đến giúp đỡ, cô khá khỏe nên đi tới giúp một tay.
"Cảm ơn." Tạ Tư Vũ đeo kính râm đứng bên cạnh mỉm cười với Bạch Tranh khi cô ấy đang kéo hành lý của mình.
Bạch Tranh: "Không có gì."
Chỉ trong vài phút, gần như toàn bộ hành lý trên xe đã được chuyển xuống.
"Ai bảo cô động vào vali của tôi?" Vali trong tay Bạch Tranh vừa đặt xuống đất liền có người đi tới.
Trần Lạc Huỳnh kéo hành lý tới, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Âm thanh đó dù lớn hay nhỏ cũng đủ khiến những người xung quanh quay đầu lại nhìn.
Cô gái đang giúp di chuyển hành lý bên cạnh đang muốn cãi lại thì lại bị Bạch Tranh ngăn lại: "Xin lỗi."
Trần Lạc Huỳnh trừng mắt nhìn cô, kéo hành lý đi qua, nhưng cô ta chưa bước được hai bước đã bị người chặn lại.
"Tôi nghĩ cô không biết tốt xấu quá rồi đó." Tạ Tư Vũ vừa nói vừa vẫy quạt thời tiết nóng nực, "Mọi người đang chuyển hành lý giúp cô, nhưng cô thậm chí không nói cảm ơn mà còn tức giận với họ, ban đầu còn tưởng là cô rất có giáo dưỡng, bây giờ xem ra cũng chẳng ra làm sao."
Không biết câu nói nào đã xúc phạm cô ra, nhưng vẻ mặt của Trần Lạc Huỳnh đột nhiên trở nên rất khó coi, cô ta không để ý đến Tạ Tư Vũ quay lại nhìn Bạch Tranh sau đó kéo hành lý đi.
"Chậc, không biết mình tự hào gì nữa." Tạ Tư Vũ nói gì đó.
Bạch Tranh ngước mắt nhìn sang, mãi cho đến khi bóng lưng của Trần Lạc Huỳnh biến mất.
Trước khi bắt đầu ghi hình trại huấn luyện, tổ chương trình đã phát cho các thí sinh một tập sách hướng dẫn bắn súng, trong đó có một số điều khoản và biện pháp phòng an toàn. Sau bữa trưa, được nghỉ 30 phút được gọi điện cho người thân, bạn bè để thông báo họ vẫn an toàn.
Nguyễn Đào nghe vậy, cô ấy cảm thấy chương trình không cần quá nhân văn, sau khi ăn xong cô ấy nóng lòng muốn ra ngoài với chiếc điện thoại.
Dần dần, bàn ăn ngày càng ít người ngày càng có nhiều người nói chuyện điện thoại.
Chỉ có Bạch Tranh ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn quanh không biết nên gọi cho ai.
"Tôi có thể ngồi đây được không?" Đang do dự, một cái bóng đổ xuống bên cạnh.
Bạch Tranh quay lại. Cô chưa kịp trả lời, Cố Cận đã dọn đồ lặt vặt trên bàn sang một bên, đặt hộp cơm xuống ngồi phía đối diện.
Anh ta không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, cúi đầu ăn hai ngụm cơm, vừa nhai vừa nói với cô: "Họ đều đang gọi điện cho bố mẹ, sao em không gọi."
Bạch Tranh khóe miệng lộ ra nụ cười, "Tôi là cô nhi, không ai để gọi cả."
Tay lấy cơm của Cố Cận dừng lại ,sau đó mới phát hiện mình đã nói sai: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao đâu." Cô đứng dậy, "Anh ăn từ từ đi, tôi ra ngoài hít thở không khí"
Nhìn thấy người rời đi, Cố Cận lập tức đặt đũa xuống gửi tin nhắn WeChat cho ai đó.
Đi tới cửa không bao lâu, điện thoại di động của Bạch Tranh đột nhiên vang lên.
Sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi, cô đưa điện thoại lại gần tai nói: "Xin chào."
"Em tới chưa?" Một giọng nam quen thuộc truyền vào tai.
Bạch Tranh đứng ở mép bồn hoa, đi tới đi lui từng bước nhỏ, mặc dù biết người bên kia không nhìn thấy nhưng vẫn gật đầu: "Cháu mới đến được một lúc."
Đàm Khải Thâm "Bữa trưa ăn gì?"
"Suất ăn trưa do chương trình yêu cầu cũng tương tự như bữa ăn thông thường. " Thành thật trả lời, nghĩ bây giờ anh gọi điện vì có chuyện muốn nói. Nhưng chờ đợi hồi lâu, Đàm Khải Thâm chỉ hỏi một số câu hỏi không mấy quan trọng.
Ví dụ: nói về thời tiết hôm nay, ví dụ trên thị trường bất động sản hoặc hiệu sữa chua nào có trong bữa trưa.
Nhìn thời gian quy định ba mươi phút sắp hết,Bạch Tranh rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chú có chuyện gì tìm cháu sao?"
Im lặng một lúc, sau đó anh thẳng thắn nói: "Không có gì, anh nghe có người nói tâm trạng em không tốt nên gọi điện an ủi em."
Lúc này, Bạch Tranh cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Xung quanh rất ồn ào, cô dường như nghe thấy Nguyễn Đào đang gọi mình từ phía sau, nhìn thấy Tạ Tư Vũ đang cãi nhau với người trong gian hàng, còn Lão Vu thì chống nạnh đứng ở cửa huýt sáo, yêu cầu mọi người nhanh chóng quay lại...
Vô số gương mặt vừa quen vừa lạ bước qua.
Cô hoảng sợ nhìn quanh, nhưng cô chỉ có thể nghe được câu đó——"Tiểu Bạch, em còn có anh, đừng buồn nhé."
——
Khóa đào tạo khép kín này kéo dài trong hai tuần, toàn bộ quá trình được ghi lại chỉnh sửa ngay khi quay xong. Nội dung của cuộc thi sẽ được tải lên mạng theo thời gian quy định. Vào ngày đào tạo cuối cùng, các thí sinh sẽ phải đối mặt với một thử thách lớn cuộc thi "The Sound of Nature" năm nay cũng sẽ quyết định top 3 toàn quốc.
"Trong quá trình tập luyện, thí sinh phải tuân theo sự sắp xếp của chương trình, điện thoại di động sẽ bị tịch thu không được phép sử dụng các thiết bị điện tử."
"Sau khi trận đấu kết thúc, người chơi sẽ được phép gọi điện cho gia đình vào hôm đó để báo cáo mình đang an toàn. Vào những thời điểm khác, người chơi được yêu cầu phải tập trung vào trận đấu một cách triệt để không làm bất cứ chuyện gì không liên quan đến trận đấu."
..........
Có rất nhiều "quy định" tương tự như thế này, ban đầu ai cũng phàn nàn, tìm cách thách thức của tổ chương trình, thậm chí có người còn dọa rút lui khỏi cuộc thi. Nhưng dần dần, ngày càng có nhiều thí sinh bị loại, mọi người bắt đầu trân trọng khoảng thời gian khó khăn được ở cùng nhau.
"Kỳ thực nghe nói chúng ta ở năm nay so với hai năm trước tốt hơn rất nhiều, trước kia một phòng bốn người, bây giờ có phòng đôi, phòng tắm riêng, quả thực là cầu mà không được."
Sau một màn thi, mọi người cuối cùng cũng có thể thư giãn được vài giờ nên liền mang bữa tối đến tập trung ở phòng khách cùng nhau ăn.
Các cô gái chỉ tán gẫu không có gì khác ngoài những chủ đề đó, họ vừa trải qua một vòng loại trừ, cảm xúc cũng không cao lắm, lúc đầu không khí có chút buồn tẻ, không biết ai so sánh các hệ thống chương trình trong vài năm qua, cũng đề cập đến rất nhiều điều thú vị và đáng xấu hổ, cuộc trò chuyện bắt đầu.
"Đúng rồi, chị họ tôi tham gia cuộc thi, lần trước chị ấy gọi điện cho tôi hỏi đồ ăn thế nào, có quen không, tôi nói rất ngon, mỗi bữa ăn thịt lợn om khiến chị ấy ghen tị."
"Haha...Tôi cũng nghĩ tôi chắc chắn sẽ giảm cân nếu tập luyện mỗi ngày, nhưng mà tôi ăn thịt lợn om, cân nặng của tôi chỉ tăng thôi, tất cả đều vô ích."
Lúc bọn họ nói chuyện ,Bạch Tranh vừa mới từ trường quay đi tới, chăm chú lắng nghe
Nguyễn Đào ngồi sang một bên chờ cô đến, vừa ăn vừa nói chuyện này, cô ấy cảm thấy kỳ lạ: "Em ghi hình nhiều chương trình như vậy, chưa từng thấy chương trình nào có đồ ăn ngon như vậy."
"Hả?"Bạch Tranh rất đói, chuyên tâm ăn uống, cô chỉ đại khái hiểu được ý của cô ấy.
"Chị nói xem, không lẽ trong chúng ta một người có họ hàng với người đầu tư, người đầu tư yêu chim yêu cả lồng nên đối xử tốt với chúng ta như vậy sao?" Nguyễn Đào nghiêm túc phân tích.
Nếu nói lời này với người khác, có lẽ cô ấy sẽ gây một trận kinh ngạc, nhưng Bạch Tranh từ trước đến giờ không quan tâm đến chuyện này, hoàn toàn hài lòng với công việc của mình, nghe được lời này, cô thậm chí còn không cho cô ấy cơ hội, mà chỉ nói ba chữ: "Chị không biết."
Nguyễn Đào không có hứng thú ngồi lại, gắp một miếng thịt kho vào miệng nhai, xác nhận suy đoán của mình. Bạch Tranh mặc dù không để ý, nhưng là nghe những người xung quanh bàn luận, trong đầu lại xoay chuyển câu nói đó.
Nói tới thân thích của nhà đầu tư.
Khuôn mặt của Trần Lạc Huỳnh không khỏi hiện lên trong đầu cô.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã có người gõ lên bàn.
Ngẩng đầu lên, Trần Lạc Huỳnh đứng ở bàn nhìn cô với ánh mắt trịch thượng: "Lại đây tôi có chuyện muốn nói với cô."
Dịch: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
"Chị, chị..." Một giọng nói kéo lại suy nghĩ của Bạch Tranh. Cô quay đầu lại, liền thấy Nguyễn Đào nghi hoặc nhìn chằm chằm cô: "Chị sao vậy? Tối qua không ngủ được à?"
"...Có lẽ vậy"Bạch Tranh ngáp một cái che giấu sự thật mình đang phân tâm.
Một giờ trước, Đàm Khải Thâm đưa cô trở lại khách sạn, đúng lúc bắt kịp Lão Vu đi kiểm tra phòng.
Vì lý do thời tiết nên tổ chương trình tạm thời quyết định đẩy thời gian bắt đầu quay sang chiều nay, về đến phòng cô cũng chưa có thời gian uống nước, cô và Nguyễn Đào lần lượt để hành lý lên xe. Sau khi thu dọn đồ đạc, theo đoàn nhanh chóng đuổi kịp xe buýt.
Lộ trình chặc chẽ không có khe hở sau khi ngồi xuống, Bạch Tranh mới có thời gian trầm tư.
Người trong xe hoặc đang trò chuyện cùng nhau hoặc đang ngủ trưa, khá yên tĩnh.
Nguyễn Đào xé gói khoai tây chiên trong tay cô ấy đưa ra: "Không biết khi nào mới có thể ăn trưa, trước tiên ăn lót dạ đã."
"Không cần." Cô lắc đầu, tùy tiện kiếm cớ: "Chị hơi buồn ngủ, muốn chợp mắt một lát."
"Vậy chị đi ngủ đi, đến nơi em gọi chị." Nguyễn Đào đồng ý, sau đó ném hai miếng khoai tây chiên vào miệng, đeo tai nghe vào bắt đầu chơi game. Cô ấy mải mê chơi đến nỗi không để ý tai của người bên cạnh đã đỏ bừng ngay từ khi mới gặp nhau.
Bạch Tranh lại tựa lưng vào ghế, kỳ thật cô cũng không buồn ngủ chút nào. Ngược lại, cô tỉnh táo đến mức có thể nhớ lại từng lời Đàm Khải Thâm đã nói trong máy tiếng trước.
Trái tim cô như được ngâm trong một chậu nước ấm, ấm lại ẩm ướt, thỉnh thoảng rung lên, tạo ra những gợn sóng, giống như tâm trạng của cô lúc này, thật khó để bình tĩnh lại. Khó bình tĩnh không kém là khóe miệng cô kể từ khi bước xuống xe không khỏi nhếch lên.
Đề phòng người khác chú ý tới, Bạch Tranh cố ý kiềm chế bản thân. Cô cố gắng hết sức để chuyển sự chú ý của mình sang nơi khác, không hiểu sao, suy nghĩ luôn không kềm chế được.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng cô cũng bị Nguyễn Đào vô ý đặt điện thoại xuống uống nước phát hiện ra.
"Chị, chị cười cái gì vậy?"
"...." Bạch Tranh sửng sốt một chút, mím môi, giả vờ chuyển chủ đề: "Chị cười à?"
Nghe được câu hỏi của cô, Nguyễn Đào do dự một chút: "... Chị không có sao?"
Bạch Tranh như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lắc đầu.
"Em lại nhìn nhầm à?" Nguyễn Đào vặn chặt nắp chai liên tục hạ xuống hai lần, cô ấy không khỏi nghi ngờ về thị lực của mình, cô ấy nhìn trái nhìn phải với chiếc điện thoại đang tắt màn hình."Có lẽ thị lực của em kém đi do nhìn điện thoại quá lâu..."
Nói xong, cô ấy vội vàng tìm trong túi xách một cặp che mắt dán lên như sự an ủi tâm lý.
Bạch Tranh sau đó quay đầu lại, thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế một lúc. Vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của Lận Nhiễm.
"Cậu thấy gì chưa? Tiêu điểm Bắc Thành sáng nay, đám cưới của cậu và Phó Minh Tú đã bị hoãn lại!"
Điện thoại vừa kết nối, những lời này liền truyền vào tai Bạch Tranh
Cô cởi ba lô chuyển hành lý cùng Nguyễn Đào đến khoảng trống phía trước xe, bấm vào ảnh chụp màn hình Lận Nhiễm gửi,trong ảnh là đoạn phỏng vấn cùng giải thích, đại khái là phát biểu chính thức của Trí Hoà về việc hoãn đám cưới.
Nguyên nhân cụ thể là do ông cụ trong nhà không khỏe, con cháu hoãn đám cưới thể hiện lòng hiếu thảo, đợi đến khi sức khỏe của ông cụ tốt hơn mới sắp xếp.
Lận Nhiễm: "Mình tìm người tìm hiểu thì bài này là do phu nhân phó tổng đêm qua tìm người viết. Tuy không trực tiếp hủy hôn mà chỉ hoãn lại nhưng cũng gần như vậy, hiện tại cậu có thể yên tâm. "
"Tớ biết rồi."
"Sao vậy? " Lận Nhiễm nhận thấy tâm trạng của cô không ổn,"Nghe được tin này cậu không vui sao?"
Bạch Tranh nhếch khóe môi tượng trưng, "Vui."
Chuyện này là đúng, nhưng lại bằng cách này, cô càng nợ Đàm Ngữ Lâm nhiều hơn.
Lận Nhiễm hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của cô, chỉ thành thật mừng thay cho cô: "Thà dùng phương pháp của tớ,tuy chạy trốn rất xấu hổ, nhưng cũng có ích nếu mà cậu không chịu được nữa!"
"Đúng vậy, tớ trở về sẽ thưởng cho cậu thật tốt." Bạch Tranh trợn mắt.
Dù thế nào đi nữa, tiệc đính hôn không thành là một điều đáng vui đối với cô.
Còn những chuyện khác thì đợi đến ngày quay lại rồi "thú tội".
"Vậy mình sẽ làm thịt cậu, gọi tất cả người thân bạn bè của chúng ta tới."
"Được, nhưng trước tiên phải nói trước tớ sẽ chỉ trả tiền cho cậu "
"....."
-
Trả lời điện thoại, Bạch Tranh nhân cơ hội đi vào phòng tắm.
Tổ chương trình lần này thuê hai chiếc xe buýt, một chiếc xe buýt đến muộn do điều kiện giao thông, khi Bạch Tranh ra ngoài tình cờ gặp được.
Khi đang đi bộ về, cửa xe buýt vừa mở, một số thí sinh bước xuống xe bắt đầu từ từ di chuyển hành lý xuống giống như vừa rồi.
Thí sinh năm nay đều là con gái nên việc lấy hành lý hơi khó khăn, Bạch Tranh thấy vài cô gái đến giúp đỡ, cô khá khỏe nên đi tới giúp một tay.
"Cảm ơn." Tạ Tư Vũ đeo kính râm đứng bên cạnh mỉm cười với Bạch Tranh khi cô ấy đang kéo hành lý của mình.
Bạch Tranh: "Không có gì."
Chỉ trong vài phút, gần như toàn bộ hành lý trên xe đã được chuyển xuống.
"Ai bảo cô động vào vali của tôi?" Vali trong tay Bạch Tranh vừa đặt xuống đất liền có người đi tới.
Trần Lạc Huỳnh kéo hành lý tới, trong mắt tràn đầy chán ghét.
Âm thanh đó dù lớn hay nhỏ cũng đủ khiến những người xung quanh quay đầu lại nhìn.
Cô gái đang giúp di chuyển hành lý bên cạnh đang muốn cãi lại thì lại bị Bạch Tranh ngăn lại: "Xin lỗi."
Trần Lạc Huỳnh trừng mắt nhìn cô, kéo hành lý đi qua, nhưng cô ta chưa bước được hai bước đã bị người chặn lại.
"Tôi nghĩ cô không biết tốt xấu quá rồi đó." Tạ Tư Vũ vừa nói vừa vẫy quạt thời tiết nóng nực, "Mọi người đang chuyển hành lý giúp cô, nhưng cô thậm chí không nói cảm ơn mà còn tức giận với họ, ban đầu còn tưởng là cô rất có giáo dưỡng, bây giờ xem ra cũng chẳng ra làm sao."
Không biết câu nói nào đã xúc phạm cô ra, nhưng vẻ mặt của Trần Lạc Huỳnh đột nhiên trở nên rất khó coi, cô ta không để ý đến Tạ Tư Vũ quay lại nhìn Bạch Tranh sau đó kéo hành lý đi.
"Chậc, không biết mình tự hào gì nữa." Tạ Tư Vũ nói gì đó.
Bạch Tranh ngước mắt nhìn sang, mãi cho đến khi bóng lưng của Trần Lạc Huỳnh biến mất.
Trước khi bắt đầu ghi hình trại huấn luyện, tổ chương trình đã phát cho các thí sinh một tập sách hướng dẫn bắn súng, trong đó có một số điều khoản và biện pháp phòng an toàn. Sau bữa trưa, được nghỉ 30 phút được gọi điện cho người thân, bạn bè để thông báo họ vẫn an toàn.
Nguyễn Đào nghe vậy, cô ấy cảm thấy chương trình không cần quá nhân văn, sau khi ăn xong cô ấy nóng lòng muốn ra ngoài với chiếc điện thoại.
Dần dần, bàn ăn ngày càng ít người ngày càng có nhiều người nói chuyện điện thoại.
Chỉ có Bạch Tranh ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn quanh không biết nên gọi cho ai.
"Tôi có thể ngồi đây được không?" Đang do dự, một cái bóng đổ xuống bên cạnh.
Bạch Tranh quay lại. Cô chưa kịp trả lời, Cố Cận đã dọn đồ lặt vặt trên bàn sang một bên, đặt hộp cơm xuống ngồi phía đối diện.
Anh ta không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, cúi đầu ăn hai ngụm cơm, vừa nhai vừa nói với cô: "Họ đều đang gọi điện cho bố mẹ, sao em không gọi."
Bạch Tranh khóe miệng lộ ra nụ cười, "Tôi là cô nhi, không ai để gọi cả."
Tay lấy cơm của Cố Cận dừng lại ,sau đó mới phát hiện mình đã nói sai: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao đâu." Cô đứng dậy, "Anh ăn từ từ đi, tôi ra ngoài hít thở không khí"
Nhìn thấy người rời đi, Cố Cận lập tức đặt đũa xuống gửi tin nhắn WeChat cho ai đó.
Đi tới cửa không bao lâu, điện thoại di động của Bạch Tranh đột nhiên vang lên.
Sau khi nhìn thấy thông báo cuộc gọi, cô đưa điện thoại lại gần tai nói: "Xin chào."
"Em tới chưa?" Một giọng nam quen thuộc truyền vào tai.
Bạch Tranh đứng ở mép bồn hoa, đi tới đi lui từng bước nhỏ, mặc dù biết người bên kia không nhìn thấy nhưng vẫn gật đầu: "Cháu mới đến được một lúc."
Đàm Khải Thâm "Bữa trưa ăn gì?"
"Suất ăn trưa do chương trình yêu cầu cũng tương tự như bữa ăn thông thường. " Thành thật trả lời, nghĩ bây giờ anh gọi điện vì có chuyện muốn nói. Nhưng chờ đợi hồi lâu, Đàm Khải Thâm chỉ hỏi một số câu hỏi không mấy quan trọng.
Ví dụ: nói về thời tiết hôm nay, ví dụ trên thị trường bất động sản hoặc hiệu sữa chua nào có trong bữa trưa.
Nhìn thời gian quy định ba mươi phút sắp hết,Bạch Tranh rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chú có chuyện gì tìm cháu sao?"
Im lặng một lúc, sau đó anh thẳng thắn nói: "Không có gì, anh nghe có người nói tâm trạng em không tốt nên gọi điện an ủi em."
Lúc này, Bạch Tranh cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào.
Xung quanh rất ồn ào, cô dường như nghe thấy Nguyễn Đào đang gọi mình từ phía sau, nhìn thấy Tạ Tư Vũ đang cãi nhau với người trong gian hàng, còn Lão Vu thì chống nạnh đứng ở cửa huýt sáo, yêu cầu mọi người nhanh chóng quay lại...
Vô số gương mặt vừa quen vừa lạ bước qua.
Cô hoảng sợ nhìn quanh, nhưng cô chỉ có thể nghe được câu đó——"Tiểu Bạch, em còn có anh, đừng buồn nhé."
——
Khóa đào tạo khép kín này kéo dài trong hai tuần, toàn bộ quá trình được ghi lại chỉnh sửa ngay khi quay xong. Nội dung của cuộc thi sẽ được tải lên mạng theo thời gian quy định. Vào ngày đào tạo cuối cùng, các thí sinh sẽ phải đối mặt với một thử thách lớn cuộc thi "The Sound of Nature" năm nay cũng sẽ quyết định top 3 toàn quốc.
"Trong quá trình tập luyện, thí sinh phải tuân theo sự sắp xếp của chương trình, điện thoại di động sẽ bị tịch thu không được phép sử dụng các thiết bị điện tử."
"Sau khi trận đấu kết thúc, người chơi sẽ được phép gọi điện cho gia đình vào hôm đó để báo cáo mình đang an toàn. Vào những thời điểm khác, người chơi được yêu cầu phải tập trung vào trận đấu một cách triệt để không làm bất cứ chuyện gì không liên quan đến trận đấu."
..........
Có rất nhiều "quy định" tương tự như thế này, ban đầu ai cũng phàn nàn, tìm cách thách thức của tổ chương trình, thậm chí có người còn dọa rút lui khỏi cuộc thi. Nhưng dần dần, ngày càng có nhiều thí sinh bị loại, mọi người bắt đầu trân trọng khoảng thời gian khó khăn được ở cùng nhau.
"Kỳ thực nghe nói chúng ta ở năm nay so với hai năm trước tốt hơn rất nhiều, trước kia một phòng bốn người, bây giờ có phòng đôi, phòng tắm riêng, quả thực là cầu mà không được."
Sau một màn thi, mọi người cuối cùng cũng có thể thư giãn được vài giờ nên liền mang bữa tối đến tập trung ở phòng khách cùng nhau ăn.
Các cô gái chỉ tán gẫu không có gì khác ngoài những chủ đề đó, họ vừa trải qua một vòng loại trừ, cảm xúc cũng không cao lắm, lúc đầu không khí có chút buồn tẻ, không biết ai so sánh các hệ thống chương trình trong vài năm qua, cũng đề cập đến rất nhiều điều thú vị và đáng xấu hổ, cuộc trò chuyện bắt đầu.
"Đúng rồi, chị họ tôi tham gia cuộc thi, lần trước chị ấy gọi điện cho tôi hỏi đồ ăn thế nào, có quen không, tôi nói rất ngon, mỗi bữa ăn thịt lợn om khiến chị ấy ghen tị."
"Haha...Tôi cũng nghĩ tôi chắc chắn sẽ giảm cân nếu tập luyện mỗi ngày, nhưng mà tôi ăn thịt lợn om, cân nặng của tôi chỉ tăng thôi, tất cả đều vô ích."
Lúc bọn họ nói chuyện ,Bạch Tranh vừa mới từ trường quay đi tới, chăm chú lắng nghe
Nguyễn Đào ngồi sang một bên chờ cô đến, vừa ăn vừa nói chuyện này, cô ấy cảm thấy kỳ lạ: "Em ghi hình nhiều chương trình như vậy, chưa từng thấy chương trình nào có đồ ăn ngon như vậy."
"Hả?"Bạch Tranh rất đói, chuyên tâm ăn uống, cô chỉ đại khái hiểu được ý của cô ấy.
"Chị nói xem, không lẽ trong chúng ta một người có họ hàng với người đầu tư, người đầu tư yêu chim yêu cả lồng nên đối xử tốt với chúng ta như vậy sao?" Nguyễn Đào nghiêm túc phân tích.
Nếu nói lời này với người khác, có lẽ cô ấy sẽ gây một trận kinh ngạc, nhưng Bạch Tranh từ trước đến giờ không quan tâm đến chuyện này, hoàn toàn hài lòng với công việc của mình, nghe được lời này, cô thậm chí còn không cho cô ấy cơ hội, mà chỉ nói ba chữ: "Chị không biết."
Nguyễn Đào không có hứng thú ngồi lại, gắp một miếng thịt kho vào miệng nhai, xác nhận suy đoán của mình. Bạch Tranh mặc dù không để ý, nhưng là nghe những người xung quanh bàn luận, trong đầu lại xoay chuyển câu nói đó.
Nói tới thân thích của nhà đầu tư.
Khuôn mặt của Trần Lạc Huỳnh không khỏi hiện lên trong đầu cô.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã có người gõ lên bàn.
Ngẩng đầu lên, Trần Lạc Huỳnh đứng ở bàn nhìn cô với ánh mắt trịch thượng: "Lại đây tôi có chuyện muốn nói với cô."